Tôi Bị Ánh Trăng Của Nam Chính Coi Trọng

Chương 45: Cũng Không Đau


Đọc truyện Tôi Bị Ánh Trăng Của Nam Chính Coi Trọng – Chương 45: Cũng Không Đau

Edit: Ry

Cố Vọng trở tay định thụi cho Hạ Thanh Hoàn một cú, Hạ Thanh Hoàn đoán được, anh đè eo cậu lại, trói hai cái tay đang làm loạn của cậu ra sau lưng, giọng nói trong trẻo lành lạnh vang lên: “Lần thứ hai.”

Lần trước Cố Vọng đã thành công.

“Việt Phong nói cho em?” Hạ Thanh Hoàn thả cậu ra, hơi lùi lại một chút.

Cố Vọng biết anh ở rất gần mình, nhưng trong phòng tối om om không nhìn thấy bất cứ cái gì, cậu không biết rốt cuộc Hạ Thanh Hoàn ở gần đến mức nào. Cố Vọng đặt tay ra sau lưng, mu bàn tay ma sát với vách tường, chậm rãi lần mò tới chốt cửa.

“Ừm.” Cậu qua loa trả lời Hạ Thanh Hoàn.

Chốt cửa làm bằng kim loại, cảm giác lạnh buốt, mu bàn tay cậu bị người nào đó nắm lấy: “Chạy cái gì?”

Không biết vì sao, khi Hạ Thanh Hoàn nghĩ đến chuyện Cố Vọng sẽ chạy, anh không thể đè nén được sự tàn ác nơi đáy lòng, anh đang nghĩ, có nên xây một ngôi nhà vì riêng người trước mặt này không, đeo lên xiềng chân còng tay cho cậu, chỉ nghĩ đến việc Cố Vọng sẽ vĩnh viễn ở lại bên cạnh mình, anh đã cảm thấy thật vui vẻ.

Thật sự rất vui vẻ.

Ngay cả Cố Vọng cũng nhận ra sự thay đổi đột ngột trong cảm xúc của anh.

Nếu như không phải Việt Phong đang ở bên ngoài gọi Cố Vọng, Cố Vọng cũng không biết cậu sẽ ở trong này dây dưa thêm bao lâu nữa với Hạ Thanh Hoàn, cậu vốn chỉ định đến xem Hạ Thanh Hoàn thế nào, ai ngờ lại bị anh kéo vào rồi không chịu buông tay.

“Ngủ ngon.” Hạ Thanh Hoàn nắm lấy tay Cố Vọng, cùng cậu vặn tay cầm.

Ánh đèn bên ngoài có hơi chói mắt, Cố Vọng đi ra, cậu quay đầu lại nhìn Hạ Thanh Hoàn một chút. Phía sau Hạ Thanh Hoàn là cả một mảng bóng đêm, anh nhìn Cố Vọng, mỉm cười với cậu, tự mình đóng cửa lại.

Lòng Cố Vọng nhói đau.

Việt Phong vỗ vai Cố Vọng, bất đắc dĩ nói: “Cậu đừng nghĩ nhiều, A Hoàn lớn lên như vậy đấy, cậu ta quen rồi.”

Cố Vọng gật đầu, không nói chuyện.

Cố vọng đi dọc theo cầu thang xuống lầu hai, Thẩm Chiếu đang nhoài người ra lan can, nhìn cái đèn chùm rủ từ lầu ba xuống lầu hai, nó cảm thán: “Tôi thích cái đèn này ghê.”

Việt Phong nhảy tới, nói với nó: “Tôi mua cho em, muốn bao nhiêu cái mua cho em bấy nhiêu cái.”

Thẩm Chiếu nhìn Việt Phong từ trên xuống dưới, hừ một tiếng: “Của bố thí, tôi không thèm.”

Việt Phong lay lay cánh tay nó: “Cái này ai gọi là bố thí chứ? Chúng ta là những người có tiền, như thế gọi là tặng…”

“Anh đừng có lắc tôi.” Thẩm Chiếu bị Việt Phong làm cho phiền chết.


Cố Vọng nhìn hai người này, thấy hơi buồn cười, cậu nói một tiếng ngủ ngon rồi về phòng cho khách.

Đêm đó, Cố Vọng nằm mơ.

Địa điểm cũng là trong nhà của Hạ Thanh Hoàn, có Tiểu Lục, là Tiểu Lục của nhà họ Hạ, nhưng không phải là bộ dáng bây giờ, lớn hơn hiện tại mấy tuổi, nhưng cũng chưa lớn hẳn, đại khái khoảng 9 10 tuổi gì đấy.

Sau đó Cố Vọng nhìn thấy nguyên thân, nguyên thân gầy hơn ngày xưa rất nhiều, hắn ngồi trên xe lăn, đang nằm tắm nắng ở ngoài vườn, có thể thấy rõ mạch máu trên mu bàn tay hắn. Bởi vì quá gầy nên mắt hắn trông càng to, nhưng nó đã không còn rực rỡ như lúc trước, đã có chút mờ đục.

Cố Vọng rất tò mò, chẳng phải nguyên thân chết rồi sao?

Tiểu Lục đi từ ngoài vào, cái ngày Cố Vọng chuyển đến, toàn bộ đám con riêng của Hạ Chi Nham cũng bị đuổi ra ngoài, Hạ Chi Nham đã qua đời năm Hạ Thanh Hoàn 22 tuổi, chết ở trên giường một người đàn bà, không phải chết vì hư thận. Người đàn bà kia vừa yêu gã đến chết đi sống lại, vừa hận gã đa tình, nên dùng dao gọt trái cây đâm chết gã ở trên giường, lúc cảnh sát đến, ả vẫn còn ôm thi thể của Hạ Chi Nham mà ngủ.

Nhà họ Hạ đã thuộc về Hạ Thanh Hoàn từ lâu.

Thế nên bên trong biệt thự này, chỉ có anh ta và nguyên thân.

Tiểu Lục ngồi xổm ở trước mặt nguyên thân, gọi một tiếng anh Vọng: “Anh Vọng, anh đừng nghe lời anh hai quá, anh càng nghe anh ấy, anh ấy sẽ càng đáng sợ.”

Nguyên thân không chết sau khi gặp tai nạn giao thông, đây là điều Cố Vọng biết được ở trong mơ, vậy tại sao cậu lại tới đây? Cuối cùng nguyên thân cũng ở bên Hạ Thanh Hoàn, bọn họ hẳn là rất hạnh phúc mới phải, tại sao Tiểu Lục lại nói nguyên thân đừng nghe lời Hạ Thanh Hoàn?

Cố Vọng ngồi ở trên giường, trong đầu toàn là thắc mắc, chuyện quái gì đây?

Hiện giờ trong vườn trồng đầy hoa nguyệt quý*, Cố Vọng nhớ rõ sau đó Hạ Thanh Hoàn sẽ đổi toàn bộ thành hoa hồng mà nguyên thân thích, nhưng những thứ đó cũng không khiến Cố Vọng kinh ngạc, thứ khiến cậu không thể tin được là, nguyên thân thế mà không chết!

*hay còn gọi là hoa hồng Trung Quốc

Cố Vọng nghĩ, vậy mình đến đây, là để giúp tránh khỏi trận tai nạn khiến nguyên thân tàn phế kia? Nếu không phải thì cậu thật sự không biết lí do mình tồn tại ở đây là gì nữa.

Nghĩ đến việc sau này mình và Hạ Thanh Hoàn sẽ tiến tới với nhau, Cố Vọng lập tức rùng mình, cậu cứ cảm thấy, Hạ Thanh Hoàn có gì đó khác với người bình thường.

Hạ Thanh Hoàn ra khỏi phòng vào lúc sáu giờ sáng, trẻ con không ngủ nướng, Tiểu Lục đã ở dưới lầu bưng cốc sữa bò chạy khắp phòng, mẹ bé con đang cầm bánh mì trứng đuổi theo sau.

Tiểu Lục vẫn còn mặc bộ áo ngủ có túi tối qua.

Hạ Thanh Hoàn kéo bé con đến trước mặt.

Tiểu Lục đơn thuần ngây thơ, có hơi sợ sệt: “Anh trai, anh ra ngoài rồi ạ?”


Hạ Thanh Hoàn gật đầu, lấy đi từng viên kẹo trong túi áo bé con.

“Anh ơi anh đói ạ?”

Hạ Thanh Hoàn vẫn còn đang lấy nốt kẹo của cô bé, anh rũ mắt, thản nhiên nói: “Ngoan ngoãn ăn sáng đi.”

Tổng cộng chỉ có mười mấy viên, Hạ Thanh Hoàn móc sạch, Tiểu Lục méo miệng, muốn khóc mà lại không dám khóc.

Cố Vọng đã thay quần áo, đứng ở trên tầng nhìn thấy hết một màn như vậy. Cậu đến là bó tay, Hạ Thanh Hoàn lớn như vậy rồi còn cướp kẹo của em gái mình, đã thế còn không để lại viên nào cho con bé.

Nhìn Tiểu Lục cố gắng lục lọi, Cố Vọng biết chắc chắn Hạ Thanh Hoàn đã lấy sạch.

Cố Vọng cầm cặp sách xuống, lại cho Tiểu Lục thêm mấy viên bỏ vào túi: “Giấu đi nhé, đừng để anh của em nhìn thấy.”

Hạ Thanh Hoàn lại đi về phía này.

Cố Vọng nhẹ nhàng đẩy Tiểu Lục một cái: “Chạy mau.”

Tiểu Lục không hiểu, tưởng là các anh đang chơi cùng mình, lập tức ôm túi áo bình bịch chạy tới chỗ mẹ, ôm chầm lấy đùi của mẹ mình, ngửa đầu cười tít cả mắt.

Thẩm Chiếu và Tống Chi Ngôn ngủ chung một phòng, hai người một trước một sau đi xuống, Việt Phong theo sát phía sau. Hôm qua mấy người bọn họ đều bị thương, qua một đêm, dấu vết cũng nhạt bớt rồi, nhưng vẫn có thể thấy được là bị đánh.

Sắc mặt Hạ Thanh Hoàn không tốt lắm, anh ở phòng tối cả một đêm, còn bị thương.

Lúc Cố Vọng quan sát anh, Hạ Thanh Hoàn đang cầm cốc sữa, đột nhiên xích lại gần, bọn họ chỉ cách nhau khoảng một ly cà phê.

“Ngủ ngon không?”

Hạ Thanh Hoàn nhẹ nhàng hỏi.

Cố Vọng cảm thấy cổ mình nóng bừng, nhiệt độ cứ thế lan khắp người, cậu ngập ngừng gật đầu.

Hạ Thanh Hoàn nhếch môi, cái cốc trong tay đổi hướng, miệng cốc chạm vào môi Cố Vọng. Cố Vọng sắp xù lông rồi, cậu như con mèo bị người ta túm cổ, cái chân giãy giãy, nhưng nhận ra giãy cũng không có tác dụng, đành phải chấp nhận số phận.

Cố Vọng giơ tay định tự mình cầm lấy, lại bị Hạ Thanh Hoàn ấn cổ tay xuống.

Cố Vọng nhíu mày.

Hạ Thanh Hoàn nhìn đối phương, giọng nói hơi khàn, cả đêm anh không ngủ, cả người mang theo chút mệt mỏi và lạnh lùng, một chút u ám cũng theo đó mà ra.


“Nghe lời.”

Việt Phong ở bên cạnh run tay, suýt nữa đánh rơi cái nĩa.

Cố Vọng ngậm lấy miệng cốc, Hạ Thanh Hoàn chậm rãi cho cho cậu uống. Lông mi cậu rung rung, Cố Vọng đang sợ, cũng đang xấu hổ.

Sữa có màu trắng, dính một ít lên khóe miệng Cố Vọng. Hạ Thanh Hoàn nhìn cậu một hồi, rút một tờ giấy ăn trên bàn ra, giúp cậu lau sạch sẽ.

Khăn giấy thuận theo khóe miệng, Cố Vọng cảm nhận được cằm mình bị người ta nhẹ nhàng bóp một cái.

Ánh mắt Việt Phong vô cùng phức tạp, thỉnh thoảng liếc nhìn hai người bọn họ, Hạ Thanh Hoàn ép buộc người ta như thế, sao mà tiếp tục được?

Thẩm Chiếu không nghĩ nhiều như vậy, dù Hạ Thanh Hoàn có vẻ hơi đáng sợ thì cũng không đến lượt nó sợ, nó nhìn Hạ Thanh Hoàn săn sóc cho Cố Vọng như vậy, cảm thấy rất vui, đang ăn cơm cũng có thể xoay ngược xoay xuôi.

Bọn họ không thể hiểu rõ Hạ Thanh Hoàn bằng Việt Phong được.

Tống Chi Ngôn thì cảm thấy, Vọng Vọng có thế nào thì cuối cùng cũng sẽ ở bên Hạ Thanh Hoàn thôi, cho dù bây giờ không thích thì sớm muộn cũng sẽ thích. Hạ Thanh Hoàn tán người đỉnh như thế, thật ra, cậu ta cũng muốn học hỏi.

Cả đám sưng mặt sưng mũi bước xuống khỏi xe nhà Hạ Thanh Hoàn, cực kì khiến người ta phải để ý. Chỉ có Thẩm Chiếu cả người sạch sẽ, mấy người kia thì ít nhiều đều có vài vết bầm.

Thẩm Chiếu yên lặng cách bọn họ xa một chút.

Việt Phong tóm lấy vai nó kéo lại về cạnh mình: “Em còn cảm thấy mất mặt hả? Nếu không phải là đêm qua em uống say thì em cũng sẽ giống như bọn này thôi.”

Tống Chi Ngôn ở bên cạnh bơm đểu: “Tôi cá là nó giả vờ đấy.”

Thẩm Chiếu lập tức bùng nổ: “Giả cái gì mà giả? Tao thật sự mê man bất tỉnh cả người không có chút sức lực…”

Nó nói rất khoa trương, còn rất gợi hình đồi trụy, Tống Chi Ngôn bịt lỗ tai nói nó cút, nó bèn nhảy lên lưng cậu ta luôn mồm kêu Ngôn Ngôn yêu dấu.

Tiết tự học buổi sáng, Cố Vọng, Hạ Thanh Hoàn và Tống Chi Ngôn bị Lý Thư Nhã gọi tới văn phòng.

Lý Thư Nhã nhìn ba người bọn họ một hồi, thở dài hỏi: “Đánh ở trong trường hay là đánh ở bên ngoài?”

Tống Chi Ngôn cúi đầu: “Bên ngoài ạ.”

“Hội đồng?”

“Bị đánh tập thể ạ.”

Cố Vọng không nhịn được, cậu là người đầu tiên phì cười.

Lý Thư Nhã liếc cậu: “Vọng Vọng, đi ra ngoài hành lang đứng.”


Cố Vọng: “…”

Cố Vọng của lớp bọn họ trong khoảng thời gian này học hành khá tốt, lên lớp cũng ít khi ngủ, thỉnh thoảng thầy cô gọi trả lời câu hỏi cũng trả lời được, còn được giải tiến bộ nhiều nhất cơ mà. Cuối cùng Cố Vọng của lớp bọn họ, chỉ qua một đêm đã trở lại trước ngày giải phóng, còn tiện thể kéo theo cả lớp trưởng của bọn họ.

Lúc đầu chỉ có Cố Vọng đứng ở hành lang, Văn Đình thò đầu ra từ cửa sổ: “Vọng, cậu sao thế, mấy người các cậu bị cái gì vậy?”

Cố Vọng sờ mặt: “Bị đánh.”

Văn Đình quá sợ hãi: “Lớp trưởng cũng cũng bị đánh á?”

Cố Vọng cười, không nói gì, Hạ Thanh Hoàn vốn sẽ không bị đánh, hoàn toàn là vì cậu, anh ta là đỡ đòn thay. Đỡ đòn thay thì có lợi hại hơn nữa cũng không thể để ý đến nhiều việc như vậy, ăn mấy đòn là chuyện bình thường.

Cố Vọng không nói rõ mình có cảm nhận như thế nào, nhưng cậu có thể xác định rằng, cảm xúc bây giờ là của chính cậu.

Có chút chua, lại có chút ngọt.

Tống Chi Ngôn và Hạ Thanh Hoàn trở lại từ văn phòng, Tống Chi Ngôn kéo tay Cố Vọng, hết nhìn Cố Vọng rồi lại nhìn Hạ Thanh Hoàn: “Vọng Vọng, lão Hạ*, bởi vì tôi thẳng thắn nên được khoan hồng, không bị phạt đứng, chứ thật ra tôi cũng muốn lắm.”

*Đây là một cách gọi thân thiết với những người lớn tuổi hơn hoặc vai vế lớn hơn (thường là cách gọi của con trai với con trai, con gái hay gọi ca hoặc ca ca để bày tỏ sự thân thiết ví dụ như Tiểu Lục gọi Vọng Vọng là Vọng ca ca, mình chuyển ngữ thành anh). Sau này Cố Vọng cũng sẽ gọi Cố Đại Chí là lão Cố thay vì ba. Chương 30 có sự xuất hiện của nhân vật Lão Mã, mình viết hoa chữ Lão vì mình đoán đó là họ của bạn này.

Lý Thư Nhã đi ngay phía sau cậu ta, cô thản nhiên nói: “Vậy em đứng cùng luôn đi.”

Tống Chi Ngôn: “…”

Cố Vọng rất không tử tế phì cười, rồi cậu lại tò mò, sao Tống Chi Ngôn đã bắt đầu gọi Hạ Thanh Hoàn là “lão Hạ” rồi.

Tống Chi Ngôn đứng ở bên trái Cố Vọng, Hạ Thanh Hoàn đứng ở bên phải, Tống Chi Ngôn thì thầm, tự cho là rất nhỏ chỉ Cố Vọng nghe được: “Thật ra sau khi tiếp xúc thì tao thấy lão Hạ cũng được lắm, có nghĩa khí, vừa rồi cậu ta tự ôm hết trách nhiệm đấy, trong khoảng khắc đó đến tao cũng cảm thấy rung rinh.”

Hạ Thanh Hoàn liếc nhìn Tống Chi Ngôn, không nói chuyện, chẳng qua anh không muốn liên lụy đến Cố Vọng thôi.

Lúc cười Cố Vọng đặt tay ở trên miệng, Hạ Thanh Hoàn mới thấy phần ngón tay chỗ khớp bị trầy hết cả, tối hôm qua anh không để ý tới những vết thương ở bên tay phải này.

Cố Vọng còn đang “thì thầm” với Tống Chi Ngôn, khi bị người bên cạnh nắm tay, cậu giật nảy mình, không dám ngăn lại, đành phải mất tập trung hùa theo Tống Chi Ngôn, thực tế tất cả lực chú ý đã dồn về cái tay đang bị Hạ Thanh Hoàn nắm chặt kia rồi.

Hạ Thanh Hoàn mang theo thuốc bôi, vốn là mang cho Cố Vọng dùng, một ngày bôi ba lần.

Thuốc mỡ mát rượi được bôi lên mu bàn tay Cố Vọng, Tống Chi Ngôn bỗng vỗ vai Cố Vọng, ôm bụng: “Vọng Vọng, tao đi nặng cái.”

Cố Vọng: “…”

Bây giờ trong hành lang chỉ còn lại Cố Vọng và Hạ Thanh Hoàn, Cố Vọng nhìn về phía Hạ Thanh Hoàn, khẽ nói: “Cũng không đau.”

Động tác Hạ thanh Hoàn dừng lại, ngước mắt lên nhìn cậu, con ngươi phản chiếu nét mặt có phần luống cuống của cậu. Ngón tay anh nhẹ nhàng mơn trớn trên mu bàn tay Cố Vọng, anh chậm rãi nói: “Nhưng tôi đau.”

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu Lục: Anh trai làm người tốt ư?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.