Đọc truyện Tôi Bị Ánh Trăng Của Nam Chính Coi Trọng – Chương 11: Làm Ánh Trăng Sáng Không Dễ Như Thế
TrướcSau
Edit: Ry
Không cần mặt nữa à? Thẩm Chiếu!
Bầu không khí sau khi Thẩm Chiếu nói ra cái câu đại nghịch bất đạo kia trở nên cô đọng, cực kì cực kì cô đọng, như thể bê tông vậy.
“Mấy người đến muộn.” Vẻ mặt Hạ Thanh Hoàn vẫn thản nhiên, ánh mắt cũng rút khỏi người Cố Vọng.
Cố Vọng kéo ống quần xuống rồi đứng lên, có chút không hiểu: “Tan học rồi mà? Vẫn bị tính là đến trễ à?”
Hạ Thanh Hoàn nhìn Cố Vọng, thong thả nói: “Vẫn chưa nhớ ra à?”
Cố Vọng: “…”
Có lẽ là vẻ mặt uất ức của Cố Vọng đã lấy lòng Hạ Thanh Hoàn, anh ném ra một câu “Không có lần tiếp theo”, sau đó xoay người đi vào trong lớp. Người xung quanh đều lặng lẽ nhìn về phía này, muốn xem mặt Cố Vọng khi gặp Hạ Thanh Hoàn là cái dạng gì.
Trước kia, mỗi lần như thế này, Cố Vọng đều sẽ giậm chân, chạy theo dây dưa không ngớt với Hạ Thanh Hoàn, chất vấn vì sao anh không thích mình, mỗi ngày đều có kịch vui để xem.
Nhưng hôm nay Cố Vọng lại không giống như suy đoán của bọn họ, cậu không hề bận tâm đến thái độ của Hạ Thanh Hoàn, hi hi ha ha với Tống Chi Ngôn, trở lại chỗ ngồi bắt đầu thu dọn đồ đạc.
[Cố Vọng bị sao vậy? Cậu ta thật sự không thích Hạ Thanh Hoàn nữa à?]
[Không phải chứ, mấy hôm trước vẫn còn nhét một hộp sô cô la nhập khẩu trong ngăn bàn của Hạ Thanh Hoàn cơ mà?]
[Lạt mềm buộc chặt?]
[Không giống lắm, tôi thấy ánh mắt Cố Vọng nhìn Hạ Thanh Hoàn như kiểu một tí yêu thích cũng không có. Cục cưng nhà tôi ấy, mỗi lần tức giận với tôi, tôi vẫn có thể xuyên qua ánh mắt sâu thẳm của anh ấy, cảm nhận được tình yêu tràn đầy của anh ấy dành cho tôi!]
[Mặc dù A Nhã rất buồn nôn, nhưng đúng là thế thật, có thích người ta hay không, nhìn ánh mắt là sẽ biết, ánh mắt không giả được. Mà kể cả có giả được thì mấy người cho rằng Cố Vọng có kĩ thuật diễn tốt như thế à?]
[Cố Vọng đểu thật đấy, nói không thích là không thích luôn.]
[May mà Hạ Thanh Hoàn không thích cậu ta.]
[+1]
Lịch sử chat đến từ một nhóm nhỏ trong lớp.
Trường cấp ba Kim Dương không có nội trú, tất cả đều học ngoại trú. Trận mưa này hoàn toàn không giống như sắp ngừng, nó tới quá đột ngột, cả dự báo thời tiết cũng không phát hiện ra, là một cơn mưa đúng nghĩa bất ngờ.
“Ầy, như này thì về sao được? Không biết mẹ tớ có đến đón tôi được không đây?”
“Tớ cũng vừa gọi điện cho ba xong, ba tớ bảo là bên đó đang tắc đường, nhiều xe lắm.”
“Trời ạ, nếu thế thì bao giờ mới về được nhà? Tớ còn nhiều bài tập vẫn chưa làm nữa, khóc.”
Hiện giờ trong trường chỉ còn học sinh, nhưng số lượng cũng không tính là ít. Có người chọn ở lại lớp học đợi, có người trực tiếp chạy ra cổng trường đợi, cổng trường có cái lán che mưa, nhưng cũng không chứa được quá nhiều người.
Còn có vài người đang đứng trước dãy lớp học nữa.
Cố Vọng thuộc về nhóm ở lại trong lớp đợi phụ huynh, Hạ Thanh Hoàn cũng vậy.
Thẩm Chiếu và Tống Chi Ngôn là hàng xóm, ba của Thẩm Chiếu có thể tiện đường đưa Tống Chi Ngôn về. Nhưng Cố Vọng thì không được, nhà Cố Vọng với nhà hai người bọn họ là hai hướng hoàn toàn ngược nhau.
Lúc đi về, Thẩm Chiếu rất thất vọng: “Vọng Vọng, thật ra bọn tôi cũng muốn làm hàng xóm với ông!”
Tống Chi Ngôn đi theo bổ sung: “Nhưng mà chỗ biệt thự nhà mày đắt quá, nhà bọn tao không mua nổi!”
Lấy trăm triệu làm đơn vị, đó không phải là nói đùa, dùng tấc đất tấc vàng để hình dung cũng không đủ.
Nhà họ Cố là nhà giàu mới nổi trong đám nhà giàu mới nổi, tiền nhiều không biết dùng vào đâu, chỉ có tiền cũng vô dụng. Nhà họ Cố vẫn là nhà giàu mới nổi trứ danh ở Nam Thành, cho nên họ mới muốn đời Cố Vọng phải cố gắng học tập, ra sức thay đổi địa vị của gia đình, để bọn họ nhảy lên trở thành một gia tộc thượng lưu thứ thiệt.
Cố Vọng nhìn theo hai người kia đi một đường vẫn cãi nhau ầm ĩ, rất nhiều người trong lớp cũng lục tục ra về, cậu giương mắt lên đã thấy bóng Hạ Thanh Hoàn, dưới ánh đèn chân không của lớp học, lộ ra sự kiêu ngạo mà cô độc quạnh quẽ.
Cố Vọng nghĩ đến gia đình Hạ Thanh Hoàn. Nếu như nói nhà họ Cố là nhà giàu mới nổi, vậy nhà họ Hạ chính là danh gia vọng tộc chân chính, tiền ở trong mắt bọn họ đã chỉ là những con số, bọn họ còn coi trọng thứu khác hơn.
Cho nên, từ khi còn nhỏ Hạ Thanh Hoàn đã phải gánh vác sứ mệnh của gia tộc, anh phải tiếp tục để gia tộc họ Hạ mãi mãi phồn vinh. Nhưng Hạ Thanh Hoàn trở thành chủ nhân của nhà họ Hạ là chuyện sau khi tốt nghiệp đại học, vũng nước nhà họ Hạ quá sâu, con trai con gái riêng một đống, mặc dù không đến mức thật sự cướp được đồ của Hạ Thanh Hoàn, nhưng sự ngột ngạt chắc chắn không bao giờ thiếu.
Cuộc sống của Hạ Thanh Hoàn, cũng không tốt đẹp như bọn họ vẫn tưởng tượng, anh có càng nhiều, thì sẽ mất đi càng nhiều.
Ví dụ như, từ nhỏ anh đã phải học cầm kì thi họa, lễ nghi xã giao, tất cả quý tộc phải học thì đương nhiên anh cũng không thể thua kém, không những phải học, mà còn phải trở thành người xuất sắc nhất.
Cố Vọng cảm thấy Hạ Thanh Hoàn cũng thật đáng thương.
Sự thương hại của cậu còn chưa kịp thu lại, đã đột nhiên đụng phải ánh mắt của Hạ Thanh Hoàn. Gương mặt vốn lạnh nhạt của anh đột nhiên trở nên u ám, trở nên ác liệt.
Cố Vọng chưa từng thấy Hạ Thanh Hoàn lộ ra vẻ mặt như vậy, hốt hoảng dời tầm mắt, giả vờ như không nhìn thấy bất cứ thứ gì.
Cậu cúi đầu nhìn tờ bài tập đã đọc hết từ lâu, không dám nhìn loạn khắp nơi nữa. Cho đến tận khi ánh mắt sau lưng khiến người ta cảm thấy lạnh sống lưng biến mất, Cố Vọng mới dám thở ra một hơi.
Cậu thật sự không muốn đắc tội Hạ Thanh Hoàn, có thể gây dựng quan hệ tốt đẹp hay không thì chưa tính, chủ yếu là, cậu không cảm thấy được mình có thể tạo dựng quan hệ với một người như Hạ Thanh Hoàn.
Quá cao, không thể với tới.
Bên ngoài trời mưa tầm tã, điện thoại di động của Cố Vọng vang lên.
Là giọng nói sang sảng của Cố Đại Chí: “Vọng Vọng, ba ba ở dưới tòa nhà lớp học của con nè, con ở đâu rồi?”
Trong lòng Cố Vọng thấy ấm áp: “Con xuống ngay đây.”
Nói xong bắt đầu thu dọn túi sách, hoàn toàn quên sạch khúc nhạc dạo vừa mới phát sinh với Hạ Thanh Hoàn.
“Ba ba chạy tới từ tiệm cơm, mua cho con kẹo ngó sen con thích nhất này, vẫn còn nóng hổi luôn, mẹ con ở nhà còn nấu canh thịt viên cho con rồi, mau xuống đây!” Cố Đại Chí bận việc làm ăn, ít có cơ hội gặp con trai, Cố Vọng đặt di động sang một bên bắt đầu thu dọn đồ đạc, ông vẫn có thể tự mình lải nhải.
“Bà con buổi chiều lại đi đánh nhau với mấy người bạn nhảy ở trên quảng trường, là đánh nhau với hội bạn già kia đó, có bà lão nói con là đứa bất tài, thứ đồ chơi phá của, mặc dù bà nội con cũng thấy thể, nhưng bà thấy thế không có nghĩa là người khác được phép nói con. Đúng là càng già tính càng khó chiều, đi đánh người luôn.”
“…”
Nhà họ Cố cực kì hòa thuận, chính là cái dạng có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu. Đây là thứ chỉ Cố Vọng ở trong truyện mới có, Cố Vọng ở ngoài đời là một đứa trẻ mồ côi, có thể lợi dụng được ai cậu sẽ lợi dụng người đó, không ai có thể trở thành bạn bè thật sự với cậu.
Nhưng bây giờ, Cố Vọng đã có người để bảo vệ, bọn họ đều là những sự tồn tại sinh động bên cạnh Cố Vọng, bọn họ đều đối xử với Cố Vọng rất chân thành.
Cậu thu dọn đồ đạc xong, đang chuẩn bị chạy đi thì Hạ Thanh Hoàn đi đến.
Dáng anh mảnh khảnh, lại có thể mang đến cho người khác cảm giác ngột ngạt không dám ngẩng đầu. Từ nhỏ Hạ Thanh Hoàn đã được giáo dục như là chủ nhân của nhà họ Hạ, nên từ trong xương cốt đã mang theo hơi thở của kẻ bề trên.
Hạ Thanh Hoàn đưa ô cho Cố Vọng: “Cầm.”
Cố Vọng còn tưởng Hạ Thanh Hoàn đến giải quyết chuyện vừa rồi, không ngờ là tới đưa dù cho mình. Cậu hơi nghi hoặc một chút, theo bản năng định từ chối.
Có lẽ là nhìn ra Cố Vọng định nói cái gì, Hạ Thanh Hoàn hơi nheo mắt, lòng Cố Vọng lập tức run lên, nhanh chóng nhận lấy dù trong tay Hạ Thanh Hoàn: “Ngày mai trả lại cho cậu.”
Thiếu niên cầm dù nhanh chóng chạy mất, như thể sau lưng có quái vật gì đó đáng sợ lắm vậy.