Tôi Bán Thức Ăn Trên Wechat Phát Tài

Chương 24


Bạn đang đọc Tôi Bán Thức Ăn Trên Wechat Phát Tài – Chương 24

–Dịch : Autumnnolove–

???

CHƯƠNG 23

Hôm nay ngoài trời tuyết không còn rơi nữa, nhưng trên những bồn hoa và cây cối ven đường vẫn còn đọng lại một tầng tuyết mỏng. Hướng Vãn nhìn thấy thì mấy đầu ngón tay có chút ngo ngoe rục rịch, rất muốn nắn một quả cầu tuyết chơi. Nhưng cuối cùng vẫn sợ bị nhiễm lạnh mà nhịn xuống.

Không khí bên ngoài lạnh hơn trong nhà nhiều, Hướng Vãn đeo khẩu trang thì không sao, Dương Điềm lại phải thở chậm lại một nhịp mới có thể thích ứng được không khí lạnh giá bên ngoài.

Thời tiết như thế này Dương Điềm cũng không muốn đi tản bộ gì nữa, đi đến bên đường liền đề nghị: “Chúng ta bắt xe đến thẳng quảng trường Hoa Hưng đi dạo được không?”

“Được chứ!”. Hướng Vãn gật đầu, sau đó hai người nhanh chóng vẫy một chiếc taxi đang chạy đến.

Sau khi lên xe các cô liền trò chuyện rôm rả, chẳng mấy chốc đã đến nơi.

Cuối tuần, người đến quảng trường Hoa Hưng rất nhiều. Đặc biệt là bên trong trung tâm mua sắm còn có hệ thống sưởi ấm, có các bậc cha mẹ dẫn theo con nhỏ, những đôi tình nhân trẻ, còn có những cặp bạn thân giống như Hướng Vãn và Dương Điềm, tạo nên một bầu không khí thập phần náo nhiệt.

Hướng Vãn vốn không có ý định mua sắm, nhưng sau khi cùng Dương Điềm đi mua sắm quần áo giày dép chợt nhớ ra mình có thể mua qua năm mới cho gia đình trước.


“Size này là cậu mua cho em trai cậu sao?”. Dương Điềm cùng cô đến một cửa hàng giày còn tưởng rằng cô muốn mua giày cho ba, chờ sau khi nhìn thấy kích thước mà cô muốn thì có vẻ không chắc chắn.

Hướng Vãn khẽ giật đầu: “Tiểu Dật thích đôi giày này.”

Hồi nghỉ hè về nhà chơi, cô nghe em trai cứ nhắc mãi về đôi giày này. Vốn định nếu như nó thật sự thích thì có thể mua cho nó xem như quà sinh nhật và quà tốt nghiệp. Nhưng bây giờ trong tay đã có chút tiền, Hướng Vãn cảm thấy cứ trực tiếp mua cho nó làm quà mừng năm mới cũng không tệ.

“Đôi giày hơn một ngàn đồng có ai mà không thích, tại sao mình lại không có một người chị hào phóng như vậy chứ!”. Dương Điềm nói với vẻ hâm mộ.

Hướng Vãn yêu cầu nhân viên cửa hàng bỏ giày vào hộp và thanh toán, đồng thời nhìn về phía cô ấy cười nói: “Mình không ngại có nhiều em gái đâu.”

“Mình ngại! Muốn thì cũng là cậu phải gọi mình một tiếng chị đó!”. Dương Điềm nói xong liền kéo cánh tay cô: “Mau, kêu chị một tiếng xem nào!”

Hai người nói nói cười cười ra khỏi tiệm giày, Hướng Vãn lại lần lượt mua cho mẹ Hướng một bộ quần áo, còn quà của ba Hướng là một cái đồng hồ.

Nhìn cô chỉ trong chốc lát đã tiêu hơn một vạn, Dương Điềm chắc chắn rằng Hướng Vãn thật sự có thể kiếm tiền, vỗ bả vai cô mà nói: “Được đó Vãn Vãn, giàu có rồi đừng quên nhau nha!”

Tất nhiên Hướng Vãn sẽ không quên những người bạn đã từng giúp đỡ cô rất nhiều trong những ngày tháng học đại học, sau đó liền kéo cô ấy vào một cửa hàng trang sức.

Ban đầu Dương Điềm cho rằng cô còn muốn mua trang sức cho mẹ, chờ sau khi vào bên trong liền phát hiện ra cửa hàng này bán trang sức thiên về giới trẻ, không khỏi hỏi: “Cậu muốn mua trang sức cho bản thân sao?”


“Mình muốn mua một cái lắc tay, cậu giúp mình xem một chút”. Hướng Vãn nói xong, Dương Điềm liền tích cực xem mẫu giúp cô.

Qua một lúc, Dương Điềm nhìn trúng một mẫu thiết kế lắc tay bằng bạch kim khiến cho hai mắt cô sáng ngời: “Cậu cảm thấy mẫu này thế nào?”

“Cậu đeo lên thử xem nào”. Hướng Vãn nói.

Nhân viên cửa hàng ở một bên nghe vậy lập tức tiến lên: “Làn da của hai vị trắng, đeo lắc tay này nhất định rất đẹp”. Vừa nói chuyện cô ấy vừa chủ động tháo lắc tay ra đeo lên tay Dương Điềm.

Thời gian này Dương Điềm gầy đi một chút nên đeo lắc tay vào rất thích hợp.

“Đẹp không?”. Cô ấy duỗi tay ra hỏi Hướng Vãn.

“Đẹp!”. Hướng Vãn cảm thấy lắc tay này không tệ, xinh đẹp hơn những cái đã xem qua trước đó.

“Lắc tay này giá bao nhiêu?”. Thấy cô thích, Dương Điềm liền quay đầu hỏi nhân viên cửa hàng.

Sau khi nhân viên cửa hàng báo giá, cô ấy lập tức nói: “Có giảm giá không?”


“Nếu các vị mua hai cái thì có thể giảm giá 5%”. Nhân viên cửa hàng nói xong còn bổ sung thêm một câu: “Cửa hàng của chúng tôi bình thường không có giảm giá đâu, nhưng mà bây giờ cũng cuối năm rồi cho nên muốn đẩy mạnh doanh số một chút.”

Giá của chiếc lắc tay này đối với Dương Điềm có chút đắt, nhưng mà…Kiểu lắc tay này thật sự rất xinh đẹp, hơn nữa cảm thấy mua một cái đeo cặp với bạn thân cũng được, vì thế nhìn về phía Hướng Vãn: “Cậu muốn mua không? Nếu muốn thì mình và cậu cùng mua.”

Hướng Vãn không trả lời cô ấy ngay lập tức mà hỏi nhân viên cửa hàng: “Nếu như mua bốn chiếc thì có thể giảm giá bao nhiêu phần trăm?”

“À…”. Nhân viên cửa hàng đang định nói cũng giảm 5% nhưng lại sợ khách hàng bỏ đi, cuối cùng cho biết muốn đi hỏi ý kiến của cửa hàng trưởng.

Dương Điềm vừa nghe cô nói muốn mua bốn cái lập tức đoán ra được ý định của cô, vừa vui vẻ nhưng lại không muốn cô tốn tiền: “Vãn Vãn, không lẽ cậu muốn mua mấy cái này để tặng cho bọn mình?”

“Lúc trước các cậu kiếm được tiền nếu không mời mình ăn cơm thì cũng mua quà cho mình, bây giờ mình kiếm được tiền chẳng lẽ không thể mua một món quà cho các cậu?”

Hướng Vãn nói đến giai đoạn năm nhất năm hai, ba người bọn họ vừa đi học vừa đi làm thêm để kiếm tiền.

Khi đó, sức khỏe của Hướng Vãn đừng nói là làm thêm kiếm tiền, có thể duy trì thân thể khỏe mạnh bớt tốn chút tiền trong nhà đã là chuyện tốt rồi. Vì vậy các cô ấy vẫn luôn không cho cô có cơ hội mời lại, nói chờ sau khi cô kiếm được tiền rồi tính.

Tuy rằng cảm thấy những thứ mà các cô tặng cho cô ấy trước kia cộng lại đều kém so với chiếc lắc tay này, nhưng dù sao cũng là tâm ý của cô ấy, cuối cùng Dương Điềm vẫn không cự tuyệt.

“Có thể, có thể, có thể! Cảm ơn Vãn Vãn! Yêu cậu moah moah ~”

-Dịch: Autumnnolove-

Nhận được quà Dương Điềm thật sự rất cao hứng, lập tức lấy di động ra chụp chiếc lắc tay còn chưa gỡ xuống một hồi, sau đó gửi vào trong nhóm chat.


[ kekeaiai: @ Mộc Tử @ Thanh Thanh xem lắc tay mới của mình có xinh đẹp không nè, Vãn Vãn tặng mình đó ~ [hình ảnh] [hình ảnh] [hình ảnh] ]

[ kekeaiai: Ha ha ha, quả nhiên mình mới là em bé mà Vãn Vãn yêu nhất, các cậu đều không có phải không? Hâm mộ không nè? ]

Hướng Vãn nghe được thông báo tin nhắn từ di động phát ra, theo bản năng cầm di động nhìn thoáng qau, sau đó lộ ra biểu tình bất đắc dĩ.

Lúc này người nữ nhân viên đã quay trở lại, trên mặt mang theo nụ cười cho biết nếu mua một lần bốn chiếc lắc tay sẽ được giảm giá 10%. Bốn chiếc lắc tay cộng lại không quá một vạn, nhưng cũng vài ngàn đồng rồi, giảm giá 10% cũng tiết kiệm được vài trăm tệ, đủ cho các cô ăn một bữa thịnh soạn vào buổi trưa.

Hướng Vãn khẽ gật đầu, yêu cầu cô ấy gói quà lại cho cô. Nhân viên cửa hàng còn vui vẻ tặng cho bọn họ bốn đôi khuyên tai đinh tán bằng bạc.

Hướng Vãn thanh toán xong thấy cô ấy vẫn còn đang khoe khoang trong nhóm, thậm chí còn đeo khuyên tai lên rồi chụp thì có chút bất lực nói: “Cậu đừng trêu các cậu ấy nữa, cẩn thận các cậu ấy thật sự chạy ra đây tẩn cho cậu một trận đó.”

“Hôm nay các cậu ấy đều có việc, bằng không đã sớm cùng mình đến đây tìm cậu rồi, còn lâu mới ra đây được”. Nói thì nói như vậy, nhưng căn cứ vào nguyên tắc “phàm sự lưu nhất tuyến, nhật hậu hảo tương kiến”*, Dương Điềm vẫn thu tay đúng lúc, nói cho hai người bạn trong nhóm chat rằng các cô ấy cũng có phần.

(*) – 做人留一线,日后好相见 : Tức là nếu ta cư xử có tình với nhau thì sau này gặp lại nhau mới tình thương mến thương.

Vẻ mặt của Lý Mộc Di và Hạ Thanh hết sức sửng sốt, cũng không cảm kích cô ấy. Sau khi gửi cho Hướng Vãn mấy cái “moah moah” cách màn hình, liền nói Dương Điềm cẩn thận bọn họ.

Mắt thấy đã đắc tội với hai cô ấy, Dương Điềm dứt khoát đã làm thì làm cho đến nơi đến chốn. Buổi trưa đi ăn cơm với Hướng Vãn còn chụp lại một đồng hình ảnh gửi vào trong nhóm cho các cô ấy thèm.

[ kekeaiai: @ Mộc Tử @ Thanh Thanh món tổ yến chưng nước dừa này uống thật ngon ~ [hình ảnh] ]


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.