Tội Ái An Cách Nhĩ – Thần Hi Thiên

Chương 20: Người yêu lưỡng lự


Đọc truyện Tội Ái An Cách Nhĩ – Thần Hi Thiên – Chương 20: Người yêu lưỡng lự

Cao Minh lấy xe chở mọi người tới tòa thương nghiệp gần biệt thự.

Phil ngồi ở ghế phó lái hứng thú nhìn tòa nhà lộng lẫy sáng đèn trong đêm.

Ở phía sau là An Cách Nhĩ và Mạc Phi.

Ở bên cạnh xe của bọn họ là một chiếc xe khác do Ngô Cường lái, trong xe còn có Oss và Cửu Dật, đều đi theo xem náo nhiệt.

“Đây là nơi làm việc của luật sư Thẩm Tuyển.” Cao Minh chỉ chỉ căn phòng ở phía trên, “Ở tầng cao nhất.”

“Tầng cao nhất à.” An Cách Nhĩ ngẩng đầu, nhìn một chút.

Ở kế bên, Ngô Cường kéo cửa kính xuống, dùng bộ đàm liên lạc với cấp dưới, nói với An Cách Nhĩ, “Xe của Thẩm Tuyển vẫn ở trong bãi, xe của đồng nghiệp cũng vẫn còn, Thẩm Tuyển bọn họ vẫn còn đang làm việc.”

An Cách Nhĩ gật đầu, “Trần Đồng thì sao?”

“Trần Đồng đang ở trong quán bar ăn chơi với đám bạn.” Ngô Cường nói, “Tôi đã phái người đi theo dõi, có cần…”

“Không cần.” An Cách Nhĩ nói, “Đêm nay hắn sẽ tự động có cách tới cảnh cục.”

Ngô Cường khó hiểu, “Hả?”

An Cách Nhĩ nhợt nhạt cười, “Trên đời này chẳng có bằng chứng nào tốt hơn việc lúc án mạng xảy ra, mình lại ở đồn cảnh sát, chứng minh mình không có mặt ở hiện trường, có đúng không?”

Ngô Cường kinh ngạc — Chứng minh không có mặt ở hiện trường…

“Đội trưởng.”

Lúc này, trong bộ đàm truyền tới giọng nói của cảnh viên đang ở trong phòng giám sát, “Thẩm Tuyển vừa rời khỏi văn phòng.”

“Hắn đi đâu?”

“Không rõ lắm, cầm công văn đi có vẻ như là tan ca.”

“Hắn đang vào thang máy.” Cảnh viên thông qua camera trong tòa nhà, theo dõi sát sao hành động của Thẩm Tuyển.

“An Cách Nhĩ.” Ngô Cường cũng đồng thời nhận được điện thoại từ người phụ trách theo dõi Trần Đồng, “Trần Đồng đánh nhau trong quán bar, bị bắt tới cảnh cục.”

An Cách Nhĩ hơi nhíu khóe miệng, “Xem ra đã có người ở tầng hầm mai phục Thẩm Tuyển.”

“Tôi sẽ bảo đồng nghiệp chú ý.” Ngô Cường gọi cho cảnh viên ở tầng hầm.

“Để tôi đi xem.” Mạc Phi mở cửa xe, băng qua con đường lớn chạy về tòa nhà ở phía đối diện.

An Cách Nhĩ nhíu mày, cũng mở cửa xe.

“An Cách Nhĩ, cậu đi đâu vậy?” Cửu Dật và Oss đều xuống xe, trong lòng nói, đừng nhìn người này là thần côn thì cái gì cũng giỏi, thật ra là một người trói gà không chặt, lỡ xảy ra chuyện gì Mạc Phi không điên lên mới lạ đó.

“Đi xem.” An Cách Nhĩ chưa nói xong, Ngô Cường cũng xuống xe, “Chúng ta tới chiếc xe giám sát ở phía trước xem tình hình.”

Mọi người liền nhìn thấy có một chiếc xe cảnh sát chậm rãi dừng lại gần bãi đậu xe.

Ngô Cường dẫn mọi người vào xe, bên trong có rất nhiều thiết bị tiên tiến, camera bên trong tòa nhà quay được cái gì đều truyền về đây, có thể ngồi xem trực tiếp tình hình bên trong.

An Cách Nhĩ ngồi trong xe, nâng cằm nhìn màn hình, điểm tập trung tất nhiên sẽ tự động là Thẩm Tuyển.

Thẩm Tuyển đã xuống tới bãi đậu xe, bước ra thang máy, đút tay vào túi lấy điện thoại, nhìn thoáng qua.


An Cách Nhĩ hơi nhíu mày, “Rất biết cảnh giác.”

“Hắn dường như nhận ra có nguy hiểm.” Cửu Dật cũng tới.

Chính lúc này, đột nhiên có một chiếc xe đâm thẳng tới.

Thẩm Tuyển dường như đã có chuẩn bị, xoay người trốn sau chiếc xe bên cạnh.

Nhưng chiếc xe kia rất thô bạo, còn là xe Jeep, thấy không đụng trúng Thẩm Tuyển, chiếc xe liền đâm thẳng tới chiếc xe mà Thẩm Tuyển đang trốn.

Kế bên chiếc xe Thẩm Tuyển đang trốn có một chiếc xe khác đang đậu, hai chiếc song song nhau, Thẩm Tuyển không có đường trốn, hắn đành phải nhảy lên nóc xe chiếc bên cạnh, rồi lăn xuống dưới.

Chiếc xe Jeep hiển nhiên không có cách đâm vào chiếc bên cạnh, đầu xe cũng đã banh, cửa xe mở ra, có bốn người nhảy xuống, cầm mã tấu trong tay.

Thẩm Tuyển khẽ nhíu mày, quan sát xem xung quanh có đường chạy hay không, đồng thời ném túi cho một người đang nhích lại gần mình, sau đó xoay người bỏ chạy.

Bốn người phía sau muốn đuổi theo, đột nhiên cảnh sát từ xung quanh phóng tới, “Bỏ vũ khí xuống!”

Thẩm Tuyển đang ở gần đó cũng nhìn thấy cảnh sát, khẽ nhíu mày, tựa như có gì đó không rõ.

Bốn người nhìn nhau, cuối cùng ném mã tấu, quỳ xuống đưa hai tay lên đầu, cảnh sát chạy tới còng tay lại.

Chờ cảnh sát quay lại, Thẩm Tuyển đã không còn ở đó nữa.

Thẩm Tuyển có để ý camera và lựa chọn những góc chết, rời khỏi được tầm quan sát của An Cách Nhĩ bọn họ.

An Cách Nhĩ nhíu mày, hỏi Ngô Cường, “Tình hình của Trần Đồng sao rồi?”

Sau khi Ngô Cường gọi điện hỏi, ông trả lời, “Hắn đang ở cảnh cục, đối phương đồng ý giải quyết riêng, có thể về ngay.”

An Cách Nhĩ gật đầu, “Chắc có lẽ hắn nghĩ Thẩm Tuyển đã chết.”

“Hắn không đợi sát thủ gọi điện tới xác nhận sao?” Ngô Cường nhíu mày.

An Cách Nhĩ lạnh lùng cười, “Nếu không giết được, sát thủ sẽ gọi điện cho hắn, giết được rồi, tất nhiên sẽ không gọi, nếu không sẽ làm cho đối phương nghi ngờ. Hắn tính trăm phương ngàn kế cũng không ngờ được cảnh sát đã phái người đi theo dõi.”

Ngô Cường gật gật đầu, trong lòng nghĩ, có tính trăm phương ngàn kế cũng không nghĩ ra cảnh sát sẽ mời thần côn này tới đi.

“Thẩm Tuyển thì sao? Bây giờ hắn đang ở đâu?” Phil không nhịn được hỏi, “Hắn chạy rồi, có thể gặp nguy hiểm không?”

“Hắn thông minh như thế, tất nhiên sẽ biết có chuyện gì xảy ra, bây giờ hiển nhiên sẽ đi giết kẻ thù của mình.” An Cách Nhĩ nói.

“Vậy hắn đi tìm Trần Đồng? Trần Đồng bây giờ đang ở đâu?” Ngô Cường hỏi cấp dưới.

“Mặc kệ tên Trần Đồng đó đi, hắn chắc chắn sẽ lại đi ăn chơi đàng điếm.” An Cách Nhĩ nói với Ngô Cường, “Thẩm Tuyển không phải đi tìm hắn.”

“Đi tìm người âm thầm giúp đỡ Trần Đồng? Ngô Cường nhíu mày, “Đi đâu tìm?”

“Bệnh viện.” An Cách Nhĩ vừa nói ra, điện thoại đồng thời cũng nhận được tin nhắn của Mạc Phi.

An Cách Nhĩ mở tin nhắn ra, nội dung là — Thẩm Tuyển lên taxi đi rồi, anh đang đi theo hắn, phương hướng thì có vẻ là đang tới bệnh viện.

An Cách Nhĩ gật đầu, trả lời tin nhắn — Cẩn thận một chút, coi chừng có mai phục.

Mạc Phi đáp — Em yên tâm.


Ngô Cường và Cao Minh khởi động xe, hướng về phía bệnh viện.

Phil ngồi ở ghế phó lái, ngẩng mặt suy nghĩ, hỏi An Cách Nhĩ, “Cậu nói người ở phía sau bức màn, đừng nói là…”

“Là ông già Trần Ba Phàm.” An Cách Nhĩ đáp.

“Ông ta bị bại liệt…” Phil nói tới đây, sờ sờ cằm, “Giả vờ?”

An Cách Nhĩ gật đầu.

“Tại sao?” Cao Minh nghĩ không ra, “Hại chết ba đứa con của mình…”

“Chi bằng hỏi thử một câu, tại sao phải tranh đoạt tài sản?” Quan điểm của An Cách Nhĩ hiển nhiên có sự khác biệt.

Phil khẽ nhíu mày, “Hầu hết người giàu đều tranh đoạt tài sản, chẳng phải là chuyện bình thường ư?”

“Cướp đoạt lại cần tới sát thủ?” An Cách Nhĩ bật cười.

“Hình như có hơi làm quá.”

“Thế thì tại sao Trần Kỳ đoạt được tài sản lại đi tự sát?” An Cách Nhĩ hỏi.

“Ừm…”

“Tất nhiên, cái chết của Trần Kỳ có liên quan tới Thẩm Tuyển, mà Thẩm Tuyển lại là luật sư xử lý gia sản của ông già, có chuyện gì mà lại khiến cho Trần Kỳ tốn bao nhiêu sức mới đoạt được tài sản lại phải tự sát?”

Phil nhíu mày, “Đoạt được nhưng lại muốn chết, một đồng cũng chưa nhận được.”

An Cách Nhĩ gật đầu, “Tôi nghĩ cũng chỉ có một lý do duy nhất. Làm thế nào mà một người con có đầy đủ tư cách thừa hưởng di sản nhưng lại không có cách lấy được? Mặc kệ hắn có vào tù, hắn vẫn có đầy đủ quyền thừa kế, trừ khi…”

“Hắn không phải con ruột!” Phil và Cao Minh đồng thanh nói.

“Lấy lý do này tiếp tục suy rộng ra.” An Cách Nhĩ gật đầu.

“Chẳng lẽ mấy người kia, ngoại trừ Trần Đồng thì chẳng có ai là con ruột của Trần Ba Phàm?” Âm điệu của Phil cao lên vài phần.

“Với tính cách vượt quá giới hạn của Trần Ba Phàm mà nói, chuyện này cũng không phải không thể.” An Cách Nhĩ thản nhiên nói, “Vấn đề thật ra là ở trên những người con của ông ta, tại sao anh em trong nhà lại muốn hại chết nhau? Chỉ cần Trần Ba Phàm không kết hôn, bọn họ liền có quyền thừa kế bằng nhau, tài sản khổng lồ như vậy, chia ra cho mỗi người là được. Sau khi chia đều có muốn chiếm cũng chẳng sao, cần gì phải đuổi tận giết tuyệt? Trừ khi không phải là anh em ruột thịt, nếu không thì cả gia tộc đó sẽ không tránh khỏi cái gọi là làm quá, đương nhiên… đây chỉ là những lời phỏng đoán không có căn cứ.”

“Không có căn cứ?” Phil nhíu mày, “Không có căn cứ mà lại đoán chuẩn vậy sao?”

“Các anh không thấy mọi chuyện rất trôi chảy à?” An Cách Nhĩ hỏi.

“Ý cậu là công cuộc báo thù của Thẩm Tuyển?” Phil hỏi.

“Nghe các anh miêu tả, Trần Đồng là một tên vô dụng, không phải một nhân vật hổ báo gì, vì thế để giúp hắn có đầy đủ quyền thừa kế mà không phải tốn công sức, ngoại trừ công cuộc báo thù của Thẩm Tuyển thành công trót lọt, còn cần tới một chiêu mượn dao giết người này. Muốn chứng thực phỏng đoán của tôi rất đơn giản, xem tối nay Thẩm Tuyển có bị ai đánh lén hay không, kẻ đánh lén xuất hiện, cho nên…”

“Phỏng đoán của cậu là đúng.” Phil nhíu mày, “Thẩm Tuyển chắc cũng cảm thấy mình báo thù quá mức thuận lợi, cho nên mới cảnh giác cao như thế.”

“Thẩm Tuyển còn thông minh hơn tôi nghĩ, hắn có lẽ đã rõ mọi chuyện.” An Cách Nhĩ nói, vươn tay vuốt đầu Ace đang nằm gác lên đùi.

Điện thoại của Phil đột nhiên reo lên, hắn bắt điện thoại, nghe xong, hắn nói với An Cách Nhĩ, ‘Trần Đồng chết rồi.”


An Cách Nhĩ lại lộ ra vẻ kinh ngạc khó khi nào thấy được, “Sao lại chết?”

“Có thể là ngoài ý muốn.”

“Ồ?” An Cách Nhĩ cảm thấy hứng thú, tựa vào lưng ghế nói, “Nói nghe một chút.”

“Sau khi rời khỏi cảnh cục, hắn đi ăn mừng, có lẽ vì uống say quá chén, hắn cầm con cá trong hồ thả xuống đất, xem nó sống hay chết…”

“Biến thái.” Cao Minh nhịn không được lên tiếng.

“Cao trào là đây, lúc từ quầy rượu trở về, không cẩn thận đạp trúng con cá, té ra đằng sau vừa lúc đập đầu vào bể cá, bể cá rơi xuống đất vỡ tung, mảnh thủy tinh nhỏ vừa lúc cắt đứt cổ hắn, chết ngay tại chỗ.” Phil nói xong, hỏi An Cách Nhĩ, “Đây chắc không phải do Thẩm Tuyển thiết kế đi?”

“Sẽ rất khó để làm vậy.” An Cách Nhĩ cười khổ, “Có lẽ trên đời này thật sự có báo ứng.”

“Vong hồn của cô gái đó tới quấy phá?” Cao Minh thấp giọng hỏi, “Con cá giúp mỹ nhân ngư báo thù?”

Phil nhìn vào kính chiếu hậu, nhìn thấy An Cách Nhĩ ngồi ngẩn người, nhìn ra màn đêm bên ngoài cửa kính, thì thào tự nói, “Vong hồn của cô gái…”

Bệnh viện ngay ở phía trước, An Cách Nhĩ nhắm mắt lại, bắt đầu nghĩ về một số chuyện mà trước đây chưa từng nghĩ tới.

Tầng cao nhất của bệnh viện là những gian phòng tư nhân, trong một căn phòng có một ông già vừa cúp điện thoại, thở dài.

Lúc này, cửa phòng đột nhiên bật mở.

Trong căn phòng tối tăm, chỉ có ánh trăng ở ngoài cửa sổ, hai người vẫn có thể nhìn thấy lẫn nhau.

Trước cửa phòng đúng là Thẩm Tuyển.

Ông già dựa vào thành giường cũng chính là Trần Ba Phàm nguyên bản bị liệt nửa người.

“Mượn dao giết người?” Thẩm Tuyển dựa vào cạnh cửa, nhìn Trần Ba Phàm vẫn khỏe mạnh, sắc mặt hồng hào ngồi trên giường.

Trần Ba Phàm ngẩng đầu, nhìn nhìn Thẩm Tuyển, “Cậu chính là bạn trai của cô gái kia?”

Thẩm Tuyển khẽ nhíu mày, “Ông không nhớ tên cô ấy?”

Trần Ba Phàm cười cười bất đắc dĩ, “Ta chỉ nhớ có một nhân viên tới văn phòng công ty lấy đồ, không nghĩ tới Trần Đồng say rượu làm chuyện không lễ phép với cô ta, trong lúc phản kháng thì bị thằng nghịch tử kia đánh chết. Ta  nhận được điện thoại liền vội vàng chạy tới, Trần Đồng cũng tỉnh rượu, ở đó cũng có vài đứa khác, chúng nó cùng nhau xử lý thi thể của cô ta.”

Sắc mặt Thẩm Tuyển trở nên âm trầm, “Các người xem cô ấy như rác, vứt ở bãi đất hoang.”

Trần Ba Phàm ngẩng mặt lên, “Trần Đồng đã chết.”

Thẩm Tuyển nhíu mày, “Ông không cần giở trò, hắn sớm muộn gì cũng chết.”

“Haha.” Trần Ba Phàm nở nụ cười, bất đắc dĩ nói, “Tại sao ta lại có một thằng con như nó? Ngu ngốc, chẳng làm gì nên hồn, không hề giống ta một chút nào. Trần Kỳ thì giống ta, cũng cùng giống loại với ta, rốt cuộc là tại sao?”

“Cho dù không phải là con ruột nhưng cũng đã chung sống một thời gian dài với ông, ông cũng nên lưu tình lại một chút chứ nhỉ?” Thẩm Tuyển bật cười, vươn tay kéo cà vạt.

“Không phải ta không lưu tình.” Sắc mặt Trần Ba Phàm trở nên khó coi hơn vài phần, “Lúc ta làm bộ trúng gió, bọn nó chẳng có đứa nào đến giúp ta!”

Thẩm Tuyển khẽ nhíu mày.

“Bọn nó chỉ tới xem ta sắp chết, không hề cứu ta, tới khi ta giả chết, bọn nó mới gọi xe cứu thương!” Tâm trạng của Trần Ba Phàm không được ổn định, “Thứ vong ơn bội nghĩa…”

“Đó cũng do một tay ông nuôi nấng thôi.” Thẩm Tuyển lên tiếng cắt ngang lời Trần Ba Phàm, “Cuối cùng làm ra chuyện gì chính ông cũng biết rồi đi.”

“Trần Đồng giết chết bạn gái cậu, nó chết rồi, một mạng đền một mạng…”

“Câm đi!” Thẩm Tuyển đá văng ghế dựa gần đó, kích động nói, “Hắn chết thì sao? Hắn chết rồi thì cô ấy có sống lại được không?!”

“Chàng trai.” Trần Ba Phàm kiềm chế lại cảm xúc bản thân, lên tiếng, “Chi bằng chúng ta trao đổi điều kiện? Cậu là một người có tiền đồ sáng lạn, ta biết cậu rất khó chịu, nhưng thù đã báo, chi bằng ta cho cậu một triệu, với tài năng của cậu thì không bao lâu cậu sẽ trở thành người có quyền thế, thế nào?”

Thẩm Tuyển nhìn hắn, đột nhiên nở nụ cười, “Một triệu đó, ông giữ lấy chôn theo làm của đi.”

“Nếu đàm phán không thành, vậy thì đừng trách ta vô tình.” Nói xong, Trần Ba Phàm rút ra một khẩu súng lục giấu dưới gối, chỉa vào Thẩm Tuyển, “Chàng trai, làm việc gì cũng phải chừa cho mình đường lui, có điều… bây giờ đã không kịp rồi.” Nói xong, Trần Ba Phàm không chút do dự bóp cò.


Mà cùng lúc đó, ở phía sau Thẩm Tuyển đột nhiên xuất hiện một người, người kia hung hăng túm lấy Thẩm Tuyển, giúp hắn né được một phát đạn, lớp kính thủy tinh phía sau vỡ vụn.

Đồng thời, có cái gì đó được ném vào.

Trần Ba Phàm bị một chậu hoa ném trúng ngay mặt, ông té ngã xuống giường, súng trong tay cũng rơi xuống.

Súng vừa rơi xuống đất, Thẩm Tuyển cũng đứng vững lại được, hắn đột nhiên bước lên hai bước, nhặt cây súng.

Trần Ba Phàm trốn ở phía sau giường, Thẩm Tuyển cầm súng đứng giữa căn phòng, còn Mạc Phi, cũng chính là người cứu Thẩm Tuyển, cũng là người dùng chậu hoa đánh ngã Trần Ba Phàm, đang đứng trước cửa.

Thẩm Tuyển bước ra sau giường, túm lấy Trần Ba Phàm mặt mũi bầm dập, dùng súng chỉa vào đầu ông, “Đi.”

“Đi… đi đâu?” Trần Ba Phàm lập tức cầu xin, ông đã lớn tuổi, bộ dáng có chút thê thảm.

Mạc Phi đứng ở cửa.

“Tránh ra!” Tuy Thẩm Tuyển không biết Mạc Phi là ai, nhưng hắn biết người này vừa cứu mình, có thể mơ hồ đoán ra là người của cảnh cục.

Mạc Phi đứng nhìn hắn, không hề có ý định nhường đường.

“Tránh ra!” Thẩm Tuyển cũng không dùng súng uy hiếp Mạc Phi, bộ dáng có vẻ mệt mỏi, “Để tôi chấm dứt tất cả mọi việc đi!”

Mạc Phi nhìn ra phía sau, An Cách Nhĩ vẫn chưa đến, bây giờ chỉ có mình hắn, phải làm sao để khuyên một người đang tức giận từ bỏ ý định báo thù?

Lúc này, Mạc Phi đột nhiên nghĩ ra, hắn nhìn Thẩm Tuyển, nói, “Anh có muốn gặp cô ấy không?”

Thẩm Tuyển hơi sửng sốt, thật lâu sau, thần sắc lộ ra vẻ bi thảm, “Cô ấy đã chết.”

Mạc Phi bướng bỉnh hỏi lại, “Anh có muốn gặp cô ấy không? Tôi có thể giúp anh nhìn thấy cô ấy, rõ ràng đứng ngay trước mặt anh!”

“Cậu nói bậy!”

“Tôi không nói bậy!” Mạc Phi kiên trì, “Đi gặp cô ấy đi.”

“Tôi sẽ đi, tôi sẽ đem theo mạng sống của những kẻ thù này xuống đó gặp cô ấy!” Thẩm Tuyển nói xong, chỉa súng vào đầu Trần Ba Phàm, nói với Mạc Phi, “Cậu tránh ra, nếu không tránh đường, tôi sẽ xử ông ta ngay tại đây!”

Mạc Phi nhíu mày.

Dưới lầu, Ngô Cường bọn họ nghe thấy tiếng súng, mọi người chạy về phía bệnh viện, nhân viên bên trong cũng nhận ra sự khác thường, mặt khác, phòng bệnh dưới tầng trệt cũng bật sáng đèn.

An Cách Nhĩ đứng dưới lầu, nhìn cửa sổ tối đen ở tầng cao nhất, ngẩn người, cùng lúc đó, tiếng súng vang lên.

Ngô Cường bọn họ lập tức vọt vào bệnh viện.

Phil nhíu mày đứng ở ngoài, “Tất cả đã kết thúc rồi sao?”

An Cách Nhĩ nhìn bầu trời đêm, khẽ lắc đầu, “Tất cả vẫn còn chưa kết thúc.”

“Phải thế nào mới có thể kết thúc?” Phil cảm khái, “Có vài sự hận thù chỉ có cái chết mới có thể chấm dứt, còn không thì mãi mãi vẫn sẽ không tiêu tan.”

An Cách Nhĩ ngẩng mặt lên trời, “Chưa chắc.”

“Lại nói.” Oss dựa vào chiếc xe, khó hiểu hỏi An Cách Nhĩ, “Tại sao phải để Mạc Phi gặp hắn một mình?”

Cửu Dật cũng không rõ, “Cậu không đi sao?”

An Cách Nhĩ đứng giữa màn đêm, gió đêm thổi hắt hiu, trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt, “Mạc Phi có thể cứu hắn.”

“Tại sao Mạc Phi có thể cứu hắn?” Tất cả mọi người đều ngờ vực.

“Phải nói là, ở đây chỉ có Mạc Phi mới có thể cứu hắn.” An Cách Nhĩ nói rất nhỏ, thanh âm nhẹ như gió bay, “Bởi vì…”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.