Đọc truyện Tội Ái An Cách Nhĩ – Lê Minh Thiên – Chương 48: Màu xanh kinh khủng
Người kia cũng không gọi tới nữa, cuộc sống của hai người trở lại bình thường, nhưng dạo này An Cách Nhĩ lại trầm mặc, tựa hồ có tâm sự nặng nề.
An Cách Nhĩ trầm mặc là hiện tượng của vài năm trước, trước khi Mạc Phi xuất hiện trong cuộc đời hắn, An Cách Nhĩ chính là một người trầm mặc, lãnh đạm, thậm chí là khắt khe. Sau khi Mạc Phi xuất hiện, An Cách Nhĩ liền giống người bình thường, đương nhiên, chỉ đan xen trong những việc hắn làm và lời hắn nói mà thôi. Gần đây, hắn lại học thái độ làm người, biểu đạt tình cảm của mình, tất cả đều làm mọi người cảm thấy, Mạc Phi là người đã thay đổi An Cách Nhĩ. Nhưng gần đây, An Cách Nhĩ lại biến trở về ngày xưa, có phải do thân thể hắn không thoải mái, hay là đang giận? Hắn có điều gì bất mãn chăng?
Một ngày kia, Oss chạy tới phòng tranh, “An Cách Nhĩ!”
“An Cách Nhĩ đang trên phòng vẽ tranh.” Emma bước ra rót trà cho Oss.
“Vẽ tranh? Vậy còn Mạc Phi đâu bà?”
“Mạc Phi làm người mẫu cho An Cách Nhĩ.” Emma hơi cười cười.
Oss lập tức liên tưởng… Người mẫu?
Emma thấy vẻ mặt hắn cười xấu xa, chậc chậc hai tiếng, “Đừng nghĩ bậy.” Nói xong, cười cười bước vào bếp.
Oss nghĩ nghĩ, đi theo Emma vào bếp, giúp bà một tay, vừa giúp vừa hỏi, “Emma, bà có cảm thấy gần đây An Cách Nhĩ với Mạc Phi hơi lạ không?”
Emma hơi ngẩn người, sắc mặt cũng ảm đạm đi vài phần, “Thì ra không phải bà nhìn lầm.”
“Có phải do lời nguyền bảy năm không?” Oss cầm một miếng bánh ngọt, vừa ăn vừa nhíu mày, “Không đúng, bọn họ chỉ mới sống với nhau có mấy năm. Lúc Mạc Phi tới đây còn là trẻ vị thành niên, giờ càng lớn càng đẹp ra nha, so với An Cách Nhĩ có trải qua bao nhiêu cũng không thay đổi. Tuy rằng Mạc Phi vẫn đang lớn lên nhưng vẫn phải có một cực hạn chứ… A!” Oss vẻ mặt nhiều chuyện, “Hay Mạc Phi yêu người khác rồi?”
Emma che miệng, “Không được nói bậy, Oss!”
“Ai, An Cách Nhĩ là thần côn mà, có gì mà không đoán được.” Oss nhét hết đống bánh ngọt vào miệng, “Có khi nào An Cách Nhĩ phát hiện Mạc Phi bắt cá hai tay, lại sợ nói trắng ra thì Mạc Phi bỏ mình đi? Chậc chậc…”
“Oss!”
Oss đang nhiều chuyện, bỗng nhiên có một thanh âm lạnh như băng truyền từ phía sau, “Anh đừng làm cảnh sát nữa, đi làm biên kịch cho phim truyền hình đi.”
Oss cả kinh, xoay đầu lại, chỉ thấy An Cách Nhĩ khuôn mặt đen thui đứng phía sau.
“Ách…” Oss đang định cứu vãn, chưa kịp nói đã thấy An Cách Nhĩ vươn tay chỉ, “Ace, cắn hắn!”
“Gâu!”
Đã lâu rồi Oss và Ace không được tiếp xúc thân mật, Oss bị đuổi ra phòng khách, ngã nhào xuống sô pha, Ace phóng lên, cắn tóc hắn.
“Á!” Oss đang định la cứu mạng, chợt nghe Mạc Phi đứng trên lầu huýt sáo.
Ace lập tức buông ra, sủa hai tiếng, chạy lên lầu vẫy đuôi với Mạc Phi.
Mạc Phi dựa vào lan can, nhìn Oss đang chật vật, “Anh lại chọc An Cách Nhĩ?”
“An Cách Nhĩ giận cá chém thớt thì có!” Oss ngồi dậy, gãi đầu, “Ace chẳng chịu hạ thủ lưu tình, không biết mai mối tôi có bị hói không đây.”
Xoa xoa đầu, xoay đầu lại, thấy Eliza đang ngồi trên lưng ghế, ôm hạt đậu phộng nhìn hắn.
“Ân…” Oss nâng cằm, “Cửu Dật đâu? Gần đây ít thấy hắn lắm nha.”
“Hắn đang đi điều tra chút chuyện.” Mạc Phi nói xong, vươn tay chỉ chỉ An Cách Nhĩ đang đen mặt, ý bảo — Hình như An Cách Nhĩ bảo hắn đi.
Oss ngầm hiểu gật đầu, đứng dậy, nhìn An Cách Nhĩ, “An Cách Nhĩ, gần đây có vụ án đặc biệt.”
“Không muốn tham gia.” An Cách Nhĩ còn chưa nghe chi tiết đã trực tiếp từ chối.
“Đừng vô tình vậy mà!” Oss cười hì hì, “Cậu sẽ cảm thấy hứng thú…”
“Không nhận!” An Cách Nhĩ cầm dĩa bánh đem lên lầu, vươn tay chỉ phòng vẽ tranh với Mạc Phi, ý bảo — Vào trong, tiếp tục!
Mạc Phi bất đắc dĩ nhún vai với Oss, vào phòng tiếp tục làm người mẫu cho An Cách Nhĩ.
Oss có chút buồn bực, cảm thấy An Cách Nhĩ thật sự kì lạ, lặng lẽ bò lên lầu, dùng cái bánh dụ Ace đang canh cửa, lặng lẽ đẩy cửa ra một chút, xem tình hình bên trong.
Trong phòng, An Cách Nhĩ thật sự đang vẽ tranh, Mạc Phi ngồi bên kia nhìn hắn vẽ. Ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu xuống người Mạc Phi, áo sơmi trắng cùng mái tóc dài, còn có khuôn mặt nghiêng của An Cách Nhĩ sau bàn vẽ, giờ khắc này, thời gian như dừng lại.
Mà trong phòng, bốn phía được chất đầy những bức tranh, toàn bộ đều là vẽ Mạc Phi. Oss nhìn một lát, đóng cửa lại, cảm thấy có chút quỷ dị còn có chút đáng sợ, cái gì thế này? An Cách Nhĩ vẽ Mạc Phi nhiều như vậy, làm cho người ta cảm thấy có điềm xấu.
“Nổi hết da gà rồi.” Oss xuống lầu, ngồi trên sô pha thở dài, “Hai người này rốt cuộc có cái gì vậy?”
“Oss.” Emma ngồi xuống bên cạnh Oss, “An Cách Nhĩ vừa mới mua một phòng vẽ ở vùng nông thôn.”
“Hả?” Oss nghĩ nghĩ, cười xấu xa, “Hắc hắc, thằng nhóc này rốt cuộc cũng quyết định mua nhà để bảo đảm số tiền? Dù sao cũng nhiều tài sản vậy mà. Nhưng tại sao lại mua ở nông thôn?”
“Hơn nữa không phải nông thôn gần đây.” Emma thở dài, “Là một nơi rất xa.”
“Cái gì?” Oss sửng sốt, “An Cách Nhĩ chuẩn bị di cư? Đừng mà, hắn đi rồi thì cháu phải làm sao?”
Emma bật cười, “Hay là cháu chuyển chỗ làm tới gần nó đi?”
Oss bĩu môi, “Chừng nào bọn họ đi?”
“Bọn họ?” Emma nhìn lên lầu, thấp giọng nói bên tai Oss, “Mạc Phi không biết chuyện này.”
Oss ngạc nhiên vô cùng, “Hả?!”
“Trong lúc dọn dẹp bà tình cờ thấy mấy giấy tờ mà An Cách Nhĩ đem giấu.” Emma có vẻ rất lo lắng, “Mấy ngày nay Mạc Phi luôn chuẩn bị đồ đạc đi du lịch với An Cách Nhĩ.”
“Du lịch?” Oss nhăn mặt, “Bọn họ định đi đâu?”
“Bà không rõ, cứ cảm thấy An Cách Nhĩ đang chuẩn bị chút chuyện, có chút bi quan. Mà Mạc Phi thì đang chạy trốn điều gì đó, rất lạc quan.”
“Emma.” Oss dở khóc dở cười, “Bà nói cháu nhiều chuyện, cháu thấy bà còn nhiều chuyện hơn.”
“Bà không phải là nhiều chuyện, mà là xuất phát từ quan tâm của người lớn.” Emma nhẹ nhàng vỗ vai Oss, “Nếu tiện, cháu hỏi An Cách Nhĩ giùm bà.”
“Cháu có hỏi hắn cũng không nói đâu.” Oss rầu rĩ, “Bên cháu còn một vụ rất quan trọng cần hắn tra, nhưng mà hắn lại không có hứng thú.”
“Để nó phá án có khi sẽ tốt hơn một chút!” Emma cảm thấy ý kiến này không tồi. Đứng dậy, nhìn trên lầu nói lớn, “An Cách Nhĩ! Xuống đây!”
An Cách Nhĩ và Mạc Phi liền chạy ra, hai người còn nghĩ Emma gặp chuyện gì đó.
Emma cầm áo khoác của hai người, “Đi phá án với Oss đi.”
An Cách Nhĩ nhíu mày, “Không đi…”
Emma giả bộ nghiêm túc, “Nếu không đi thì bà sẽ buồn đó.”
An Cách Nhĩ lập tức dao động, hắn rất thương Emma, bà nội thân yêu đã nói như thế, An Cách Nhĩ chỉ có thể đồng ý.
“Đi thôi Mạc Phi, anh đi thay quần áo đi.” An Cách Nhĩ xuống lầu một mình, lần này phá lệ, hắn giữ tay vịn. Mạc Phi để ý cách An Cách Nhĩ vịn tay cầm, lúc bước đi cũng rất cẩn thận. Bây giờ nhớ lại, đã lâu rồi An Cách Nhĩ không bị té. Hắn càng ngày càng không cần tới mình, cuộc sống cũng đã có Emma chăm sóc, hoặc là nói, những chuyện mình có thể giúp càng ngày càng ít. Mạc Phi lại không tự giác nhớ tới lời người thần bí kia — Năng lực!
Trước khi mọi người ra ngoài, chuông điện thoại reo lên.
Mạc Phi bắt điện thoại, “Alo… Được.”
Hắn đưa điện thoại cho An Cách Nhĩ, “Là giáo sư Carson.”
An Cách Nhĩ cầm điện thoại, “A, Carson! Được, cứ quyết định vậy đi.”
Cúp điện thoại, Oss tò mò hỏi, “Carson, chính là hiệu trưởng cứ khuyên cậu tới dạy vẽ?”
“Tôi tuyệt đối không có hứng thú với dạy học.” An Cách Nhĩ nhún vai, “Nhưng ông ta đề nghị tôi mở triển lãm tranh, tôi cảm thấy có thể đáp ứng.”
“Triển lãm tranh phải chuẩn bị rất nhiều tranh đúng không?” Mạc Phi khẽ nhíu mày, “Chẳng lẽ là tranh vẽ anh? Đừng nha An Cách Nhĩ.”
“Đương nhiên không phải rồi.” An Cách Nhĩ nhẹ nhàng vỗ ngực Mạc Phi, “Những bức dùng để triển lãm vẫn chưa có vẽ.”
“Vậy phải vẽ bao nhiêu bức?” Mạc Phi nhíu mày, “Số lượng công việc hẳn là nhiều lắm?”
An Cách Nhĩ gật đầu, “Sau này tôi sẽ chuyên tâm vẽ tranh thôi.”
“An Cách Nhĩ.” Oss kinh ngạc, “Cậu không phá án nữa?”
An Cách Nhĩ nhướn mày, “Ngẫu nhiên…” Vừa nói vừa giơ hai ngón tay, “Ví dụ như một năm hai vụ.”
“Đừng mà!” Oss kích động đánh Mạc Phi.
Mạc Phi bó tay, “Anh đánh sai người rồi!”
“Vậy cậu giúp tôi nói mấy câu đi, An Cách Nhĩ nhà cậu bỏ tôi rồi kìa!”
Mạc Phi thở dài, cũng khó hiểu nhìn An Cách Nhĩ, “An Cách Nhĩ…”
“Tôi đã quyết định rồi.” An Cách Nhĩ mặc áo khoác, “Tôi đã chuẩn bị vài năm chuyên tâm vẽ tranh không muốn ai quấy rầy.”
“Ách…”
“Còn Mạc Phi…” An Cách Nhĩ vươn tay sờ đầu Mạc Phi, đột nhiên trở nên nghiêm khắc, “Cứ lãng phí tuổi thanh xuân như vậy thì rất đáng tiếc.”
Mạc Phi sửng sốt, tựa hồ có vẻ tức giận, “Anh không lãnh phí…”
“Anh có được học hành đàng hoàng không?” An Cách Nhĩ hỏi lại.
“Anh…”
“Lúc ra ngoài thì giới thiệu bản thân thế nào?”
“Anh…”
“Trợ lý của An Cách Nhĩ à?”
…
“Sau 25 tuổi thì anh làm cái gì?” An Cách Nhĩ hỏi, “Chẳng lẽ đi theo tôi suốt đời?”
Mạc Phi đã không còn biết phải trả lời thế nào.
“An Cách Nhĩ!” Emma có chút tức giận, “Không được nói như vậy!”
“Cháu chỉ nói sự thật.” An Cách Nhĩ xoay người, nhìn Oss đang trợn mắt há mồm, “Sao còn chưa đi?”
“Nga.” Oss gật đầu, trong lòng nói — Thật đáng sợ, bao lâu rồi An Cách Nhĩ mới không như thế này? Đây mới chính là thần côn An Cách Nhĩ vài năm trước, một người rất khó gần. Nhưng so với bình thản cùng trầm mặc khi đó, An Cách Nhĩ lúc này, tựa hồ còn cất giấu nét tức giận thản nhiên.
“Tư liệu ở đây.” Oss đưa văn kiện cho An Cách Nhĩ, “Vụ án này Thân Nghị đã tra rất lâu, là về nhện xanh.”
“Nhện xanh?” An Cách Nhĩ vào xe, mở văn kiện ra xem.
Mạc Phi cũng đi theo, vẻ mặt ủ rũ, nhìn An Cách Nhĩ.
An Cách Nhĩ cắn chặt răng, không nhìn Mạc Phi, hắn biết, ánh mắt của người kia chẳng khác gì ánh mắt đau lòng của Ace.
Oss nhìn vào kính chiếu hậu, hắn thấy rõ ràng Mạc Phi có chút đáng thương, nhưng là một người trưởng thành, mọi người đúng thật đều cảm thấy đáng tiếc cho Mạc Phi, nếu cứ tiếp tục thế này thì cũng không phải cách hay.
Tuy rằng không đi học, nhưng Mạc Phi chưa từng bỏ việc học, hắn rất thông minh, tất cả mọi người đều thấy vậy. Tuy rằng hắn ở cùng An Cách Nhĩ hoàn toàn xuất phát từ tự nguyện, nhưng mà, nếu quả thật muốn tốt cho hắn, An Cách Nhĩ cũng phải cho Mạc Phi một cơ hội.
Nhưng làm Oss khó hiểu chính là, An Cách Nhĩ vẫn luôn khư khư giấu Mạc Phi bên người, nhưng lần này sao lại thay đổi ý kiến, đuổi Mạc Phi đi?
“Nhện xanh a…”
Oss đang xuất thần, An Cách Nhĩ cũng đã xem được một xấp tài liệu, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc, “Không nghĩ tới chỉ là một loại bột màu xanh lại kinh khủng như thế, khó trách Thân Nghị đã theo nhiều năm như vậy, vẫn chưa khi nào chịu bỏ cuộc.”
Hết chương 3.