Tội Ái An Cách Nhĩ – Lê Minh Thiên

Chương 43: Ký ức từ kiếp trước


Đọc truyện Tội Ái An Cách Nhĩ – Lê Minh Thiên – Chương 43: Ký ức từ kiếp trước

Yêu ai yêu cả đường đi, hận ai hận cả đường đi lối về. An Cách Nhĩ ngoại trừ lúc điều tra vụ án, hầu hết thời gian đều đi vẽ tranh, cũng chính là một người có tính cách cực kì bốc đồng.

An Cách Nhĩ ghét người nhà Mạc Phi, mặc kệ bọn họ có là người tốt hay không, nhưng đây chính là điểm tùy hừng trong cách làm tình nhân của hắn.

Nhưng có đôi khi không nhịn được, Mạc Phi sẽ gọi điện về nhà, nghe giọng nói của bọn họ mặc dù bản thân vẫn luôn không nói gì. Lần nào cũng là mẹ hắn bắt máy, vẫn luôn ôn nhu hỏi hắn có khỏe không, nhắc hắn chú ý bản thân coi chừng bị cảm. Đương nhiên, đó là hồi xưa, và cũng đương nhiên, đối với An Cách Nhĩ thì đó là một hành động giả nhân giả nghĩa. Cũng không nhất định là lời xuất phát từ quan tâm, có thể chỉ là một loại cứu vớt lỗi lầm.

Người giỏi làm tổn thương người khác cũng rất giỏi chuộc lỗi, bởi vậy sau khi gây ra tổn thương cho người ta, bọn họ thường tỏ ra khoan dung độ lượng, sau đó lại gây tổn thương lần thứ hai.

Khi Mạc Phi mới vừa rời khỏi thành phố của mình, tới đây ở cùng An Cách Nhĩ, lúc đó hắn như con thú nhỏ bị thương, thân mình tràn ngập vết thương, không tin bất kì ai, đối với bản thân là luôn là tự mình cứu lấy cùng với trạng thái bị đuổi đi, không thể dùng hai từ đáng thương để hình dung được, người chưa từng trải qua cảm giác đó sẽ không bao giờ hiểu được, cho nên An Cách Nhĩ chưa bao giờ an ủi Mạc Phi.

Tới đoạn thời gian tình cảm phát triển, An Cách Nhĩ và Mạc Phi bắt đầu dung nhập cuộc sống của nhau, xem đối phương là người thân quan trọng nhất của mình, từ đó trở đi Mạc Phi cũng không gọi điện về nhà nữa.

Tình cảm là thứ hai bên phải nỗ lực thì mới có quyền yêu cầu đáp trả, chẳng phải là thứ có thể định khuôn theo huyết thống được. Nói ví dụ như Mạc Phi đối với Emma, mặc dù không chung dòng máu nhưng tình cảm lại rất sâu đậm, đối với Oss và Cửu Dật bọn họ cũng thế, đều xem hắn như em trai, quan tâm càng nhiều hơn. Không cần lý do gì, cũng chẳng đề cập tới đạo đức, đó chỉ là tình cảm biến hóa theo bản năng mà thôi.

Mẹ Mạc Phi bây giờ tự nhiên xông ra đòi bắt Mạc Phi đi, hơn nữa còn nói tinh thần hắn có vấn đề, điều này đã thật sự chọc điên An Cách Nhĩ. Nhưng An Cách Nhĩ không phải là người sẽ dựa vào tức giận để giải quyết vấn đề, hơn nữa tức giận cũng không làm được trò trống gì, vì thế hắn bắt đầu sử dụng đại não của mình, quan sát bọn họ, không ngừng suy nghĩ, biểu tình gần giống như ngây người.

Mà lúc này, ngay cả Emma cũng đã vô cùng tức giận, cảm thấy bản thân gây ra phiền phức cho Mạc Phi, đúng là hồ đồ! Bà cũng đã làm mẹ hơn nữa còn là một bà nội, bà rất khó tưởng tượng ra, một người mẹ hiền lành đột nhiên trở nên khác thường, vô cùng cực đoan, liếc mắt nhìn kỹ, rõ ràng là một người ôn nhu.

Mẹ Mạc Phi tất nhiên có thể nhìn thấu sự phản cảm trong mắt An Cách Nhĩ và bài xích của Mạc Phi.

“Mẹ chỉ muốn dẫn con đi kiểm tra thôi, Mạc Phi.” Bà nói, “Nghe nói tính cách là do não trước khống chế, mẹ chỉ muốn xác định một chút, sau này sẽ không quấy rầy cuộc sống của con…”

Oss lắc đầu, “Chuyện này phải để Mạc Phi đồng ý thì mới được. Hơn nữa cái gì mà não trước não sau chứ, Mạc Phi rất bình thường, không nên nghe người ta nói bậy.”

An Cách Nhĩ không cười, hỏi Mạc Thiện, “Lúc nãy cậu có nhắc tới giáo sư đại học, xin hỏi, giáo sư đó tên là gì?”

Trên mặt Mạc Thiện lộ ra ý cười, “Họ Chu, giáo sư Chu Thành Văn, giảng dạy ở đại học X, chắc là nghe qua rồi đi? Thầy ấy là người có quyền uy nhất trong khoa thần kinh. Còn có giáo sư từ nước ngoài, cùng với một số giáo sư trong trường của tôi, tôi đã đi hỏi nhiều người, câu trả lời đều giống nhau.”

“Tôi biết người này.” An Cách Nhĩ đối với học thuật có hiểu biết nhất định, có quen biết một số người. Mà vị Chu Thành Văn này thì hắn chưa từng nghe qua, nhưng hắn có thể xác định đã từng gặp trong một buổi triển lãm tranh, nhưng mà hắn không rõ tại sao người này lại hứng thú với Mạc Phi?

“Đây là số điện thoại và địa chỉ phòng khám của thầy ấy.” Mạc Thiện dường như đã có chuẩn bị trước, “Nếu các anh lo lắng, có thể tự mình tới xem, hoặc là trực tiếp đưa anh hai đi, chúng tôi sẽ không can thiệp.”

An Cách Nhĩ cầm tờ giấy, nhét bên dưới laptop, sau đó ngẩng đầu nhìn Mạc Phi.


Mạc Phi lúc này chỉ có thể dùng trầm mặc để chống đỡ, tiểu Mạc Đình vẫn luôn ngẩng mặt nhìn anh hai chưa từng gặp qua, tựa hồ phải nhìn cho đã mắt, còn nhỏ giọng nói gì đó với mẹ, chắc là hỏi về Mạc Phi.

An Cách Nhĩ nghĩ nghĩ, hỏi Emma, “Hình như cháu ngửi được mùi khét…”

“Chết!” Emma nhớ mình đang nấu nước đường, bây giờ thì khét chắc rồi, lập tức chạy vào tắt bếp.

An Cách Nhĩ đứng lên, cẩn thận vòng qua chỗ Mạc Đình, bước tới bên cạnh Mạc Phi, “Đói quá à, chuẩn bị ăn cơm chưa?”

Mạc Phi kinh ngạc nhìn An Cách Nhĩ, Oss lại giống như nhìn thấy mặt trời mọc ở hướng tây, bộ dáng như sắp tận thế — An Cách Nhĩ không phát hỏa! Lúc nãy rõ ràng lửa giận bừng bừng nhưng bây giờ lại không bùng nổ, cũng không nói lời châm chọc làm người ta tức chết, còn ăn cơm với người mình không thích nữa chứ?! An Cách Nhĩ biết nhẫn nại rồi! Oss thật sự rất muốn hét lên.

Mạc Phi nhìn thẳng mắt An Cách Nhĩ làm cho hắn cũng có chút đành chịu, bước tới bên bàn ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn mẹ Mạc Phi, quả nhiên ai cũng có nét khiếp sợ trên mặt, cảm thấy không thể tin được.

An Cách Nhĩ đang đắc ý, bỗng nhiên Mạc Đình nhào tới ôm chân hắn, “Ca ca!”

An Cách Nhĩ cả kinh, kéo Mạc Phi tới, “Hắn mới là anh của em, đừng gọi bậy!”

Mẹ Mạc Phi cũng không khẩn trương như lúc nãy, kéo Mạc Đình, “Đình Đình, đừng phá ca ca.”

“Mama cũng nói là ca ca kìa.” Con bé vô cùng chấp nhất, tựa hồ rất thích An Cách Nhĩ, không chịu buông, miệng cười như hoa nở rộ. An Cách Nhĩ cứng ngắc nhìn nó, không hiểu sao lại nghĩ tới có phải hồi nhỏ Mạc Phi cũng giống thế này không, nếu tưởng tượng như thế thì cũng cảm thấy con bé có chút đáng yêu, nhưng nó vẫn là sinh vật đáng sợ!

Mạc Phi biết khi An Cách Nhĩ không biết cách ứng phó với người khác, sẽ trở nên cứng ngắc, điểm này làm cho hắn nhìn như vô tình, nhưng thật ra An Cách Nhĩ là một người ôn nhu, không dám tiếp cận vì trong lòng không biết người kia có đáng tin hay không.

Mạc Phi bước tới, sờ đầu Mạc Đình, “Cậu ấy tên là An Cách Nhĩ.”

Mạc Đình mở miệng, nhìn Mạc Phi, hai má đỏ lên, sau đó ôm đầu gối An Cách Nhĩ, nói, “An Quả ~”

An Cách Nhĩ thấy nó có hành động tiến thêm một bước, căng thẳng bấu lưng ghế, một tay nắm tay áo Mạc Phi, nhìn hắn, như là hỏi — Giờ phải làm sao?

Mạc Phi cười, nói với mẹ, “Mẹ ngồi đi, con đi lấy đồ ăn.”

Bà gật đầu, Mạc Thiện cũng bước tới ngồi xuống đối diện An Cách Nhĩ, “Anh sẽ đưa Mạc Phi đi khám?”


An Cách Nhĩ cười, “Để xem sao.”

Mẹ Mạc Phi khẩn trương, “Xin cậu đưa Mạc Phi đi, nó chỉ nghe lời cậu thôi.”

“Sao bác biết?” An Cách Nhĩ buồn bực nhìn bà.

“Ách…” Mẹ Mạc Phi hơi cúi đầu, “Tôi…  gần đây có tới quan sát, nó rất nghe lời cậu.”

An Cách Nhĩ cười hỏi, “Là có người quan sát cho bác sau đó mới đưa tư liệu đi? Ví dụ như một số lượng lớn ảnh chụp.”

Oss liền nghĩ tới người chụp lén ở tòa nhà kia — An Cách Nhĩ vẫn luôn kín như bưng, có phải vì đã phát hiện đối phương nhắm vào Mạc Phi cho nên mới cố ý giấu?

Mẹ Mạc Phi nhăn mày lại, “Ban đầu, tôi không rõ nó đang làm cái gì.”

Lúc đang nói chuyện, Mạc Phi bưng đồ ăn ra.

“Sau đó tôi phát hiện quan hệ của hai người, tôi cũng có chút áy náy.” Mẹ của Mạc Phi cũng rất thẳng thắn, lầm bầm, “Là do tôi ít quan tâm nó cho nên mới thế này.”

Oss ở bên cạnh, tâm nói, bác cũng gan ghê đó, dám nói mấy lời này trước mặt An Cách Nhĩ, giống như Mạc Phi bị An Cách Nhĩ gạt đi vậy. Ẩn ý trong đó chẳng phải là vì năm đó không chăm sóc Mạc Phi, để hắn đi lang thang nên mới dẫn tới kết cục như hôm nay ư? Chậc chậc, Oss đổ mồ hôi hột, chắc An Cách Nhĩ sẽ nổi nóng rồi đi?

Nhưng ngoài dự đoán của Oss và Mạc Phi, lực chú ý của An Cách Nhĩ hoàn toàn bị Mạc Đình lôi kéo, hắn tận lực né tránh Mạc Đình đang chuẩn bị từ đầu gối nhào lên người hắn. Hắn cầm trái táo giơ trước mặt con bé, vươn tay lấy tách trà.

Oss nghi hoặc nhìn thoáng qua Mạc Phi — Thằng nhóc này đúng là không đơn giản nha, ban đầu vẫn nghĩ An Cách Nhĩ thu phục hắn, nhưng bây giờ rõ ràng là hắn thu phục An Cách Nhĩ mới đúng!

Mạc Phi có chút không thích ứng với kiểu nhẫn nại này của An Cách Nhĩ, từ trước tới giờ hắn đều cho rằng, bản thân có thể sống sót, bắt đầu cuộc sống mới, đều là nhờ An Cách Nhĩ, bây giờ bị người nhà của người yêu hiểu lầm, đáng lẽ phải rất khó chịu mới phải. Nhưng An Cách Nhĩ lại dễ dàng tha thứ, còn muốn ăn một bữa cơm thật ngon.

Mạc Phi muốn mở miệng nói, nhưng An Cách Nhĩ lại đột nhiên vươn tay túm lấy hắn, chỉ Mạc Đình đang chơi với Eliza, vẻ mặt oán niệm — Tôi bị nó ảnh hưởng nghiêm trọng!

Mạc Phi nhịn không được nở nụ cười, ôm Mạc Đình lên thả vào lòng mẹ, An Cách Nhĩ thở ra một hơi.


Mạc Phi quay vào bếp, Mạc Thiện cười nói với mẹ, “Con sẽ luôn nhớ về khoảng thời gian tụ họp với anh hai khi ra nước ngoài.”

Mẹ Mạc Phi nhìn An Cách Nhĩ, “Có thể cho Mạc Phi về nhà một thời gian ngắn không?”

An Cách Nhĩ nhướn mày, “Đương nhiên không được.”

Mẹ Mạc Phi có chút mất mát, “Chúng tôi muốn bồi thường một chút…”

An Cách Nhĩ cười một tiếng, “Làm người không được quá tham lam, bác có hai đứa con có thể quan tâm chăm sóc, nhưng Mạc Phi chính là người bị người thân vứt bỏ, bác cần tới hai mươi năm để thích ứng, giờ cũng phải cho hắn hai mươi năm chứ, lúc này lại đi đòi công bằng sao, bác gái?”

Mẹ Mạc Phi vô cùng xấu hổ.

Oss nhẹ nhàng thở ra — An Cách Nhĩ quả nhiên là An Cách Nhĩ, đừng cho hắn cơ hội bùng nổ a.

Mẹ Mạc Phi thức thời gật đầu, Mạc Thiện nhìn An Cách Nhĩ cười.

An Cách Nhĩ hỏi hắn, “Cậu học trường nào?”

Mạc Thiện nói tên trường cho hắn, An Cách Nhĩ nghĩ nghĩ, “Ân, lại nói a, Mạc Phi cũng rất thông minh, lúc trước thi vào trường đại học danh tiếng, đậu ngon ơ.”

Mẹ Mạc Phi kinh hỉ gật đầu.

“Mà tiếc ghê.” An Cách Nhĩ không chút khách khí giáng đòn chí mạng, “Lúc đi thi thì tuổi quá lớn, hơn nữa lúc phỏng vấn, thầy giáo hỏi tại sao thông minh như thế mà lúc trước không đi học. Nga, đúng rồi, sau đó còn phát hiện lỗi lớn trong lý lịch nữa chứ! Mấy thầy cô đều sợ, nhưng khi nghe nói hắn là trẻ lang thang thì mọi người đều hiểu, nói cha mẹ mất đứa con như vậy thật đáng thương, hết sức sai lầm! Tôi nói hắn bị vứt bỏ, mấy thầy cô đó liền mắng chửi quá trời…”

An Cách Nhĩ chơi rất xấu, nói nhỏ vô cùng, lúc Mạc Phi đi ra thì hắn lại cầm tách trà lên uống, vẻ mặt mẹ Mạc Phi rất áy náy, Mạc Thiện không nói gì nhìn hắn, vẻ mặt kia như là hỏi — ăn hiếp người lớn tuổi vui lắm sao?

An Cách Nhĩ nhìn hắn khinh bỉ — Ai biểu hồi đó ăn hiếp con nít làm chi?!

“Hắc hắc.”

Không khí đang xấu hổ, Mạc Đình bỗng nhiên giơ bàn tay nhỏ bé, bẻ miếng bánh hạnh nhân đưa cho Eliza đang ngồi trên đầu Ace.

Oss rất thích con nít nên liền chạy tới giỡn với Mạc Đình, không khí mới dịu đi một chút.

An Cách Nhĩ nâng cằm chờ được ăn, chợt nghe Mạc Thiện hỏi, “An Cách Nhĩ, anh luôn đi tra án có phải không?”

“Thi thoảng thôi.” An Cách Nhĩ ngáp một cái.


“Tôi có chuyện rất muốn hỏi anh.” Mạc Thiện có chút hứng thú, cũng mặc kệ An Cách Nhĩ có nghe không, “Đình Đình có chút kì lạ.”

An Cách Nhĩ nhìn Oss đang chọc cười con bé, âm thầm bĩu môi — Con nít đứa nào chả kì lạ, có cái gì đâu chớ!

“Nó nhớ rất rõ chuyện kiếp trước.” Một câu này của Mạc Thiện đã làm An Cách Nhĩ và Oss đều nhịn không được xoay mặt nhìn hắn như nhìn thú lạ.

“Đều là trong lúc nằm mơ nói mớ thôi.” Mẹ Mạc Phi chặn Mạc Thiện lại, “Đừng nói cái gì kì lạ.”

“Nhưng mà lần nào Đình Đình cũng nói y chang nhau!” Mạc Thiện có chút ủy khuất, kiên trì theo đuổi suy nghĩ của mình.

“Nghĩa là con bé chuyển thế đầu thai?” Oss kinh ngạc nhìn vẻ mặt khờ dại của Mạc Đình.

“Nó nói kiếp trước nó chết lúc bốn tuổi rưỡi.” Mạc Thiện hơi nhếch khóe miệng, nụ cười có chút quỷ dị, “Cũng chính là lúc này.”

An Cách Nhĩ nhíu mày, nhìn Mạc Thiện.

“Chết như thế nào?” Oss tò mò.

“Hình như là gặp người điên hay biến thái gì đó.” Mạc Thiện thấp giọng nói, “Lúc trước nó không có cha mẹ, chỉ có một người anh, trong một lần ngoài ý muốn cũng đã chết luôn.”

Mạc Thiện thả chậm ngữ điệu, làm cho nội dung mang theo một tia u ám.

Oss cúi đầu, nhìn Mạc Đình đang chơi với Ace, bắt đầu nhớ lại mấy vụ án bốn năm về trước, có vụ nào như vậy sao?

Lúc này, Mạc Phi và Emma bưng đồ ăn ra, “Ăn cơm thôi.”

Tất cả đều bỏ qua đề tài của Mạc Thiện, cùng ăn cơm. Mạc Đình sôi nổi chọn chỗ ngồi cạnh An Cách Nhĩ, cười tủm tỉm kêu ca ca, dường như rất bưởng bỉnh, luôn luôn gọi như thế.

“Anh đoán thử xem.” Mạc Thiện nhỏ giọng hỏi An Cách Nhĩ, “Có khi nào anh rất giống ca ca kiếp trước của nó không?”

An Cách Nhĩ không nói gì.

“Nga, đúng rồi, tên biến thái kia cầm búa.” Mạc Thiện nhắc nhở, “Ăn mặc rất quái dị.”

Mạc Phi không nghe được câu chuyện phía trước, nhưng vẫn liên tưởng tới người thần bí thoắt ẩn thoắt hiện kia, người nọ cũng cầm búa.

Hai mắt của An Cách Nhĩ đặt lên Mạc Đình đang ăn bánh pudding, sau đó xoay đầu tiếp tục ăn cơm. Lúc này, chỉ có Mạc Phi mới nhìn ra, trong mắt An Cách Nhĩ toát ra một tia sáng rực. Hắn vô cùng hiểu rõ: đó là một loại hưng phấn! Mỗi khi An Cách Nhĩ gặp được một vụ án đặc biệt hoặc vụ án đó làm cho hắn hứng thú, nhưng lúc như thế ánh mắt đều sẽ biến hóa giống y như bây giờ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.