Đọc truyện Tội Ái An Cách Nhĩ – Lê Minh Thiên – Chương 3: Giảo quỷ
Chỉ chốc lát sau, đầu dây bên kia truyền đến một hơi thở khác, An Cách Nhĩ nghe được, lên tiếng hỏi, “Thẩm Húc?”
Bên kia cũng không nói chuyện, tựa hồ là đang điều chỉnh hô hấp, đối với người đã lâu rồi không nói chuyện, đây chính là một thói quen mang tính chất cản trở.
“Cậu thấy tin tức của bác sĩ Trần?” An Cách Nhĩ ngồi trên sô pha, bắt chéo chân hỏi Thẩm Húc.
Hơi thở đầu dây bên kia có chút dị thường, có thể cảm giác cảm xúc của đối phương đã có chút biến hóa. An Cách Nhĩ tựa hồ đối với sự biến hóa này rất vừa lòng, gật đầu nói, “Tôi sẽ bảo nữ cảnh sát kia mang cậu tới đây, Oss đang ở đây.”
“Ừm…” Cuối cùng bên kia cũng truyền đến tiếng hừ nhẹ.
An Cách Nhĩ đưa điện thoại cho Oss, “Bảo đồng nghiệp của anh mang Thẩm Húc tới đây… Đúng rồi, lái xe hơi tới, đừng đi xe công cộng.” Nói xong, tiếp tục ăn cơm.
Oss bảo Tôn Kỳ lái xe đưa Thẩm Húc tới phòng tranh, Tôn Kỳ vừa nghe nói, người lúc nãy nói chuyện chính là An Cách Nhĩ đỉnh đỉnh đại danh, lập tức hưng phấn, lái xe đưa Thẩm Húc đi.
“An Cách Nhĩ, sao cậu biết Thẩm Húc tới cảnh cục tìm tôi?” Oss cảm thấy bản thân có chút mơ hồ, đại khái là lâu rồi không gặp An Cách Nhĩ, lập tức không thể thích ứng cách trao đổi của thần côn.
“Thiếu niên kia không bị thương ở não bộ, đúng không?” An Cách Nhĩ vẫn đưa ra câu hỏi.
“Đúng vậy, chỉ bị kích động quá mức nên không nói chuyện.”
“Kích động?” An Cách Nhĩ giống như không nghĩ vậy, “Lý do không mở miệng nói chuyện không chỉ có một.”
Oss nghe xong lên tiếng hỏi, “Là sao?”
An Cách Nhĩ thở dài, “Cái này thuộc về phạm trù đối nhân xử thế, mấy anh hẳn là phải hiểu rõ hơn tôi chứ!”
“Nếu là con nít, sẽ là giận dỗi gì đó, hoặc là giữ bí mật.” Cửu Dật đoán, “Có thể là sợ hãi! Hoặc là bị đe dọa!”
“Nhưng mà suốt một năm nó không hề nói chuyện mà!” Mạc Phi dọn chén bát xong, vào bếp pha hồng trà mang ra, nhịn không được hỏi, “Rốt cuộc là tại sao?”
An Cách Nhĩ nở nụ cười bí hiểm, “Ván bài càng lớn, tiền đặt cược càng nhiều, người thông minh đưa ra quyết định gì, đều là vì nó đáng giá. Kẻ ngu dốt đưa ra quyết định gì, hắn đều suy nghĩ cho bản thân, đó cũng là vì nó đáng giá.”
“Em lúc nãy hỏi nó có phải thấy tin tức về bác sĩ Trần hay không.” Mạc Phi nghĩ nghĩ, “An Cách Nhĩ, hẳn là bởi vì bác sĩ Trần đã chết cho nên mới đi tìm Oss, vậy nó bỏ trốn là vì cái gì?”
“Mạc Phi, tôi đã dạy anh rất nhiều lần.” An Cách Nhĩ ngẩng mặt lên, vươn tay nhẹ nhàng chọt vào cằm Mạc Phi, “Tâm địa thiện lương và tính lạc quan của anh đã gây trở ngại cho khả năng suy luận.”
Mạc Phi không hiểu lắm, nhưng mà An Cách Nhĩ nói cái gì cũng đúng hết, nên hắn cũng không truy cứu, chỉ hỏi, “Muốn ăn bánh phô mai hay khu rừng đen?”
“Muốn ăn Tiramisu.”
“Được.” Mạc Phi xoay người vào bếp làm, Cửu Dật với Oss đột nhiên cảm thấy bản thân giống như không khí.
“Gia đình bác sĩ Trần chỉ có hai vợ chồng với đứa con gái thôi đúng không? Người vợ còn rất xinh đẹp.” An Cách Nhĩ thổi thổi tách trà.
Oss thì líu lưỡi, “Ý cậu là, hung thủ cố ý chọn người có liên quan với nhau cùng bối cảnh?”
“Oss, nóng vội cho ra kết luận cũng sẽ gây trở ngại cho khả năng suy đoán.” An Cách Nhĩ vẫn không nhanh không chậm nói, “Năm ngoái lúc anh đi điều tra, đều tìm những mối quan hệ liên quan tới hai vợ chồng đó?”
“Đúng vậy.” Oss gật đầu.
“Không điều tra những người liên quan tới Thẩm Húc sao?” An Cách Nhĩ chậc chậc lắc đầu, tựa hồ không vừa lòng.
“Lúc đó tôi nghĩ, nó chỉ là một đứa trẻ, có quan hệ gì đâu.” Oss nghe An Cách Nhĩ nói xong, tựa hồ càng thêm nản lòng, “Tôi là một cảnh sát thất bại.”
Mạc Phi cùng Cửu Dật liếc mắt nhìn nhau, đều muốn tìm lời an ủi hắn.
“Ân, tuy rằng đây là sự thật.” An Cách Nhĩ khoát tay, “Nhưng mà cảnh sát chỉ dùng để duy trì trật tự an ninh, những lời này cũng có chút chủ nghĩa ước vọng. Ví dụ như hàng xóm của anh muốn giết anh, cho dù cả thành phố này đều là cảnh sát thì cũng không thể ngăn chặn hung án phát sinh.”
Oss vươn tay đỡ trán, “Hình như tôi đã cảm thấy khá hơn…”
Sau khi ăn cơm xong mọi người ngồi trên sô pha nói chuyện, trước cửa phòng tranh đột nhiên có một chiếc xe màu đen dừng lại, cửa xe mở ra, một cô gái cao ráo có gương mặt thanh tú bước xuống, vươn tay kéo thiếu niên ở đằng sau khỏi chiếc mền nhung.
Oss nhanh chân chạy ra mở cửa, thấy Thẩm Húc hơi khẩn trương nhìn xung quanh, nhịn không được nhíu mày — Đứa nhóc này rốt cuộc có bí mật gì?
“Oss, có phải là hắn không?” Tôn Kỳ vừa vào cửa liền hỏi Oss, hai mắt không nhịn được đánh giá An Cách Nhĩ ngồi trên ghế sô pha, “Oa! Là đại mỹ nhân mà, có phải quái vật đâu!”
“Hả?”
An Cách Nhĩ đặt tách trà xuống, rất hứng thú nói, “Oss nói với cô tôi là quái vật?”
Oss lập tức xua tay còn Tôn Kỳ thì híp mắt cười.
An Cách Nhĩ quan sát cô trong chốc lát, cúi đầu tiếp tục uống trà, khóe miệng hơi nâng, không biết lại ra chủ ý gì.
Tôn Kỳ khó hiểu nhìn Oss, “Cậu ấy vừa nhìn tôi sao?”
Oss bất đắc dĩ, “Hắn đại khái đã lấy được tư liệu của cô, mau mau đi đổi số mật khẩu tài khoản ngân hàng đi.”
“Không phải chớ!” Tôn Kỳ che ngực lại, “Đừng nói là cái loại biến thái có thể nhìn thấu ba vòng trong truyền thuyết nha?”
Oss nhìn trời, chợt nghe An Cách Nhĩ rất thản nhiên nói, “Ba vòng cũng không có gì đáng giá để nghiên cứu, bởi vì quyết định ba vòng là trạng thái cốt cách của nhân loại, tương đối mà nói, ba vòng của một người con gái chỉ có thể cho thấy dáng người của cô ta cùng hàm lượng mỡ trong người, so với giá trị của bản thân chẳng dính dáng gì.”
Khóe miệng Tôn Kỳ khẽ rút, nhìn Oss — Quả nhiên là quái vật a!
Thẩm Húc sau khi bước vào nhà, liền tò mò đánh giá bốn phía, An Cách Nhĩ vẫy vẫy tay, bảo thiếu niên tới ghế sô pha ngồi xuống.
Oss ngồi ở đối diện, hỏi, “Thẩm Húc, em tới cảnh cục tìm anh làm gì? Tại sao lại trốn khỏi bệnh viện?”
Thẩm Húc cúi đầu, dùng sức vò áo, không biết đang nghĩ cái gì.
“Mạc Phi, lấy bức tranh tôi vừa mới vẽ xuống đây.” An Cách Nhĩ xoay đầu nhìn Mạc Phi đang đứng trước cửa nhà bếp đánh giá Thẩm Húc, lên tiếng nói.
“Được.” Mạc Phi lên lầu, lấy bức tranh An Cách Nhĩ vừa mới vẽ xuống, đặt lên bàn trước mặt An Cách Nhĩ và Thẩm Húc.
Mọi người nhìn bức tranh, trên đó vẽ một người phụ nữ, trên tay cầm ba sợi dây xích sắt, ba sợi dây xích ba con chó hung ác rất lớn. Ba con chó đều há to miệng lộ cả răng nanh, có vẻ rất hung hãn. Mà đặc biệt nhất chính là, trong đó có hai con mang giày của người. Mà người phụ nữ cầm dây xích lại được vẽ rất mơ hồ, chỉ có thể nhìn ra đó là nữ, ngoài ra không nhìn được gì khác.
Mọi người đồng thời nhíu mày, lại nhìn tới Thẩm Húc đang khẩn trương lui vào trong góc sô pha.
Oss chỉ vào bức tranh, hỏi, “Đây là người mang chó tới cắn chết người?”
Thẩm Húc liên tục gật đầu.
“Nhưng mà…” Cửu Dật có chút không rõ, “Không phải nói chỉ có dấu chân của một con thôi sao, tại sao ở đây lại có ba con?”
An Cách Nhĩ cười cười, “Trong phòng nguyên bản có bốn người, đúng không?”
Tất cả mọi người đều sửng sốt.
“Bốn người, tám chân, vừa lúc có thể phân ra cho hai con chó, ở trong phòng hỗn loạn lưu lại dấu chân của người bị hại, sẽ không khiến cho người ngoài nghi ngờ.”
“Nga…” Oss lập tức tỉnh ngộ, “Ở hiện trường đúng là có dấu chân dính máu, chúng tôi đều nghĩ là vì trong lúc bị chó cắn, nạn nhân giãy dụa mà tạo thành…”
An Cách Nhĩ mỉm cười, nhìn Thẩm Húc, “Lúc đó đã xảy ra chuyện gì?”
Thẩm Húc hít một hơi, nhỏ giọng nói, “Lúc đó em chuẩn bị đi ngủ, bỗng nhiên nghe thấy tiếng chó sủa, lúc mở cửa ra ngoài xem thì thấy có ba con chó điên đang cắn mọi người. Ba em bảo em đóng cửa lại, em vừa đóng cửa liền nghe thấy tiếng chó cào cửa. Em rất sợ, nhảy cửa sổ lầu hai xuống, định chạy đi cầu cứu nhưng sau đó lại bị hôn mê. Trước khi em té xỉu, em nhìn thấy người đàn bà đó đứng trong phòng khách.”
“Cô ta là ai?” Oss nhịn không được hỏi, “Em có biết không?”
“Người trong bệnh viện.” Thẩm Húc nói, “Là người bên cạnh bác sĩ Trần.”
“Làm trong bệnh viện tâm thần sao?” Tất cả mọi người đều nhíu mày.
“Thú vị thật !” An Cách Nhĩ nghĩ nghĩ, nói, “Oss, anh có thể phái người tới vùng phụ cận của bệnh viện điều tra không, chú ý mấy quán bán thịt, tìm xem có người phụ nữ nào có làn da xanh xao không, còn thường xuyên tới mua phổi heo với gan súc vật giảm giá, nếu tìm ra rồi thì tìm chỗ phục kích bắt cô ta.”
Oss cùng Tôn Kỳ liếc mắt nhìn nhau.
“Tôi đi làm!” Tôn Kỳ móc điện thoại chạy ra ngoài gọi, Cửu Dật vỗ vỗ bả vai Oss, “Rất có năng lực !”
Oss ngượng ngùng gật đầu, “Người ta là nhân viên ưu tú mà.”
“An Cách Nhĩ, ý em là, sở dĩ chỉ có dấu chân của một con là bởi vì hai con còn lại mang giày của nạn nhân?” Mạc Phi đặt món điểm tâm vào lò nướng, ra ngoài ngồi trong chốc lát.
“Xác thực mà nói… Là nạn nhân mang giày của chó.” An Cách Nhĩ sửa lại.
“Tạo hiện trường giả?” Oss nhíu mày, với lại, ai mà tin chó địa ngục có thật chứ! Nhưng mà, mang giày cũng đâu phải nói mang là mang! Hung thủ làm sao mới không lưu lại dấu vân tay cùng dấu giày?
Thẩm Húc nhìn nhìn An Cách Nhĩ, cúi đầu không nói lời nào.
An Cách Nhĩ phát hiện thiếu niên đang nhìn mình, liền hỏi, “Con chó đó không cắn cậu, là bởi vì quen cậu sao? Người phụ nữ đó đã nói chuyện với cậu?”
Oss nhíu mày, “Em không nói tiếng nào, nên không thể không quen biết người phụ nữ đó. Cô ta đe dọa em?”
Thật lâu sau Thẩm Húc mới gật đầu, “Cô ta nói, cô ta là giảo quỷ. Nếu em không nghe lời, người bên cạnh em sẽ chết.”
Oss cùng Cửu Dật nhíu mày, Mạc Phi nhìn nhìn An Cách Nhĩ, chỉ thấy hắn đang uống trà, không biết lời lúc nãy có nghe thấy không.
“Nuông chiều (*)?” Oss cân nhắc, nuông chiều cái gì?
(*) Nuông chiều và giảo quỷ có phát âm gần giống nhau nên Oss nghe nhầm.
“Hình như ý nó là giảo quỷ?” Mạc Phi bỗng nhiên chú ý tới đuôi tóc của An Cách Nhĩ đã dài ra, suy nghĩ xem có nên giúp hắn cắt ngắn một chút không.
“Giảo quỷ là cái gì?” Oss càng không thể lý giải.
“Giảo nghĩa là xinh đẹp, diêm dúa, hoa lệ… là một từ so với ‘hảo’ có ý nghĩa ca ngợi hơn, tỏ vẻ cô ta rất tự cao tự đại. Quỷ, nghĩa là cô ta đã đặt mình ra khỏi phạm trù loài người, làm ra hành vi hung tàn gì cũng đều là vì cô ta đã chết.”
“An Cách Nhĩ.” Mạc Phi quyết định giúp An Cách Nhĩ cắt tóc, lục tục đi kiếm kéo, vừa lục vừa hỏi, “Tại sao ngay từ đầu em đã cho rằng hung thủ là nữ?”
“Ân…” An Cách Nhĩ nhẹ nhàng nâng cằm, tựa hồ suy nghĩ trong chốc lát rồi mới trả lời, “Bởi vì phụ nữ thường dễ dàng làm cho người ta mất đi cảnh giác.” Nói xong, nhìn nhìn đồng hồ treo tường, “Ân, bây giờ còn sớm. Oss, chờ trợ lý của anh tìm được người gọi là ‘giảo quỷ’ kia, tôi nghĩ cô ta sẽ rất thích ý kể một câu chuyện cho chúng ta nghe, cách bố trí tuyệt vời cùng một số giao dịch rất có lợi.”
Nói xong An Cách Nhĩ bước tới cửa sổ, không hề quay đầu lại, nói với Oss, “Đúng rồi, còng tay thằng nhóc bại hoại trên sô pha luôn đi.”
“Hả?” Oss cùng Thẩm Húc đều sửng sốt, kinh ngạc nhìn An Cách Nhĩ.
An Cách Nhĩ chỉ cười cười, “Trò này rất thú vị, không phải sao?”
“An Cách Nhĩ…” Oss định hỏi rõ ràng một chút lại thấy Thẩm Húc đã đứng lên định bỏ chạy, thiếu còn chưa chạy tới cửa đã nghe thấy một thanh âm gầm nhẹ.
Cúi đầu xuống liền nhìn thấy Ace, không biết đã vọt tới trước mặt từ lúc nào, nhe răng trợn mắt nhìn thiếu niên, lông xù lên. Ace là một con Husky trưởng thành, Thẩm Húc la lên sợ hãi lùi về sau, Oss bắt lấy hai tay thiếu niên kéo ra sau, “Phản ứng của em hình như có chút quá khích rồi.”
“Tôi là người bị hại! Các người dựa vào cái gì mà bắt tôi!” Thẩm Húc giãy dụa.
Mạc Phi đứng bên cạnh, đột nhiên cảm thấy thái độ và cử chỉ của thằng nhóc này đột nhiên thay đổi, hay đây mới chính là bộ mặt thật?
An Cách Nhĩ tựa bên cửa sổ xoay đầu lại nhìn Thẩm Húc, “Ở hiện trường có bốn người, ba người chết, ba con chó, dựa theo dấu giày ở hiện trường, có thể thấy người thứ tư vẫn còn sống.”
Tất cả mọi người cả kinh, Oss không dám tin nhìn Thẩm Húc, “Em… em là người đổi giày? Cho nên mới không tìm được dấu chân của người khác?”
“Nói bậy! Tại sao tôi phải…”
“Bởi vì một cuộc đổi chác.” An Cách Nhĩ cắt ngang, “Một cuộc đổi chác mà cậu cảm thấy rất đáng giá!”
Chính lúc này, điện thoại của Oss vang lên, vừa bắt máy liền nghe thanh âm hưng phấn của Tôn Kỳ, “Đội trưởng! Chúng tôi bắt được người phụ nữ đó rồi!”