Tội Ái An Cách Nhĩ – Lê Minh Thiên

Chương 23: Người thứ nhất và người thứ hai


Đọc truyện Tội Ái An Cách Nhĩ – Lê Minh Thiên – Chương 23: Người thứ nhất và người thứ hai

Ngày hôm sau, An Cách Nhĩ có thêm sở thích mới, đó là tìm hiểu sở thích của Mạc Phi. Nhưng mà cuộc sống của Mạc Phi cũng không có gì cầu kỳ — không khó ăn, không muốn ăn mặc cầu kì, hơn nữa càng không vì An Cách Nhĩ không biết sở thích của mình mà mất hứng.

Đối với hắn mà nói, An Cách Nhĩ vì hắn cố gắng thay đổi chính mình, đó mới là thứ hắn vui nhất.

Tới ngày thứ ba, hai người thay quần áo đẹp cùng nhau đi xem ca nhạc.

Hai người quen biết nhau cũng lâu lắm rồi, nhưng lần này mới là lần hẹn hò chính thức đầu tiên, không có vụ án, không có câu đố, càng không có hung thủ biến thái, bởi vậy không khỏi có chút khẩn trương.

An Cách Nhĩ còn tới thỉnh giáo Emma, làm sao mới có thể làm Mạc Phi vui vẻ trong lần hẹn hò đầu tiên, Emma cho hắn một đáp án — Tối nay cứ làm theo mọi quyết định của Mạc Phi!

Vì thế, hôm nay Mạc Phi hỏi An Cách Nhĩ cái gì, An Cách Nhĩ đều trả lời — Anh quyết định đi.

“Đi đường nào?”

“Anh quyết định đi.”

“Muốn uống gì không?”

“Anh quyết định đi.”

“Em có muốn cầm lightstick không?”

“Anh cũng quyết định luôn đi.” An Cách Nhĩ cười tủm tỉm trả lời, làm cho Mạc Phi có một loại cảm giác kì diệu. Cái loại cảm giác này không thể nào nói thành lời nhưng mà rất thoải mái.

Hai người tới sân vận động, bây giờ mới biết thì ra nhiều người tới vậy. [lúa quá hai ông ơi 8}]

“Oa!” An Cách Nhĩ giật mình, “Ít nhất chắc 20 ngàn người đi?”

“Sân vận động này có sức chứa 30 ngàn người.” Mạc Phi cảm thấy bốn phía thật ồn ào, An Cách Nhĩ nhất định sẽ bực bội. Nhưng mà đó là An Cách Nhĩ bình thường, còn An Cách Nhĩ hôm nay là người lúc nào cũng nhìn mình cười hì hì.

“An Cách Nhĩ!” Mạc Phi đột nhiên hỏi, “Xảy ra chuyện gì sao?”


An Cách Nhĩ nghiêng đầu, “Để cho anh định đoạt thôi mà!”

Mạc Phi dở khóc dở cười, giữ chặt hắn hỏi, “Em hôm nay rất lạ.”

“Ừa ~” An Cách Nhĩ cảm thấy, đột nhiên để người khác quyết định thay mình cũng không tồi lắm, có một loại cảm giác được chia sẻ niềm vui thích với Mạc Phi.

“Sao vậy?” Mạc Phi khó hiểu, “Hôm nay mọi thứ đều để anh quyết định?”

Lúc này, đèn tắt đi, liveshow chuẩn bị bắt đầu, nhóm fan la hét đếm ngược, An Cách Nhĩ bịt tai lại nói với Mạc Phi, “A, ồn quá à!!!”

Mạc Phi biết cuối cùng cũng chịu hết nổi, liền hỏi hắn có muốn ra ngoài không, lại nghe An Cách Nhĩ hét nói, “Ồn như vậy nói cái gì cũng được a! Thú vị ghê!”

Chờ buổi biểu diễn bắt đầu, mọi người đều đứng dậy, An Cách Nhĩ cũng đứng lên nhìn về phía xa, “Oa, người có tí xíu sao mà thấy?”

Mạc Phi kéo hắn ngồi xuống, “Đừng có đổi chủ đề, trả lời câu hỏi của anh đi!”

“Nói đúng thì, ở đây thật sự rất ồn!” An Cách Nhĩ nói, “Tôi thích im lặng!”

Mạc Phi gật đầu, “Vậy sao em còn ở đây?”

“Nhưng tôi thích anh hơn!” An Cách Nhĩ nói, “Cho nên sự im lặng không quan trọng hơn anh, chỉ cần anh vui vẻ là được rồi!”

Mạc Phi há hốc, nhìn chằm chằm An Cách Nhĩ.

“Giống như việc tôi thích vẽ tranh, thay vì ra ngoài đi dạo thì tôi ở nhà vẽ tranh thích hơn!” An Cách Nhĩ nói, “Nhưng mà so ra tôi vẫn thích anh nhất, cho nên không vẽ tranh cũng chẳng sao. Cho nên sau khi tôi nghĩ thông suốt, công hiệu thần kỳ chính là — Làm chuyện gì cũng được, chỉ cần có anh…”

An Cách Nhĩ còn chưa dứt lời, Mạc Phi đã kéo cổ hắn tới trước mặt mình, hôn lên!

An Cách Nhĩ rất thường xuyên cùng Mạc Phi hôn môi, nhưng mà Mạc Phi chưa bao giờ làm chuyện thân mật ở một nơi đông người như thế này, mỗi lần đều hỏi ý kiến của An Cách Nhĩ trước, mặt khác, Mạc Phi hôm nay so với bình thường hình như còn nhập tâm hơn!

An Cách Nhĩ vừa có một loại thể nghiệm hoàn toàn mới, đây là tình yêu à? Hình như mình nghiện rồi.


Bởi vì lực chú ý của mọi người đều đặt lên sân khấu, cơ hồ không còn ai ngồi, càng không có ai để ý tới Mạc Phi vừa mới làm chuyện gì, cho nên một lần nếm thử mùi vị này rất thú vị!

Hai người ngồi trong đám đông đang lúc trao đổi tình cảm, bỗng cảm thấy trong sân vận động hình như trở nên xôn xao hẳn.

Còn có tiếng nữ sinh hét lớn, “A, hắn có súng! Có súng!”

An Cách Nhĩ cùng Mạc Phi đều liếc mắt nhìn, tâm nói không thể nào, sau đó lập tức đứng dậy.

Chỉ thấy người ca sĩ kia chỉ mới hát được một nửa, bỗng nhiên có một người cầm súng leo lên sân khấu, ca sĩ kinh ngạc ngưng bặt, sau đó lùi ra sau.

Nhóm fan lúc đầu còn tưởng đây là diễn kịch, nhưng khi bảo vệ từ bốn phía nhào ra, mọi người mới ý thức được đây không phải đùa, vì thế bắt đầu hét lên.

Sau đó, “Đùng!” một tiếng, người nọ nổ súng về phía ca sĩ, máu lập tức bắn ra, ca sĩ hét lên một tiếng ngã xuống đất.

Mà hung thủ kia bắt đầu hướng về đám người bắn loạn xạ.

“A!” Có mấy nhân viên bị thương ngã xuống, 30 ngàn người trong sân vận động bị kinh hách quá độ, bắt đầu nháo nhào chạy ra ngoài, có thể nghe thấy tiếng người la hét không ngừng.

Mạc Phi kéo An Cách Nhĩ vào lòng, bất động ngồi tại chỗ, mọi người bên dưới đều thông qua con đường đi để chạy thoát, những chỗ ngồi phía xa thì an toàn hơn, bọn họ ngồi rất xa, chẳng sợ đạn lạc bay tới đây.

Nhưng dù sao cũng là gần 30 ngàn người tháo chạy, có rất nhiều ghế bị giẫm lên, Mạc Phi kéo An Cách Nhĩ vào lòng ngăn cho đám người không giẫm phải An Cách Nhĩ.

“Hắn đã dùng hết đạn rồi.” An Cách Nhĩ nhìn ra ngoài, lúc này, chợt nghe một tiếng “Đùng” trầm đục truyền đến.

An Cách Nhĩ nhíu mày, nói khẽ với Mạc Phi, “Hắn chết rồi.”

Mạc Phi xoay đầu nhìn, chỉ thấy người nọ ngậm súng ngã xuống, là tự tử.

Rất nhanh có người báo cảnh sát, khi cảnh sát tới, ngoài sân vận động toàn là người. Nhóm fan chen lấn chà đạp lẫn nhau, có rất nhiều người bị thương, còn có nhiều người ngổm xổm xuống khóc, có người gọi điện thoại. Trợ lý cùng bảo vệ có vài người bị trúng đạn, ca sĩ kia bị thương rất nặng, lập tức được đưa vào bệnh viện. Mà người nổ súng kia tất nhiên đã chết.


Lúc Thân Nghị cùng Oss mang người tới, liền nhìn thấy An Cách Nhĩ ngồi bên cạnh Mạc Phi, trong sân vận động cực lớn, có vài tốp người vẫn chưa hết kinh hách, còn có vài nhân viên đi thống kê tổn thất.

“An Cách Nhĩ?” Oss há miệng, “Hai… hai người rốt cuộc bị cái gì vậy? Thần chết bám vào người hả, sao đi tới đâu cũng gặp vụ án hết.”

An Cách Nhĩ đang băng vết thương cho Mạc Phi. Lúc nãy có mấy fan rất không logic cũng rất mất trách nhiệm, leo ghế bỏ chạy, ai cũng hét thật to, vũ khí giết người chính là giày cao gót. Mạc Phi vì che cho An Cách Nhĩ mà bị thương.

Vì thế, An Cách Nhĩ đang rất khó chịu, đưa mắt nhìn Oss xem thường, Oss cả kinh chạy đi hỏi mấy nhân viên còn chưa định hồn.

Thân Nghị bước tới ngồi xuống, hỏi Mạc Phi, “Không sao chứ?”

“Dạ không sao.” Mạc Phi lắc đầu, “Mọi người sao rồi chú?”

“Hầu như đều bị giẫm đạp, số người bị thương có thể lên hàng trăm, ca sĩ với nhân viên bị trúng đạn đã được đưa đi cấp cứu, hung thủ đã chết, cũng may là chưa nghe thấy tin tức có ai khác tử vong.”

“Người đứng ra tổ chức liveshow này phải chịu trách nhiệm!” An Cách Nhĩ căm giận trách cứ, “Tổ chức một hoạt động lớn thế này, nhất định phải kiểm tra kỹ càng, cũng may người kia chỉ mang một khẩu súng, nếu mang theo bom thì phải thế nào, không phải sẽ chết hơn ngàn người à? Còn nữa, người kia sao lại leo lên sân khấu được?”

An Cách Nhĩ càng nói càng tức, Mạc Phi vươn tay sờ sờ lỗ tai hắn giúp hắn hạ hỏa. Đây là cách bọn họ thường xài để đối phó với Ace. Bình thường, mỗi khi tâm tình của chó không tốt hoặc là hay sủa, chỉ cần sờ lỗ tai nó, nó sẽ rất nhanh bình tĩnh lại, nhất là đối với chó con bị bất an, rất có hiệu quả.

“Hai đứa vào bệnh viện kiểm tra đi?” Thân Nghị muốn tìm người.

“Dạ khỏi.” Mạc Phi cười cười, “Nhân viên y tế vừa mới giúp tụi cháu kiểm tra, chỉ bị thương sơ sơ thôi.”

An Cách Nhĩ đứng lên, kéo Mạc Phi, “Chúng ta về đi, sau đó anh viết hết cho tôi những người yêu mến anh, tôi muốn sắp xếp trình độ nguy hiểm! Nguy hiểm lên tới ba sao về sau không cho tiếp xúc nữa!”

“Từ từ An Cách Nhĩ.” Thân Nghị mỉm cười chỉ về hiện trường trên sân khấu, “Lên nhìn chút đi? Dù sao cũng ở đây rồi.”

An Cách Nhĩ nhìn thấy con đường từ chỗ hắn đang đứng tới sân khấu, có vẻ rất dài, cho nên rất ghét cau mũi lại.

Vừa vặn Mạc Phi lại đồng ý, An Cách Nhĩ vẫn nhớ hôm nay là ngày “Làm theo ý Mạc Phi”, cho nên đành phải bước theo lên sân khấu.

Bước lên trên, nhìn thấy thi thể của hung thủ.

Hung thủ là nam, thoạt nhìn chỉ khoảng mười sáu, mười bảy tuổi.

An Cách Nhĩ nhíu mày, hỏi Thân Nghị, “Còn ai chết không chú?”

Thân Nghị lắc đầu, “Không có, ở bệnh viện vừa báo, ca sĩ kia chỉ bị thương, không có nguy hiểm đến tính mạng!”


“Không hợp lý.” An Cách Nhĩ lắc đầu, “Nam sinh này thoạt nhìn là một học sinh, sao có thể có súng?”

Tất cả mọi người đều lắc đầu.

“Dựa theo cỡ của súng, có thể đã cướp súng của cảnh sát.” Oss ở bên cạnh nói, “Trước vụ này có một cảnh sát bị tập kích, cũng mất luôn súng.”

An Cách Nhĩ lại nhìn thi thể, chợt phát hiện trong lòng bàn tay nam sinh kia có nắm cái gì đó, liền chỉ chỉ pháp y đang khám nghiệm bên cạnh.

Pháp y cầm tay thi thể lên, An Cách Nhĩ nhíu mày, lúc giơ tay lên, cổ áo rớt xuống, có thể thấy rõ mấy vết sẹo trên cổ tay.

Pháp y cũng nhíu mày, “Tinh thần của thằng bé này không bình thường, đây rõ ràng là khuynh hướng tự hại mình!”

Oss đeo bao tay vào, mở bàn tay hơi nắm của nam sinh ra, bên trong có một tờ giấy.

“Cái gì vậy?” Oss mở tờ giấy ra, trên đó viết, “Người thứ nhất.”

“Cái gì?” Thân Nghị tiến tới, cầm lấy tờ giấy, có vẻ khó hiểu, “Cái này là thông báo giết người à? Có người thứ nhất chắc chắn sẽ có người thứ hai!”

An Cách Nhĩ vẫn đang ngẩn người, sau đó nhanh chóng đứng dậy, xoay đầu nhìn về phía lối ra. Hắn liếc mắt nhìn thấy ở cửa phía tây có một người đàn ông đeo kính râm, mặc quần áo đen, nhìn về phía này.

Tuy rằng là buổi tối, trong sân rất rộng, nhưng một người mặc đồ đen xuất hiện cũng quá khả nghi rồi?!

“Bắt lấy hắn!” An Cách Nhĩ vươn tay chỉ về phía đó, đẩy đẩy Thân Nghị.

Tôn Kỳ vừa lúc ở giữa sân, nhìn thấy hướng An Cách Nhĩ chỉ, cũng nhìn qua, người đàn ông kia đồng thời bỏ chạy, cô lập tức đuổi theo. Chỉ tiếc đuổi ra tới bên ngoài — Ở ngoài còn rất nhiều người tụ tập, người nọ chỉ cần tháo kính ra, lẻn vào trong đám người là thoát!

“Hắn là ai?” Oss hỏi An Cách Nhĩ, “Nghi phạm?”

An Cách Nhĩ gật đầu, mà lúc này, Mạc Phi cũng lo lắng nhìn An Cách Nhĩ, hắn nhớ tới lời nhắn trên máy tính hôm trước — Người nọ muốn cùng “chơi trò chơi” với An Cách Nhĩ. Hôm nay vừa lúc là ngày thứ ba, mà người chết lại là người thứ nhất!

“Đội trưởng!” Lúc này, Tôn Kỳ đứng trước cửa thoát hiểm vẫy tay với mọi người.

An Cách Nhĩ bọn họ cùng bước tới.

Tôn Kỳ lấy đèn pin chiếu vào bên vách tường. Chỉ thấy trên vách tường màu trắng vừa được sơn lại, có một dòng chữ màu đen — Ba ngày sau, người thứ hai.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.