Đọc truyện Tội Ái An Cách Nhĩ – Ám Dạ Thiên – Chương 34: Vấn đề nuôi chó
Lúc này khoảng 7h30, An Cách Nhĩ cùng Mạc Phi rời khỏi công trường tới chợ bán thú cưng lớn nhất thành phố S.
Mạc Phi hỏi An Cách Nhĩ, “An Cách Nhĩ, cậu muốn nuôi giống chó nào?”
An Cách Nhĩ nhìn Mạc Phi liếc mắt một cái, nói, “Giống anh.”
Mạc Phi có chút vô lực nhìn An Cách Nhĩ, “Sao tôi lại giống chó?”
An Cách Nhĩ không nói gì, ở trong chợ dạo chơi, chợ này bán rất nhiều chó, có con nóng nảy sủa liên tục, có con ngoan ngoãn nằm ngủ, nhưng đại đa số đều là Teddy (*).
An Cách Nhĩ nhíu mày, hỏi Mạc Phi, “Cái loại lông màu nâu sậm còn xù xù uốn uốn, tỉ lệ thân mình vô cùng mất cân bằng sao lại nhiều như vậy?”
Mạc Phi cười khổ, nói, “An Cách Nhĩ, Teddy đầu tuy nhỏ nhưng rất thông minh, nuôi trong nhà rất tốt, cho nên bây giờ rất được lưu hành.”
An Cách Nhĩ quay đầu nhìn con Teddy có cái đầu nhỏ nhỏ đối diện, con chó kia nhìn hắn vẫy vẫy đuôi.
An Cách Nhĩ nhíu mày, “Thật khó nhìn!”
Con chó tựa hồ bị đả kích không nhỏ, bất mãn sủa hai tiếng với An Cách Nhĩ, rồi trốn ra sau.
“Không phải rất đáng yêu sao?” Mạc Phi hỏi, “Cậu thích dạng nào, chó lớn hay chó nhỏ?”
An Cách Nhĩ vuốt cằm đánh giá Mạc Phi, “Ân, phải là chó lớn, nhưng đừng lớn quá.”
Mạc Phi bất đắc dĩ, “Sao lại nhìn tôi?”
An Cách Nhĩ nhăn mặt, nhỏ giọng nói thầm, “Không thấy loại nào giống anh…”
“Nếu muốn chó lớn phải vào bên trong, chó lớn hình như đều ở trong.” Mạc Phi đút hai tay vào túi, dẫn An Cách Nhĩ vào trong chợ.
“Sao anh biết?” An Cách Nhĩ hỏi, “Anh đã từng làm trong chợ bán thú cưng?”
“Không có.” Mạc Phi cười cười, “Tôi rất thích chó, trước kia thường đi dạo trong mấy khu chợ thế này.”
“Vậy anh thích loại nào?” An Cách Nhĩ cảm thấy rất hứng thú hỏi.
“Ân… Husky (*).” Mạc Phi nói, “Loại sống ở Siberia lông trắng nhìn như chó sói, Husky rất đẹp, chính là cái loại thường dùng để kéo xe trượt tuyết.”
An Cách Nhĩ nghĩ nghĩ, suy nghĩ tới bộ dáng chó Husky kéo xe trượt tuyết, bỗng nhiên túm lấy Mạc Phi, nói, “Bên kia.”
Mạc Phi theo ngón tay An Cách Nhĩ nhìn sang, hắn thấy một cửa hàng đặt ở mặt tiền khá lớn, bên trong không có lồng sắt mà được bao một hàng rào, có khoảng mười con chó, lớn có nhỏ có, lông trắng nhưng ở trên có chỗ đen chỗ xám, con đứng con nằm, bộ dáng rất nhã nhặn, một người đàn ông trung niên đang quét dọn, hình như là sắp đóng cửa.
An Cách Nhĩ bước tới, liếc mắt nhìn Mạc Phi bên cạnh, thấy bộ dáng của hắn tựa hồ có chút hưng phấn, trong lòng khẽ động… Mạc Phi thích loại này sao?
Ông chủ đang dọn dẹp cửa hàng, thấy có người tới, liền ngẩng đầu nhìn, cười hỏi, “Muốn mua Husky?”
Mạc Phi nhìn An Cách Nhĩ, thấy hắn đang mở to hai mắt nhìn con Husky to lớn đứng cạnh tường phía bên trong, vuốt cằm, tựa hồ suy nghĩ.
Theo tầm mắt của hắn, Mạc Phi nhìn vào góc tường, ở đó có một con Husky rất lớn, xem ra đã hai tuổi rồi, đỉnh đầu, bên tai, trên lưng đều có đốm đen, chỗ khác đều trắng như tuyết, hai mắt tròn xoe, con ngươi màu xanh biển, lông mày có điểm trắng, màu lông trên đỉnh đầu với lông trên phần mắt hợp thành nhìn như chữ sơn (山), dáng người thuộc loại trung bình, chiều rộng so với chiều cao cũng gần như nhau, cổ với lưng hợp thành một góc 90 độ, ngực thẳng, cái đuôi cực dài, cao cao nhếch lên cuốn ở đằng sau, tựa hồ rất ngạo mạn, nhưng đầu lại cúi thấp tựa hồ có tâm sự.
“Ân.” An Cách Nhĩ đánh giá một chút, vươn tay chỉ nó, nói với ông chủ, “Con đó!”
Ông chủ quay đầu lại nhìn thoáng qua, có chút giật mình hỏi, “Là nó?”
“Ân”, An Cách Nhĩ gật đầu, Mạc Phi ở bên cạnh hỏi, “An Cách Nhĩ, nó hình như đã trưởng thành, nếu muốn nuôi chó lớn, dưỡng từ nhỏ sẽ thân hơn.”
“Đúng là vậy.” Ông chủ cười gật gật đầu, nói, “Husky tính tình rất khó chịu, loại này rất thông minh nhưng cũng không nghe lời, tính tình hoang dã thích tự do, không lưu luyến gia đình, nếu khi nuôi từ nhỏ đã không phục, thì khi lớn lên sẽ càng khó trông hơn.”
An Cách Nhĩ khó hiểu nhìn ông chủ, “Chó không phải rất trung thành, rất nghe lời chủ nhân sao?”
“A, đúng là rất trung thành với chủ nhân nhưng mỗi loại đều có tính cách khác nhau.” Ông chủ lắc lắc đầu cười nói, “Chỉ số thông minh của chó được phân làm hai tiêu chuẩn, chỉ số thông minh của nó chính là hai loại năng lực: lý giải và học tập, phục tùng chính là mức độ nghe lời của nó. Husky có chỉ số thông minh phi thường cao, nhưng năng lực phục tùng thì vô cùng thấp, là phân loại khác của chó sói, trong tất cả các loài chó nó có tính cách gần nhất với chó sói, không thích hợp để nuôi dưỡng.”
“A?” An Cách Nhĩ có chút giật mình, “Vậy nó sẽ cắn người sao?”
Ông chủ nở nụ cười nói, “Husky rất thích người, nó là một thực thể mâu thuẫn, tính cách thoải mái, nhưng có đôi khi sẽ ngẩn người, rất gần gũi, nhưng cho dù là người quen nó cũng sẽ giữ một khoảng cách, ngạo mạn không tốt để tiếp cận.”
“Ân.” Mạc Phi gật gật đầu, “Cho nên đầu năm nay không có bao nhiêu người nuôi Husky.”
“Loại này không thích hợp nuôi trong nhà.” Ông chủ nói, “Bởi vì tính cách hiếu động, dư thừa tinh lực, nếu nhốt trong lồng, nó sẽ nổi điên, cho nên không thích hợp nuôi trong thành phố, tốt nhất là phải có sân cho nó chạy nhảy, còn phải thường xuyên đưa nó đi vận động.”
An Cách Nhĩ nhìn nhìn Mạc Phi, hỏi, “Ở phòng tranh có đủ chỗ cho nó chạy không?”
Mạc Phi nghĩ nghĩ, gật đầu, “Trước phòng tranh có một miếng đất, cũng là của cậu?”
“Đúng vậy.” An Cách Nhĩ gật đầu.
“Chúng ta có thể làm cái cửa cho nó, sau đó cắt cỏ ngoài sân dọn lại một chút, hẳn là có thể nuôi.” Mạc Phi tính toán, hỏi An Cách Nhĩ, “Cậu thật sự phải nuôi nó?”
“Đúng vậy! Phải nuôi.” An Cách Nhĩ tựa hồ nhìn chằm chằm con chó.
Ông chủ có chút hết cách, nói, “Tôi vẫn tương đối đề nghị hai người mua chó con về nuôi thì tốt hơn.”
“Tại sao?” An Cách Nhĩ khó hiểu hỏi, “Tôi thích nó hơn.”
Ông chủ thở dài, quay đầu lại kêu con chó, “Ace, lại đây.”
An Cách Nhĩ nhấc mi, “Ace? Sao cái tên giống Oss có quá vậy? Nếu tôi kêu nó cắn Oss nó sẽ nghe đi?”
(Tên Hán Việt của Ace là Ngải Tư, còn Oss là Áo Tư. Ta thích kêu tên chó bằng tiếng Anh cho nó sang ~)
Mạc Phi bất đắc dĩ, nhìn An Cách Nhĩ, “Cậu thật sự muốn nuôi chó để nó cắn người? Oss có súng đó.”
“Kệ chứ, bọn họ dám chọc tôi nữa thì tôi thả chó cắn bọn họ.” An Cách Nhĩ nhăn mặt, thấy con chó tên Ace vừa nghe chủ kêu liền quay đầu lại nhìn, nhẹ nhàng vẫy đuôi không chịu nhúc nhích.
An Cách Nhĩ khó hiểu, “Chó không phải khi nghe chủ kêu sẽ vui vẻ vẫy đuôi chạy tới sao?”
“Husky thì không.” Ông chủ cười cười nói, “Nó có thể sẽ suy nghĩ, cậu kêu nó tới làm gì.”
“Nga…” An Cách Nhĩ gật gật đầu, vẫy vẫy tay kêu Ace, nói, “Lại đây, tao muốn mua mày.”
Nhưng Ace rất oa phong, chỉ nhìn hai người, tựa hồ đang đánh giá.
“Rất không nghe lời.” An Cách Nhĩ bất mãn.
Mạc Phi bước tới, ngồi chồm hổm xuống, vỗ vỗ tay với con chó, “Ace, lại đây.”
Con chó nhìn chằm chằm Mạc Phi trong chốc lát, nhẹ nhàng vẫy đuôi bước tới.
Khi bước tới bên cạnh Mạc Phi, Ace liền nhìn hắn, sau đó ngẩng đầu nhìn An Cách Nhĩ, Mạc Phi vỗ vỗ lưng nó, nó lại vẫy vẫy đuôi.
“Tính cách rất được.” An Cách Nhĩ nhìn ông chủ, “Bao nhiên tiền?”
Ông chủ nghĩ nghĩ, nhìn Mạc Phi, “Người anh em, cậu có phải rất thích Husky không?”
“Ân.” Mạc Phi gật đầu, nhéo nhéo lỗ tai Ace.
“Hai người có cột nó không?” Ông chủ tựa hồ rất để ý đến đãi ngộ của Ace sau khi mang nó về.
Mạc Phi nghĩ nghĩ, lắc đầu, “Nhà chắc là đủ lớn, hơn nữa chó đã trưởng thành sẽ không cắn đồ, cho nên không cần cột lại hay nhốt vào lồng sắt.”
An Cách Nhĩ cũng ngồi chồm hổm xuống, sờ sờ cổ Ace, Ace nhìn hắn một cái, nhẹ nhàng vẫy vẫy đuôi, An Cách Nhĩ nheo mắt, nhéo hai lỗ tai nó, rất bất mãn nói, “Tại sao mày thân với Mạc Phi hơn? Tao không tốt sao?”
Con chó nhìn chằm chằm An Cách Nhĩ sửng sốt trong giây lát, nghiêng người, vẫy vẫy đuôi với hắn, vươn lưỡi liếm cổ tay An Cách Nhĩ.
“Nó hình như rất thích hai người.” Ông chủ nở nụ cười, nói, “Năm trăm.”
Mạc Phi giương mắt nhìn, giật mình hỏi, “Năm trăm?”
An Cách Nhĩ tiến tới hỏi hắn, “Mắc hay rẻ?”
Mạc Phi nhìn chằm chằm Ace hồi lâu, nói, “Ông chủ, con Husky này là cùng một loại với những con khác.”
“Nó là do tôi nuôi lớn.” Ông chủ gật đầu, “Cha mẹ của nó đều dùng để thi đấu, tuyệt đối là cùng một loại.”
“Mạc Phi.” An Cách Nhĩ lôi Mạc Phi lại, “Năm trăm không mắc đâu.”
Mạc Phi gật gật đầu, nhìn ông chủ, nói, “Mấy con Husky khác lớn chừng vài tháng đã bán tới mấy ngàn, sao con này lại rẻ vậy? Nó có bệnh?”
Ông chủ lắc đầu, thành thật nói, “Ace lúc trước đã từng có người mua… Sau đó lại bị người ta đánh thân tích đầy mình, tự động chạy về đây.”
Mạc Phi sửng sốt, chợt nghe ông chủ nói tiếp, “Sau khi về đây liền luôn mang theo tâm sự nặng nề, không nghe lời cũng không để ý ai… Hai người mang nó về nuôi, có thể làm nó vui vẻ thì tốt rồi, nếu không nghe lời cũng đừng đánh nó, mang lại đây trả cho tôi, tôi sẽ trả tiền lại.”
An Cách Nhĩ nghe xong, trên mặt nở nụ cười, nhéo nhéo lỗ tai Ace, nói, “Mạc Phi, trả tiền đi, chúng ta mang nó về.”
…
Chờ hai người mang Ace về nhà cũng đã chín giờ tối, Mạc Phi vừa chuẩn bị ổ cho Ace, vừa hỏi An Cách Nhĩ, ” An Cách Nhĩ, tại sao lại đột nhiên muốn nuôi chó? Liên quan tới vụ án sao?”
An Cách Nhĩ ngồi trên ghế sô pha, vuốt Ace đang nằm bên cạnh, nói, “Vụ án? Anh nói cái vụ cương thi ấy hả?”
“Ân.” Mạc Phi gật gật đầu, “Vụ án này rất kỳ lạ.”
“Kỳ thật cũng không tồn tại vụ án nào.” An Cách Nhĩ cười cười nói, “Mạc Phi, chúng ta bị lừa… Ân, xác thực mà nói, là bị lợi dụng.”
“Có ý gì?” Mạc Phi giương mắt nhìn An Cách Nhĩ, “Cậu là nói, Trịnh Lâu kia có vấn đề?”
“Nếu là công viên giải trí.” An Cách Nhĩ chậm rãi nói, “Chuyện ma quái kia nhất định sẽ là tuyên truyền tốt nhất, nhưng nếu là bất động sản… thì mấy căn nhà đó chỉ có thể bán với giá thấp, còn không nhất định sẽ bán được.”
“Đúng thế.” Mạc Phi gật gật đầu, “Ý cậu là có người giả thần giả quỷ, là Trịnh Lâu?”
An Cách Nhĩ cười cười, nói, “Ân, tôi thật ra cảm thấy, chưa chắc là Trịnh Lâu… Mà là một người khác.”
Mạc Phi nhìn biểu tình của An Cách Nhĩ, hỏi, “Có phải cậu biết là ai rồi không?”
An Cách Nhĩ gật gật đầu, “Cũng không tính là thủ thuật che mắt cao minh gì.”
Mạc Phi cũng không hỏi nhiều, đứng lên, nói, “Cậu cam tâm để bị lợi dụng vậy sao, không phản kích? Nói không chừng sáng mai liền đưa tin công trường có ma.”
An Cách Nhĩ đứng lên, lắc đầu nói, “Chưa chắc.” Nói xong, đứng dậy lên lầu tắm rửa đi ngủ.
Mạc Phi vẫn không hiểu gì, nhưng nếu An Cách Nhĩ đã rõ, hắn cũng sẽ không hỏi thêm, Mạc Phi đóng cửa lại, chuẩn bị lên lầu, chợt thấy Ace còn nằm trên sô pha, liền hỏi, “Ace, mày muốn ngủ ở đâu? Trên lầu hay dưới lầu?”
Ace nhìn nhìn hắn, nhảy xuống ghế sô pha theo hắn lên lầu, trong trong ngoài ngoài đều nhìn một phen, mỗi phòng đều nhìn thoáng qua, cuối cùng nhìn chằm chằm sân thượng ngoài cửa sổ thủy tinh.
Mạc Phi mở cửa cho nó, Ace bước ra sân thượng, nhìn cảnh đêm phía xa xa, quay đầu lại sủa hai tiếng với Mạc Phi.
Mạc Phi lấy ổ chó đã chuẩn bị xong đặt ngoài sân thượng, nói, “Nếu thấy lạnh thì vào trong, biết mở không?”
Ace vẫy vẫy đuôi, bước vào trong ổ, nằm lên cái đệm mềm mại, nhìn mấy ngôi sao trên bầu trời.
Mạc Phi vào nhà, đóng cửa lại.
“Ace thích sân thượng sao?” An Cách Nhĩ tắm rửa xong bước ra, hỏi Mạc Phi đang đọc tạp chí.
“Ân.” Mạc Phi gật đầu, nói với An Cách Nhĩ, “An Cách Nhĩ, cái này có giới thiệu về lão bản công trường kia, tính cách của hắn rất ác ôn.”
An Cách Nhĩ cười cười, bước tới giường sờ sờ chăn, nói, “Mạc Phi, mau đi tắm đi, chăn lạnh muốn chết.”
Mạc Phi bất đắc dĩ, đặt tạp chí xuống xoay người đi tắm, An Cách Nhĩ ngồi xuống ghế sô pha, cầm lên tờ tạp chí tài chính và kinh tế lúc nãy Mạc Phi đọc, lắc đầu buông tờ tạp chí xuống, hai tay đan lại để trước người, khủy tay đặt trên tay vịn, lẳng lặng nhớ tới chuyện xảy ra hôm nay.
…
Sáng sớm hôm sau, Mạc Phi mở TV, đợi tới chiều cũng không thấy đưa tin về công trường có ma, lúc sáng chạy ra ngoài lấy báo cũng không thấy đăng… Cảm thấy có chút buồn bực.
“An Cách Nhĩ, có một phong thư.” Mạc Phi cầm lấy một phong thư nặng trịch, đưa cho An Cách Nhĩ, “Sáng nay phát hiện trong hộp thư.”
An Cách Nhĩ mở phong thư ra, bên trong có một xấp tiền, còn có một tờ giấy, trên đó viết, “Thỉnh giữ bí mật, vô cùng cảm tạ.”
An Cách Nhĩ buông tờ giấy xuống, lắc lắc đầu, bắt đầu ăn, Mạc Phi rất khó hiểu, hỏi, “An Cách Nhĩ, rốt cuộc là sao?”
An Cách Nhĩ nghĩ nghĩ, nói, “Chỉ có thể nói vầy, tôi và anh vô tình bị quấn vào một chuyện, sau đó chúng ta đã giúp cho bọn họ một việc.”
Đang nói chuyện chuông cửa đột nhiên vang lên, Oss vội vã xông vào, mới bước vào cửa đã thấy Ace nằm một bên nhìn hắn như hổ rình mồi, Oss kinh ngạc nhảy dựng, hô to, “An Cách Nhĩ, sao cậu lại nuôi chó?!”
An Cách Nhĩ mỉm cười, nói, “Ace, cắn hắn!”
Ace thật sự chạy về phía Oss, Oss kinh hãi, chạy nhanh ra ngoài đóng cửa lại, Ace lập tức hướng về cửa lớn sủa to.
An Cách Nhĩ vừa lòng gật gật đầu, nói, “Ai nói Husky không nghe lời chớ?”
Mạc Phi bất đắc dĩ thở dài, bước tới đuổi Ace đi chỗ khác, mở của cho Oss.
Hết chương 34
(*) Chó Teddy:
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
Còn đây là Husky: Em còn bé thì cute hơn nhưng thôi lấy em bự cho nó oai phong:))
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –