Bạn đang đọc Tội Ác – Chương 23: Giải Đặc Biệt
– Anh thích cô ấy thật rồi – Tôi thở dài đặt trang giấy xuống đất.
Nhưng người mà Hải Oanh thích hình như không phải Eric mà là Võ Văn Kỳ. Chẳng lẽ vì bị cô ấy từ chối nên anh mới lấy em? Câu hỏi như lưỡi dao vô hình xoáy sâu vào tim tôi từng tấc một. Cô ấy có làm anh đau khổ hay không?
Quá khứ của Eric càng được soi sáng thì sự e dè trong tôi càng trở nên hùng mạnh. Tôi không biết điều gì đang chờ đợi mình trong những trang còn lại. Sự thật về người chồng yêu quý liệu có làm hạnh phúc bấy lâu nay sụp đổ?
Nhưng bản tính hiếu kỳ buộc tôi phải tiếp tục. Tôi để mặc cho nó sai khiến mình vì thừa hiểu sự tò mò chỉ khiến bản thân suy nghĩ phức tạp hơn. Trang nhật ký tiếp theo của Hải Oanh là ngày 03/01 với một sự việc rất đáng lưu tâm:
“Hôm qua, bà cô tôi gọi đến mắng ột trận xối xả. Lúc dọn khỏi nhà trọ, bà ta biết mà chẳng hỏi một câu. Tôi những tưởng mụ già đó chẳng còn đoái hoài đến sự sống chết của mình nữa.
Nếu mọi ngày chỉ là bóng ma vô hình lảnh vảng trong trường học thì hôm nay tôi lại trở thành nhân vật nổi tiếng.
Dường như chuyện mình đi phụ bếp cho nhà họ Võ chẳng còn ai không biết.
Phải học ở giảng đường cả ngày nên chắc tôi không thể phụ chú Toàn việc gì được.May là hôm nay cô Lan và cô Thủy sẽ về. Dạo này đang thi cử nên quỹ thời gian của tôi càng trở nên eo hẹp. Hết học tới làm việc như một cái máy khiến đôi lúc tôi thấy mình không khác một con rôbốt ấy.
Lúc lên mạng tìm ít thông tin có liên quan đến bài thu hoạch, tôi tình cờ nhìn thấy bảng quảng cáo kết quả xổ số. Nhớ ra mình có mua một tờ hai tuần trước nên tôi click vào xem. Cả đời chưa bao giờ mua vé số nên biết đâu trúng được mấy trăm ngàn.
– 877999… Chính là nó!
Mình vừa trúng giải độc đắc hai tuần trước!
Câu nói như nổ tung trong óc.
Một tỉ rưỡi…
Tôi giàu to thật rồi!
Biết chia sẻ niềm vui lớn này với ai? Tôi chẳng còn ai thân thiết. Phải nhanh chóng đi nhận tiền thưởng trước khi hết hạn.
Mình sẽ làm gì với số tiền ấy?
Năm trăm triệu đủ để mua một cái nhà và xây dựng cuộc sống mới. Chị hai sẽ có cơ hội theo đuổi ước mơ trở thành nhiếp ảnh gia…nếu chị ấy vẫn còn sống.
Phải đòi lại món nợ với nhà họ Võ trước khi làm bất cứ điều gì khác.
Tôi cứ lặp đi lặp lại câu nói đó để nhắc nhở bản thân. Không một giây một phút được quên việc ba má và chị hai đã chết như thế nào.
Vẳng trong hành lang là tiếng đàn của 13 năm về trước.
“Dường như quên mất đã bao lâu rồi, không còn thấy em kể cho anh nghe câu chuyện mà em yêu thích nhất…Anh đã suy nghĩ rất nhiều…Liệu có phải mình đã lại làm sai điều gì…”
Tôi lặng người trước căn phòng hé mở, nơi chút âm thanh bé nhỏ vọng ra ngoài.
Ôi, tiếng đàn đã từng khiến mình say mê ngày ấy
Tiếng đàn đưa đường dẫn lối để tôi gặp anh…
Nhưng đó là một bài hát tiếng Hoa, trong nhà họ Võ cũng có người hát được hay sao?
Tôi nép người để nhìn qua khe cửa nhỏ. Trong căn phòng trải thảm nhung đỏ là một cây đàn cũ và chiếc đèn chùm lớn, sáng lấp lánh như pha lê. Bên cạnh Văn Kỳ đang lướt nhẹ những ngón tay trên phím đàn là cô em gái xinh đẹp đến mức người khác phải ganh tị. Dù chẳng ưa gì nhà họ Võ nhưng tôi cũng không thể không thừa nhận Võ Tú Nhi giống như một công chúa với tất cả nét trong sáng và thánh thiện.