Tóc Tựa Tuyết

Chương 6


Bạn đang đọc Tóc Tựa Tuyết – Chương 6


Chờ đến khi Mạc Thất Nương thức giấc thì đã là trưa ngày hôm sau.
Nàng không nhớ rõ hôm qua đã ngủ lúc nào, lúc nào thì được Sở Khanh Vũ đưa về. Nghĩ đến Sở Khanh Vũ, trong lòng nàng chợt có cảm giác khác lạ, tại sao đêm qua dường như nàng nghe thấy giọng nói của Kỷ Hình Phong? Hắn gọi nàng là “nha đầu”, giống như trước đây mỗi lần bọn họ ở cạnh nhau vậy, dịu dàng pha lẫn chút cưng chiều, vẫn cứ tan vào trong tim nàng.
Ta làm sao vậy?
Mạc Thất Nương ra sức lắc đầu hòng xua đuổi cái ý nghĩ hoang đường kia ra khỏi tâm trí, sao Kỷ Hình Phong quay về lại có thể không đến gặp nàng cơ chứ? Nhất định là do hôm qua mệt mỏi quá mức nên mới gây ra ảo giác đây mà.
Bây giờ Mạc Thất Nương còn không thể chắc chắn được, tối hôm qua rốt cục nàng có bị Sở Khanh Vũ kéo đi xem pháo hoa hay không, cứ cho là mơ cũng được nhỉ? Nhưng sao trong giấc mơ của nàng lại có cả Sở Khanh Vũ? Nàng nghĩ đến mức có chút đau đầu, chợt thấy phần chén đũa Xú Đậu Hũ dọn trên bàn, ánh mắt chợt trở nên dịu dàng.
Ánh mắt nàng quyến luyến trên phần chén đũa kia, tựa hồ có thể nhìn thấy Kỷ Hình Phong đang ngồi ở đó, cười thật hiền với nàng, rồi gọi một tiếng nha đầu thật thân thiết, xoa đầu nàng, trao cho nàng một nụ hôn thật nhẹ…
Nghĩ đến đây, hốc mắt nàng lại đỏ lên.
Kỷ Hình Phong, thiếp sai rồi, mới nãy lại nghĩ đến người đàn ông khác ngoài chàng, chàng sẽ không giận thiếp chứ?
“Cốc, cốc, cốc.”

Đột nhiên tiếng gõ cửa vang lên, đánh thức Mạc Thất Nương đang chìm trong dòng suy nghĩ, tiếng gõ kia không nhanh cũng không chậm, khe khẽ, dường như còn mang chút nhịp điệu. Thất Nương đem ánh mắt dịu dàng, ấm áp như nước kia cất giấu thật sâu, quay người ra mở cửa, “Ai vậy?” Lời vừa ra khỏi miệng, nàng liền trông thấy Sở Khanh Vũ đang đứng ở cửa.
Thấy y, Thất Nương lại nghĩ không biết cảnh tối qua là thực hay là mơ, khi đó Sở Khanh Vũ trở nên rất chân thành, khác xa với Sở đại nhân lỗ mãng mà nàng biết, dường như là hai người hoàn toàn khác nhau vậy. Rốt cục bây giờ phải dùng bộ mặt gì để mà đối diện với người này, Thất Nương có đôi chút phân vân.
“Sao vậy? Không muốn cho ta vào trong sao?” Sở Khanh Vũ cười, lên tiếng trêu ghẹo, Thất Nương liền cảm thấy người này thật chẳng ra sao, rõ là không biết xấu hổ là gì, “Sao vậy cho được! Được Sở đại nhân đặt chân đến đây chính là may mắn cho khách sạn Vân Long a, chẳng qua là đột nhiên tìm đến Thất Nương thế này thật khiến cho Thất Nương có đôi chút kinh ngạc mà thôi.” Thất Nương dịch ra, Sở Khanh Vũ liền chậm rãi tiến vào bên trong gian phòng của nàng.
Nàng lại biến thành Mạc Thất Nương của khách sạn Vân Long rồi…
Trong lòng Sở Khanh Vũ thở dài một tiếng, đáy mắt hiện lên sự thất vọng.
Y đưa mắt quan sát xung quanh, đây chính là phòng của cô gái này sao? Cùng tác phong ngày thường của nàng đúng là cách biệt một trời một vực a, gian phòng này rất sạch sẽ, đơn sơ, chỉ có một chiếc bàn trang điểm là được chạm trổ tỉ mỉ khác thường, còn lại thì cũng chỉ là những vật dụng trong nhà làm bằng gỗ bình thường, trên tường còn treo một vài bức tranh thủy mặc khiến cho cả căn phòng trở nên vô cùng thanh nhã. Sở Khanh Vũ hít thật sâu mùi hương tươi mát trong gian phòng rồi xoay người nhìn Thất Nương.
Hốc mắt của nàng hơi đỏ?
“Nàng khóc à?”
Y đưa tay ra, muốn vỗ về khuôn mặt hốc hác đang cố tỏ ra kiên cường kia, lại bị Thất Nương, dường như cố ý, lại như không, nhanh chóng thoát ra, “Sở đại nhân nói đùa rồi, Thất Nương có gì mà phải khóc kia chứ? Chỉ là tối hôm qua bị chuột quậy phá, ngủ không ngon giấc nên mắt mới đỏ lên như vậy.” Thất Nương nói vậy nhưng vẫn phải ngạc nhiên với tài quan sát của Sở Khanh Vũ, vành mắt nàng chẳng qua là chỉ hơi đỏ lên một chút mà thôi, ấy vậy mà Sở Khanh Vũ cũng nhìn ra được.
“Ta thấy không khác gì thỏ cả.” Sở Khanh Vũ nói đầy ẩn ý, nụ cười trên mặt Thất Nương liền đông lại, đã từng có một người đàn ông nói với nàng như vậy, đó là khi nàng không biết phải trông nom khách sạn này như thế nào, đó là lúc nàng yếu đuối nhất, đó là lúc nàng… Thế nhưng tại sao y lại cũng nói ra lời này?

“Thất Nương? Thất Nương?” Sở Khanh Vũ nhìn ánh mắt dại ra của Thất Nương, khóe miệng bỗng cong lên thành nụ cười, “Sao thế? Ta nói gì sai à?”
“Không có, không có gì.” Thất Nương lắc đầu, vẻ mặt đã không còn giống với lúc thường nữa, “Nhưng mong là sau này đại nhân sẽ không nói như thế nữa…”
“Hử?” Sở Khanh Vũ chăm chú quan sát từng thay đổi trên nét mặt nàng, giả vờ tò mò, hỏi, “Tại sao?”
“Thất Nương… Thất Nương không thích thỏ, rất dơ…” Thất Nương tìm đại một lý do, nhưng trong lòng lại giống như có một con thỏ đang nhảy nhót, khiến cho nàng cảm thấy bối rối.
“Được rồi!” Sở Khanh Vũ cười nhẹ, “Thất Nương không thích, ta đây không nói nữa.” Y nhìn ra được, cô gái này bề ngoài thì mạnh mẽ, kiên cường nhưng bên trong lại yếu đuối hòa lẫn với bất lực, đêm qua, khi nàng ngủ trong lồng ngực y, nàng đã khóc thật khẽ, cầu xin Kỷ Hình Phong mau chóng quay về.
Điều này làm cho lòng Sở Khanh Vũ có đôi chút khó chịu.
Để che dấu sự khó chịu này của mình, y tiếp tục đưa mắt quan sát cách bài trí bên trong gian phòng. Chợt, ánh mắt Sở Khanh Vũ rơi xuống trên chiếc bàn vuông ở giữa phòng.
“Thất Nương biết rõ ta sẽ đến sao? Ngay cả cơm rượu cũng đã chuẩn bị thật đầy đủ cho ta rồi?” Y xấu hổ cười cười, không đợi sự đồng ý mà đã ngồi xuống bên cạnh bàn, những ngón tay thon dài vươn ra, muốn cầm lấy đôi đũa kia.
“Khoan đã!”
Tiếng hét của Thất Nương liền vang lên, cánh tay của Sở Khanh Vũ vừa mới giơ lên lập tức khựng lại trong không trung, “Sao vậy? Không muốn cho ta ăn sao?”

Đáy mắt Thất Nương hiện lên một tia lo lắng, “Chén… Chén đũa này là chuẩn bị cho phu quân của Thất Nương, là hi vọng…” Thất Nương không nói thêm gì nữa nhưng ánh mắt mang theo sự thỉnh cầu khẩn thiết cùng với nỗi đau khổ. Trong khoảnh khắc ấy, trái tim đang buồn bực của Sở Khanh Vũ chợt có chút hốt hoảng, “Không phải Thất Nương nói, phu quân đã ra ngoài áp tiêu, phải rất lâu nữa mới trở về hay sao?”
“Hình Phong… Chàng ấy… Không biết chính xác lúc nào sẽ trở về… Nên ta… Ta chuẩn bị chén đũa cho chàng ấy, tránh để chàng quay về không có cơm ăn…” Thất Nương úp mở, trong mắt chứa đầy buồn khổ vì mất mát, khiến cho người ta nhìn thấy cũng phải đau lòng.
“Thất Nương đúng là một cô gái chung tình a!” Nụ cười trên khuôn mặt Sở Khanh Vũ không còn giữ được vẻ tự nhiên như mới nãy nữa, nhưng vẫn không cam lòng mà nói, “Xem ra hôm nay Kỷ đại ca sẽ không trở về đâu, để đồ ăn này nguội mất thì tiếc lắm, để ta dùng hộ đi vậy!” Sở Khanh Vũ vừa nói, tay kia lại muốn cầm lấy đôi đũa.
“Không được!”
Thất Nương sợ hãi kêu lên, vội vàng cầm chén đũa kia lên khỏi bàn, ôm chặt vào lòng mình, “Chén đũa này đã lâu không dùng đến… Để ta… Ta đi nói Xú Đậu Hũ mang một bộ mới đến…” Dứt lời liền quay người, muốn đi. Nhưng nàng còn chưa kịp bước đi thì cả người đã bị giữ lại, cánh tay Sở Khanh Vũ rất mạnh, siết chặt lấy thắt lưng nàng, giãy thế nào cũng không thoát ra được.
“Sở đại nhân! Xin đừng làm thế này!” Trong lòng Thất Nương giận dữ vô cùng, nàng chợt cảm thấy bị đùa bỡn, “Thất Nương đã lập gia đình rồi, xin đại nhân tự trọng!” Vừa nói, vừa ra sức giãy dụa. Sở Khanh Vũ thầm thở dài một tiếng, bờ môi chạm vào vành tai nàng, “Thất Nương, hôm qua nàng không có như vậy…”
Hả?
Lúc này Thất Nương mới nhận ra, tất cả mọi chuyện xảy ra hôm qua đều là sự thật, không phải là do nàng nằm mơ.
“Sở đại nhân…”
“Ta không ngại nàng gọi tên của ta đâu…” Môi y áp vào tai nàng, thì thầm, giọng nói ấm áp, dịu dàng như lúc đứng bên hồ tối hôm qua vậy.
“Chắc đại nhân hiểu lầm chuyện gì rồi?” Thất Nương nhẹ nhàng cắt ngang lời y, “Tối qua là do đại nhân ngang ngạnh kéo Thất Nương đi xem pháo hoa, Thất Nương cũng không có ý gì khác đối với đại nhân, Thất Nương đã gả đi, sao có thể như đại nhân nghĩ cho được…”

Tim y thít lại, cuối cùng thì nói, “Thất Nương, đừng tự lừa gạt bản thân nữa được không? Kỷ Hình Phong, hắn sẽ không về nữa đâu…”
“Không thể!” Một tiếng này của Thất Nương dường như là quát lên.“Chàng sẽ quay về, chàng phải về, chàng đã nói, đêm 30 Tết sẽ quay trở về cưới ta!”
Không biết vì sao thái độ của nàng lại trở nên kích động lạ thường, những lời này cơ hồ là nàng gào thét, hốc mắt đỏ lên, nhưng lại cố gắng giữ không cho nước mắt rơi xuống. Sở Khanh Vũ buông tay ra, con người xinh đẹp kia liền nhanh chóng thoát ra khỏi lồng ngực y, giận dữ nhìn y.
“Thất Nương, nếu là nàng sợ không ai lấy nàng, không bằng nghĩ tới ta…”
Thất Nương đang trong cơn giận lại nghe được câu nói này của Sở Khanh Vũ, liền nén xuống cơn giận trong lòng, nàng cười khổ, nói,“Sở đại nhân, ngài năm nay bao nhiêu tuổi?”
“Mười chín.” Sở Khanh Vũ nhìn Thất Nương, nói ra hai chữ thật nhẹ.
“Mười chín…” Thất Nương tiếp tục cười khổ, năm nàng mười chín tuổi, cha vẫn chưa qua đời, nàng vẫn là một cô gái trong chốn khuê phòng, yếu ớt, bất lực, “Đại nhân có biết ta bao nhiêu tuổi không?” Nàng hỏi, nhưng không đợi y trả lời, lại nói tiếp, “Thất Nương năm nay đã hai mươi lăm tuổi, chờ đến lúc đại nhân hai mươi chín tuổi Thất Nương đã ba mươi lăm tuổi rồi, chờ khi đại nhân ba mươi lăm tuổi thì Thất Nương đã là một bà già bốn mươi lăm tuổi, đại nhân còn có thể nói ra những lời như mới rồi sao?” Hiện tại, nàng chỉ xem Sở Khanh Vũ như một cậu trai mới lớn, nhất thời kích động, nghĩ như vậy, căm hận trong lòng cũng giảm xuống rất nhiều, còn nhỏ dĩ nhiên sẽ phạm sai lầm thôi.
“Ta thấy chả có gì là không ổn cả!” Sở Khanh Vũ nhíu mày, “Chờ khi ta hai mươi ba tuổi thì nàng sẽ là hai mươi chín tuổi, ta ba mươi ba tuổi thì nàng ba mươi chín tuổi, ta bốn mươi ba tuổi thì nàng bốn mươi chín tuổi, cũng đâu có hơn kém bao nhiêu đâu!”
“Ngươi!” Thất Nương bị sự già mồm của y làm cho tức giận, “Sở đại nhân, ngài đừng đùa giỡn với Thất Nương nữa, như vậy rất vui vẻ sao? Hay phải nói Sở đại nhân chán ghét những cô nương ở dưới lầu kia, bỗng nhiên muốn đổi món, muốn nếm thử gái già đã có chồng như ta đây? Ta đây khuyên Sở đại nhân tốt nhất là đừng có cố gắng làm gì, gái già hai mươi lăm tuổi không ngon miệng như những cô nương trẻ tuổi dưới lầu kia đâu!” Dứt lời, nàng không thèm để tâm đến Sở Khanh Vũ nữa, đi một mạch ra khỏi phòng, nàng và y thật không có cách nào để mà hiểu nhau cho được.
“Không thử sao biết?” Sở Khanh Vũ đứng trong phòng, đưa mắt dõi theo bóng dáng xinh đẹp nọ, khẽ thì thầm, tim y đã rơi vào trong cái lưới do chính mình dệt nên rồi…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.