Bạn đang đọc Tóc Tựa Tuyết – Chương 4
Lại qua mấy ngày…
Trung thu
Sáng sớm hôm nay, trong đại sảnh của khách sạn Vân Long đã chật ních người, già trẻ gái trai không khỏi dài cổ mà nhìn chăm chăm vào tấm mành cửa che trước nhà bếp, giống như có thể có một con thỏ nạm vàng sẽ nhảy từ bên trong ra vậy. Có rất nhiều vị khách chậm chân, không có chỗ ngồi, đành phải đứng chờ ở cửa khách sạn, nóng lòng chờ cho có người khách nào đó đi ra để mình có thể nhảy vào lấp chỗ trống.
Tờ mờ sáng, Sở Khanh Vũ đã bị âm thanh ồn ào phía dưới lầu đánh thức, y phe phẩy cái quạt đi xuống lầu, muốn xem thử rốt cục là đang có chuyện gì xảy ra.
“Sở đại nhân! Bên này, bên này!”
Đột nhiên y nghe thấy có người gọi mình, ngẩng đầu nhìn lên thì thấy Kim Mục Bắc đang liều mạng vẫy tay với y, ý bảo y qua đó.
Y gật đầu với Kim Mục Bắc, chậm rãi đi xuống cầu thang, băng qua đại sảnh chật ních khách khứa, rồi đến ngồi vào bàn Kim Mục Bắc. Có ba người đang ngồi ở đó, Kim Mục Bắc cùng vợ con hắn.
“Sở đại nhân, mới sáng ra ta đã tới rồi, cố ý giữ chỗ cho ngài, mau ngồi, mau ngồi!” Kim Mục Bắc nhiệt tình thăm hỏi, tuy rằng hành vi của Sở khanh Vũ có đôi chút phóng đãng, nhưng với việc năm y mười bảy tuổi đã vinh quang trở phành Tổng bộ đầu Lục Phiến môn của kinh thành, Kim Mục Bắc hiểu được tiểu tử này không hề đơn giản. Về sau hắn lại đi theo Tri huyện đại nhân lên kinh, may mắn được tận mắt mắt Sở Khanh Vũ một người một ngựa bắt sống tên cướp khét tiếng “Ngọc La Sát” thì đã đem chàng trai trẻ 19 tuổi này xem như thần tượng.
“Kim bộ đầu, hôm nay là ngày tốt gì vậy? Tại sao lại có nhiều khách đến khách sạn như vậy?” Sở Khanh Vũ vừa ngồi vào chỗ của mình liền mở miệng hỏi thăm.
“Đại nhân không biết rồi, hôm nay là mười lăm tháng tám, mỗi khi mười lăm đến Thất Nương đều tự mình xuống bếp khiến cho việc làm ăn của khách sạn đặc biệt tốt.”
“Vậy sao?” Sở Khanh Vũ hiếu kì vô cùng, “Tài nấu nướng của bà chủ cao thâm đến thế à?”
“Đương nhiên rồi!” Con trai Kim Mục Bắc, Kim Thiên Bảo mới tám tuổi nhanh chóng tiếp lời, “Được ăn đậu hũ Ma Bà cô cô làm một lần, đảm bảo cả đời này thúc thúc cũng không quên được.”
“Tiểu tử thối! Ai bảo con trả lời hả? Không biết trên dưới gì cả!”Kim Mục Bắc vỗ một cái vào ót con trai, đứa nhỏ kia không dám hó hé gì nữa, “Sở đại nhân đừng trách móc, trẻ con không hiểu chuyện.”
Sở Khanh Vũ lắc đầu cười cười, “Đậu hũ Ma Bà do bà chủ làm ngon đến vậy sao?”
“Đúng vậy!” Kim Mục Bắc lập tức lộ vẻ mặt tự hào, “Em dâu ta đây tài giỏi vô cùng, tay nghề làm đậu hũ Ma Bà đã đạt đến mức xuất thần nhập quỷ, ngài xem, cả gian phòng chật ních khách khứa này không phải là minh chứng tốt nhất hay sao?”
“Vậy Sở mỗ hôm nay đúng là có lộc ăn rồi.”
“Sở đại nhân hiếm khi đến trấn Bạch Vân này, không ăn đậu hũ Ma Bà Thất Nương làm thì thật đáng tiếc.” Vợ Kim Mục Bắc thấy Sở Khanh Vũ tuấn tú lịch sự, không có vẻ gì là kiêu căng, phách lối, lại cũng đáp lời.
“Sở mỗ vẫn không hiểu được, vì sao các thực khách không đến lúc thường mà hôm nay lại đến đông như vậy?”
“Đại nhân có điều không biết, Thất Nương có quy định, chỉ ngày mười lăm mới xuống bếp, còn những lúc khác, cho dù là Huyện lão gia tới cũng không có để ăn đâu.” Kim Mục Bắc nhớ đến ngày đóTri huyện phu nhân la hét, nói muốn ăn đậu hũ Ma Bà, Tri huyện nói hết lời vẫn không thuyết phục được Thất Nương nên bị bà xã đại nhân cho ăn mắng một bữa thì lại cảm thấy buồn cười.
“Quy định này thật là kỳ quái a.” Sở Khanh Vũ phe phẩy cây quạt trong tay, trong lòng nổi lên tò mò.
“Không phải vậy đâu! Trước kia ngày nào cô cô cũng làm đậu hũ cho chúng cháu ăn, nhưng từ lúc cữu cữu đi… Ai u… Sao mẹ lại nhéo con?”
Kim Thiên Bảo còn chưa nói hết khiến cho Sở Thiên Vũ hiếu kì vô cùng, y nhanh chóng nhận ra sắc mặt của Kim Mục Bắc và phu nhân của hắn có điểm kỳ lạ, dễ dàng thấy được bọn họ có chuyện không muốn nói ra.
“Tiểu tử thối, không biết thì đừng có nói lung tung! Lần tới xem mẹ có mang con đi ăn cùng nữa không?” Kim phu nhân trừng mắt nhìn con, Kim Thiên Bảo lập tức im lặng, cúi đầu, bĩu cái miệng nhỏ nhắn.
Sở Khanh Vũ đang có hứng thưởng thức phản ứng của những người trong gia đình này thì bỗng nhiên trong đại sảnh nổi lên một trận rối loạn.
“Đến đây! Đến đây!”
Y quay đầu, chỉ thấy Xú Đậu Hũ bưng một cái khay nhỏ, vén tấm mành che cửa bếp lên rồi đi ra ngoài, gân cổ hét lên, “Một đĩa đậu hũ Ma Bà, để cho các vị phải chờ lâu rồi.”
Cả đại sảnh tức khắc nổ tung, mọi người mở mắt trừng trừng nhìn vào đĩa đậu hũ Ma Bà đầu tiên đang được đưa đến bàn của vị viên ngoại mập mạp kia, “Bao viên ngoại, đậu hũ Ma Bà của ngài!” Xú Đậu Hũ lại gân cổ mà thét lên, chỉ ước toàn bộ trấn Bạch Vân có thể nghe thấy tiếng thét này của nó.
Một lúc sau, tất cả những đĩa đậu hũ Ma Bà còn lại liên tục được đưa lên, trên mặt ai nấy cũng hiện lên vẻ thỏa mãn tột cùng, dường như thứ họ đang ăn không phải là đậu hũ Ma Bà bình thường, mà là mỹ vị trân tu được đưa từ Ngự Thiện phòng đến.
“Sở đại nhân chờ thêm lát nữa, Thất Nương vừa mới nói phá lệ làm nhiều hơn một chút cho chúng ta…” Đang nói dở thì chợt thấy mành cửa bị vén lên, một bóng người dịu dàng, trên thân còn đeo tạp dề thêu hoa, bưng một đĩa đậu hũ Ma Bà nóng hổi lên, bước chân mềm mại, mỉm cười mà đi đến chỗ bọn họ.
Mạc Thất Nương càng đi đến gần hơn, Sở Khanh Vũ lại càng nhìn đến mức ngây người.
Hôm nay nàng không trang điểm, mái tóc đen dài, mềm mại được vén lên đơn giản, chỉ điểm xuyết thêm một cây trâm bằng gỗ đào, một vài sợi tóc ngẫu nhiên rơi xuống, lộ ra vẻ mộc mạc vô cùng động lòng người. Quần áo làm bếp màu trắng bao lấy thân hình kiều diễm, trên chiếc tạp dề thêu hoa kia không hề dính chút mỡ nào, hơi nóng bốc lên từ chiếc đĩa khiến cho khuôn mặt thanh tú của nàng có chút vẻ đẹp mờ ảo.
Thì ra đây mới thực sự là Mạc Thất Nương.
Sở Khanh Vũ đột nhiên hiểu ra vì sao chỉ có ngày mười lăm nàng mới tự mình xuống bếp, có lẽ là vì nàng không muốn để kẻ khách thấy được bộ dạng chỉ thuộc về một mình Kỷ Hình Phong này của nàng.
“Đại ca, đại tẩu, đây là đậu hũ Ma Bà của mọi người.” Giọng nói của nàng trở nên dịu dàng, ánh mắt êm dịu, cử chỉ không còn chút làm bộ làm tịch nào nữa, nụ cười chân thực đến mức làm cho tim người ta nhịn không được mà đập mạnh…
“Sở đại nhân, ngài cũng ở đây à?” Mạc Thất Nương đột nhiên nhìn thấy Sở Khanh Vũ đang ngồi bên cạnh, thấy cái ánh mắt không chút e dè kia của y, vẻ mặt liền lập tức biến thành Mạc Thất Nương của ngày thường, “Thất Nương không biết đại nhân cũng có hứng thú với món đậu hũ nhỏ bé này nên đón tiếp đại nhân chậm trễ, không được chu đáo, mong đại nhân lượng thứ.”
“Thất Nương khiêm tốn rồi, Sở mỗ may mắn được thưởng thức tay nghề của mỹ nhân, thật đúng là có phúc ba đời a!” Vừa nói vừa vỗ nhẹ lên cánh tay đang cầm đĩa đậu hũ chưa kịp đặt xuống của Thất Nương, dùng “đậu hũ” của mỹ nhân làm món khai vị.
Sở Khanh Vũ lỗ mãng như vậy khiến cho Thất Nương không khỏi có chút chán ghét, cánh tay bị y đụng vào khẽ run lên một chút, dáng tươi cười trên khuôn mặt liền biến mất. Kim Mục Bắc thấy thế vội vàng giải vây, “Đại nhân mau nếm thử đậu hũ này đi, hạ quan rất muốn biết, tay nghề của Thất Nương so với đầu bếp ở kinh thành thì thế nào?”
“Được! Nếm thử đậu hũ!” Nhẹ buông tay, cánh tay nhỏ bé phía dưới liền nhanh chóng rụt về, giống như đang trốn thú dữ vậy. Sở Khanh Vũ đầy ẩn ý mà nhìn Mạc Thất Nương, đặt cây quạt sang một bên, cầm lấy đôi đũa trên bàn rồi gắp lấy một miếng đậu hũ.
Phải nói đĩa đậu hũ Ma Bà do Thất Nương làm này bề ngoài không khác gì so với đậu hũ Ma Bà thông thường, khác biệt lớn nhất là miếng đậu hũ kia được cắt thành những khối lớn nhỏ đều nhau, hình dáng khối đậu hũ rất hoàn hảo, dường như mỗi một khối đậu hũ đều trải qua một quá trình tạo hình đầy tinh tế, không để lộ ra chút tì vết nào. Sở Khanh Vũ đem đậu hủ khối đậu hũ lên, chăm chú nhìn ngắm, màu sắc tươi ngon giống như đang mời gọi người ta hãy mau chóng ăn nó đi vậy.
Mùi vị của khối đậu hũ này thật tuyệt vời, trơn nhẵn, vừa vào tới miệng là tan ngay! Đầu lưỡi đã quen mùi sơn hào hải vị của Sở Khanh Vũ cứ như vậy mà bị một khối đậu hũ nhỏ bé này chinh phục, để nói lên vị ngon của một món ăn, người ta có thể sử dụng rất nhiều tính từ chỉ mùi vị, màu sắc để miêu tả món ăn đó. Song, với món đậu hũ này của Thất Nương, mùi vị không chỉ tan vào trong miệng mà còn hòa tan vào trong lòng của người ăn.
Đó là một loại mùi vị mà Sở Khanh Vũ đã sớm quên mất.
Một khối đậu hũ được nếm, tất cả mọi người trong bàn đều chờ đợi phản ứng của y, y lấy lại tinh thần giữa mùi vị đậu hũ kia, chậm rãi mở miệng, “Ăn đậu hũ này, có thể cảm nhận được lòng của người làm đậu hũ…”
Lời vừa ra khỏi miệng Thất Nương đã ngây ra.
Lòng của nàng? Lòng của nàng nằm trong những khối đậu hũ này sao?
Đương nhiên là vậy! Mỗi khi làm đậu hũ, nàng có thể cảm nhận được Kỷ Hình Phong đang đứng cạnh nàng, nhìn nàng tinh tế đưa dao, cẩn thận đến từng li từng tí mà cắt ra từng khối đậu hũ, đem tình cảm của nàng đối với hắn hòa vào từng loại nguyên liệu, và vào cả quá trình tỉ mỉ đun nấu đậu hũ. Bởi vì Kỷ Hình Phong đã nói, bộ dạng nàng lúc làm đậu hũ quả thực rất xinh đẹp, đậu hũ Ma Bà do nàng làm chính là món ăn ngon nhất trên đời này.
Không ai biết được, chỉ có lúc này Mạc Thất Nương mới đang sống, sống với cả tấm lòng.
Thế nhưng y lại biết, y biết…
Chạng vạng tối hôm đó, vì người làm trong khách sạn cũng phải về nhà để đoàn viên nên sau khi bán xong đậu hũ Ma Bà, Mạc Thất Nương đã bảo Xú Đậu Hũ đóng cửa nghỉ sớm.
Đóng cửa, Mạc Thất Nương xuống hầm rượu lấy một vò rượu, theo như thường lệ mà đi đến sân sau. Trăng hôm nay mọc rất sớm, trời còn chưa kịp tối thì một mảnh trăng tròn vành vạnh, sáng trong đã treo trên bầu trời. Nhưng Mạc Thất Nương lại không có tâm trạng nào để mà thưởng thức ánh trăng kia, nàng nâng chén, nhấp một ngụm rượu nhỏ, trong lòng lại nghĩ tới những lời Sở Khanh Vũ nói với nàng lúc ban sáng, trong lòng dường như bị trộn lẫn cả năm loại mùi vị, không cách nào biết được đó là loại mùi vị gì.
Nàng căm ghét việc bị một người đàn ông nhìn thấu tâm tư, đây không phải là tác phong của Mạc Thất Nương nàng, cảm giác như vậy không khác gì bị người ta lột sạch áo quần, cả người dù là một chút cũng không cảm thấy tự nhiên.
Thế nhưng y là người đầu tiên hiểu được ý tứ trong khối đậu hũ Ma Bà của nàng, nếu nói là kẻ sĩ chết vì tri kỉ, nữ nhân chết vì vẻ đẹp thì kẻ hiểu được mùi vị trong khối đậu hũ này khác xa so với đám tục nhân chỉ biết đến xếp hàng mỗi tháng. Trong lúc nhất thời Mạc Thất Nương bắt đầu nghi ngờ, rốt cục Sở Khanh Vũ là ai, tại sao y lại có vẻ như hiểu nàng rất rõ, chỉ một cái là đã đọc được suy nghĩ của nàng?
Đối với bất cứ người nào mà nói, bị kẻ khác nhìn thấu tâm tư chung quy cũng chẳng phải chuyện đáng vui mừng gì cho cam, Mạc Thất Nương vẫn luôn luôn dùng vỏ ngoài kiên cường để che chắn cho trái tim yếu đuối, nàng sợ nếu bị người khác nhìn thấu, không khéo nàng sẽ sụp đổ mất thôi.
Kỷ Hình Phong, chàng nên sớm ngày trở lại, nếu không vỏ bọc của người con gái của chàng sẽ bị người ta xé rách mất thôi…
Mạc Thất Nương lặng lẽ nghĩ, vô thức mà thở dài một hơi, tháo xuống cái mặt nạ giả dối, nặng nề mà mỗi ngày nàng đều phải đeo lên, ánh mắt của nàng trở nên xa xăm mà phiền muộn, dưới ánh trăng tinh tế đang tuôn chảy, đầu mày tồn tại một loại nhớ thương cùng khát vọng của một cô gái bình thường, mong chờ phu quân trở về.