Tóc Tựa Tuyết

Chương 12


Bạn đang đọc Tóc Tựa Tuyết – Chương 12


“Thất Nương!” Y lớn tiếng gọi rồi vội vã chạy đến bên cạnh Thất Nương.
“Sao vậy?” Thất Nương quay lại, mỉm cười nhìn Sở Khanh Vũ, hạnh phúc không ngừng tuôn trào từ đáy mắt, nhưng trong mắt Sở Khanh Vũ lại có cảm nhận khác.
“Ta…” Y vốn định mở lời ngăn nàng lại, nhưng lại nghĩ tới thái độ của nàng với Xú Đậu Hũ mới nãy, nghĩ tới vẻ mặt bị tổn thương của nàng hai tháng trước, tim của y cứ thế mà mềm đi, “Ta đi cùng nàng!”
“Vậy sao được?” Mạc Thất Nương kêu lên, “Ngươi nhìn tuấn tú như vậy, nếu lỡ để cho Hình Phong thấy được, không khéo chàng ấy lại cho là ta lén lút câu dẫn nam nhân khác cũng nên!” Nàng lại cười.
“Ai nói thế!” Sở Khanh Vũ quýnh lên, vội vàng tìm cớ, “Tân nương sao có thể một mình đi đón phu quân cho được? Nàng cứ coi như ta là người phía nhà gái đi đưa dâu, không được sao?” Nói xong y liền nắm lấy tay Mạc Thất Nương, kéo về phía trước.
“Được rồi được rồi, rõ là trẻ con mà!” Mạc Thất Nương gỡ tay y ra,“Xú Đậu Hũ cũng không được như ngươi đâu đó!” Nói xong nàng liền cười ha hả, “Nhưng mà phải nói trước, ngươi không được gây phiền phức cho ta! Lỡ như Hình Phong không thích ngươi thì ngươi phải mau đi đi, nếu ngươi hại ta không lấy được chồng, ta sẽ không để yên cho ngươi đâu!”
“Được!” Sở Khanh Vũ gật đầu, nàng nói sao cũng được, miễn sao chịu để cho y đi theo là được rồi. Thấy Sở Khanh Vũ một lời đáp ứng, Mạc Thất Nương cười vui giống như hoa xuân nở vậy, “Thế thì đi thôi! Chúng ta đi ra đầu trấn, ta muốn để cho Hình Phong trở lại sẽ thấy hình ảnh xinh đẹp của ta đang đứng chờ chàng ấy, để cho chàng ấy cả đời này cũng không thể quên được!” Dứt lời nàng liền cất bước, dường như mỗi bước đi là một bước tiến gần hơn về phía hạnh phúc.
Sở Khanh Vũ theo sát phía sau Mạc Thất Nương, bọn họ dừng lại ở đầu trấn, Mạc Thất Nương tìm một phiến đá sạch sẽ mà ngồi xuống, vẫy vẫy Sở Khanh Vũ, “Qua đây, qua đây ngồi một lúc đã, có thể phải đợi đến khuya luôn đó! Đến lúc đó mà mệt thì cũng đừng oán ta nha!” Nói rồi nàng đưa mắt nhìn thẳng về con đường lớn trước trấn, không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm về phía cuối đường.
Sở Khanh Vũ giật giật khóe môi, chậm rãi đi đến bên cạnh nàng rồi ngồi xuống. Dù không nhìn thấy vẻ mặt của nàng, nhưng Sở Khanh Vũ vẫn cảm nhận được rõ ràng sự căng thẳng của cô gái đang ngồi bên mình, thỉnh thoảng nàng lại rướn cổ lên nhìn về phía cuối đường, thỉnh thoảng lại xoa xoa hai tay, trong miệng lẩm bẩm điều gì đó không rõ, dường như nàng đã quay trở lại năm mười tám tuổi, cái tuổi ngây thơ đầy hoa mộng, khoác trên mình y phục tân nương đỏ rực, nôn nóng chờ đợi người đàn ông kia đến rước nàng về, sự vui mừng hòa cùng hạnh phúc hiện lên đầy chân thực trong đáy mắt, rồi lại như thế mà khiến cho người ta đau lòng.
Sở Khanh Vũ yên lặng ở bên Mạc Thất Nương, gió Bắc nổi lên, thổi tung những sợi tóc trên trán nàng, ống tay áo đỏ một màu máu phấp phới bay theo gió, khuôn mặt nàng tái đi vì lạnh, nhưng sự hạnh phúc bao bọc quanh thân khiến cho cô gái này giống như một viên đá quý sáng lấp lánh, khiến kẻ khác không cách nào dời mắt được. Chợt, một trận gió mạnh hơn nữa lại thổi đến, cơ thể nàng run lên trong gió, tim Sở Khanh Vũ cũng run theo. Y cởi áo khoác xuống, đem chiếc áo vẫn còn vương hơi ấm của mình phủ lên lưng Thất Nương.
“Cảm tạ!” Thất Nương cảm kích cười cười với y, “Đều do ta nóng vội quá, ngay cả áo khoác cũng không mang theo, ngươi có lạnh không? Nếu lạnh thì ngươi cứ đi về trước đi.” Sở Khanh Vũ lặng lẽ lắc đầu, rồi khẽ gượng cười, “Chút lạnh này không làm khó ta được đâu.” Y nói thế, ừ, chỉ có tim y mới thực sự là lạnh thôi.
Thất Nương kéo kéo chiếc áo khoác trên người, bỗng nhiên lại nhíu mày, “Trời lạnh như thế này, không biết Hình Phong có mặc thêm y phục hay không đây? Nếu chàng cảm lạnh thì phải làm sao bây giờ…” Khuôn mặt kia tràn đầy vẻ lo lắng, dường như nàng có thể nhìn thấy hình ảnh người đàn ông của nàng với áo quần đơn bạc, đang bước đi trên con đường dài đằng đẵng phía trước.
Một canh giờ, lại thêm một canh giờ nữa.
Trên con đường kia mãi vẫn không có ai xuất hiện. Thất Nương xoa xoa hai bàn tay đông cứng vì lạnh, nhưng ánh mắt dù chỉ là một giây cũng không chịu dời đi, nàng sợ bỏ lỡ mất, đến cả chớp mắt cũng không dám. Sở Khanh Vũ cứ ngồi bên cạnh mà quan sát từng hành động của cô gái kia, y thực muốn cứ thế mà xông đến ôm chặt lấy nàng, đem tất cả nhiệt độ còn sót lại trên cơ thể mình truyền cho nàng, thế nhưng trong mắt nàng lại chẳng có y. Trong phút chốc, lửa giận bùng lên trong lòng y, y tức giận sự nhu ngược của bản thân mình, y giận sự si tình của nàng, thậm chí y còn giận cả người đàn ông đã chết kia… Y vươn tay, muốn nắm lấy cô gái ấy, nhưng cánh tay đưa ra lại ngừng trong không trung.
Mạc Thất Nương đột nhiên quay sang, “Sở Khanh Vũ, ngươi có đói không?” Nàng khẽ chớp mắt, để lộ vẻ tiều tụy cùng yếu ớt. Sở Khanh Vũ chợt buông tay, y nhìn thật lâu vào mắt nàng, rồi nhẹ nhàng lắc đầu, “Không đói.”
“Nếu như ngươi đói thì phải nói nha, có gì thì cứ quay về trước đi, có thể Hình Phong còn phải dừng chân nghỉ ngơi nữa.” Nàng dùng nụ cười để che đi vẻ tiều tụy của mình, nhưng nụ cười kia chỉ làm cho nàng nhìn càng thêm phần tiều tụy, Sở Khanh Vũ cảm thấy khí nóng lan toàn thân, liền đưa tay hung hăng ôm chặt nàng vào lòng!
Nàng thật gầy, thật nhỏ, giống như một con thỏ vậy. Sở Khanh Vũ chợt nhớ đến bức thư của Kỷ Hình Phong, hắn viết: “Nha đầu, nàng phải ăn nhiều vào một chút, đừng để khi ta trở về nàng lại nhẹ như một con thỏ.”
“Ngươi đang làm gì vậy?” Mạc Thất Nương sợ hãi kêu lên, nàng muốn đẩy Sở Khanh Vũ ra nhưng làm sao còn sức lực? “Mau buông ra, nếu Hình Phong nhìn thấy thì phải làm sao bây giờ… Hình Phong chàng…”

“Kỷ Hình Phong sẽ không về nữa đâu!” Sở Khanh Vũ khẽ gầm lên bên tai nàng, đôi mắt giống như chim ưng nhìn xoáy vào nàng.
“Ngươi nói nhăng nói cuội gì thế hả! Hình Phong chàng sẽ trở về, chàng đã nói 30 Tết sẽ trở về cùng ta đón năm mới! Chàng nói chúng ta sẽ thành hôn…”
“Nha đầu!” Sở Khanh Vũ nắm lấy bờ vai run rẩy của nàng, buộc nàng phải tiếp tục nghe, “Nàng đừng bướng bỉnh nữa, đó là nàng đang tự lừa gạt bản thân mà thôi! Kỷ Hình Phong hắn sẽ không trở về, không về nữa!”
“Không đúng!” Đôi mắt Thất Nương đỏ lên: “Ngươi lừa ta! Ngươi lừa ta…”
Y hôn nàng, không nỡ để nàng tiếp tục lừa mình dối người như thế, không đành lòng để nàng tiếp tục chờ đợi một kẻ mãi mãi không quay trở về. Nụ hôn này thật bá đạo mà cũng đầy cay đắng, bọn họ không có chút gì là vui vẻ, càng hôn lại càng thấy nụ hôn này cay đắng quá, tựa như thuốc độc cướp đi sinh mạng con người ta vậy.
“Sở Khanh Vũ! Ngươi là tên khốn kiếp! Buông ta ra!” Thất Nương vùng vẫy trốn ra khỏi nụ hôn của y, đây là lần thứ hai y dám càn rỡ nàng như thế, y nghĩ nàng là ai kia chứ? Tại sao lại muốn sỉ nhục nàng? “Sở Khanh Vũ, ngươi là đồ chết bầm chết dập! Ngươi, ngươi, ngươi…” Nàng không nói tiếp được nữa, nước mắt trào lên, y phục tân nương kia không còn đẹp đẽ nữa, nó giống như một bông hồng không thể nở được, nhuốm đầy chất lỏng màu đỏ sẫm.
“Thất Nương, vì sao nàng muốn lừa dối bản thân mình?” Sở Khanh Vũ thấy Thất Nương yếu đuối như vậy mà đau lòng, muốn vươn tay ôm lấy nàng, lại bị nàng giận dữ đẩy ra, “Cút!”
“Ta không đi! Trừ phi nàng đi cùng ta!” Lần này Sở Khanh Vũ không muốn lui bước nữa, cho dù phải làm nàng bị thương thì thà để y hung hăng tổn thương nàng một lần, còn hơn là để nàng cả đời ngốc nghếch, tự tổn thương bản thân.
“Ta sẽ không đi với ngươi, ta phải chờ Hình Phong trở về, chàng đã nói chàng sẽ trở về cưới ta…” Thất Nương sớm đã không còn sức lực, nàng cố gắng ôm lấy chính mình, thân thể cứ thế mà run rẩy. Nàng như vậy cũng không thể khiến cho quyết tâm mới rồi của y bị lung lay.
“Được! Nàng phải chờ hắn đúng không?”
“Đúng…”
Sở Khanh Vũ bình tĩnh mở miệng, chuyện đã đến nước này y cần phải làm, phải làm cho nàng hiểu được sự chờ đợi của nàng cũng chỉ uổng phí mà thôi!“Nàng đi với ta, ta biết hắn đang ở đâu!”
“Không! Ta không muốn, ta phải ở đây chờ Hình Phong.” Mạc Thất Nương đột nhiên hét lên, nàng hoảng sợ lui về phía sau, cố gắng thoát khỏi bàn tay như gọng kìm của Sở Khanh Vũ, nhưng tay càng giãy lại càng bị siết chặt hơn, Sở Khanh Vũ kéo nàng chạy đi giữa trời tuyết trắng phau, gió thổi tung lên làn váy tân nương đỏ thẫm của nàng, nàng tựa như một đóa hoa tàn rơi xuống trong mưa gió.
Nha đầu, thật xin lỗi…
—————————————-
Đó là một nấm mồ lẻ loi, đơn độc.
Lớp tuyết phủ trên mộ không dày lắm, có thể thấy được là có người thường xuyên đến đây quét dọn.
Trước mộ đặt một bó cỏ xanh giờ đã héo khô cùng một vò rượu rỗng, dưới lớp tuyết mỏng dường như còn nhìn thấy tro giấy tiền, đó là một nấm mồ như bao nấm mồ bình thường khác.
“Ngươi đưa ta đến đây làm gì?”

Thất Nương hất tay Sở Khanh Vũ ra, bước chân nàng có phần chênh vênh, khuôn mặt trắng bệnh, đôi môi đỏ mọng không còn chút huyết sắc, khô nứt tựa như cánh hoa héo úa, chiếc áo tân nương đỏ sẫm càng làm nổi bật thân thể mỏng manh, yếu đuối của nàng, nàng hơi run lên.
“Ta đưa nàng đến gặp Kỷ Hình Phong!” Sở Khanh Vũ lạnh lùng nói.
“Ngươi đừng hòng lừa ta! Sao Hình Phong lại ở chỗ này cho được?” Vẻ mặt của Mạc Thất Nương có chút kì quái, mơ hồ thấy được hai tay nàng đã siết chặt thành nắm dưới lớp y phục đỏ thẫm.
Nàng đang căng thẳng!
“Ta không hề lừa nàng!” Bỗng nhiên, Sở Khanh Vũ đưa tay lên, ngón tay gầy gầy chỉ thẳng vào tấm bia mộ đang đứng lặng bên cạnh,“Là nàng đang tự lừa mình mà thôi.”
Cơ thể gầy yếu của Thất Nương tức khắc đông cứng lại trong đôi mắt sáng rực của y, dường như đang suy nghĩ chuyện gì đó, một lúc sau nàng đột nhiên bỏ chạy, nhưng lại bị cánh tay Sở Khanh Vũ mạnh mẽ kéo trở lại, y kéo nàng đi thẳng đến trước tấm bia mộ kia.
“Buông ta ra, buông ta ra… Ta không muốn nhìn, ta không muốn nhìn…” Mạc Thất Nương tuyệt vọng gào đến khản cả giọng, nàng không muốn nhìn những chữ trên kia, nàng không muốn nhớ lại đoạn đau đớn kia, nàng thà rằng chờ đợi như vầy mãi mãi còn hơn.
“Nha đầu!” Sở Khanh Vũ cố nén nỗi đau trong lòng, nhẫn tâm mà giữ chặt người con gái mình yêu trước tấm bia mộ.
“Nàng không thể tự lừa mình cả đời được đâu!”
Hai chữ “Nha đầu” kia giống như một thanh kiếm, đâm thẳng vào tim Thất Nương, đôi mắt đang nhắm chặt của nàng cuối cùng cũng run rẩy mở ra, những con chữ trên bia mộ kia đâm vào trong mắt nàng, bóp nát lớp vỏ bọc của nàng hơn hai năm qua.
Trên bia mộ có khắc bảy chữ lớn, “Tiên phu Kỷ Hình Phong chi mộ.”
Người lập bia: Mạc Nguyệt Thính
Nguyệt Thính chính là tên thật của Thất Nương, nàng chưa từng nói với bất cứ ai ngoại trừ Kỷ Hình Phong.
Nàng tuyệt vọng khép kín hai hàng mi, nước mắt lăn dài trên gò má nhợt nhạt, rơi xuống y phục đỏ thẫm lưu lại một vệt nhàn nhạt. Chút bướng bỉnh còn lại trong cơ thể rốt cục cũng bị đánh tan, mọi cố gắng trong suốt hơn hai năm qua sụp đổ trong nháy mắt, tựa như là trên con đê đột nhiên xuất hiện một vết nứt, chỉ trong chốc lát nước lũ đã tràn về mà chôn vùi mọi thứ.
Sao nàng lại không nhớ cho được kia chứ?
Làn gió vốn không lớn lắm đột nhiên lại mạnh lên, rét căm căm, từng ngọn gió quất vào người nàng như những lưỡi dao hung hãn, xé nát lớp giấy niêm phong mà nàng đã chôn sâu dưới đáy lòng, ngày 30 Tết của hai năm trước…
Đó là lần đầu tiên nàng khoác lên tấm áo tân nương, lần đầu tiên ngồi ở đầu trấn mà chờ đợi phu quân đi xa trở về, lần đầu tiên chờ đợi trọn một ngày, sắc trời càng lúc càng tối, nỗi bất an càng lúc càng ăn sâu vào lòng nàng.
Cuối cùng, khi mặt trời hoàn toàn bị bóng đêm nuốt chửng, nàng liền nhìn thấy một đoàn người ngựa đi từ nơi xa đến, rốt cục nàng cũng có thể mỉm cười được rồi, quên đi cái lạnh khi phải chờ đợi cả ngày trời, quên đi cơn đói, nàng vội vã chạy đến gặp người yêu xa cách bao lâu nay.
Nhưng khi nàng sắp đến gần được với hạnh phúc thì bước chân chợt ngưng lại.

Nàng đã đợi suốt một trăm ba mươi hai ngày, nàng đợi để đón thi thể lạnh như băng của Kỷ Hình Phong.
Trong phút giây ấy, Thất Nương ngây ra, nụ cười tản theo ngọn gió, hai mắt đục ngầu, cả người dường như chỉ có chiếc áo tân nương đỏ thẫm, chập chờn trong gió kia là còn sống.
Đám cưới biến thành đám tang, vì thi thể của hắn bắt đầu mục rữa mà phải nhanh chóng chôn cất.
Nàng bỗng nhiên biến thành một cái xác không hồn, ngây ngốc đi theo mọi người đến nghĩa địa, ngây ngốc nhìn lớp bùn đất nằm dưới lớp tuyết bị đào lên từng chút một, lại ngây ngốc nhìn người ta vùi lấp thi thể của Kỷ Hình Phong, nhìn thứ bùn đất bẩn thỉu kia phủ lên người hắn, hắn không mở mắt ra nữa, cũng không còn gọi nàng là nha đầu.
Trên người nàng vẫn đang mặc y phục tân nương, trong lòng là bộ y phục nàng vì hắn mà chuẩn bị, nàng cứ như vậy mà lặng yên đứng đó, không hề rơi nước mắt, không hề mở miệng, thậm chí cũng không hề nhúc nhích.
Thế nhưng lúc hắn thực sự trở về với lòng đất, nàng liền phát điên. Nước mắt vỡ òa, nàng đẩy hết những kẻ đang ngăn trở giữa nàng và hắn ra, quỳ xuống trước mộ Kỷ Hình Phong, dùng hai bàn tay từng chút, từng chút một, đào lớp đất trên mộ ra, không ai có thể ngăn nàng lại được.
Hôm ấy, tiếng khóc tuyệt vọng của Thất Nương cùng với tiếng gió thét gào vang vọng khắp ngọn núi, tay nàng bị thương, móng tay bung ra, máu thấm vào đất. Nhưng nàng không hề cảm thấy đau đớn, chỉ liều mạng mà đào, đào lên…
Mạc Thất Nương không tin, không tin người đàn ông kia có thể để nàng lại mà ra đi, nhưng khi lớp bùn đất ẩm tối kia lộ ra, nàng không thể nào không tin tưởng. Thi thể của Kỷ hình Phong đang nằm trước mặt nàng, thi thể đã thối rữa, cho dù đang là mùa đông lạnh giá nhưng thi thể vẫn tản ra mùi hôi thối, máu đen còn đọng trên khuôn mặt, ngũ quan không thể phân biệt được nữa.
Song, Mạc Thất Nương vẫn nhận ra đó là Kỷ Hình Phong, y phục đó là nàng may cho hắn trước khi ra đi, những vết sẹo kia là do lúc luyện võ bị thương, bùa bình an trên cổ kia là do nàng cố ý đến miếu xin về, vết sẹo mờ nằm cạnh lông mày kia là do lúc nhỏ đánh nhau với người khác mà lưu lại, còn có vết bớt đỏ bẩm sinh trên cổ tay kia…
Mạc Thất Nương đem áo cưới đỏ thẫm đã chuẩn bị xong mặc lên cho hắn, cho dù hắn biến thành dạng gì, nàng vẫn muốn gả cho hắn, tuyệt không nuốt lời!
Hôm ấy, Kim Mục Bắc cả đời chưa từng rơi lệ đã khóc, những người trong nha môn đến giúp cũng khóc.
Sau đó, Thất Nương rốt cục gục ngã giữa nỗi bi thương to lớn kia, nàng hôn mê suốt ba ngày ba đêm, tất cả đại phu đều lắc đầu nói hết thuốc chữa, ngay cả Kim Mục Bắc cũng cho rằng Thất Nương muốn đi theo vị hảo huynh đệ của mình, nhưng giống như một kỳ tích, nàng tỉnh lại, mở mắt nằm trên giường bệnh suốt một tháng, không hé miệng nửa lời.
Chờ khi thân thể nàng phục hồi trở lại, tuyết bên ngoài sớm đã tan, gió xuân thế chỗ ùa đông giá rét đã tàn phá trấn Bạch Vân trong suốt ba tháng, cây cối đâm chồi nảy lộc, nước sông tràn đê, đầu cành chim bắt đầu ca hát, tiếng cười của trẻ thơ bắt đầu vang lên.
Ngày đó, Mạc Thất Nương tươi cười bước xuống cầu thang mà đã hơn một tháng nàng chưa hề đặt chân lên, câu đầu tiên mà nàng nói chính là:“Xú Đậu Hũ, Hình Phong vẫn chưa về sao?”
Nàng đã trở về làm Mạc Nương của quá khứ, một Mạc Thất Nương đợi chờ Kỷ Hình Phong. Lúc mới đầu, Kim Mục Bắc còn nói bóng nói gió với nàng rằng Kỷ Hình Phong đã chết, thế nhưng nàng lại giống như không có bất cứ chuyện gì xảy ra, vậy nên bọn họ đều cho rằng Mạc Thất Nương vì đau lòng quá độ mà đã đánh mất kí ức.
Có bài học lúc trước, còn ai dám nhắc với nàng rằng Kỷ Hình Phong đã chết nữa đây? Hơn nữa, tiêu cục Thanh Phong vì sợ chuyện này nếu truyền ra ngoài sẽ gây ảnh hưởng xấu đến thanh danh của tiêu cục nên việc Kỷ Hình Phong đã chết vẫn luôn bị giấu diếm, người biết rõ không nói, người không biết lại nghĩ rằng Kỷ Hình Phong bị mất tích, Mạc Thất Nương cứ vậy mà chờ đợi phu quân trở về.
Cuộc sống vốn nên trôi đi trong bình lặng như vậy, Mạc Thất Nương vốn nên chờ đợi mãi mãi như vậy. Nhưng vận mệnh chính là không cách nào đoán trước được, chỉ một biến đổi nhỏ cũng có thể làm thay đổi cả một cuộc đời.
Tựa như chưa ai ngờ rằng, tên cướp “Ngọc La Sát” năm đó vì gây ra quá nhiều tội ác nên khiến cho triều đình để mắt đến, nên Sở Khanh Vũ liền phụng mệnh truy bắt “Ngọc La Sát”, cũng tìm ra được toàn bộ đồ đạc mà đoàn người bảo tiêu Kỷ Hình Phong bị cướp từ trong sào huyệt của gã.
Lòng hiếu kỳ làm cho Sở Khanh Vũ mở ra một phong thư giữa chồng thư dày đã viết nhưng chưa hề được gửi đi, giữa những hàng chữ thấm đẫm nỗi nhớ mong, để cho tâm tính ham chơi của Sở Khanh Vũ đột nhiên có hứng thú với cô gái được gọi là nha đầu kia, y giống như đứa trẻ vô tình nhặt được một tấm bản đồ, háo hức muốn biết được bên trong tấm bản đồ kia rốt cục có những gì. Mà vừa khéo, “Thanh Ô nhị quỷ” bị y truy đuổi cũng chạy đến trấn Bạch Vân, bánh xe vận mệnh cứ thế mà quay theo con đường đã được định sẵn.
“Sao ngươi biết là ta không hề quên?” Mạc Thất Nương từ từ khép mắt lại, nàng đã mệt rồi, ký ức đã vắt kiệt toàn bộ sức lực còn sót lại của nàng, hơn hai năm, nàng đã đem chuyện kia cất giấu thật sâu dưới đáy lòng, không bao giờ muốn nhớ đến nữa. Người khác nghĩ rằng nàng mất trí nhớ, chỉ có mình nàng biết, nàng không hề quên, chỉ là không muốn nhớ.
“Ánh mắt của nàng nói cho ta biết…” Sở Khanh Vũ cười cay đắng, “Nàng phải biết, ta là một bộ đầu a.”

“Ta còn tưởng rằng ta có thể lừa được cả bản thân mình, thì ra đến kẻ khác ta cũng không lừa được…” Mạc Thất Nương ngẩng đầu nhìn Sở Khanh Vũ, “Ngươi làm thế này chỉ là vì muốn ta thừa nhận ta đang tự lừa dối bản thân mình hay sao? Lừa dối bản thân thì có sao, ít nhất ta còn có hi vọng để sống, bây giờ ngay cả hi vọng duy nhất này ta cũng đánh mất rồi…”
“Không!” Sở Khanh Vũ ôm chặt lấy nàng vào lòng, ánh mắt nàng bây giờ khiến y có cảm giác như y có thể đánh mất nàng bất cứ lúc nào,“Nàng còn ta! Ta cho nàng hy vọng!”
“Ha ha…” Thất Nương cười khổ, một tiếng cười như một nhát dao đâm vào tim nàng, róc đi từng mảnh thịt, nàng giãy ra khỏi lồng ngực y, lảo đảo đứng lên, “Sở Khanh Vũ, đừng mê muội nữa, ngươi nghĩ rằng thật lòng yêu một người dễ dàng như vậy sao? Ngươi chỉ mới mười chín tuổi mà thôi, đợi đến khi ngươi hai mươi chín tuổi, ngươi sẽ nhận ra hôm nay ngươi đã ngu ngốc đến nhường nào… Đến khi ấy ngươi sẽ hối hận muốn chết…”
“Vậy còn nàng? Nàng có hối hận không?”
“Ta…” Thất Nương quay lưng lại với y.
“Nàng nói cho ta nghe, hai năm nay nàng chờ đợi một người mà nàng biết rõ là sẽ không bao giờ quay trở về nữa, nàng có hối hận không? Nếu như nàng không hối hận thì ta cũng không hối hận!” Y nhìn chằm chằm vào bóng lưng gầy gò của nàng, y tuyệt đối không bao giờ hối hận vì quyết định của mình, cô gái này đã chiếm một chỗ lớn trong tâm trí của y mất rồi, y không thể buông nàng ra được.
“Ta khác ngươi, ta là nữ nhân…”
“Nàng là nữ nhân thì sao? Nếu như ngay cả một nữ nhân như nàng cũng không hối hận vì đã yêu Kỷ Hình Phong, thì ta, với tư cách một nam nhân lại càng không hối hận vì đã yêu nàng!”
Trong phút chốc tim Mạc Thất Nương cơ hồ bị y giam mất, nhưng nàng không thể, tim nàng sớm đã có Kỷ Hình Phong rồi, sao còn có thể chứa được một Sở Khanh Vũ?
“Sở Khanh Vũ, ta không thể yêu ngươi!”
“Vì sao? Vì tuổi tác sao? Vì ánh mắt người đời sao?” Sở Khanh Vũ cơ hồ bị lời của nàng chọc giận, “Ta yêu nàng, ta không quan tâm đến những thứ đó!”
“Ngươi không hiểu đâu!” Nàng gằn giọng, “Là vì ta, ta không thèm quan tâm ánh mắt người đời là cái thá gì, nhưng ta quan tâm đến trái tim ta, một khi ta đã quyết định yêu, trong tim tuyệt đối không thể có người thứ hai. Nhưng trong tim ta bây giờ đã có Kỷ Hình Phong rồi, thế nên ta không thể yêu ngươi! Như vậy không chỉ bất công với ngươi, mà còn bất công với cả ta nữa!”
“Ta không quan tâm!”
“Ngươi phải quan tâm!” Lúc Mạc Thất Nương nói ra lời này, Sở Khanh Vũ cuối cùng cũng im lặng.
Im lặng như vậy khiến cho đôi bên đều đau khổ, cuối cùng, Mạc Thất Nương chậm rãi mở miệng, “Sở Khanh Vũ, ta mệt rồi… Chơi không nổi nữa rồi… Ngươi đi đi…” Nàng nói như vậy nhưng trong tim lại cảm thấy khó chịu.
Một lúc lâu sau, chỉ còn tiếng gió thét gào trên ngọn núi hoang vắng này, gió thổi qua những cành cây khô ráp làm phát ra âm thanh như tiếng nữ nhân than khóc, một tiếng lại một tiếng, vĩnh viễn không ngừng…
Thất Nương quay lại, phía sau chỉ còn một mảnh núi hoang vu chôn vùi trong tuyết trắng, chỉ còn tuyết trắng đang rơi, một giọt nước mắt bỗng nhiên rơi xuống.
Sở Khanh Vũ, ngươi đi rồi đừng trở lại nữa, được không?
Sở Khanh Vũ, đừng bao giờ trở lại nữa!
Sở Khanh Vũ, ta không phải lúc nào cũng quyết tâm được như thế đâu.
Sở Khanh Vũ, thật xin lỗi…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.