Bạn đang đọc Tóc Mây Thêm Hương – Chương 4: Hồi Kinh
Tô Quy Nhạn tuy tuổi còn nhỏ, nhưng mẫu thân mất sớm làm cho hắn so với bạn cùng trang lứa càng thêm chín chắn hơn nhiều, hắn biết tỷ tỷ đang nghĩ gì, trong lúc nhất thời nghĩ tới hàng ngày phụ thân bất công, không khỏi cảm thấy chua xót trong lòng.
Tô Lạc Vân tựa hồ nhìn thấy được sự mất mát trong lòng đệ đệ, nhịn không được đem đệ đệ ôm vaog lòng khẽ xoa đầu hắn.
” Mới đầu khi bị đưa về đây, ta lúc đó thật sự là mất hết can đảm, chỉ cảm thấy cả đời này như chìm vào trong bóng tối không thoát ra được, may mắn trong miếu gặp Vĩnh Tĩnh sư thái, nàng ấy sinh ra mắt cũng bị tật, nhưng sinh hoạt hàng ngày lại không khác biệt gì lắm, nàng nói với ta, chỉ cần trong lòng có ánh sáng, thì còn sợ hãi gì bóng tối trước mắt kia “
Tô Quy Nhạn mặc dù thông minh, nhưng khi nghe những lời này có chút vẫn không hiểu.
” Đệ chính là ánh sáng đó ở trong lòng ta, mẫu thân mất sớm, trưởng tỷ như mẹ, ta nếu còn không chịu tỉnh ngộ, tương lai dưới hoàng tuyền làm gì có mặt mũi gặp mẫu thân, nhưng nhĩ lực cũng khứu giác* lại nhạy bén hơn trước kia, ông trời vì ta ưu ái như vậy rồi, nếu ta còn oán hận, há chẳng phải là một cái phế nhân mù loà “
(* nhĩ: tai, khứu: mũi)
Nhớ tại một năm trước khi nghe tin đệ đệ đổ bệnh nặng, nàng ở đây hận không thể mọc thêm đôi cánh để bay về, nhưng lại bất lực không làm được gì, từ đó nàng hạ quyết tâm, không thể sống ai oán cả ngày ở đây, nàng nhất định phải trở về kinh thành, bảo vệ thật tốt đệ đệ duy nhất này.
Thế nhưng quản sự ở đây lại không có buông tha cho nàng, chỉ nói lão gia có lệnh, nếu không có sự cho phép của ông ấy thì đại tiểu thư không thể trở về.
Dù sao lúc trước vì nàng hận phụ thân bất công, tại Tô phủ huyên náo một hồi, Tô Hồng Mông đã không muốn nàng trở về, ai có thể dám để nàng quay về.
Lâng này nghe phụ thân quay về đây ăn Tết, nàng chuẩn bị rất nhiều thứ.
Nàng biết tính tình của phụ thân, là cái kia người ưa sĩ diện.
Nếu nàng không biểu hiện ra dáng vẻ một khuê nữ nên có, phụ thân tuyệt đối không buông.
Việc nàng muốn làm bây giờ là phải trở về kinh thành, cái nơi mà nàng đã thua thảm hại kia, bảo hộ đệ đệ đến khi trưởng thành, đợi đệ đệ công thành danh toại, đi làm quan, lúc đó có thể danh chính ngôn thuận lập phủ đệ riêng.
Nếu đệ ấy không đi theo con đường đó, dựa vào cái kia Đinh thị, tuyệt đối không cho hắn kế thừa Tô gia.
Mà mẫu thân để lại cho bọn họ cũng chỉ có từng đó, lại thêm mẫu thân qua đời vài năm không có ai quản lý, ruộng đất tốt đều bị lấy đi rất nhiều.
Nàng phải tìm mọi cách để về kinh thành, vì đệ đệ kiếm lấy một phần gia nghiệp.
Nếu nói mắt mù, kỳ thật cũng có chỗ tốt, dù bị chặt đứt đi đường nhân duyên, chỉ cần nàng không hé miệng, vừa hay lấy cớ đó, ở lại chăm sóc đệ đệ.
Mất hai năm, nàng chi li tính toán hết tất cả mọi thứ.
Viện kia cùng sảnh đường lót đá cuội, chính là nàng một phen toan tính.
Chỉ là không nghĩ tới, Đinh thị vừa tới đã muốn hạ đi uy của nàng, không riêng việc trải thảm dày lên mặt đất, còn tại cửa đặt cả chậu nước.
Nghĩ tới người thường ngày gửi tin cho Đinh thị, bà ta biết tính tình của nàng, lúc tới gặp phụ thân sẽ không để cho người khác dìu, nên mới cố ý đặt chậu nước ở đó tính làm cho nàng xấu mặt.
Nếu không phải lúc nàng trở về, nghe thấy người gác cổng nói lão gia để người vào phòng kho lấy thảm dày, chỉ sợ nàng đã đi vào trong viện để rồi bêu xấu bản thân.
Tô Lạc Vân mặc dù bảo đệ đệ giấu tài, để hắn vô ý lộ ra làm cái phế vật.
Nhưng lại nói đến nàng thì khác, nàng bị phế rồi phụ thân tuyệt đối sẽ không thả nàng ra, còn nếu nàng ở trước mặt Đinh thị lộ vẻ yếu thế, chẳng phải khiến cho bà ta càng làm càn hơn sao?
Nhưng không phải mọi thứ lúc nào cũng đi theo suy tính của nàng.
Mặc dù nàng cư xử đúng mực, nhưng khi nàng đề nghị muốn trở về kinh thành, phụ thân lại chậm chạp không chịu trả lời.
Cũng không phải phụ thân như hắn không hài lòng Tô Lạc Vân, trong phủ có một tiểu thư bị mù, cũng không phải là tốt đẹp gì.
Lạc Vân trở nên hiểu chuyện tất nhiên là việc tốt, nhưng nếu ở đây sống thì vẫn là tốt hơn.
Hắn vừa mới bắt đầu phong quang, thực không muốn trở thành trò cười với đồng liêu.
Tô Lạc Vân nếu hiểu chuyện như vậy, tốt nhât không cần trở về kinh thành.
Đương nhiên hắn nghĩ như vậy là bởi vì Đinh thị nhắc đến chuyện hôn sự của Thải Tiên, nếu Lạc Vân trở về, không biết sẽ có ai lại nhắc tới chuyện Lục công tử cùng Lạc Vân trước kia.
Tô Hồng Mông cảm thấy lời Đinh thị nói rất có lý.
Mặc dù là chuyện của tụi nhỏ, nhưng nếu người ngoài có rắc tâm nói xấu thì lại khác.
Như vậy, Tô Hồng Mông vẫn là cảm thấy để đại nữ nhi ở lại đây vẫn là đúng đắn nhất.
Khi hắn nói chuyện này với Tô Lạc Vân nghe, cứ nghĩ nàng sẽ ồn ào huyên náo một phen.
Tuy nhiên Tô Lạc Vân chỉ mỉm cười nói:
” Phụ thân nói có lý, chỉ có điều tiểu cữu cữu trước đó có viết thư cho nữ nhi, nói năm sau muốn đi kinh thành làm việc, nghĩ tới việc muốn nhìn thấy nữ nhi, để con cùng ngài ấy gặp mặt….!Nếu không, con lại viết phong thư nói phụ thân không tiện mang con về kinh, đợi ngày sau cùng ngài ấy gặp mặt “
Nói đến lời này, Tô Hồng Mông lập tức ngồi thẳng dậy.
Tổ tiên Hồ gia mặc dù buôn bán hương liệu làm ăn ngày một sa sút, hầu hết đều do Tô gia nắm lấy.
Đến Hồ gia ấu đệ Hồ Tuyết Tùng bèn chuyển đổi nghề nghiệp.
Vị tiểu cữu cữu này tuy không giỏi thi thơ, nhưng lại thích múa đao lộng kiếm.
Vừa mới bắt đầu cũng chỉ là một vô danh tiểu tốt, nhưng nghe nói một năm trước hắn cứu được quý nhân, gần đây làm ở khu vận chuyển, mọi chuyện ở khu thuyền Lưỡng Gia đều do hắn phụ trách.
Hắn mặc dù chỉ phụ trách nho nhỏ, nhưng lại có quyền hạn khá lớn, vừa vặn trông coi toàn bộ thuyền ở Lưỡng Giang thương nhân.
Lúc trước bởi vì Hồ thị mất sớm, vị tiểu cữu cữu kia đối với hắn đây không quá khách khí.
Nếu lại để hắn biết y đem đứa cháu gái này về nhà cũ không cho phép về, e rằng sẽ chạy tới trước cửa Tô gia làm loạn, không giải quyết tốt thì việc vận chuyển hương liệu lên thuyền của Tô gia liền bị khó dễ một phen.
Lúc trước Hồ thị chết sớm, hắn cảm thấy bản thân không làm việc thẹn với lương tâm, thế nhưng do dự trong lòng lại thay đổi chủ ý.
” Nếu cữu cữu ngươi đã hồi kinh, nếu không gặp được ngươi sẽ lại thương nhớ, muội muội ngươi cũng sắp thành thân, ngươi còn ở đây mọi người lại bàn tán.
Liền là sang năm về cùng chúng ta đi “
Tô Lạc Vân mỉm cười, cũng chẳng thèm suy nghĩ vì sao phụ thân lại thay đổi suy nghĩ, dù sao trước kia tiểu cữu cữu cũng đã từng đến cửa Tô gia đập phá một phen, nếu phụ thân không muốn lại đổi cửa thêm lần nữa, thì phải suy nghĩ lại một chút.
Ngồi ở bên kia Đinh thị nghe thấy Tô Hồng Mông nói như vậy, hơi cúi đầu xuống, lại ở bên kia Tô Thải Tiên trong lòng một trận gấp gáp.
Nàng ta mặc dù cùng Lục Thệ đính hôn, thế nhưng hắn trong lòng có tỷ tỷ, nếu tỷ tỷ lập gia đình rồi còn tốt.
Bây giờ tỷ ấy lại không có hôn ước hay gia đình gì, nếu Lục gia lại nhắc tới chuyện tỷ muội cùng gả thì phải làm sao?
Nàng ta một chút cũng không muốn cùng người khác hầu hạ chung phu quân, dù cho người đó có là tỷ tỷ cùng cha khác mẹ đi chăng nữa.
Lúc này Đinh thị đảo qua ánh mắt, nhìn nữ nhi đang rời đi.
Đợi đến khi mọi người dùng trà xong trở về, liền kêu nha hoàn gọi Tô Thải Tiên đến.
Tô Thải Tiên ngồi xuống trên giường, mặt chôn vào gối nghẹn ngào.
” Nương, phụ thân không phải nói với ngài sẽ không gọi tỷ tỷ về sao? “
Đinh thị kiên nhẫn chải tóc nói:
” Ngươi không phải cũng nghe được sao, Hồ tiểu gia kia trở về là muốn gặp cháu gái.
Cha ngươi cũng là sợ tên lỗ mãng là hắn, ước tính qua ít ngày, liền đem tỷ tỷ ngươi trở về “
Tô Thải Tiên vuốt mắt ngồi xuống.
” Nữ nhi không phải không muốn tỷ ấy trở về, chỉ là….!Lục công tử, hắn….!”
Đinh thị kêu nha hoàn rời đi, mới nghiêm mặt nói:
” Thực không biết nhẫn nhịn, không giống ta một chút nào! Lúc trước Tô gia đối với Lục gia có ân, hai nhà lại có giao tình.
Hai phủ lão nhân quyết định hôn ước từ bé, chỉ nói muốn Lục Thệ cưới nữ nhi Tô gia.
Lục gia kia tuyệt đối sẽ không cưới về một cái đương gia chủ mẫu bị mù, Lục Thệ lòng còn có gia tộc.
Nam nhân nào cũng không phải đều đẹp đẽ, trong lòng có nhớ thương cũng không sao.
Tô Lạc Vân tính tình như thế nào chả nhẽ ngươi không rõ? Ngươi chỉ cần khôn khéo một chút, nhanh chóng lung lạc lòng của phu quân, lúc đó còn sợ một nữ nhân mù làm loạn trạch viện của ngươi “
Nghe lời này, trong lòng Tô Thải Vân yên ổn hơn chút, nhỏ giọng lẩm bẩm:
” Nữ nhi nhìn dáng vẻ tỷ tỷ, dường như không có tức giận, nếu nàng ta có thể suy nghĩ thoáng, trở về kỳ thực cũng không sao cả…!”
Nói tới đây, nàng ta ngáp một tiếng, xoay người nhắm mắt lại.
Đinh thị nhìn nữ nhi đang ngủ, cảm thấy nàng thực sự không có mắt nhìn người, nhịn không được nhíu mày lại.
Nhíu mày một hồi, bà ta liền xoay người lại nhìn gương, sợ cái trán vì nhíu mày lâu mà nhăn lại.
Đinh thị lấy cao thuốc hướng mặt thoa.
Một bên nhìn tiểu viện của Tô Lạc Vân suy nghĩ.
” Nàng ta tính tình thực sự thay đổi rồi, thực sự thông suốt? “
Ngày thứ hai, Đinh thị thừa dịp cùng Tô Hồng Mông ra ngoài tham gia yến tiệc, liền thoáng qua nói Lục Thệ trước kia làm loạn, bằng không liền chờ sau đại hôn của Thải Tiên, liền để Lạc Vân cũng vào Lục phủ.
Tô Hồng Mông nghe vậy trừng mắt.
” Trước khác nay khác, trước kia địa vị Tô gia thua Lục gia, bây giờ ta như này rồi, lúc cùng Lục gia trò chuyện cũng là kẻ xướng người hoạ, làm sao có thể đưa tận hai nữ nhi vào Lục gia? “
Hai nữ nhi cùng gả, cũng chẳng phải chuyện tốt gì! Để đồng liêu hắn biết, chẳng phải lại một phen bị trê cười?
Tô Hồng Mông cảm thấy hắn mặc dù nhận được công việc này là nhờ có Lục gia, nhưng hắn cảm thấy mình năng lực xuất chúng, đối nhân xử thế so với Lục gia còn khéo léo hơn, sau này chắc chắn sẽ phong quang như diều gặp gió.
Đường đường là viên quan của Đại Ngụy, lại đi đem hai nữ nhi cùng nhét vào Lục phủ?
Đinh thị cũng không quan tâm phu quân bà ta nghĩ gì, chỉ là mặt vẫn khó xử.
” Nhưng ta cũng không thể lại đem Lạc Vân không ở mãi trong phủ.
Hai người bọn họ rốt cục cũng có chút tình cảm, nếu như nảy sinh tư tình, chẳng phải Tô gia mất sạch thanh danh…!”
Tô Hồng Mông nghe đến giật cả mình, cảm thấy phu nhân suy nghĩ thấu đáo, hắn lập tức nói:
” Vậy liền chờ Lạc Vân gặp xong Hồ Tuyết Tùng, liền để nó trở về đây “
Đinh thị lại làm dáng vẻ đau lòng kế nữ, lúc sau liền mỉm cười không nói nữa.
Tô Lạc Vân dựa vào một chút tâm cơ đó, có thể lừa gạt được nàng?
Coi như là thật sự an phận thì liền không nói, bằng không, chỉ là một nữ nhân mù, nàng ta liền có thể thoát khỏi bàn tay nàng..