Bạn đang đọc Tóc Mây Thêm Hương – Chương 31: Hương Vị Đặc Biệt
Thấy Hàn Thế tử rốt cuộc cũng buông tay, Đinh Bội nhanh chóng đến bên cạnh Tô Hồng Mông, một bên thay phu quân xoa cổ tay sưng đỏ, một bên nhẹ giọng xem thường nói: “Đồ vật quý giá như vậy, sao Thế tử lại tặng cho tiểu nữ? Nó chỉ là một nữ tử thương hộ bị mù, làm sao nhận nổi ân tình của quý nhân?”
Trong lời nói của bà ta, dường như muốn cảnh tỉnh Thế tử chớ để vũng nước đục của mình vấy bẩn hoàn toàn thanh danh của Tô Lạc Vân.
Hàn Lâm Phong nhìn cũng không thèm nhìn lấy Đinh Bội một cái, chỉ nhận lấy chén nước trà công sai chêm thêm vào, không quá để ý nói: “Thì sao? Thứ này quý giá sao? Trong phủ ta hình như có không ít thứ này, gia từ trước đến nay cũng không hỏi đến nó, quản sự đưa chút cho Sấu Hương Trai dùng để làm cao, cũng là chuyện thường.”
Một câu nhẹ nhàng như vậy, đã phản bác xúi giục của Đinh thị, chuyện tặng đồ được chuyển sang cho quản sự.
Bây giờ mọi chuyện đã được hỏi rõ ràng, phủ doãn gia cũng không tiện hỏi gì thêm.
Có lẽ chính mình đã quấy đến phong nhã của Thế tử, liên lụy đến chuyện hưởng thụ hồng nhan của hắn, cho nên không thể không nhẹ lời nói tiếng xin lỗi với Tô Lạc Vân.
Ầm ĩ một trận, rồi từng người tản đi.
Nhưng Hàn Lâm Phong lại lười nhác hỏi: “Nếu là vu khống, cũng nên được làm chủ, không biết lần này người đệ đơn kiện là ai?”
Nếu là người khác hỏi, phủ doãn dĩ nhiên không cần trả lời.
Trong chuyện tố giác buôn lậu chắc chắn sẽ có báo lầm, nếu trừng phạt từng người, về sau còn có người dám tố giác sao? Cho nên bình thường sẽ không truy cứu.
Nhưng là Thế tử hoàng tộc hỏi tới, phủ doãn cũng nên giải thích rõ ràng.
Ngay lập tức liền áp tải người đệ đơn kiện lên công đường.
Lạc Vân được Hương Thảo chạy tới sau đỡ lấy, nghe giọng nói run run rẩy rẩy của người kia, lập tức nhận ra là học đồ của cửa hàng đã bị đuổi Lý Vinh.
Phủ doãn trầm mặt hỏi cậu ta, có chứng cứ gì mà đến tố cáo đông gia trước đây của mình.
Lý Vinh mới đầu không biết sự thay đổi trên công đường, thề thốt nói với phủ doãn đại nhân: “Đại nhân, đông gia Sấu Hương Trai luôn luôn cấm tiểu nhị bước vào kho hương liệu, tiểu nhân liền hoài nghi có gì đó mờ ám, cộng thêm trước đó vài ngày, có mấy kẻ buôn lậu tìm tới đông gia, từ đó về sau, đông gia đã có thể mang tới rất nhiều nhũ hương để chúng tiểu nhân làm, chắc hẳn là đã mua từ những tên buôn lậu kia!”
Vốn dĩ cậu ta có trông thấy đúng là có rất nhiều tên buôn lậu tới tìm Tô Lạc Vân, mà Sấu Hương Trai đột nhiên có nhiều nguyên liệu thượng phẩm nhũ hương như vậy, liền cho rằng đông gia đi đường tắt.
Cộng thêm chuyện Tô Lạc Vân dùng một lượng bạc đuổi cậu ta đi.
Cậu ta lúc đó mới ăn trộm tờ đơn nhập hàng của cửa hàng, đến đây báo án.
Tiểu học đồ này nói như vậy cũng không thể quở trách nhiều, có lẽ đã hiểu lầm một trận.
Hơn nữa cảnh giác như vậy, coi như hưởng ứng hiệu triệu phòng chống mua lậu của triều đình, coi như công tội bù nhau.
Nhưng Hàn Lâm Phong nghe lại có vẻ không hài lòng lắm, dài giọng nói: “Phủ doãn đại nhân, cố ý vu khống, quấy nhiễu hoàng thân, làm hại ta phải đến công đường làm chứng, phải bị tội gì đây?”
Phủ doãn đại nhân thầm nghĩ: Ai dám làm phiền ngài chứ? Ngài gọi quản sự đến đây làm chứng cũng được rồi! Tới, đây là muốn hả giận mà!
Lời kia muốn nói, tiểu nhị này bởi vì không tuân theo quy củ, bị đuổi ra khỏi cửa hàng, liền ghi hận trong lòng vu cáo đông gia, cũng đáng nên đánh.
Phủ doãn đại nhân ngồi đến nỗi mông run lên, muốn nhanh chóng ứng phó cho xong vị gia này.
Thế là mấy tên công sai phần phật đi tới, ép Lý Vinh lên mặt đất, vài cây gậy lớn chào hỏi tới.
Tiểu học đồ làm gì thấy qua tình huống như vậy, bị đánh cho hồn bay phách lạc, mới đánh mấy gậy đã hướng về phía Triệu mụ sau lưng Đinh Bội hô to: “Triệu thẩm thẩm, cứu ta, bà nói cáo quan không sao, cho nên ta mới tới…!Ai u…!”
Tam thẩm của cậu ta và Triệu ma ma này là đồng hương, lúc trước Triệu ma ma nghe nói cậu ta làm việc cho Sấu Hương Trai, liền chủ động tìm tới cửa, cho cậu ta bạc để cậu ta tìm sai sót của đại cô nương kia.
Lý Vinh mới đầu không đồng ý, nhưng Triệu ma ma cho bạc quá nhiều, cậu ta nhất thời nổi lòng tham, lúc này mới nhận tiền làm việc.
Về sau, cậu ta đột nhập vào phòng hương liệu bị đông gia phát hiện, đem đuổi cậu ta đi.
Triệu ma ma kia trước đó cũng chỉ thị cậu ta dẫn theo lão nương làm loạn chuyện ăn trộm tờ đơn, sau đó lại tìm người thay hắn viết đơn kiện.
Bà ta thề thốt rõ ràng, nếu cáo sai cũng không sao, vẫn có thể đến chỗ bà ta lấy tiền như thường.
Lý Vinh tin, cũng làm theo.
Nhưng Triệu ma ma không nói, cáo sai đông gia thì sẽ bị ăn gậy! Trong tình thế cấp bách, lại không thèm quan tâm đến lời căn dặn đừng rêu rao của Triệu ma ma, lập tức hô lên.
Đáng tiếc Triệu ma ma kia không làm chủ được phủ doãn đại nhân, chỉ lắc lư thân thể mập mạp không thèm nhìn cậu ta.
Mà Đinh Bội sắc mặt cũng không tốt lắm.
Bà ta cũng không ngờ rằng, Hàn Thế tử này sẽ đỡ một cú đánh, lại khiến cho Lý Vinh bị ăn gậy ở công đường, khai ra Triệu ma ma.
Gậy đánh trên mông Lý Vinh càng thêm hung ác, tiếng hét rung động còn chưa hét xong liền lâm vào hôn mê.
Một tiếng kêu này, cũng đầy đủ ý vị thâm trường.
Hàn Lâm Phong nhàn nhã nhìn vở kịch hồi lâu, ánh mắt chuyển sang phía Triệu ma ma: “Hắn vừa kêu ngươi cứu mạng…”
Một lão mụ tử như Triệu ma ma nào đã từng nhìn thấy một trận đánh nát cái mông này đâu? Thấy Thế tử đang ám chỉ đến mình, bị dọa đến suýt chút nữa thì tiểu trong quần, quỳ bịch xuống đất nói: “Hắn chỉ từng gặp ta, gọi lung tung thôi…!Ta…!Ta…”
Lời còn chưa nói xong, Triệu ma ma đã bị dọa đến một hơi cũng không thở nổi, ngất ngay trên công đường.
Tiểu nha đầu ở bên cạnh chỉ có thể tới đỡ bà ta dậy, nhéo nhéo người bà ta.
Trong sự hỗn loạn đó Hàn Lâm Phong ung dung đứng dậy, nói với Tô Lạc Vân: “Nghe Ngư Dương Công chúa tiến cử, ta mới ủy thác cho Sấu Hương Trai thay ta điều chế chút hương phẩm, nào ngờ lại gây ra chuyện như vây.
Hôm nay ta rảnh rỗi không có chuyện gì làm, vừa hay thuận tiện đến phủ nha một lần thay ngươi làm chứng, lần sau lại có chuyện này, xin hãy nói với đệ đệ ngươi, đừng có lại l0 mãng gõ cửa nữa.”
Dứt lời, hắn không nhìn Tô Lạc Vân nữa, mang theo tùy tùng đi thẳng ra ngoài, nghênh ngang rời đi.
Lời này của hắn nghe có vẻ mất kiên nhẫn, khiến cho những người xung quanh bán tính bán nghi.
Nhìn ý tứ này, Hàn Thế tử cùng vị Tô đại tiểu thư này thật sự chỉ là khách hàng mua bán hương liệu, không có liên hệ nào khác.
Đợi ra khỏi công đường, Tô Hồng Mông có chút không nhịn được mặt mũi.
Ông ta chưa đợi phủ doãn thẩm án, đã không phân tốt xấu muốn phân rõ ranh giới với nữ nhi.
Giờ đây phủ doãn đã kết án, vốn dĩ chỉ là một trận hiểu lầm, lại khiến một người gọi lại phụ thân như ông ta không biết nên đổi chủ đề như thế nào.
Tô Lạc Vân hiện tại đã biết học đồ này là bị ai sai khiến, lúc đi ra khỏi nha môn, nàng lạnh giọng nói với Đinh Bội: “Đại phu nhân có lòng, vậy mà lại an bài người quen của Triệu ma ma trong cửa hàng của ta, lần này hại người đi không một chuyến, thật sự xin lỗi…”
Đinh Bội nghe xong, khuôn mặt không khỏi căng chặt.
Chuyện lần này đích thực là do bà ta an bài.
Bà ta vốn để Triệu ma ma mượn tay Lý Vinh kia, tìm cơ hội trộm vài công thức.
Chỉ là về sau nghe tiểu học đồ kia nói nhũ hương không biết lai lịch được cung cấp cho Sấu Hương Trai chỉ trong một thời gian ngắn, Đinh Bội nghe được thì giật mình, bảo Lý Vinh điều tra xem hương liệu đó là từ đâu tới.
Lý Vinh lại nói, đại cô nương chưa từng nói qua, thậm chí còn không cho bọn họ vào trong phòng hương liệu.
Đinh Bội nghe Lý Vinh nói như thế, liền cho rằng Tô Lạc Vân đã trộm mua hàng lậu.
Không ngờ Tô Lạc Vân tinh ranh, vừa phát hiện Lý Vinh làm loạn, liền đuổi cậu ta đi.
May mắn Triệu ma ma khuyến khích Lý Vinh làm loạn lên, xé tờ đơn nhập hàng đi.
Bằng chứng tới tay, liền sai cậu ta đi báo quan.
Từ khi Lục gia từ hôn đến này, Đinh Bội trái lo phải nghĩ, luôn cảm thấy chuyện xuất thân của mình bị bại lộ có liên quan tới Tô Lạc Vân.
Mặc dù bà ta không có chứng cứ, nhưng mỗi lần bị Tô Hồng Mông lạnh nhạt lại luôn cảm thấy oán độc đầy người.
Nghĩ đến nếu nắm được chuyện Tô Lạc Vân trộm nhập hàng lậu, sau khi cáo quan, nàng sẽ không trốn khỏi chuyện bị tống vào ngục ba đến năm năm.
Đến lúc đó, nàng ở trong ngục, còn đệ đệ của nàng thì bị mình nắm trong tay, coi như nàng có muốn hãm hại mình, cũng phải ném chuột sợ vỡ bình*.
*Ném chuột sợ vỡ bình: Điển tích.
Trong “Truyện Giả Nghị” trong sách Hán Thư cho biết xưa có một phú ông đam mê đồ cổ, và sưu tập được rất nhiều.
Trong số đó có một món đồ cực quý hiếm, nghệ thuật tinh mỹ, gọi là liễn ngọc (nguyên văn “ngọc vu” 玉盂).
Nhiều kẻ sưu tầm đồ cổ giàu có khác rất thèm muốn.
Chiều tối một ngày nọ, bỗng có con chuột chui vào liễn ngọc tìm kiếm thức ăn.
Phú ông nhìn thấy và vô cùng tức giận.
Trong cơn thịnh nộ, ông cầm hòn đá ném mạnh khiến con chuột kia chết ngay tức khắc.
Đáng tiếc thay, chiếc bình ngọc quý của phú ông cũng vỡ tan tành.
Lúc này, phú ông mới cảm thấy nuối tiếc và vô cùng hối hận bởi hành vi vội vàng, l0 mãng của mình.
Trong chuyện này được dùng với ẩn ý: muốn trừng trị, tiêu diệt kẻ thù cần phải khôn ngoan, tránh làm hại chính mình.
Nhưng ai có thể ngờ rằng, đang được nửa đường lại xuất hiện một Thế tử gia không biết từ đâu đến thay Tô Lạc Vân làm chứng, chỉ dăm ba câu đã khiến Lý Vinh đột nhiên không hiểu vì sao bị đánh gậy.
Tiểu học đồ kia cũng không hiểu chuyện, sau khi chịu đánh gậy, thế mà lại mở miệng gọi Triệu ma ma.
Triệu ma ma thậm chí còn sợ hãi hơn, bị dọa đến ngất đi, người ta phải nhéo vài cái, mới yếu ớt tỉnh lại.
Hiện tại ra khỏi nha môn, nghe Tô Lạc Vân thẳng thắn ám chỉ mình đang giở trò, Đinh Bội lại muốn bạch liên xảo miệng, biện bạch cho mình mấy phần.
Đinh Bội từ lúc gả tới, luôn chỉ nói vài câu là được phu quân sủng ái.
Tô Hồng Mông cảm thấy sau khi cưới bà ta về, tài nguyên rộng tiến, vừa vượng được mình mà lại còn biết phục vụ, cho nên đối với bà ta ân ái có thừa.
Thế nhưng trong lòng Tô Hồng Mông giờ đây, lại chỉ có thể hình dung như băng với lửa.
Hôm qua lúc đi đến đất Thục nhập nguyên liệu có uống để đưa tiễn đồng liêu, đồng liêu kia uống nhiều quá, liền trêu chọc nói: Nghe nói Tô lão gia ở đất thục thường hay lưu luyến pháo hoa thủy nguyệt, không biết có chỗ nào hay giới thiệu một chút.
Vốn chỉ là lời thất đức nói lúc say xỉn, dù có nói cũng chẳng ai nghe, nhưng lại khiến Tô lão gia nghi ngờ đồng liêu đã nghe được phong thanh gì đó.
Tô Hồng Mông tự hỏi nếu mình trẻ lại một lần nữa, có tiếp tục cưới Đinh Bội hay không, thật sự có chút mơ hồ.
Hiện tại người đã trung niên, trải đời nhiều, tất nhiên là hối hận, nếu năm đó sau khi Hồ thị qua đời, ông ta tục huyền cưới hỏi đàng hàng một nhà lành khác, để Đinh Bội vào cửa làm thϊếp, có lẽ sẽ không quẫn bách thế này, lo lắng sợ trở thành trò cười cho người ta.
Ông ta đang một mình thẫn thờ, không ngờ Đinh Bội lại làm tiếp một chuyện, vu hãm đại nữ nhi, khiến ông ta bẽ mặt trước mặt phủ doãn đại nhân.
Dù cho Đinh thị hiện tại tròng mắt rưng rưng, điềm đạm đáng yêu, miệng lại nói rất có quy củ, nhưng ông ta hoàn toàn nghe không vào, chỉ cảm thấy phụ nhân này ồn ào, không biết tiến thối.
Bà ta chưa kịp nói gì, lần này Tô Hồng Mông đột nhiên giơ một tay lên, hung hăng cho bà ta một cái tát, sau đó không thèm quay đầu mà đi thẳng.
Đinh Bội không ngờ rằng hôm nay Tô Hồng Mông lại trở mặt vô tình, còn không có bằng chứng mà đã ngay trước mặt mọi người khiến mình khó xử.
Xấu hổ và giận dữ đan xen, nàng chỉ hận trừng mắt nhìn Tô Lạc Vân một chút, rồi nhanh chóng lên kiệu, đuổi theo Tô Hồng Mông tranh luận thiệt hơn.
Tô Lạc Vân mặc dù không thấy gì, nhưng tiếng vang giòn vừa nghe, cũng biết phụ thân đang giận, một cái tát kia hoàn toàn không chút lưu tình.
Hương Thảo sợ bóng sợ gió một trận, chỉ cảm thấy vô cùng hả giận.
Nhưng lúc quay đầu nhìn đại cô nương, trên gương mặt nàng không có chút hài lòng, chỉ đón gió mát thở dài một hơi.
Nàng ta hỏi đại cô nương còn chưa cảm thấy đủ hả giận hay sao.
Tô Lạc Vân lạc lắc đầu, hơi xúc động nói: “Độc phụ đã hao hết tâm tư nghĩ cho ta, chỉ một cái tát kia sao có thể hả hết giận được? Nhưng phụ thân đối với phụ nhân kia, trước kia cũng coi như tình thâm ý nồng, song khi liên lụy tới mặt mũi nam nhân, kéo cái chân sau của ông ấy, lại không nể mặt mũi như thế…!Cái gọi là tình yêu của nam nhân, phần lớn đều mỏng manh và lạnh lùng…”
Ngẫm lại, thật chẳng có nghĩa lý gì?
Tô Lạc Vân hiện tại càng cảm thấy may mắn vì mắt mình mù, nếu không mình bây giờ, có lẽ sẽ giống với phần lớn nữ tử thế gian, tiến vào một trạch viện khác, ngày ngày tính toán chuẩn bị cho sinh hoạt thường ngày của trượng phu, cẩn thận từng ly từng tý phụ họa theo hỉ nộ của hắn…
Dù sao cũng bởi vì phụ thân mỏng manh và lạnh lùng, chuyện kế tiếp mới trở nên dễ dàng hơn.
Đinh thị kia xảo trá như vậy, chỉ chịu một cái tát kia hiển nhiên chưa đủ, nàng còn phải đẩy thêm lần nữa, để cho độc phu kia dừng lại càng sớm càng tốt, không thể tiếp tục gây sóng gió nữa…
Thời điểm nàng đang quay trở về ngõ Điềm Thủy, đứng ở đầu ngõ chần chừ một hồi, do dự có nên đến phủ Thể tử để cảm tạ hay không.
Dù sao lần này Thế tử đã chịu tự mình ra mặt, kín đạo thay nàng giải quyết kiện cáo, lại khiến phủ doãn phải đánh để khiến trách Lý Vinh, dẫn Đinh thị ra ngoài.
Nhưng trực giác nàng lại không muốn lại liên lụy đến hắn.
Do dự như vậy một lúc, nàng đi tới đi lui mấy bước, rốt cuộc hạ quyết tâm, quay lại viện tử của mình.
Còn đi chưa được hai bước, sau lưng liền truyền đến thanh âm của nam nhân: “Xem ra ta phí sức đi một chuyến như thế, vậy mà không đảm đương nổi một câu cảm tạ trực tiếp của tiểu thư.”
Vốn dĩ đang lúc nàng còn do dự có nên tiến vào ngõ Thanh Ngư hay không, Hàn Thế tử đã đứng ở một góc khuất của con ngõ đứng im thật lâu.
Mắt thấy giày thêu của nữ tử kia sau khi do dự một trận, vậy mà lại quyết định quay trở về ngõ Điềm Thủy.
Dù là người luôn luôn bình tĩnh cũng cảm thấy trong lòng sinh ra một ngọn lửa buồn bực, liền mở miệng đòi tạ thưởng.
Tô Lạc Vân nghe thấy hắn đang đứng ở đầu ngõ, vội vàng giữ lễ tiết, biểu thị mình thành tâm cảm tạ Thế tử.
Tuy nhiên, cái gọi là “phúc bạc mệnh cạn”, đối với một nữ tử thương hộ như nàng, thật sự không nhận nổi món quà quá nặng này.
Lúc quay về nàng sẽ đem phần hạt châu còn lại, còn có bạc đền bù phái người dâng lên.
Thế tử gia nếu như muốn dập tắt những lời đàm tiếu của người ngoài, xin hãy nhận đủ.
Hàn Lâm Phong ngược lại nở nụ cười, hắn cũng không biết mình đang chờ con người lạnh lùng này có thể nói ra mấy lời ấm áp gì.
Dù sao nàng nói đúng, trận kiện cáo hôm nay, đích thật là bởi vì hạt hương liệu mà hắn tặng gây ra.
Nói vậy, ngược lại là hắn nên xin lỗi nàng…
Không đợi Tô Lạc Vân nói xong lời cảm kích khách sáo, hắn liền lạnh lùng ngắt lời: “Đã như vậy, liền không làm khó dễ tiểu thư nữa, xin cứ tự nhiên đi…”
Nói xong, hắn liền quay người nhanh chóng rời đi.
Tô Lạc Vân thở dài một hơi, tranh thủ trở về ngõ Điềm Thủy.
Không đợi Điền ma ma nấy cho nàng một bát mì chân giò heo đuổi chút xúi quẩy, Lạc Vân liền nói: “Nơi ở mới mặc dù chưa chọn xong, nhưng ta muốn đổi chỗ ở mới, chỉ là tiền cần cho cửa hàng quá lớn, hiện tại không còn quá nhiền tiền bạc để mua nhà.
Ta nghĩ sẽ tìm người môi giới tìm phòng thuê trước một gian, khoảng hai ngày ta sẽ hồi âm, bà và Hương Thảo thu dọn đồ đạc trước, chờ thuê được phòng, chuyển mấy thứ quan trọng sang chỗ mới trước.”
Lời này vừa thốt ra, thật khiến người ta kinh ngạc, Quy Nhạn cũng không hiểu hỏi lại tỷ tỷ, viện này mặc dù có chút cũ kỹ, nhưng cũng không ảnh hưởng gì, vì sao lại muốn nhanh chóng rời khỏi như vậy?
Lạc Vân không muốn giải thích nhiều, chỉ nói cảm thấy tòa nhà phong thủy không tốt, nghĩ muốn trước khi đệ đệ thi cử đổi một chỗ cho phong thủy.
Lấy mê tín làm lý do thoái thác cũng khiến người ta không thể nào khuyên ngăn.
Dù sao hôm nay xảy ra kiện cáo, hoàn toàn đúng là do phong thủy có vấn đề.
Trong nhà chuyện lớn chuyện nhỏ, hắn ta đều nghe tỷ tỷ, dĩ nhiên làm theo.
Sang ngày hôm sau, bận rộn cho tới trưa, Lạc Vân đang thu dọn đồ đạc thì cảm thấy mệt mỏi, liền thϊếp đi một lúc, lúc tỉnh dậy thì không nghe thấy tiếng đọc sách bên kia thư phòng, liền hỏi Hương Thảo, đệ đệ có phải đọc sách mệt mỏi rồi chăng, có muốn uống một chén nước đương hay không.
Thế nhưng Hương Thảo lại nói: “Thiếu gia đến ngõ Thanh Ngư bên cạnh, ngài ấy nói đã dọn nhà, muốn đem sách mượn từ phủ Thế tử trả lại, vừa hay chào tạm biệt với Thiệu tiên sinh, cũng nói một tiếng đa tạ với Thế tử…”
Lạc Vân thầm căng thẳng trong lòng, nàng chỉ muốn dọn nhà, lại quên đệ đệ là đứa trẻ trọng tình cỡ nào, chỉ là nó đi như vậy phải trở về sớm một chút, đừng làm phiền càng tốt…
Lại nói Hàn Lâm Phong nghe nói tiểu công tử hàng xóm tới chơi, cho nên tranh thủ ở thư phòng tiếp đãi Tô Quy Nhạn.
Tô Quy Nhạn đối với vị Thế tử này lòng đầy cảm kích.
Lúc trước lúc hắn ta đang tuyệt vọng, đến gõ cửa phủ Thế tử, cũng không ngờ Thế tử lại thoải mái như vậy, tự mình đến chỗ phủ doãn đó làm chứng cho tỷ tỷ, tẩy thoát tội danh.
Một quý nhân bình dị gần gũi như vậy, dù cho chỉ là một bù nhìn, cũng thật thân thiết đáng yêu.
Hàn Lâm Phong nghe lời cảm kích của Tô Quy Nhạn, lại thuận tiện hỏi thăm tình hình thi cử của Quy Nhạn, đồng thời bảo Quy Nhạn cầm vài cuốn sách trong thư phòng về.
Quy Nhạn liên tục khoát tay nói: “Nhận được lòng tốt của Thế tử, lần trước ta cũng cầm không ít sách, lần này là đến trả sách, sao có thể lấy thêm?”
Lúc trước Thế tử mặc dù nói là tặng cho hắn ta, nhưng những cuốn sách đó đều là bản độc nhất, giá cả đắt đỏ, hắn ta đã chép tay lại tất cả một lần, chuẩn bị trả lại cho nguyên chủ.
Hàn Lâm Phong cười cười: “Ngươi và ta là láng giềng, sao phải khách sáo như thế, có gì cần, có thể nói với quản sự.”
Tô Quy Nhạn ngượng ngùng nói: “Không dám phiền Thế tử.
Ta cùng tỷ tỷ ít ngày nữa sẽ phải dọn đi rồi, chỉ sợ về sau khó mà gặp lại Thế tử, cố ý đến nói lời cảm tạ với Thế tử, cũng nói một tiếng biệt ly…”
Hàn Lâm Phong không ngờ hàng xóm tốt bụng sát vách thế mà đột nhiên muốn dọn đi, tâm tư linh hoạt của hắn lập tức đoán được, có lẽ trận kiện cáo kia liên lụy đến thanh danh của nàng, cho nên nàng mới muốn dọn đi, cũng coi như tránh hiềm nghi.
Trong dòng suy nghĩ, hắn tận lực quên đi đáy lòng không thoải mái, thản nhiên nói: “Đã muốn dọn đi, càng phải đưa công tử chút tín vật, không uổng công ngươi ta kết giao một trận.”
Tô Quy Nhạn nghe lời này, ngượng ngùng cười cười, dĩ nhiên khoát tay khước từ.
Thế nhưng thấy Thế tử giọng thành khẩn, nhiều lần kiên trì, lại cảm thấy lòng tốt không thể chối từ, nếu như lại khước từ nữa thì không cho người ta mặt mũi.
Hắn ta vừa vặn trông thấy lư hương trong thư phòng Thế tử đang đốn một đoạn hương, nghĩ đến lần trước tỷ tỷ cố ý hỏi qua mùi hương kia, hẳn là thích cái này, liền thuận miệng nói: “Nếu Thế tử không phiền, có thể cho ta chút huân hương này không?”
Ánh mắt Hàn Lâm Phong dời đến lư hương – thư đồng ở thư phòng cảm thấy hai ngày nay thời tiết ẩm ướt, cho nên lấy ra dùng để hun sách.
Hắn thuận miệng hỏi: “Chỉ cần cái này thôi sao? Phủ thượng bán hương liệu, chẳng lẽ không có loại hương này?”
Tô Quy Nhạn trả lời: “Trong hương này có mùi của rễ cây chương mộc chỉ có ở Lương châu, hương vị đặc biệt, trên thị trường dường như không có, ngay cả tỷ tỷ ta trước kia cũng chưa từng ngửi qua…”
Hắn ta nói xong lời này, đột nhiên phát hiện vẻ mặt Thế tử có chút biến hóa, khuôn mặt luôn hững hờ kia…!lộ ra vẻ nghiêm túc khó hiểu.
Hàn Lâm Phong chậm rãi nâng ngón tay dài của mình lên, nhẹ nhàng ngửi ngửi một cái, sau đó giống như giật mình cười một tiếng, thản nhiên nói: “Chính xác là rất đặc biệt…!Hương ở phủ thượng ta không nhiều lắm, chờ này nào Lương châu lại cho, ta sẽ cho người đưa chút đến quý phủ…!Nhưng hôm nay công tử đến đây tạm biệt, sao Tô tiểu thư lại không đi cùng? Là hàng xóm với nhau, dĩ nhiên ta phải thiết đãi yến tiệc cho hai vị…”
Lần này lòng tốt không cho phép người khác cự tuyệt, Tô Quy Nhạn vừa định từ chối, Hàn Lâm Phong đã phân phó quản sự, nói: “Đi mời Tô tiểu thư đến phủ thượng ta một chuyến, hôm nay ta thiết yến, vừa vặn muốn uống rượu cùng với tỷ đệ Tô gia!”
—————-HẾT CHƯƠNG 31—————-