Tóc Mây Thêm Hương

Chương 20: Án Tử


Bạn đang đọc Tóc Mây Thêm Hương – Chương 20: Án Tử


Nghe Hàn Lâm Phong nói như vậy, Quách Yển khẽ thu lại nụ cười hí hửng, nghi ngờ liếc nhìn Tô tiểu thư kia.
Này nhìn xem, còn không phải vậy sao! Cô nương kia đôi mắt to đẹp thì đẹp, nhưng lại không nhìn ai, lúc trở về ngồi, cũng là dựa vào nha hoàn mò mẫm tiến lên.
Đây đúng là trời ghét hồng nhan! Đáng tiếc! Đáng tiếc! Cũng chỉ là một mỹ nhân mù mờ không nhìn thấy mọi thứ, toàn bộ đều nhớ đầu ngón tay dò dẫm…!Nhưng nếu đổi lại chỉ có hai người, cũng có hứng thú khác…
Trong lòng Quách Yển bây giờ chứa toàn vui thú.

Bởi vì ám chỉ của Hàn Lâm Phong, hắn ta không dám nói mấy lời mạo phạm, nhưng lại chết cũng không chịu đội mưa tìm chỗ khác.
Mưa lớn như thế này, đi đâu để tìm chỗ khác? Đồng bọn sau lưng cũng nhao nhao la lên
Giằng co một lúc, Hàn Lâm Phong rốt cuộc cũng hơi nghiêng người, để bọn họ vào trong.
May mắn nhà tranh đủ lớn, bọn hắn ở một góc khác của nhà tranh lấy ra một cái bàn nhỏ và đốt lửa.
Mưa bên ngoài lúc này càng lớn hơn, Lạc Vân thấy bọn họ tiến vào, vốn định lấy đồ định rời đi.
Nhưng rời khỏi nhà tranh chưa được hai bước, lại bị mưa to buộc trở về.

Bên ngoài địa thế chỗ chỗ đều trũng, quả thực hóa thành sông, đi bộ cũng rất khó khăn.
Hàn Thế tử đã không trêu chọc các nàng, các nàng cũng chỉ có thể tạm thời ở đây tránh mưa.
Quách Yển vượt qua đống lửa, nhìn Tô Lạc Vân ở một góc khác trong lòng vẫn còn chút ngứa ngáy.

Đáng tiếc mỹ nhân sau khi trở về lại, nha hoàn đã lấy mũ trên xe ngựa đội lên, che đi hoa dung nguyệt mạo cực kỳ kín đáo.
Hắn ta không chịu nổi, liền nhỏ giọng hỏi Hàn Lâm Phong Tô tiểu thư này ở phủ thượng nào? Hàn Lâm Phong lại giả ngốc, tránh không đáp.
Quách Yển trong lòng thầm mắng, lòng nghi ngờ tiểu tử học hành thất bại này lại giấu diếm mình như thế, uổng cho hắn ta mỗi lần sống phóng túng đều nghĩ đến tiểu tử này!
Lúc này ngoài phòng tiếng mưa rơi liên tục, nghe lâu liền có chút buồn ngủ.
Lão Quách kia vốn dĩ ở tiệc rượu trong phủ Lâm Tây ngoại ô đã uống không ít rượu, hiện tại nhàm chán, cùng với tiếng mưa rơi cảm thấy buồn ngủ.
Đang nấu nước pha trà, Quách Yển không chịu nổi lạnh lẽo, liền sai người trải da thú, ôm lấy nữ tử xinh đẹp mang theo, nằm xuống đất ngáy rất to.
Những người khác cũng lần lượt tìm chỗ để nghỉ ngơi ngủ say, hoặc cứ ba người ngồi vây chung một chỗ cười đùa nói chuyện, tìm thú vui cho riêng mình.
Tô Lạc Vân cùng Hương Thảo ngồi một góc nhà tranh, nước giếng không phạm nước sông với bọn hắn.
Những người phú quý rảnh rỗi này sau khi vui đùa, cũng hội đàm chút thời sự.
Bây giờ nói đến nhiều nhất chắc chắn là phản tặc làm loạn Bắc địa Tào Thịnh.

Nghe nói Tào Thịnh này đã giương cờ giành lại được được phần đất đã mất, chiêu binh mãi mã, chống lại kỵ binh thiện chiến của Bắc địa, danh tiếng ngày càng hung hăng ngang ngược.

Trước đó vài ngày vất vả lắm mới bắt được gã, ai ngờ rằng một tên cướp xuất hiện giữa đường và cướp lấy gã ta.
Hiện tại chiến loạn ở Bắc địa lại nổ ra, Khả hãn của Kim Phất rất khó chịu, đã thương lượng với Đại Ngụy nhiều lần về vấn đề này với lời lẽ gay gắt rằng có thể xé bỏ các hiệp định đình chiến.
Trong thời thái bình, chỉ vì một vài kẻ phản nghịch gây rối, những quý nhân này dường như có ý phàn nàn.

Bắc địa giờ đã hoang tàn, tranh giành miếng đất cằn cỗi đó thì chỉ là mất cái lớn vì cái nhỏ.
Tô Lạc Vân yên lặng nghe những lời này, trong lòng có chút xúc động.
Cữu cữu Hồ Tuyết Tùng của nàng kỳ thật là một người ủng hộ Tào Thịnh.

Dù sao năm đó hai mươi châu Bắc địa cắt bỏ đi thực sự quá ấm ức.

Bách tính tuổi tác lớn một chút hầu như đều nhớ đến nỗi sỉ nhục bị vây thành năm đó.
Ai ở Đại Ngụy này không muốn lấy lại lãnh thổ, sớm ngày thống nhất?
Hiện tại triều đình chủ trương nghị hòa với Kim Phất, nhưng hán tử nhiệt huyết như Tào Thịnh lại đi ngược với chủ trương của triều đình, tự mình kết quân, trở thành phản tặc.
Hồ Tuyết Tùng mặc dù trong lòng muốn thu phục lại đất đai đã mất, nhưng cũng không dám ra mặt ủng hộ, chỉ lúc uống rượu cùng cháu gái, buồn bã vô cớ nói “Nam nhi hà bất đới Ngô câu*” rất hùng hồn.
*Trích trong Nam Viên thập tam thủ số 5 của Lý Hạ – một nhà thơ được mệnh danh “Thi Quỷ” sống vào thời Đường, “Nam nhi hà bất đới Ngô câu/ Thu thủ quan sợ ngũ thập châu/ Thỉnh quân tạm thưởng Lăng Yên các/ Nhược cá thư sinh vạn hộ hầu?”.

Dịch nghĩa: Thân trai sao lại không đeo loan đao nước Ngô, đi giành lại giang sơn năm mươi châu đã bị chiếm cứ.

Mời chàng trai thử bước lên trên Lăng Yên các, nhìn xem có thư sinh nào từng được phong hầu với thực ấp một ngàn hộ không?
Tào Thịnh này lại rất được lòng dân.
Nhưng Tô Lạc Vân lại không muốn nghe những thứ này.

Bởi vì tên cướp cướp đi Tào Thịnh, trước đây đã trốn trên thuyền của nàng.

Nàng không muốn dính vào mớ hỗn độn này.
Không hứng thú giống như nàng, hẳn là còn có Hàn Thế tử.

Nàng nghe thấy những quý nhân kia nói chuyện rất sôi nổi, nhưng lại không nghe thấy Hàn Lâm Phong đáp lời.


Hắn là kiểu đệ tử sa vào ăn chơi, hẳn là cũng không quá thích mấy chuyện đánh gϊếŧ này.
Tô Lạc Vân lúc này đang nghĩ đến lời nói vừa rồi của Hàn Thế tử, người thông minh như nàng dĩ nhiên nghe ra ý bảo vệ của Hàn Thế tử.

Xem ra vị Thế tử này đáy lòng cũng rất tốt.
Cho nên khi gã sai vặt của Hàn Lâm Phong đi tới, hỏi các nàng có muốn uống trà nóng không, Tô Lạc Vân cũng không khước từ.
Nhưng khi nhận lấy chén trà, nàng chỉ cầm trong tay để sưởi ấm, không uống.

Nếu không sợ sẽ bị chuốc mê giống Hương Thảo, không thể gọi trời cũng không thể gọi đất.
Hàn Lâm Phong ngồi trên tấm da thú, cách đống lửa, lười nhác đáp lời đồng bọn, không biết vô tình hay cố ý ánh mắt lại rơi trên người Tô Lạc Vân đang an tĩnh ngồi một bên.
Hôm nay lại tình cờ gặp cô nương này, thật sự nằm ngoài ý liệu của hắn, Hàn Lâm Phong khi nhìn nàng một khắc này, trong lòng khó tránh khỏi có chút hồi hộp.
Nhưng xem ra, không phải chỉ có mình hắn không thích cuộc gặp tình cờ này.
Nhìn Tô tiểu thư kia cứng đờ người, đưa thẳng lưng về phía bọn hắn, dáng vẻ cực kỳ nhẫn nại.
Tô Lạc Vân nghe tiếng mưa bên ngoài, trong lòng thật sự có chút lo lắng.

Các nàng đã ra ngoài rất lâu, cơm trưa cũng không kịp ăn.

Ngoại trừ nóng vội, kỳ thật còn có chút đói bụng, bụng reo đến xấu hổ.
Chỉ hy vọng các quý nhân tránh mưa ở bên kia cười lớn một chút, không chú ý đến nàng bên này…
“Ở chỗ ta có chút bánh ngọt, tiểu thư nếu không để ý khô khan, có thể lấy ra lót dạ.” Ngay lúc bụng nàng đang kêu ục ục, đột nhiên có giọng nàng vang lên bên cạnh nàng.
Tô Lạc Vân giật nảy mình, nàng tự hỏi thính giác nàng mẫn cảm, không hiểu vì sao lại không nghe được tiếng bước chân của vị Thế tử gia này.
Hóa ra là do thừa dịp người khác nói đùa không chú ý, Hàn Lâm Phong đứng dậy dạo bước đến bên cạnh Tô Lạc Vân, đem một hộp bánh ngọt đưa cho Lạc Vân.
Nhưng khi hắn đưa mắt nhìn đến chén trà chưa uống trong tay Lạc Vân, tựa hồ có chút hiểu ra, một tay mở hộp bánh ngọt, cầm lấy một cái, bẻ đôi, một nửa đưa cho Tô Lạc Vân, một nửa khác thì hắn bỏ vào trong miệng, miệng lớn nhai nhai rồi nuốt xuống.
Đợi hắn nuốt xuống, hắn nói: “Còn tốt, cái này chưa bị ẩm, tại hạ đã nếm qua, tiểu thư có thể yên tâm nhấm nháp.”
Hắn mặc dù không nói ra, nhưng Tô Lạc Vân lại cảm thấy hắn đã nhận ra sự đề phòng của mình, ăn thử như vậy, cũng là vì để cho thấy quân tử ngay thẳng.
Nàng không chần chừ nữa, sau khi đa tạ Thế tử, liền gỡ mũ xuống, từ từ ăn nửa cái bánh ngọt kia, cuối cùng cũng đỡ đói hơn.

Hàn Lâm Phong cách đống lửa ngồi đối diện Tô Lạc Vân, mở miệng thản nhiên hỏi: “Tô tiểu thư, tại sao lại ở chỗ này tránh mưa?”
Tô Lạc Vân cúi đầu nói, mình đến đã kiếm hương liệu phối hương cho Triệu Phò mã, còn nói Công chúa cần gấp, hôm nay trở về, nàng định buổi tối sẽ đến diện kiến Công chúa.
Đương nhiên, nửa đoạn sau đều là nói dối, nàng sao có thể sờ đến cánh cửa của phủ Công chúa chứ.
Ngụ ý của nàng là: Ta chính là đang thay Ngư Dương Công chúa làm việc, Thế tử gia nếu như thức thời, đừng có trêu chọc ta!
Hàn Lâm Phong chau mày, cảm thấy tiểu thư này đang học buôn bán, lại còn biết học được cái dáng vẻ cáo mượn oai hùm của hắn.
Hắn làm bộ nghe không hiểu ý ngoài lời của nàng, thêm củi vào trong đống lửa, nói: “Ngươi thật sự không nên nhận việc này.

Phò mã gia xưa nay chán ghét nam tử dùng son phấn hương hoa.

Nếu ngươi làm không đúng tâm tý của ngày ấy, chỉ sợ Công chúa sẽ giận lây sang ngươi.”
Đây chính là nỗi lo lắng của Tô Lạc Vân.

Hiện tại nghe Hàn Lâm Phong nói như vậy, nàng nhịn không được cắn môi một cái, tự nhủ: “Chẳng lẽ Triệu Phò mã không thích hương vị nào sao?”
Hàn Lâm Phong nhìn bộ dạng cắn môi đỏ của nàng, mắt có chút nheo lại, rồi lại bất động thanh sắc đổi ánh mắt về phía đống lửa đang cháy to.
Dường như lời nói của Lạc Vân động đến một chút ký ức xa xưa của hắn, qua một hồi lâu, hắn mới nói khẽ: “Hương vị thích…!có lẽ đều là hồi ức không buông bỏ được…”
Tô Lạc Vân nghe lời này, sững sờ nghĩ một lát: Đúng vậy, nếu như thật sự thích, sao có thể tùy tiện buông bỏ được?
Giống như nàng, hương vị thích nhất bây giờ chính là hương hoa nhài mà nương lúc còn sống thích nhất, mỗi lần nàng ngửi, đều như trở lại hồi nhỏ, mẫu thân đang trang điểm trước gương vừa dùng dầu hoa nhài xoa tóc, vừa quay đầu cười về phía nàng…
Nghĩ đi nghĩ lại, Lạc Vân bỗng nhiên cảm thấy được tiếp thêm sức mạnh.
Không buông bỏ được? Triệu Phò mã năm đó kháng cự mọi áp lực, kiên quyết không chịu bỏ thê tử, sau đó cũng sống một mình ba năm.
Bếu không phải Bệ hạ sốt ruột cho ái nữ của mình, Triệu Phò mã rất có thể sẽ cả đời không lập gia thất nữa.

Như vậy thứ khiến Triệu Phò mã không thể buông bỏ được, chẳng phải là mùi hương của vong thê sao?
Nhưng không biết vong thê của Triệu Phò mã thích mùi hương nào nhỉ?
Thế là nàng thử thăm dò hỏi Hàn Lâm Phong, vong thê của Phò mã gia là hạng người gì.
Hàn Lâm Phong sửng sốt một chút, dường như cũng rõ tâm tư của Lạc Vân, nghĩ nghĩ rồi trả lời: “Ta ở kinh thành mặc dù chỉ có hai năm, nhưng bọn sai vặt lại cực kỳ quen biết với bọn hạ nhân ở phủ thượng Phò mã.

Đợi sau khi trở về, ta sẽ sai người thăm hỏi một chút xem thị nữ của vong thê Phò mã ở nơi nào.

Ngươi hỏi han một chút, ắt sẽ rõ ràng.”
Tô Lạc Vân không ngờ Hàn Thế tử lại chịu giúp đỡ nàng.

Sau khi cảm kích, nàng không thể không có chút phòng bị, chỉ khách khí nói lời cảm tạ với Hàn Thế tử, cũng nói mình chỉ rảnh rỗi hỏi một chút, Thế tử không cần quá hao tâm tổn trí.
Hàn Lâm Phong khóe miệng nhẹ nhàng nói một câu: “Xem ra cô nương không thích nợ ân tình, vừa hay tại hạ cũng thế, giúp ngươi cũng là vì để trả ân tình.”

Lạc Vân có chút nghe không hiểu, hắn nợ ân tình của mình khi nào?
Hàn Lâm Phong được nhiên sẽ không đề cập tới hôm trên thuyền đó, lấy dao kề cổ Tô Lạc Vân, chỉ nhàn nhạt nói: “Xe ngựa của ta từng đụng trúng cô nương, phần thiệt thòi này, không thể trả đủ.

Mà Công chúa thì không thích nhắc đến vong thê của Phò mã, Tô tiểu thư vẫn là không nên ra mặt, để tránh liên quan…”
Lúc nói chuyện, cơn mưa ngoài phòng tạnh dần.

Hàn Lâm Phong đứng lên nhìn ngoài phòng một chút, rồi lại liếc sang Quách Yển đang nằm chổng vó ngủ chờ đợi.
Hắn trà trộn vào bọn họ cũng lâu, biết Quách Yển này đức hạnh thế nào, nếu như vị này mà tỉnh rượu, chỉ sợ lại giống như con thiêu thân.
Hắn quay đầu nói với Tô Lạc Vân: “Ngươi muốn đến phủ Công chúa, vẫn là thừa dịp mưa tạnh đi nhanh đi, bánh xe ngựa của xe ngươi có vẻ quá nhỏ, không thể đi qua bùn.

Ta còn muốn ở đây chờ đồng bọn tỉnh rượu, xe ngựa của phủ Thế tử có thể đưa cho tiểu thư dùng một lát.”
Tô Lạc Vân mặc dù đã từng từ chối một lần, nhưng khi nhìn Thế tử này tuy trông ôn hòa, nhưng kỳ thật lại bá đạo, không giống như muốn thương lượng.
Sau khi hắn phân phó xong, gã sau vặt của phủ Thế tử đã thuần thục, bỏ tất cả rương đồ của Tô Lạc Vân lên xe ngựa của Thế tử gia.
Tô Lạc Vân không thể khước từ, chỉ có thể nói đa tạ trước, ngồi lên xe ngựa Thế tử rời đi.
Lúc ngồi trong chiếc xe ngựa rộng rãi, trong xe còn tỏa ra mùi hương son phấn lưu lại.
Tô Lạc Vân trong lúc đưa tay dò dẫm, phát hiện trên bàn trà có một khay trà cố định.

Ấm trà tử sa ôn nhuận, được nung ở nhiệt độ cao, khiến người ta rất thích.
Đầu ngón tay mẫn cảm của Tô Lạc Vân tìm thấy ở dưới đáy ấm trà có một hàng chữ nhỏ, sau khi cẩn thận nhận diện, là một câu trong “Đạo Đức kinh”: “Ngã độc bạc hề kỳ vị triệu*”.
*Trích trong chương 20, Đạo Đức kinh của Lão Tử.

Tạm dịch: Riêng ta lặng lẽ, chẳng chút phô trương.

我独泊兮其未兆.
Đây là một câu để tu tâm dưỡng tính, tường xuyên xuất hiện trên các vật quý báu như ấm tử sa, để chủ nhân sau khi thưởng thức tự suy xét lại.
Ngược lại với Hàn Lâm Phong, vốn phải là “Hôm nay có rượu hôm nay say”, một câu khuyên người tận hưởng lạc thú trước mắt.
Khi nhìn lại trong đám người vui cười đùa giỡn, chỉ có một mình hắn thanh tỉnh, thờ ơ với án tử, nàng nhận thấy thật không tương xứng với Hàn Lâm Phong mà nàng biết.
Nhưng phần lớn đồ vật bên người quý nhân đều do người hầu chọn lựa, cho nên lời răn không tương xứng với người, chẳng có gì lạ.
Tô Lạc Vân khe khẽ thở dài, cẩn thận đặt ấm trà xuống, nghĩ đến chủ nhân xe ngựa vừa rồi mới chỉ dăm ba câu đã thay nàng phá tan sương mù, giải quyết vấn đề lớn.
Lần đầu tiên nàng dâng lên chút hiếu kỳ: Vị Hàn Lâm Phong này, thật sự là loại người gì?
——————HẾT CHƯƠNG 20——————


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.