Đọc truyện Toàn Tức Võng Du chi Khổ Lực – Chương 168: Thành phố Mộng Ảo (Hạ)
Edit: Aoi Tetsu
Ăn ý giữa đối thủ với nhau chính là, dù cho xung quanh kẻ địch vây quanh rình rập, trong mắt của ta chỉ có ngươi.
Tổ ba người Nam hương tử sau khi đám Quan Miên không ngừng khiêu chiến, dường như chấp nhận thân phận đối thủ của bọn họ, dứt khoát rời khỏi từ hình thức quần chiến, tiến hành khiêu chiến một chọi một. Cách này quả thật là cực kì tiết kiệm thời gian của hai bên. Tuy rằng đám Quan Miên bởi không thể tiêu diệt hàng loạt các đội ngũ tham chiến khác trong quần chiến khiến cho tích phân không tiến trái lại còn lùi, nhưng trong khi đọ sức một lần lại một lần với tổ ba người nam hương tử, bọn họ được lợi không ít.
Thứ nhất, tổ ba người nam hương tử liên thủ đã chứng minh một điểm, chiến thuật giống nhau có thể dưới tình hình khác nhau dùng phương pháp khác nhau suy diễn ra, cũng chính là cái gọi là học một biết mười. Thứ hai, tổ ba người nam hương tử dùng máy bay chiến đấu khác nhau liền chứng minh trên thế giới này chỉ có người chơi tệ, không có máy bay chiến đấu tệ.
Cho dù là dưới tình huống thuộc tính máy bay chiến đấu xuất phát từ bị khắc chế, bọn họ cũng có thể thông qua thao tác và chiến thuật của bản thân chuyển bại thành thắng.
Mà cuối cùng, chính là một điểm đầu tiên Quan Miên học được kia. Không lên tiếng thì thôi, một tiếng hót lên làm kinh người. Không đánh thì thôi, một đòn đánh vào tận bên trong.
Bọn họ hết sức rõ ràng làm sao dùng tiêu hao ít nhất đạt được thành quả chiến đấu lớn nhất.
Thanh Sam Công Tử sau khi thua hơn một tháng, ít nhiều cũng hơi mất hết cả hứng. Không có một người chơi chơi trò chơi là để tìm thất bại thường xuyên. Mặc dù là thật lâu trước đây trong một quyển tiểu thuyết võ hiệp, có một người tên là Độc Cô Cầu Bại, cầu cũng chẳng qua là bại một lần. Nếu như là bại mỗi ngày, hắn nhất định cũng sẽ rất buồn bực.
Cho nên, sau khi thất bại thêm một lần nữa, Thanh Sam Công Tử rốt cục không nhịn được ám chỉ nói: “Chúng ta không bằng thay người luyện tay một chút?”
Đề nghị này lập tức đạt được sự phụ họa của Kim Vũ Trụ. Danh hiệu Văn Đài bậc nhất bị Trọng Mưu đánh cho tè ra quần thật sự là không vẻ vang a không vẻ vang, cậu ta có mấy lần đều không nhịn được muốn dùng máy truyền tin mắng đối phương bất hiếu rồi. Đáng tiếc, đối phương tuy rằng bằng lòng nhận khiêu chiến của bọn họ, lại từ trước đến giờ chưa từng truyền tin với bọn họ.
Kim Vũ Trụ xoa tay nói: “Nếu không trước tiên tôi điều tra mật thám bọn họ một chút, xem bọn họ đến tột cùng là thân phận gì. Sau đó sẽ đúng bệnh hốt thuốc.”
Thanh Sam Công Tử hợp tác với cậu ta một tháng, cũng coi như có giao tình, nhưng với tình hình bên trong của cậu ta cũng không biết rõ, vì vậy hỏi: “Cậu là thám tử tư?”
Kim Vũ Trụ nói: “Lúc cần thiết, tôi có thể kiêm chức.”
Thanh Sam Công Tử nói: “Cậu tính đúng bệnh hốt thuốc kiểu gì?”
Kim Vũ Trụ nói: “Nói ví dụ như, bọn họ có chứng sợ độ cao, tôi sẽ ngay sau khi bọn họ mở trò chơi, phát xen vào một ít video nhảy Bungee. Nếu bọn họ có chứng sợ nước, tôi sẽ vẫy ‘một chút’ nước lũ hiệu ứng điện ảnh 3D.”
Quan Miên nói: “Nếu bọn họ là đồng tính luyến ái, cậu liền dự định đem ảnh *** của mình đưa lên à?”
Kim Vũ Trụ nói: “Đương nhiên là không. Tôi sẽ chỉ đem ảnh của bọn họ chỉnh sửa thành ảnh ***, sau đó công chư vu chúng (1).” Cậu ta dương dương đắc ý nói xong, phát hiện Thanh Sam Công Tử đang dùng ánh mắt quái dị nhìn mình, vội vò đầu nói: “Tôi chỉ là suy nghĩ một chút, suy nghĩ một chút không phạm pháp chứ?”
(1) công chư vu chúng 公诸于众:ý chỉ đem chân tướng sự tình công bố với mọi người
“Vậy cậu tiếp tục suy nghĩ đi.” Thanh Sam Công Tử quay đầu nhìn Quan Miên nói, “Giờ cậu định làm sao?”
Quan Miên nói: “Thật ra, muốn thắng bọn họ cũng không phải là một chuyện khó.”
Kim Vũ Trụ trừng mắt nhìn cậu, “Sau khi chúng ta thua liên tục một tháng, cậu nói loại lời nói như thế này liệu có tạo thành thương tổn mức độ nhất định đối với thể xác và tinh thần của chúng tôi hay không?”
Quan Miên nói: “Vậy cậu có muốn chuyển bại thành thắng không đây?”
“Làm thế nào?” Thanh Sam Công Tử sở dĩ muốn từ bỏ là bởi vì cảm thấy phe mình rất khó đạt được thắng lợi, nếu có hi vọng đạt được thắng lợi, vậy đương nhiên lại là một thái độ khác.
Kim Vũ Trụ cũng vậy.”Tôi không muốn… Đó là tuyệt đối không thể nào! Tôi nằm mơ cũng muốn đó! Thậm chí có đến vài lần tôi đều mở máy vi tính ra… Nếu không phải sợ làm người cùng cảnh ngộ với vị Đại Đường Ca kia của Bạch gia, e rằng ta đã xúc động rồi.”
Quan Miên nói: “Tôi nghiên cứu phương thức tác chiến của bọn họ rồi, thật ra bọn họ có một thói quen rất tốt cũng rất xấu.”
Kim Vũ Trụ nói: “Kiếm hai lưỡi?”
Quan Miên nói: “Bọn họ rất coi trọng tỉ lệ ném trúng và hiệu quả ném trúng. Mỗi một lần ra tay, nhất định phải đánh trúng tử huyệt của đối thủ.”
Kim Vũ Trụ nghiến răng nghiến lợi nói: “Đánh rắn đánh giập đầu, quá nham hiểm rồi.”
Quan Miên nói: “Nhưng mặt khác, bọn họ coi trọng chất lượng quá mức, sẽ tạo thành số lượng không đủ.”
Thanh Sam Công Tử nói: “Dùng chiến thuật đánh túi bụi sao? Lúc trước chúng ta từng thử qua rồi, không hiệu nghiệm.”
Quan Miên nói: “Loại đấu pháp đánh túi bụi lưu manh này chí tại cả hai đều thiệt hại, cũng chính là dựa vào vận khí, nếu như vận khí tốt, đối phương chết nhanh hơn ngươi, vận khí không tốt, bản thân chết còn nhanh hơn. Mà loại đấu pháp đòi hỏi vận khí này ở trước mặt thực lực tuyệt đối của nam hương tử, là hoàn toàn không có tác dụng.”
Thanh Sam Công Tử nói: “Vậy ý của cậu là?”
Quan Miên nói: “Công thủ đủ cả. Trong khi đang không ngừng tấn công đối phương, bảo vệ tốt tử huyệt của chính mình mới là mấu chốt. Chúng ta giao thủ cùng đối phương nhiều lần như vậy, bọn họ thích đánh mấy vị trí nào của máy bay chiến đấu hẳn là rất rõ ràng.”
Kim Vũ Trụ nói: “Thiết bị cung cấp năng lượng, kho đạn, động cơ, còn có bên trái khoang tàu.”
Quan Miên nói: “Bốn vị trí này, không phải dễ phá, chính là chỉ số phòng ngự khá thấp, là vị trí bằng thương tổn nhỏ nhất tạo thành hiệu quả lớn nhất dễ dàng nhất.”
Kim Vũ Trụ bừng tỉnh nói: “Chỉ cần chúng ta tránh né mấy vị trí này, đối phương sẽ không dễ dàng đánh tan phòng ngự của chúng ta như vậy nữa?”
Thanh Sam Công Tử nói: “Chuyện này tôi từng thử nghiệm, nhưng đối thủ rất xảo quyệt, sẽ dùng chiến thuật kéo dài thời gian.”
Quan Miên nói: “Khi cậu dùng chiến thuật này, chúng ta dùng chính là loại máy bay chiến đấu nào?”
Thanh Sam Công Tử nói: “Ước Mơ hào.” Ước Mơ hào là máy bay chiến đấu loại nhỏ hệ số phòng ngự cao nhất, nếu nó cũng chống chọi không nổi, các máy bay chiến đấu máy thì lại càng không cần phải nói.
Quan Miên nói: “Lần này chúng ta dùng Phi Mao Thối (2) hào.”
(2) Phi Mao Thối: cặp giò đi rất nhanh =))))
Ánh mắt Thanh Sam Công Tử sáng lên, “Dựa vào tốc độ?”
Quan Miên nói: “Không chỉ tốc độ. Phi Mao Thối hào còn có một ưu điểm, nó có khả năng dùng thiết bị che chắn biến mất vài giây trên ra đa của đối phương.”
Mấy giây nghe tới quá ngắn, nhưng nếu như thao tác đủ nhanh, phản ứng đủ nhạy bén, cũng đã đủ làm rất nhiều rất nhiều chuyện.
Thanh Sam Công Tử thấy Kim Vũ Trụ ấn tới ấn lui trên hệ thống, nghi hoặc nói: “Cậu đang làm gì đấy?”
“Gửi thư khiêu chiến.” Kim Vũ Trụ đắc ý vỗ vỗ tay nói, “Bọn họ đồng ý rồi, bây giờ để chúng ta đi thu thập bọn họ nào! Há há há!”
Ba người đã chọn Phi Mao Thối hào.
Quan Miên việc đáng làm thì phải làm mà chọn chỗ lái tàu, Kim Vũ Trụ chọn tấn công, Thanh Sam Công Tử ngược lại không có dị nghị gì, chọn đi vào phòng điều khiển.
Máy bay chiến đấu chậm rãi khởi động, tiến vào trong vũ trụ tối đen như mực.
Vẻ mặt của Kim Vũ Trụ trông vẻ nóng lòng muốn thử, “Tôi có chút không thể đợi được.”
Quan Miên nói: “Nhìn từ tần suất run chân của cậu, cậu thể hiện thật sự rất rõ ràng.”
Kim Vũ Trụ nói: “Cậu biến thành nhà tâm lý học khi nào vậy.”
Quan Miên nói: “Bởi vì cậu có đặc trưng riêng biệt của nhân vật mắc bệnh tiểu nhiều lần trong quảng cáo.”
Kim Vũ Trụ vừa định cãi lại, liền nghe Quan Miên nghiêm mặt nói: “Xuất hiện rồi.”
Kim Vũ Trụ và Thanh Sam Công Tử bắt đầu phấn chấn tinh thần lên. Quả nhiên không bao lâu, một chiếc Thắng Lợi hào xuất hiện trên ra đa quét hình.
Quan Miên lái máy bay chiến đấu, phóng về phía trước thật nhanh.
Hai tay Kim Vũ Trụ nắm lấy tay vịn, một bên nhìn chằm chằm màn hình, một bên không cam lòng hỏi: “Bọn họ sao còn chưa ra tay?”
Thanh Sam Công Tử nói: “Mộng Xuân vẫn luôn nghiêng trượt, đối phương rất khó tìm được nhược điểm tấn công.”
Quan Miên gật gật đầu.
Kim Vũ Trụ bỗng phóng một viên đạn lần theo ra. Tốc độ của Phi Mao Thối mặc dù nhanh, nhưng tương ứng, lực tấn công của nó khá yếu nhớt, chỉ có đạn lần theo và đạn pháo bắn thẳng, yêu cầu rất cao đối với phối hợp ăn ý giữa người lái và người tấn công.
Đối phương rất nhanh liền tránh đi.
Quan Miên lái máy bay chiến đấu đột nhiên quẹo một cái.
Thân thể của Kim Vũ Trụ nhào về phía trước một chút, rất nhanh ngẩng đầu lên nói: “Thế nào? Đối phương ra tay rồi sao?”
Vũ trụ vẫn tối đen như mực như cũ. Ngoại trừ một viên đạn lần theo vừa nãy Kim Vũ Trụ phóng ra ra, không có bất kỳ dấu vết chiến đấu nào.
Thanh Sam Công Tử nói: “Xem ra chiến thuật bắt đầu có tác dụng rồi. Đối phương không tìm được nhược điểm công kích, liền từ bỏ tấn công rồi.”
Kim Vũ Trụ nói: “Cái này có tính là chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế (3) không?”
Quan Miên nói: “Vẫn chưa.”
Kim Vũ Trụ hô to gọi nhỏ nói: “Như vậy vẫn không tính là chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế?”
Quan Miên nói: “Như vậy vẫn chưa tính là hiệu quả.”
Thanh Sam Công Tử lập tức lĩnh hội ý đồ, “Đúng vậy. Bọn họ tuy rằng không ra tay tấn công chúng ta, nhưng cùng lúc chúng ta cũng rất khó đánh được bọn họ. Lực tấn công của Phi Mao Thối hào thật sự quá yếu.”
Kim Vũ Trụ nói: “Nói không chắc đêm nay mẹ bọn họ làm bữa ăn khuya, thế thì bọn họ có thể đăng xuất đi về trước thời gian, không đánh mà hàng.”
Quan Miên nói: “Tôi không ngại cậu đi hưởng ứng lệnh triệu tập của mẹ bọn họ.”
Kim Vũ Trụ: “…”
Thanh Sam Công Tử nói: “Cậu có ý kiến gì không?” Lúc ở Mộng Đại Lục, ấn tượng của hắn đối với cái người Mộng Xuân Không Tỉnh này cũng chỉ vẻn vẹn dừng lại tại rất được sự coi trọng của Phồn Tinh Hữu Độ và Tinh Phi Ngân, hình như là một người có năng lực. Nhưng chân chính sinh ra hiểu biết đối với cậu vẫn là sau khi gia nhập Tinh Chiến. Biết cậu càng lâu, lại càng nảy sinh cảm giác ỷ lại không kìm lại được đối với cậu, thật giống như chỉ cần có cậu ở đó, không có vấn đề gì là không giải quyết được. Đây cũng là lý do tại sao hắn sẽ sau khi thua một tháng, vẫn chọn gia nhập đội ngũ của Quan Miên như cũ. Cậu nhìn qua rất lạnh lùng, ở chung không tốt lắm, nói chuyện có lúc rất cay nghiệt, sẽ khiến người có loại cảm giác khó có thể thân thiết, thế nhưng hợp tác với nhau lâu, liền không nhịn được bị truyền nhiễm bởi mị lực nhân cách của cậu. Cái loại cảm giác này có chút tương tự với Phồn Tinh Hữu Độ trước đây, điểm khác biệt là, Phồn Tinh Hữu Độ là gió xuân, ấm áp, lại nhìn không thấu. Mộng Xuân Không Tỉnh là gió thu, nhẹ nhàng khoan khoái, cũng nhìn không thấu.
Quan Miên nói: “Tôi có một ý tưởng mạo hiểm.”
Thanh Sam Công Tử và Kim Vũ Trụ đồng thời nhìn cậu.
Máy bay chiến đấu đột nhiên lại mãnh liệt xoay một cái.
Đối phương hiển nhiên có chút không kiên nhẫn, bắt đầu sử dụng đủ loại góc độ tới tìm kiếm mấu chốt đột phá. Nhưng Phi Mao Thối am hiểu nhất chính là di chuyển vị trí, cho nên bất luận đối phương chuyển động trước sau trái phải trên dưới loạn xì ngầu thế nào, Quan Miên cũng có thể khiến bọn họ trở nên chuyển động lần mò.
Khi Thắng Lợi Hào phát hiện không tìm được cửa đột phá, rốt cục điều chỉnh chiến lược, bắt đầu đánh mạnh!
Thủ pháp thao tác của Quan Miên cực kì thuần thục, dưới đợt tấn công dày đặc thoắt tiến thoắt lùi.
Kim Vũ Trụ nói: “Cậu lùi về sau tôi có thể hiểu được, cái này gọi là giữ khoảng cách dùng kế sách an toàn, tiến lên phía trước là tại sao?”
Quan Miên nói: “Rất nhanh cậu sẽ biết thôi.”
Cậu vừa dứt lời, Phi Mao thối đột nhiên dốc hết toàn lực xông về tiến về phía trước, cùng lúc đó, trên ra đa của Thắng Lợi hào của đối phương hiện ra thiếu mục tiêu ba giây.
Trọng Mưu đột nhiên nói: “Mở hết tốc lực tiến lên.”
Tuy rằng sự ăn ý của bọn họ rất tốt, tuy rằng sau khi hắn nói xong, Anh Hùng Thùy Địch lập tức chọn tiến lên, mà khoang tàu lập tức vẫn truyền đến cảm giác va chạm cực lớn. Sau đó ba người bọn hắn liền thấy đầu của cái Phi Mao Thối kia nhất quyết chen vào trong!
Ầm!
Thắng Lợi hào trước tiên nổ tung, lập tức lan tràn đến Phi Mao Thối hào…
Cứ việc kết cục hai bên cùng thiệt hại, thế nhưng Tinh Chiến lấy thời gian trước sau phân thắng bại, cho nên máy bay chiến đấu của Quan Miên dựa vào ưu thế hơn mấy giây kia, lần đầu tiên đánh bại đội nam hương tử.
Thắng lợi đến quá nhanh, thế cho nên Kim Vũ Trụ sau khi bị truyền ra, đầu còn có chút choáng váng mông lung như một trò đùa, không ngừng mà hỏi: “Chúng ta thắng rồi sao? Thắng rồi sao?”
Thanh Sam Công Tử vỗ vỗ bờ vai cậu ta.”Thắng rồi.”
Trên mặt Quan Miên rốt cục cũng treo lên nụ cười tự tin. Sự thực chứng minh, trong trò chơi Tinh Chiến, loại đấu pháp liều mạng này thật ra có thể rất hiệu quả.
Kim Vũ Trụ đột nhiên nói: “Ô, bọn họ gửi khiêu chiến đến.”
Thanh Sam Công Tử cười nói: “Xem ra có người không chịu thua.”
Quan Miên nói: “Chưa chắc là không chịu thua.”
Kim Vũ Trụ nói: “Mặc kệ có đúng hay không là, đều đi nhìn một chút. Tôi rất chờ mong bọn họ gắt gỏng, phẫn nộ, chửi bới, vẻ mặt vặn vẹo…”
Quan Miên nói: “Mỗi lần cậu vào trò chơi đều soi gương?”
Kim Vũ Trụ nói: “…”
Ba người bọn họ một lần nữa tiến vào trò chơi, lần này bọn họ chọn là Ước Mơ hào, thay đổi loại máy bay chiến đấu cũng là một loại phô bày sự tự tin, chứng tỏ bọn họ cũng không phải chỉ có thể dựa vào một loại chiến thuật.
Đối phương chọn Tinh Anh hào. Lần này vị trí bọn họ được truyền tống không xa, chiếc Tinh Anh kia rất nhanh liền xuất hiện ở trên màn hình.
Kim Vũ Trụ hưng phấn nói: “Chuẩn bị chiến tranh chuẩn bị chiến tranh!”
Quan Miên nói: “Bọn họ không giống như là đến đánh nhau.”
Kim Vũ Trụ tỉnh táo lại, “Đúng vậy, tốc độ rất chậm, chẳng lẽ chuẩn bị đầu hàng?”
Máy truyền tin đột nhiên sáng đèn tín hiệu lên.
Quan Miên ấn nhận.
Trên màn hình lập tức bật ra hình ảnh khoang tàu của đối phương.
Kim Vũ Trụ đột nhiên “Ồ” một tiếng, chỉ vào một người trong đó nói: “Anh rất quen mặt?”
Quan Miên nhìn chằm chằm cái người kia, thản nhiên nói: “Đàm Chinh?”
Đàm Chinh mười ngón đan xen, “Chúc mừng thắng lợi.”
Kim Vũ Trụ nói: “Tại sao anh ở chỗ đó?”
Đàm Chinh không để ý tới cậu, trực tiếp nói với Quan Miên: “Tôi muốn biết, chiến thuật vừa rồi là ai nghĩ ra?”
Quan Miên nói: “Tôi.”
Đàm Chinh nói: “Tôi tạm thời còn chưa nghĩ ra biện pháp phá giải, nhưng đáng tiếc thời gian còn lại của tôi, không nhiều lắm, bằng không nhất định sẽ sau khi phá giải mới thoát game.”
Kim Vũ Trụ nói: “Anh muốn đi làm gì?”
Đàm Chinh tiếp tục ngoảnh mặt làm ngơ, “Bất quá chờ tôi nghĩ ra phương pháp phá giải, sẽ trở lại.”
Kim Vũ Trụ nổi giận.”Tôi là tía của anh, anh không để ý đến tôi?”
Đàm Chinh rốt cục nhìn về phía cậu ta, “Làm sao cậu biết tôi chắc chắn là Trọng Mưu chứ?”
Kim Vũ Trụ cây ngay không sợ chết đứng nói: “Trực giác.” Cậu ta dừng một chút, truy hỏi, “Là anh có phải không?”
Đàm Chinh đơn phương tắt máy truyền tin đi, ngay sau đó Tinh Anh hào rời khỏi trò chơi. Trận chiến này, bọn họ không chiến mà thắng.
(3) chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế (tiếng Anh: obsessive-compulsive disorder – OCD): tên khác là rối loạn ám ảnh cưỡng bức. Người bị ảnh hưởng của bệnh có những ý nghĩ và hành vi lặp lại một cách vô nghĩa mà không kiểm soát được chẳng hạn rửa tay hàng chục lần mặc dù tay đã sạch hay dành quá nhiều thời gian để sắp xếp đồ vật trong nhà quá mức gọn gàng cần thiết.