Toàn Tức Võng Du chi Khổ Lực

Chương 166: Mộng huyễn chi thành/ Thành phố Mộng Ảo (Thượng)


Đọc truyện Toàn Tức Võng Du chi Khổ Lực – Chương 166: Mộng huyễn chi thành/ Thành phố Mộng Ảo (Thượng)

(mọi người thấy cái nào được?)

Edit: Aoi Tetsu

Cướp sắc là một vấn đề hàm lượng kỹ thuật rất cao. Quan Miên cùng Bạch Anh Tước phí công tốn sức mà nghiên cứu đến quá nửa đêm, ngày thứ hai song song xin nghỉ, đến buổi trưa mới thức dậy.

Chế độ làm việc và nghỉ ngơi như vậy làm cho Quan Miên rất không quen, để không khiến cho mình trở thành một con sâu lười ham ăn biếng làm, cậu theo Bạch Anh Tước cùng đi phòng tập thể hình rèn luyện. Trong phòng thể hình chỉ có hai người, Bạch Anh Tước dứt khoát cởi trần, sau đó nằm xuống cử tạ.

Quan Miên thì hàm súc chạy bộ.

Đại khái qua nửa giờ sau, Quan Miên ra một thân mồ hôi, đang định đi tắm, chợt nghe được cửa truyền đến tiếng Kim Vũ Trụ hô to gọi nhỏ. Ngay sau đó nhìn thấy Kim Vũ Trụ đẩy cửa phòng ra, làm một động tác tay hướng Quan Miên cùng Bạch Anh Tước nói: “Đi, tôi mời các cậu ăn cơm!”

Bạch Anh Tước ngồi dậy, cầm lấy khăn mặt lau mồ hôi.

Kim Vũ Trụ khen ngợi mà huýt sáo nói: “Chà chà, rất có lượng (1) á nha.”

(1) liêu 料

Bạch Anh Tước cười nói: “Nếu mà muốn, tôi có thể giúp cậu rèn luyện ra được.”

Hai tay Kim Vũ Trụ giơ hai tay (2) lên làm một chữ X cực to, “Cảm ơn! Hình thể của tôi rất đúng chuẩn, không cần tái tạo.”

(2) ở đây là lặp lại ‘hai tay’ thật chứ không phải lỗi edit

Quan Miên cầm lấy nước dinh dưỡng uống một ngụm nói: “Đúng chuẩn của cậu là miếng gỗ?”

Kim Vũ Trụ nói: “Vậy mới là dáng người nam nhân.”

Bạch Anh Tước đi đến bên người Quan Miên, tiếp nhận nước dinh dưỡng trong tay cậu ngửa đầu uống một ngụm nói: “Làm sao em biết Kim Vũ Trụ là dáng người miếng gỗ?”

Kim Vũ Trụ giành trước khi Quan Miên trước nói: “Bởi vì cậu ấy thường xuyên dùng thân thể của tôi ủi quần áo, anh có biết, cái loại bàn ủi đồ cổ kia, nhất định phải đặt miếng gỗ ở phía dưới mới có thể ủi được phẳng phiu. Thuộc về lý do phi thường hợp lý cùng trong sáng.”


Bạch Anh Tước nói: “Không nghĩ tới các cậu còn có hoạt động thú vị như vậy, lần sau tôi cũng thử xem.”

Kim Vũ Trụ buông tay nói: “Thời điểm dọn nhà, bàn ủi làm mất rồi.”

Bạch Anh Tước nhếch miệng cười nói: “Yên tâm. Tìm đồ cổ đối với tôi mà nói, cũng không phải một chuyện khó.”

Kim Vũ Trụ giống như cầu cứu mà nhìn về phía Quan Miên.

Quan Miên nói: “Tôi cũng rất muốn ôn lại chuyện cũ một chút.”

( 关眠道:“我也很想温、故一下。”)

Bạch Anh Tước cùng cậu một đáp một xướng mà tiếp tục trêu nói: “Lúc rảnh cùng nhau nhé.”

“Ừ.”

Kim Vũ Trụ thở dài nói: “Quên đi quên đi, coi như tôi nhiều chuyện.”

Bạch Anh Tước đem nước dinh dưỡng một hơi uống cạn sạch, giọng điệu dừng một chút nói: “Tôi không phải không ghen, chẳng qua tôi ghen chỉ là vì tăng thêm hứng thú, cho nên, cậu không cần quá lo lắng.”

Kim Vũ Trụ phất tay nói: “Được rồi được rồi, biết các cậu tình bỉ kim kiên. Đi, tôi mời các cậu ăn cơm.”

Quan Miên nói: “Chờ chúng tôi xông tới cá lương đổi bộ quần áo.”

( 关眠道:“等我们冲了个凉换件衣服。”)

“Được, nhanh lên nhá.” Kim Vũ Trụ nói xong quay đầu đi mấy bước, lại vòng trở về nói, “Cậu không hỏi tại sao?”

Quan Miên nói: “Có thể khi ăn hỏi lại.”

Kim Vũ Trụ nói: “… Tôi luôn cảm thấy, sau khi cậu cùng một chỗ với Bạch Anh Tước liền sinh ra tác dụng hóa học tương đối lớn, nói chính xác, là tác dụng phụ.”


Bạch Anh Tước hỏi Quan Miên: “Em định đi ăn chỗ nào?”

Quan Miên nói: “Tiệm đắt tiền nhất kia.”

Bạch Anh Tước cười nói: “Anh hùng sở kiến lược đồng (3).”

(3) Anh hùng sở kiến lược đồng: là lời nói tỏ vẻ ca ngợi đối với ý kiến giống nhau của hai bên

Kim Vũ Trụ nói: “Hình như tôi chưa đồng ý.”

Bạch Anh Tước nháy mắt với cậu ta, “Tôi nghe thấy ví tiền của cậu đồng ý rồi.”

“…”

Cuối cùng, bọn họ vẫn không đi tiệm đắt tiền nhất kia, không phải Bạch Anh Tước tạm thời mềm lòng thay đổi chủ ý, mà là cửa tiệm kia đầy khách, cho nên bọn họ chọn một nhà hàng cao cấp tương đối đắt đỏ.

Ba người ngồi vào chỗ của mình, chọn món xong, Kim Vũ Trụ mới dương dương đắc ý tuyên bố: “Tôi đã quyết định đổi nghề.”

Tay cầm bánh mì của Bạch Anh Tước dừng một chút, mới đưa bánh mì nhét vào trong miệng, chậm rãi nhai nuốt xong mới nói: “Cậu quả thật là cần phải mời tôi ăn cơm.”

Kim Vũ Trụ nói: “Cái đó, ông chủ, à không, là ông chủ cũ, tôi rất biết ơn anh tại thời kì khó khăn nhất của tôi thu nhận tôi. Chẳng qua tôi là một người có lý tưởng rộng lớn, tôi cảm thấy công việc của quý tập đoàn không quá phù hợp với lý tưởng của tôi, cho nên… Hi vọng sau này nếu có cơ hội lại hợp tác.”

Bạch Anh Tước nói: “Cậu tìm được phần công việc nào?”

“Nhân viên kiểm tra trò chơi trên mạng (võng du).” Kim Vũ Trụ nâng mặt lên, vẻ mặt ngóng trông, “Lúc trước từ sáng đến tối học tập thi cử, căn bản là không có thời gian hảo hảo mà chơi trò chơi, bây giờ được rồi, kiểm tra võng du là có thể chơi mải chơi miết (4) rồi.”

(4) nguyên văn là đại ngoạn đặc ngoạn – chơi nhiều, chỉ chơi thôi không cần làm gì, kiểu vậy

Bạch Anh Tước giơ ly lên, chạm xuống với cậu ta, “Mỗi người đều có chí riêng của mình, chúc sự nghiệp của cậu thành công.”


“Cảm ơn.” Kim Vũ Trụ vừa lòng thỏa ý nhấp một hớp nhỏ.

Trong lúc dùng cơm, Bạch Anh Tước đứng dậy đi vệ sinh.

Quan Miên nói: “Thật sự là vì lý tưởng?”

Kim Vũ Trụ dùng khăn ăn lau miệng nói: “Vừa mới bắt đầu muốn đi tập đoàn Thịnh An, là muốn cùng cậu có thể chiếu ứng lẫn nhau. Bây giờ cậu cũng trần ai lạc định (5) rồi, tôi là có thể công thành lui thân (6).”

(5) 尘埃落定 trần ai lạc định: bụi trần đã rơi xuống, ý nói đã đến hồi kết thúc

(6) 功成身退 công thành lui thân: ý nói sau khi việc lớn đã làm xong thì lui về ở ẩn

“Tập đoàn Thịnh An là một bình đài không tệ.” Quan Miên nói.

Kim Vũ Trụ nói: “Đúng vậy, nhưng không thích hợp với tôi. Cái loại quan hệ bám váy này trong thời gian ngắn dùng dùng vẫn rất thoải mái, dùng đến thời gian quá dài, đối với tất cả mọi người không tốt. Lại nói, dùng sự thông minh tài trí của tôi, bất kể đi đến nơi nào đều là hàng hot, tôi chỉ phải buồn phiền lựa chọn Giáp Ất Bính, hay ABC là tốt rồi, còn sợ thật sự không tìm được việc làm?”

Quan Miên nói: “Nếu cậu đã muốn chơi trò chơi, không bằng gia nhập Tinh Chiến đi?”

Kim Vũ Trụ nói: “Ồ? Cậu muốn chơi Tinh Chiến?”

“Không phải muốn, là đang chơi.” Quan Miên giới thiệu tình huống căn bản của mình, cùng với đồng bọn tìm được.

Kim Vũ Trụ quả nhiên hứng thú dạt dào, “Không thành vấn đề. Một trăm nghìn tích phân đối với tôi mà nói là chút ý tứ, nếu không phải trị số tích phân quá nhỏ, không đáng bất chấp nguy hiểm, tôi có thể trực tiếp xâm nhập máy vi tính sửa đổi giá trị tích phân.”

Quan Miên nói: “Kỹ thuật là chủ yếu.”

Kim Vũ Trụ vỗ ngực nói: “Ở lĩnh vực máy vi tính, tôi không có kỹ thuật, tôi chỉ có phép thuật! Há há há…”

Chờ Bạch Anh Tước từ nhà vệ sinh trở về, liền thấy Kim Vũ Trụ ngước đầu phát ra tiếng cười lộ liễu.”Chuyện gì cao hứng thế?” Anh hỏi.

Quan Miên nói: “Cậu ta vì gia nhập trận doanh của tôi mà cảm thấy hưng phấn tự đáy lòng.”

Bạch Anh Tước nói: “Không bằng bây giờ chúng ta tình thú một chút?”

Tiếng cười của Kim Vũ Trụ kiết nhiên nhi chỉ (7), “Đây là nơi đông người á.”

(7)戛然而止 kiết nhiên nhi chỉ: miêu tả âm thanh bởi vì bị đánh gãy mà ngừng hẳn


Bạch Anh Tước nói: “Ghen nơi đông người mới tương đối có tình thú chứ.”

Kim Vũ Trụ nói: “Té ra anh là nói ghen à.”

Bạch Anh Tước nhíu mày nói: “Cậu cho là gì?”

“Ha ha ha…” Kim Vũ Trụ cười gượng mấy tiếng nói, “Tình thú lúc nào cũng rất dễ dàng phối hợp cùng một ít các loại dụng cụ a áo lót a. Ấy, các cậu còn muốn thêm chút gì nữa sao?”

Bạch Anh Tước cười nói: “Không bằng một tá đồ dùng tình thú?”

Kim Vũ Trụ: “…”

Mô hình cơ bản đồng đội Tinh Chiến của Quan Miên bắt đầu xác định rồi. Kim Vũ Trụ, Hà Kỳ Hữu Cô, Bạch Thảo Bao, Thu Thiên Đãng Đãng, Thanh Sam Công Tử, Tinh Phi Ngân thỉnh thoảng có thể sẽ gia nhập vân…vân…, tổng cộng có mười sáu người. Tư Không Duy vẫn chưa có câu trả lời, Quan Miên cũng không gấp, dù sao bây giờ cậu còn ở giai đoạn học tập, có nhiều thời gian chiêu binh mãi mã.

Cậu vốn còn muốn du thuyết (8) lão K lão Mã lúc trước từng hợp tác vài lần gia nhập, chẳng qua bọn hắn không có hứng thú đối với tinh hạm có thể chứa 500 người, trái lại mời Quan Miên nếu có thời gian trở lại máy bay chiến đấu loại nhỏ, lại tìm bọn họ hợp tác. Quan Miên ngoại trừ một lần lính mới lên đường kia ra, biểu hiện của cậu đều hết sức nổi trội xuất sắc, cho dù đầu tiên cùng Ám Hắc Đại Công đánh nhau và lần bị đánh bại đó cũng rất biết tròn biết méo, tuyệt đối là một người hợp tác tốt.

(8) du thuyết: Thời xưa gọi chính khách đi thuyết khách là du thuyết, đi đến các nước, dựa vào tài ăn nói của mình thuyết phục vua các nước áp dụng chủ trương của mình

Quan Miên đồng ý. Phải làm quan chỉ huy trên tinh hạm, nhất định phải có được tích phân áp đảo những người khác, mà phương tiện kiếm được tích phân nhất vẫn là dùng máy bay chiến đấu loại nhỏ. Thứ nhất nhân viên ít, giữa đồng đội không dễ dàng xảy ra mâu thuẫn, dễ dàng đạt đến sách lược chiến đấu nhất trí, thứ hai người chơi tham gia quần chiến tương đối khá nhiều, bắt đầu quần sát tích phân liền tựa như trên trời rơi thỏi vàng ròng, làm cho người ta hoa cả mắt.

Bất quá ngay khi cậu mọi việc đã chuẩn bị sẵn sàng, lúc dự định một lòng một dạ đánh mạnh tinh hạm, kế hoạch của cậu cũng bởi vì ngoại lực mà không thể không tạm thời gác lại.

Phương án xây dựng thành phố trên không cuối cùng có ba cái bộc lộ tài năng, khó phân cao thấp.

Bạch Anh Tước dứt khoát mang theo đoàn khảo sát tự mình đi tới bờ biển làm khảo sát thực địa. Nhân viên đoàn khảo sát bao gồm Đặng Viên, Tôn Chí Hồng vân…vân…, Vu Ngư làm thư ký của Quan Miên, cũng xếp vào danh sách.

Lúc trước Quan Miên từng nói muốn đi nơi xây dựng thành phố trên không mà hưởng tuần trăng mật, vì thực hiện dự tính này, Bạch Anh Tước đặc biệt đem đoàn khảo sát chia làm hai nhóm. Mình và Quan Miên là nhóm đầu tiên, đám người Tôn Chí Hồng muộn ba ngày mới đến, nói văn hoa là, chính mình làm tiên phong mở đường.

Đặng Viên cùng Tôn Chí Hồng đều là người thông minh, đầu óc hơi xoay chuyển chút liền đoán được sơ qua, liền mở một mắt nhắm một mắt, Đặng Viên thậm chí vào một ngày trước khi lên đường còn gọi điện thoại, hỏi tập đoàn có những chuyện khác cần nhóm hắn tới làm hay không.

Bạch Anh Tước cùng Quan Miên gió biển thổi ba ngày, vô cùng thoải mái, nếu là có thể, quả thật muốn tiếp tục hưởng tuần trăng mật thêm nữa, nhưng kế hoạch thành phố trên không quan hệ trọng đại, tha một ngày chẳng khác nào nhiều thêm một ngày tổn thất. Cho nên cứ việc trong đầu không muốn, anh vẫn là không nhận ám chỉ của Đặng Viên, tỏ vẻ bọn họ ngày hôm sau lại đây.

Bất quá nếu bọn họ là ngày hôm sau mới đến, như vậy buổi tối hôm nay…

Đương nhiên là tiếp tục tuần trăng mật.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.