Toàn Tức Võng Du chi Khổ Lực

Chương 136: Không có ý tốt (thượng)


Đọc truyện Toàn Tức Võng Du chi Khổ Lực – Chương 136: Không có ý tốt (thượng)

Tiếu lý tàng đao, binh đến tướng đỡ.

Nhân vật có thể vượt trội trong vô số người để trở thành trợ lý cho Du Hải Ba tuyệt đối không hề đơn giản. Với thái độ giả ngốc của Quan Miên, gã chỉ thản nhiên nói: “Du tiên sinh có vài vấn đề thắc mắc về những món hàng triển lãm lần trước, tôi đã đưa ra yêu cầu với bên trung tâm mời cậu làm chuyên viên giải thích lâm thời riêng cho ông ấy.”

Quan Miên nói: “Tôi không có hứng thú.”

Trợ lý vẫn trả lời đúng mực: “Thế giới này không tồn tại vì hứng thú của bất kỳ ai.”

Quan Miên đáp: “Rất vui khi chúng ta có cùng đồng quan điểm về chuyện này.”

Trợ lý khẽ nhích tới trước, hơi ngước lên nhìn cậu thanh niên cao hơn mình nửa cái đầu và thấp giọng bảo: “Tôi nghĩ cô Cốc hiện tại nhất định rất hy vọng cậu có thể đến gặp cô ấy.”

Quan Miên hờ hững nhìn gã, “Tôi và chị ta vẫn chưa thân đến mức chị ta muốn gặp là gặp ngay.”

Sắc mặt trợ lý sầm xuống, hình như gã không ngờ cậu lại là một người mềm cứng không ưng thế này. Nơi đây là trung tâm triển lãm, bốn người vây quanh một người đã thu hút quá nhiều chú ý, gã đương nhiên không thể ép cậu thêm bước nào. Vậy nên gã đành nhỏ giọng đe dọa: “Lời mời lần này của Du tiên sinh vô cùng có thành ý, dù tôi không mời được cậu cũng sẽ có người khác đến thay tôi. Hy vọng Quan tiên sinh đừng để Du tiên sinh phải đợi quá lâu, tuy rằng ông ấy rất kiên nhẫn nhưng chúng tôi lại không được như ông ấy.”

Quan Miên đáp: “Cũng tức là lỡ có ngày ông chủ của anh bị tiêu chảy, rất có thể anh sẽ mất kiên nhẫn bỏ đi trước, để ông ấy bắt xe đuổi theo?”

Trợ lý ngẩn ra, hoàn toàn không ngờ cậu sẽ lái suy nghĩ của mình theo hướng đó.

Năm người dây dưa với nhau ở trung tâm triển lãm lâu vậy Bạch Anh Tước đương nhiên không thể không thấy. Anh đợi một lúc, thấy họ không có ý định bỏ đi bèn mất kiên nhẫn, lách mình ra khỏi đám đông đi về phía Quan Miên.

Anh vừa đến gần, trợ lý và ba người mặc đồ tây đều chú ý thấy nên đồng loạt xoay lưng lại.


Trợ lý nhìn thấy Bạch Anh Tước thì mắt nhoáng lóe lên, vờ như vô ý đi vòng qua chắn giữa Quan Miên và Bạch Anh Tước rồi nói rất lễ phép: “Tước gia.”

Bạch Anh Tước nửa đùa nửa thật bảo: “Tổng giám đốc Du chu đáo thật, biết tôi đến trung tâm triển lãm một mình thấy không yên tâm nên bảo trợ lý và vệ sĩ đến bảo vệ tôi. Ngại quá làm sao tôi dám nhận đây?”

Anh đã nói vậy trợ lý đương nhiên không thể không nể mặt mà nói toẹt ra chúng tôi đến đây chẳng liên quan thá gì tới anh, đừng tưởng bở, vì vậy gã chỉ đành bảo: “Tổng giám đốc Du lâu lắm rồi không gặp Tước gia, mấy hôm nay cứ nhớ anh mãi.”

Bạch Anh Tước mỉm cười, “Còn chẳng phải nhớ mãi sao? Vì để mời tôi ăn bữa cơm mà ra tay với cả người yêu của tôi.”

Sắc mặt trợ lý thoáng thay đổi, trong mắt hiện vẻ lúng túng.

Bạch Anh Tước chìa tay ra với Quan Miên.

Quan Miên nhướng mày, sau đó cũng chìa tay ra để mặc anh kéo mình thoát khỏi bốn kẻ kia, sóng vai đứng bên cạnh anh. Bạch Anh Tước nắm tay cậu, hai người vai kề vai khiến tâm trạng anh tốt lên thấy rõ, nụ cười chân thành hơn nhiều, “Mấy khi tổng giám đốc Du nhọc lòng, nếu tôi còn không gật đầu thì chẳng nể mặt ông ấy tí nào. Anh cho cái hẹn đi, tôi nhất định cố gắng đến.”

Với tình hình này trợ lý đã không thể nào dẫn người đi nữa, trong bụng thầm mắng kẻ đi điều tra. Chẳng phải bảo Bạch Anh Tước xưa giờ chỉ đưa đón đi làm chứ không xuất hiện trong trung tâm triển lãm sao? Giờ thì thế nào?

Giận thì giận thật nhưng muốn trút giận đành phải để sau, gã bèn cười gượng đáp: “Có câu này của Tước gia tổng giám đốc Du nhất định vui lắm. Mời Tước gia ăn cơm là chuyện lớn, thời gian và địa điểm cụ thể phải để Du tiên sinh tự mình quyết định mới thỏa đáng.”

Bạch Anh Tước mỉm cười đáp: “Được. Tôi đợi ông ấy.”

Trợ lý khó chịu nhìn anh một cái, gã cảm giác bốn chữ “tôi đợi ông ấy” như ý bảo “có giỏi thì đến đây”. Gã không dám nghĩ nhiều bèn vội vã tạm biệt.

Đợi khi tất cả bỏ đi, Quan Miên lập tức rút tay ra khỏi tay Bạch Anh Tước nhưng đã muộn màng. Chuyện ồn ào bên đây thu hút sự chú ý của không ít người, tất cả xôn xao bàn tán về mối quan hệ giũa cậu nhân viên phát ngôn và Bạch Anh Tước.


Bạch Anh Tước lơ đễnh cười bảo: “Này có xem như là em qua cầu rút ván không?”

Quan Miên nói: “Giờ đang là giờ làm việc.”

Bạch Anh Tước đáp: “Anh ở đây đợi em.”

Quan Miên nói: “Bàn giao công việc cần một tuần.”

Bạch Anh Tước đáp: “Anh biết. Anh đợi em.”

Trong lòng Quan Miên đột nhiên nảy ra ý muốn chạm vào anh. Cậu làm thật, tay cậu vỗ nhẹ lên vai anh.

Bạch Anh Tước phản ứng cực nhanh, anh quàng qua eo cậu ôm nhẹ rồi buông ra, nhìn cậu hoạt động trong phạm vi quan sát của mình.

Hành động của hai người càng khẳng định suy đoán của người xem, tuy có thể không đúng hoàn toàn nhưng cũng gần với sự thật lắm rồi. Trong xã hội hiện đại, đồng tính là chuyện bình thường, không ai tò mò vì chuyện đó. Đám người vây quanh Bạch Anh Tước ban nãy bèn chia làm đôi, một nửa tiếp tục bám lấy Bạch Anh Tước, nửa còn lại đuổi theo Quan Miên.

Quan Miên là phát ngôn viên nên mấy câu chào hỏi xã giao thông thường với khách làm sao tránh được, đành phải nghiêm túc trả lời trong phạm vi công việc. Trong lúc giới thiệu có không ít người muốn lái sang đời tư của cậu nhưng đều bị cậu khéo léo chuyển đề tài. Cù cưa một lúc đa số đều biết điều không hỏi nữa.

Đến trưa, Quan Miên về phòng làm việc thay quần áo trước rồi cùng đi ăn với Bạch Anh Tước đang chờ ở đại sảnh.

Vừa ra tới cửa, hai người nhìn thấy Du Hải Ba dẫn năm, sáu người đến đón, nụ cười của gã xán lạn đến mức ánh nắng gần như bị lu mờ. “Đến sớm chẳng bằng đến đúng lúc, hai vị định đi dùng bữa sao? Có thể tính cả tôi vào không?”


Bạch Anh Tước cười đáp: “Bọn tôi đang định đi ăn buffet, tổng giám đốc Du có chỗ nào ngon để giới thiệu không?”

Du Hải Ba đáp: “Sao lại không? Trên du thuyền của tôi chuẩn bị sẵn hết rồi.”

Bạch Anh Tước quàng tay qua ôm eo Quan Miên.

Quan Miên đáp: “Tôi sợ nước.”

Du Hải Ba ngạc nhiên hỏi: “Thế à? Thế tôi bảo cho du thuyền cập bến.”

Quan Miên nói: “Nhìn thấy du thuyền tôi sẽ nghĩ đến nước.”

Du Hải Ba đáp: “Dễ thôi. Để tôi dặn họ dọn bàn ghế vào nhà tôi.”

Quan Miên hỏi: “Chỗ ông ở có hồ bơi không?”

Cái tên Du Hải Ba đã định sẵn bất cứ nơi nào gã ở đều sẽ có hồ bơi. Gã chỉ đành cười khổ bảo: “Tôi biết một nhà hàng buffet không tệ, để tôi mời. Chỉ sợ thiệt cho hai vị thôi.”

Bạch Anh Tước bấy giờ mới cười bảo: “Chỉ cần miễn phí là tuyệt đối không thiệt.”

Du Hải Ba cười vang, “Vậy tôi yên tâm rồi. Đi, lên xe của tôi.”

Bạch Anh Tước nói: “Tôi có lái xe. Ông dẫn đường đi, tôi theo sau được mà.”

Du Hải Ba cũng không kỳ kèo, dẫn cả đám trợ lý và vệ sĩ quay đầu đi vào xe.


Bạch Anh Tước và Quan Miên cũng lên xe. Bạch Anh Tước chỉnh chế độ tự động theo đuôi rồi không cầm lái mà để tự xe chạy.

Quan Miên ngả đầu ra gối trên ghế, đăm đăm nhìn về phía trước như đang suy nghĩ gì đó. Từ sau khi Du Hải Ba xuất hiện, vẻ mặt của cậu lúc nào cũng nặng nề. Tuy không thể dễ dàng nhận ra nhưng với một Bạch Anh Tước có quan hệ thân thiết nhất với cậu thì chẳng khác nào lộ rõ như ban ngày.

“Lo?” Anh dùng ngón cái day nhẹ huyệt thái dương của cậu.

Quan Miên đưa đầu đến gần ngón cái của anh, thấp giọng bảo: “Mới phát hiện ra sổ sách chưa bao lâu đã bị theo dõi. Tuy lần đó kịp thời trốn thoát nhưng ngay hôm sau, cả thành phố đột nhiên bị kiểm tra nhân khẩu. Tôi từng xem thử lịch phổ cập nhân khẩu của thành phố, vốn không có hạng mục ấy.”

Bạch Anh Tước mỉm cười, “Điều tra nhân khẩu, cách hay đấy.”

Quan Miên giương mắt nhìn anh.

Ngón cái của Bạch Anh Tước từ huyệt thái dương di nhẹ xuống khóe mắt của Quan Miên và dịu dàng xoa xoa, “Yên tâm, không sao đâu.”

Quan Miên đáp: “Tôi vốn phải nói không thể làm liên lụy đến anh.” Nếu đứng dưới góc độ của chuyên gia phân tích số liệu cao cấp, cậu hẳn phải ở lại bên cạnh anh vì sự an toàn của mình. Nhưng dưới góc độ của tình cảm mức đầu, cậu không muốn làm liên lụy anh, càng không muốn trở thành gánh nặng cho anh. Thế rồi tình cảm mức sâu hơn lại khiến cậu không muốn rời xa anh. Sức hấp dẫn của người đàn ông bên cạnh hình như càng ngày càng tăng. Cảm giác đó rất lạ lẫm nhưng một khi nếm trải, cậu lại càng khát khao nhiều hơn.

Tay Bạch Anh Tước đặt lên đầu cậu, bất thình lình, anh đè cậu ra hôn.

Quan Miên nghiêng đầu đón lấy nụ hôn của anh.

Một nụ hôn nhẹ nhàng, ý vị và dịu dàng đến lạ.

Xe dần dần dừng lại.

Quan Miên mở mắt ra nhìn anh. Môi trên của anh dán lấy môi dưới của cậu, anh cười khẽ và nói: “Anh không ngại để người khác phải chờ đâu.”

Quan Miên hé môi ngậm lấy môi trên của anh. Cậu lại càng không ngại.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.