Toàn Trường Đều Cho Rằng Tôi Là O Giả A

Chương 88


Bạn đang đọc Toàn Trường Đều Cho Rằng Tôi Là O Giả A – Chương 88


 88.

Chương 88.
“Công ty nhà cậu, cậu là ai ?”
Du Duy nhăn mày, dùng ánh mắt hồ nghi đánh giá Giang Thiệp.
Giang Thiệp không chút để ý nói: “Anh không đoán ra được à?”
Khóe miệng Du Duy giật giật, ác liệt nói:
“Cậu đang đùa đúng không.”
Trên đời này làm gì có việc trùng hợp như vậy, hơn nữa trong tư liệu của ông Giang Thích Phong không đề cập tới thành viên trong gia đình của ông.
Còn nữa, tuổi của ông Giang cũng không lớn, người có thể kinh doanh tới trình độ này sao có thể kết hôn sớm được, lại còn có đứa con lớn như vậy.
Có lẽ Giang Thiệp đích xác là có chút quan hệ với Giang thị, nhưng có thể là thân thích quăng tám sào cũng không tới đúng không.
Giang Thiệp nâng mắt lên, tùy ý hỏi người lại:
“Anh thấy mình rất thú vị à, vì sao tôi phải trêu đùa anh.”
Bà Tống Miên và ông Sở tuy rằng chỉ là người đứng xem nhưng cũng cảm thấy mất mặt thay cho Du Duy.
Thật ra,lúc Du Duy khoe khoang, bà Tống đã ngăn hắn vài lần nhưng thấy Giang Thiệp không có ý chọc phá cho nên bà cũng không thể nói ra thân phận thật cũng y.

Huống chi, buổi liên hoan hôm nay lấy danh nghĩa là buổi tụ họp bạn bè của hai ông Sở và ông Du, bà cũng không muốn những mối quan hệ phức tạp làm ảnh hưởng tới bầu không khí.
Nhưng Du Duy thật sự quá liều lĩnh, khi mà Giang Thiệp nói ra thân phận, có lẽ sẽ làm cho tụi nhỏ hả giận, nhưng là cha mẹ của bọn nhỏ, vẫn là thôi, ồn ào làm bữa cơm này ăn cũng không được nữa.
Lúc này ông Sở Giang Dân mới khô cằn giới thiệu:
“Vị này, vị này chính là ……!con trai của ông Giang Thích Phong – chủ tịch của Giang Thị, lúc trước tôi chưa từng gặp cháu, nên không quen thuộc, nhưng cháu đây là bạn học của Thao Thao nhà tôi, là bạn thân.”
Biểu tình của Du Duy khó có thể nói ra, không khống chế được sụp đổ hoàn toàn.

Thật ra, ngay từ đầu đã có rất nhiều manh mối rồi, rõ ràng là mọi người đều chân trước chân sau đến đây, chỉ có bọn họ phải xếp hàng dài ngoài hành lang, mà Giang Thiệp có thể trực tiếp dẫn người vào dùng cơm.
Còn có, rõ ràng người trưởng thành ở đây rất nhiều, nhưng nhân viên phục vụ chỉ để ý tới cái nhìn của Giang Thiệp, dù làm việc gì cũng đều hỏi qua y một câu.
Hơn nữa, khi nói tới phỏng vấn tại Giang thị, quả thực Giang Thiệp còn hiểu biết hơn so với người đi phỏng vấn là hắn đây.


Nhưng những manh mối đó, hắn đều không coi trọng mới tạo thành chê cười lớn tới như vậy.
Sắc mặt ông Du Tân Vinh cũng rất kém cỏi, ông ngồi lên được tới địa vị ngày hôm nay thực sự nhiều năm rồi chưa từng mất mặt như vậy, từ trước tới nay ông đều nói một không hai, người khác phải phụ họa, không nghĩ rằng hôm nay vì chuyện của con ông mà bị lỗ nặng như vậy.
Bình tĩnh xem xét thì dù ông biết Giang thị lợi hại nhưng vì không cùng ngành sản xuất, ông cũng không sợ.
Đáng tiếc xấu hổ là hiện tại con trai ông đang xin làm việc tại Giang thị, hơn nữa đây là xí nghiệp đưa ra mức tiền lương cao nhất mà con ông từng phỏng vấn, còn có không gian để phát triển sự nghiệp, bằng không ông cũng không coi trọng như vậy, tự mình dẫn hắn tới phỏng vấn tại đây.
Nếu không có những lời mạnh miệng của Du Duy lúc trước thì khi cùng ăn cơm với Giang Thiệp, còn có thể kéo gần quan hệ một chút cũng là chuyện tốt, đáng tiếc hiện tại đã không còn khả năng đó.
Ông Du Tân Vinh trầm mặc một lát, ông trầm ổn hơn con trai rất nhiều, lúc này còn có thể nặn ra một nụ cười miễn cưỡng:
“Lão Sở à, ông thật là, tại sao ông không giới thiệu trước?”
Tuy rằng ông cười nhưng trong ngôn ngữ lại có ý trách cứ ông Sở Giang Dân, nếu lúc vừa gặp mặt, ông Sở nói qua một tiếng với ông thì Du Duy cũng không tới mức bị mất mặt với Giang Thiệp như vậy.
Nhưng ông cũng buồn bực, tại sao gia cảnh như ông Giang Thích Phong lại để cho con mình thành thành thật thật học cao trung, rồi thi đại học chứ?
Mấy đứa con của cấp trên ông đều đã sớm được đưa ra nước ngoài học trường quý tộc, còn chưa tốt nghiệp đã giúp công ty gia đình xử lý công việc rồi.
Ông Sở là người thành thật, cũng không biết nói chuyện, bị ông Du hỏi như vậy, ông thật không biết trả lời thế nào.
Ông hoàn toàn không quen biết Giang Thiệp, vừa gặp đã nói ba người ta là ai, không phải có bệnh à.

Nhưng trường hợp hiện giờ ông không thể nói trực tiếp ra được, vì vậy chỉ có thể cười xấu hổ.
Sở Thao rất phản cảm, vì cha mẹ bị ông Du đè đầu như vậy, cậu dứt khoát nói:
“Chú Du ạ, Giang Thiệp là chỉ bạn của cháu, mà chú là bạn của ba cháu, hôm nay là buổi liên hoan tụ họp bạn bè mà thôi, còn nhà Giang Thiệp làm gì thì hình như không có liên quan gì cả ạ.”
Giang Thiệp cong môi, tự nhiên dựa vào người Sở Thao, còn duỗi tay khoác lấy vai cậu:
“Sở Thao nói cái gì thì chính là cái đó.”
Động tác của y quá tự nhiên, làm người khác không thể hiểu sai được.

Hầu như bạn bè tốt với nhau, làm gì cũng kề vai sát cánh.
Cả bàn ăn bây giờ chỉ có một mình Sở Tinh Ninh là đang chuyên tâm ăn uống.

Anh xếp hàng đã lâu, thật sự rất đói bụng.

Tứ Quý Xuân không hổ là nhà hàng nổi tiếng, hương vị món ăn đúng là rất tuyệt, nếu không phải là giá cả quá đắt thì chỉ sợ còn nổi danh hơn.

Sở Tinh Ninh thích ăn nấm, nhân lúc mọi người còn không động đũa.

Anh múc một muỗng lớn canh nấm, ăn cùng với cơm.

Hai má phình phình, ánh mắt xinh đẹp mị lên thỏa mãn.
“Mọi người nhanh ăn đi a, tại sao lại không ăn vậy?”
Sở Tinh Ninh mơ hồ chuyển đề tài.
Bà Tống nhanh chóng nói:
“Đúng vậy, nhanh ăn cơm, nhanh ăn cơm đi, chỉ lo nói chuyện phiếm không à.”
Trường hợp trước mặt quả là có chút mất khống chế, bà Tống liều mạng dời lực chú ý của mọi người đi, mời ông Du và Du Duy dùng bữa.
Du Duy trộm nhìn Giang Thiệp, thấy y câu được câu không nói chuyện với Sở Thao, còn dùng ngón tay đánh đàn trên đầu vai của cậu, bộ dạng không hứng thú tiếp tục nói về chuyện kia, cuối cùng hớn mới thở hổn hển một hơi.
Cơ bắp trên mặt Du Duy giật giật một chút, thấp giọng nói với ông Du:
“Ba, ba ăn cơm đi.”
Ông Du cũng hít sâu một hơi, gắp một chút đồ ăn, đại khái cũng muốn cho chuyện này nhanh qua đi.
Sở Tinh Ninh gắp một quả anh đào chiên mật lên, vừa cho vào miệng sau đó hai mắt sáng ngời, vui vẻ nói với Sở Thao:
“Ăn rất ngon!”
Sở Thao cong cong đôi mắt đào hoa nói:
“Đúng vậy, Giang Thiệp đề cử đấy anh.”
Du Duy lại nhìn về Sở Thao một lần nữa, cuối cùng cảm thấy cậu không đơn giản.
Lúc ấy bởi vì gặp Sở Tinh Ninh trước cho nên toàn bộ lực chú ý của hắn đều ở trên người Sở Tinh Ninh, chưa từng chú ý tới Sở Thao.
Nhưng hiện tại lại không giống trước, cậu là người bạn thân nhất với con trai của Giang Thích Phong, chỉ vài động tác giơ tay nhấc chân đều có thể thấy được quan hệ của bọn họ thân mật như thế nào.
Lúc này Du Duy mới phát hiện, Sở Thao cũng khá đẹp.
Chẳng qua cảm giác cậu mang lại cho người ta là quá mức cứng cỏi và nội liễm không quang mang bốn phía như Sở Tinh Ninh, cho nên ngay từ đầu không dễ bị người khác nhận ra.
Cậu tựa như ánh trăng sáng trong màn đêm, yên tĩnh, thâm trầm, tuy sáng rõ nhưng lại lạnh lẽo.
Tuy rằng mặt trăng có thể sáng lên là do mượn ánh sáng từ mặt trời nhưng chỉ cần là đêm tối, mọi người ai có thể nhìn thấy mặt trời đâu.

Chỉ tiếc, cậu là Alpha.
Giữa Alpha chỉ tồn tại quan hệ cạnh tranh, bề ngoài đẹp như vậy cũng chỉ để nhìn mà thôi.
Sở Tinh Ninh nhướng mày nói:
“Được đó, Giang Thiệp còn biết em thích ăn ngọt sao.”
Sở Thao nhẹ nhàng cắn lên thịt má, ánh mắt trốn tránh:
“Ở trường em ăn nhiều, cậu ấy nhìn thấy.”
Bà Tống ôn nhu cười, nói với ông Du:
“Hai anh em tụi nó, từ nhỏ đã thích ăn ngọt, muốn quản cũng không được, mà người ta trưởng thành sẽ không thích ăn, nhưng mà hai đứa nhà tôi sắp thành niên rồi còn mỗi ngày đều thèm ăn.”
Ông Du nói với ý vị thâm trường:
“Có thể ăn ngọt là tốt nha, giống như tôi và lão Sở đây cũng không dám ăn nhiều, sợ tiểu đường đấy.”
Ông Sở lập tức đồng ý: “Đúng vậy đó.”
Không khí tựa hồ lại trở nên hòa hợp, trưởng bối bắt đầu vừa ăn vừa nói chuyện phiếm.
Bà Tống hiếu kỳ nói:
“Tiểu Du đã có người yêu chưa, tương lai đến làm việc ở đây, có phiền toái gì hay không.”
Ông Du thở dài: “Tôi đây mặc kệ mấy chuyện đó, nghe nói ở nước ngoài cũng có quen mấy Omega, nhưng giờ đều chia tay rồi, đứa nhỏ này lòng dạ thì cao, lại yêu cái đẹp, nhất quyết phải tìm người đẹp, thật là còn chưa trưởng thành mà.”
Bà Tống tiếp chuyện:
“Người trẻ tuổi mà, thích đẹp là bình thường, đứa nhỏ vừa ưu tú lại đẹp trai như vậy, cũng không phải vội vàng gì.”
Bất thình linh Du Duy lên tiếng hỏi:
“Hai em cũng chưa yêu đương đúng không ạ?”
Bà Tống sửng sốt, nhanh chóng nói:
“Ối, hai em mới cao trung thôi, nói gì đến yêu đương hả cháu, còn đang học tập không hết đây này!!”
Trong lòng Du Duy vui vẻ, nhưng vẫn bất động thanh sắc nói:
“Hiện giờ, học sinh cao trung yêu đương cũng bình thường mà dì, đặc biệt là ở nước ngoài, bạn của cháu về cơ bản đều là yêu đương lúc còn đang học sơ trung hay cao trung rồi, sau khi phân hóa tin tức tố hấp dẫn nhau, ai mà nhịn được chứ.”
Bà Tống cười gượng:
“Học sinh trong nước thì quản nghiêm hơn, không toàn lực học tập sẽ không thi đỗ đại học đâu.”
Du Duy đảo đảo bát canh trước mặt:
“Hai em đây cũng không tồi, không có khả năng không có ai theo đuổi đi.”
Sở Tinh Ninh đang giơ di động chụp đĩa anh đào chiên mật, anh tính sau khi chụp xong sẽ đăng bài bình luận.
Du Duy ngồi đối diện với Sở Tinh Ninh, ánh mắt hắn khó có thể khống chế không nhìn sang người trước mặt.
Vừa rồi Sở Tinh Ninh đã ăn tận hứng, quả anh đào bị hắn ngậm trong miệng, nhưng mật đường hồng hồng vẫn còn vương vấn trên môi.


Anh xinh đẹp, bộ dạng khi ăn uống cũng văn nhã, nhất là lúc dùng lưỡi liếm mật đường kia, thật sự là vừa đáng yêu lại làm người động lòng.
Cổ họng Du Duy căng ra, không biết là Sở Tinh Ninh hay anh đào chiên mật mê người hơn.
Bà Tống không biết Du Duy có ý với Tinh Ninh, nếu nói về vấn đề yêu đương bà cũng tính nhân cơ hội này cũng biểu hiện thái độ của mình.
“Từ nhỏ Tinh Ninh cũng có rất nhiều người thích, mỗi ngày đều theo đuôi nó làm chúng tôi đây lo lắng rất nhiều, đặc biệt thấy phiền, cũng may đứa nhỏ hiểu chuyện, chưa bao giờ nghĩ tới những thứ lung tung dối loạn gì, thành tích học tập cũng rất ổn, ít nhất cùng phải vào đại học mới suy xét đến yêu đương.”
Giờ phút này Sở Tinh Ninh vừa mới gửi bức ảnh anh đào chiên mật cho Bùi Giáng, nghe bà Tống nói vậy, không cẩn thận nuốt luôn hạt anh đào vẫn đang ngậm trong miệng.
Sở Tinh Ninh: “….”
Bùi Giáng tựa như vẫn luôn cầm di động, nhanh chóng gửi tới một lời nhắn ngọt ngấy:
“Anh Đào thật giống anh, đều đáng yêu.”
Sở Tinh Ninh chột dạ đưa điện thoại xuống dưới gầm bàn.
Bà Tống vẫn còn tiếp tục nói:
“Khoảng thời gian trước cũng có một Omega theo đuổi Thao Thao, đôi xứng đôi lên tới 99% đó, còn đưa bánh kem cho nó, rất chân thành.

Nhưng mà đứa nhỏ kia, học tập không được tốt lắm, Thao Thao đã cự tuyệt, tôi đây cũng nhìn ra được nó khó chịu trong lòng, cùng ngày nó còn phát sốt.

Hiện tại thằng bé cũng tự hiểu rồi, giai đoạn này cái gì là quan trọng nhất.”
Động tác gắp đồ của Sở Thao cứng đờ lại.
Lần trước nhân việc của Tô Cảnh Đồng, cậu thuận thế biểu diễn trước mặt bà Tống một phen, vì để cho bà áy náy cũng như dọn đường trước cho Giang Thiệp.
Nhưng cậu không ngờ bà Tống lại nói ra trước mặt Giang Thiệp, bà còn tưởng cậu phát sốt là do khó chịu vì cự tuyệt Tô Cảnh Đồng.
Trên mặt Giang Thiệp treo nụ cười nhưng âm thâm nghiến răng, ngón tay y duỗi xuống gầm bàn, không thành thật cấu nhéo vào đùi trong của Sở Thao một cái.
Sở Thao không nhịn được run lên, sống lưng thẳng tắp.
Bà Tống giật mình, hỏi:
“Thao Thao, con làm sao vậy?”
Sở Thao nuốt nuốt nước miếng, cậu dùng cả bàn tay đè chặt lấy tay Giang Thiệp, ấp úng nói:
“Con tê…!tê chân.”
Giang Thiệp thử rút tay ra nhưng Sở Thao đã đè chặt lại, y không rút được tay ra.

Vì thế y chống cằm bằng một tay, dùng ánh mắt vân đạm phong khinh quét mắt nhìn Sở Thao một cái, cố ý trêu chọc cậu nói:
“Chuyện này cháu cũng biết, vậy ra Sở Thao lại khó chịu như vậy sao, haizzz, tại sao lại không nói với tôi nha.”
——————————


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.