Toàn Trường Đều Cho Rằng Tôi Là O Giả A

Chương 69


Bạn đang đọc Toàn Trường Đều Cho Rằng Tôi Là O Giả A – Chương 69


 69.

Chương 69.
Tháng 7, sau khi có kết quả kỳ thi đại học, trường trọng điểm số 1 Hoài Nam vẫn đứng đầu toàn tỉnh.

Chẳng qua học sinh có thể đỗ vào các trường TOP lại ít hơn năm trước tới một nửa, so sánh với trường trọng điểm khác của các tỉnh thì rơi xuống hạ phong.
Thầy hiệu trưởng không thể nuốt trôi khẩu khí này cho nên hận không thể lập tức rửa mối nhục, vì vậy đã ra thông báo cho toàn bộ học sinh năm 3 khai giảng vào giữa tháng 8, bắt đầu tiến vào giai đoạn ôn tập trước 15 ngày.
Sở Thao và Sở Tinh Ninh hoang mang rối loạn nhận được thông báo là lúc vẫn còn đang ở dưới quê với bà nội.

Vì vậy hai người gấp gáp trở về còn mang theo không ít táo dại đặc sản vùng núi.
Ngày khai giảng đầu tiên, trong trường khá trống trải, ngay cả siêu thị nhỏ ở cổng trường còn chưa mở cửa, Sở Tinh Ninh vốn định mua bình nước uống nhưng giờ xem ra không thể mua rồi.
Anh lấy một quả táo đã rửa sạch từ trong túi ra, nhét vào trong miệng nhai nhai, vừa ăn vừa nghiêng đầu nhìn về phía Sở Thao, vài giây sau, anh đem túi táo của mình đưa cho Sở Thao:
“Anh cầm mấy quả thôi, còn lại em cầm chia cho bạn học đi, anh cũng không có mấy bạn bè thân thiết.”
Trừ Tây Tầm ra anh không gần gũi với đám Omega trong lớp, tùy tiện chia táo cho người ta cũng thấy kỳ hơn nữa anh cảm thấy nên đưa cho Sở Thao thì hơn dù sao còn có Giang Thiệp nữa.
Mặc kệ nói như thế nào thì Giang Thiệp cũng đã giúp đỡ Sở Thao rất nhiều về tình về lý thì hẳn là nên tỏ vẻ một chút.
Sở Thao mím môi, cũng không từ chối:
“Được ạ.”
Cậu nhận túi táo từ tay Sở Tinh Ninh, nắm chặt cả hai túi trong tay.

Tới đại sảnh thì hai người tách ra, Sở Thao một mình đi lên tầng.
Dù sao vẫn còn trong kỳ nghỉ hè, chẳng sợ năm 3 đã bắt đầu đi học nhưng nhà trường cũng chưa yêu cầu nghiêm khắc về giờ học, theo quy định thì chỉ cần đến trường trước 8h là được, nhưng hai người vẫn quen đi học lúc 7h.
Hành lang không có ai, cả trường chưa có mấy người tới.
Cậu vừa đi lên tới tầng 3 thì nghênh diện một bóng người ngã xuống, Tô Cảnh Đồng trượt chân ngã từ trên cầu thang xuống.
“Á!” Tô Cảnh Đồng kêu lên thảm thiết.
Sở Thao không nghĩ nhiều, cậu bước nhanh tới, dùng thân thể đón lấy Tô Cảnh Đồng giúp hắn giảm bớt lực đạo rơi xuống, khiến hắn không đến mức bổ nhào xuống mặt đất.
Tô Cảnh Đồng ngã nhào vào lòng ngực Sở Thao, theo bản năng cánh tay ôm lấy eo cậu.
Hắn lùn hơn so với cậu, cũng mảnh mai hơn cậu, dán vào người cậu hắn mới phát hiện, tuy rằng Sở Thao mảnh khảnh nhưng cũng có cơ bắp rắn chắc.
Hắn có chút không được tự nhiên, từ trước tới giờ hắn vẫn luôn không dám nhìn thẳng vào mặt cậu, vì lần trước cậu lạnh nhạt với hắn, còn gần đây nhất Sở Thao bắt gặp bộ dạng mất mặt của hắn trước Lương Nhất Thiên.
Nhưng hôm nay, người này lại không chút do dự đỡ lấy mình, mặc kệ nguy hiểm vì bị va chạm mạnh.
Tô Cảnh Đồng yên lặng nuốt nước miếng, hắn cảm thấy một cỗ hương vị tuyết tùng tươi mát dễ ngửi bao vây lấy mình.

Huống hồ ở khoảng cách gần như vậy, ít hoặc nhiều hắn có thể ngửi được hương vị tin tức tố của Sở Thao, tuy rằng có thuốc ức chế nhưng hắn vẫn cảm thấy hai bên sườn mặt dần dần nóng lên.
Từ trước tới nay Sở Thao chưa từng bị Omgega kiều kiều mềm mại ôm chầm như vậy, cả người cảm thấy không khỏe, cậu nhíu nhíu mày, khoang mũi tràn đầy hương vị hỗn hợp giữa tin tức tố và mùi nước hoa của Tô Cảnh Đồng, làm cậu có chút hoảng hốt.
Tin tức tố của Omega dù ít hay nhiều vẫn có ảnh hưởng tới Alpha, hơn nữa người này lại không thích phun thuốc ức chế, vừa rồi lại sợ hãi tới toát mồ hôi khi trượt chân ngã xuống làm cho tin tức tố phát tán càng nhanh.
Sở Thao lập tức đẩy hắn ra, lui về sau một bước.
Tô Cảnh Đổng đang phát ngốc trong lòng ngực cậu, không nghĩ rằng cậu lại đẩy hắn ra như vậy, làm hắn mất thăng bằng, thở hổn hển.
“Đau quá a a …”
Hắn hơi nâng chân trái lên, không dám chạm xuống đất, nháy mắt đáy mắt đọng một tầng hơi nước, hàm răng cắn chặt lấy môi dưới.

Đau đớn tựa như kim đâm vào trong xương cốt truyền từ dưới lên, đau tới nỗi hắn rớt nước mắt.
Ánh mắt Sở Thao dời xuống vào mắt cá chân hắn.
Đồng phục được Tô Cảnh Đồng sửa lại , ống quần bó sát người, còn lộ ra một đoạn cổ chân, mắt cá chân của hắn hơi chút gồ lên, tựa hồ như bị trật chân khá nặng.
Tô Cảnh Đồng hít hít mũi, một tay bắt lấy lan can, sau đó hơi cúi người xuống sờ mắt cá chân của mình.
“Đau a…”
Hắn kêu nhỏ một tiếng rồi nâng đôi mắt hồng hồng nhìn lên Sở Thao đang ở trước mặt.
Sở Thao khựng lại một chút:
“….!Nếu không tôi đưa cậu tới phòng y tế nhé?”
Để hắn một mình nhảy tới phòng y tế cũng không được, tuy rằng cậu không thân với hắn nhưng tóm lại thì cũng có duyên gặp mặt 1-2 lần.
“Được!” Tô Cảnh Đồng sợ cậu đổi ý, vì vậy lập tức đáp ứng.
Mỗi lần hắn gặp Sở Thao đều cảm thấy bộ dạng của cậu thật lãnh đạm, ở chung không được tốt lắm.
“Vậy cậu phun thuốc ức chế đi.”
“Ồ.” Tô Cảnh Đồng không tình nguyện lấy ra thuốc ức chế trong túi, phun vài lần lên cổ.
Hương vị thuốc ức chế của hắn cũng khá nồng, quậy với mùi nước hoa thật gay mũi làm người không muốn tới gần.
Sở Thao buộc lại túi táo, nhét vào cặp sách sau đó cố nén cảm giác không khỏe, nâng lên cánh tay của Tô Cảnh Đồng.
Tô Cảnh Đồng ghé mắt nhìn cậu một cái, sau đó cẩn thận dựa cả người vào cậu.
Sở Thao cũng chỉ nhướng mày, không cự tuyệt.
Tô Cảnh Đồng chớp chớp mắt, vừa bước nhẹ nhàng vừa ngửi mùi hương tuyết tùng trên người Sở Thao.

Đây là lần đầu hắn nhìn thẳng vào cậu, nói thật, Sở Thao rất đẹp, rất giống với Sở Tinh Ninh.
Trước kia hắn một lòng một dạ nhào vào Giang Thiệp, còn phải ứng phó với gã Lương Nhất Thiên ngu ngốc kia, thế nên chưa từng nghiêm túc nhìn Sở Thao.
Với diện mạo này của Sở Thao chỉ cần gặp qua một lần là không thể quên được.


Hơn nữa Sở Thao là người thanh lãnh nhất mà hắn từng gặp qua, ngay cả thuốc ức chế cũng có hương vị riêng biệt như vậy.
Tô Cảnh Đồng chịu đựng đau đớn thấp giọng nói:
“Tôi nghe nói, trước kia lớp 3 các cậu hẹn bên trường giáo dưỡng đánh nhau, là cậu đánh bại gã đại ca bên đó đúng không?”
Lúc trước có không ít Alpha bên trường kia theo đuổi hắn, hắn hưởng thụ cảm giác người ta nhìn chằm chằm mình, thậm chí hắn còn khoe ra toàn bộ mị lực của mình, sau hắn mới biết được, đám người bên trường kia vũ nhục Omega của trường trọng điểm bọn họ.
Tô Cảnh Động cực kỳ tức giận, thậm chí hắn còn cảm thấy đám người kia đang nói chính mình, nhưng hắn yếu đuối không làm gì được, sau đó hắn lại nghe nói Giang Thiệp dẫn người đi tìm đám người bên kia nói chuyện, tức khắc sự ái mộ của hắn với Giang Thiệp lại tăng lên một level.
Nhưng không nghĩ rằng, tin tức truyền lại là lớp trưởng lớp 3 Sở Thao mới là người đánh bại đại ca của trường giáo dưỡng.
Tô Cảnh Đồng thường xuyên quậy cùng đám Alpha, hỏi thăm qua vài người họ đều nói là Sở Thao động tay.

Nói cách khác, Sở Thao là người trút giận cho đám Omega bọn họ.

Vốn dĩ Sở Thao đã quên mất chuyện này, nghe hắn nói vậy thì khá sửng sốt, lâu sau mới trả lời: “Ừ” một tiếng.
Tô Cảnh Đồng hiếu kỳ hỏi:
“Vậy cậu đánh nhau lợi hại như vậy sao?”
Hắn biết gã đại ca bên kia khá cao lớn lại vạm vỡ không phải người dễ chọc, trừ Giang Thiệp ra không ai dám đối nghịch với hắn.
“Cũng được.” Sở Thao cảm thấy việc đánh nhau chẳng có gì đáng giá để khoe ra cả.

Tô Cảnh Đồng nhớ lại cảm xúc khi mình nhào vào trong lòng ngực Sở Thao, hắn cảm nhận được độ cứng rắn của cơ bắp, ánh mắt hắn không khỏi run rẩy.
Tới cửa phòng y tế, Sở Thao bảo hắn chờ một chút, cậu giúp hắn lấy số thứ tự rồi đưa hắn vào phòng.
Tô Cảnh Đồng ngồi trên giường, cởi giày ra, bác sĩ nhéo nhéo mắt cá chân của hắn một cái, lập tức hắn kêu lên.
Sở Thao bình tĩnh nói:
“Đừng làm ồn, cô đang kiểm tra xem cậu có bị gãy xương hay không.”
Tô Cảnh Đồng đau muốn chết nhưng vừa nghe lời Sở Thao nói, thanh âm không tự chủ được nhỏ xuống.

Hắn nức nở khóc, ánh mắt ủy khuất quét qua Sở Thao sau đó cúi đầu ôm đầu gối không nói lời nào.
Bác sĩ nói:
“Không sợ đau, em thử hoạt động một chút xem nào.”
Tô Cảnh Đồng hít hà một cái rồi cẩn thận nâng chân lên.
“Có thể cử động nhưng mà em đau quá.”

Bác sĩ lại bắt lấy bàn chân hắn, xoay một vòng:
“Không bị gãy xương chỉ là bị trật chân rất nghiêm trọng, ít nhất phải 1 tháng mới khỏi, để tôi đắp thuốc cho.”
Sở Thao thấy Tô Cảnh Đồng không có vấn đề gì lớn, đạm thanh nói:
“Cậu ở lại đắp thuốc đi, tôi về trước đây.”
Dứt lời, cậu xoay người đi ra ngoài.

Phòng y tế sẽ ghi lại bệnh án, có vào lớp muộn cũng không sao, huống chi giáo viên phòng y tế còn có thể hỗ trợ liên hệ với giáo viên chủ nhiệm, cậu cũng không còn chuyện gì ở đây.
“Này..” Tô Cảnh Đồng dồn dập gọi lại Sở Thao.
Cậu quay đầu, nâng đôi mắt đào hoa lên, hỏi:
“Còn có việc gì sao?”
Nắng sớm vừa lúc xuyên qua ô cửa sổ chiếu vào nửa bên mặt của Sở Thao, một bên mặt cậu được tắm gội trong ánh mắt ban mai, nửa còn lại lại ẩn nấp vào bóng tối, đôi mắt đào hoa trời sinh ôn nhu đa tình, đáy mắt tựa như đong đầy một vầng sáng.
Tô Cảnh Đồng hoảng hốt lẩm bẩm nói:
“Không….!không có việc gì.”
Sở Thao không suy nghĩ gì gật đầu, chớp mắt một cái đã đóng cửa phòng y tế lại.
Sau khi đi ra cậu kéo cổ áo đồng phục lên ngửi ngửi, đồng phục của cậu có ám mùi nước hoa nồng đậm của Tô Cảnh Đồng còn có một chút hơi thở của Omega.

Cậu buồn bực thở dài, không vào lớp ngay mà tìm một ô cửa sổ, mở cửa hóng gió.
Làn gió nhẹ xuyên thấu qua song cửa sổ, thổi vào mái tóc mềm mại của cậu, cũng làm tan đi không ít mùi nước hoa nồng nặc.
Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa phủi phủi quần áo, vừa nhìn đám học sinh lục tục đi vào trường.
Chốc lát sau cậu kéo áo lên ngửi ngửi, hơi thở của Omega đã không còn quá rõ ràng.

Cậu nghĩ, không đâu tự nhiên đứng ở đây hứng gió làm gì, nhưng rồi lại nghĩ, với lòng dạ hẹp hòi kia của Giang Thiệp, không thể cho y biết mình vừa ôm một Omega được.
“Này, lớp trưởng, sao còn không đi vào?”
Sở Thao quay đầu lại, thấy Từ Viên và Phương Thịnh đang đi tới.
Cậu nhanh chóng sửa sửa lại cổ áo rồi đóng lại cửa sổ, định thần nói:
“Đến rồi à, Giang Thiệp đâu?”
Từ Viên không nghĩ tới câu hỏi đầu tiên của Sở Thao lại là về Giang Thiệp.
Hắn nhún vai nói:
“Siêu thị nhỏ ở cổng trường bán sữa chua hôm nay không mở, A Thiệp lải nhải dài dòng một đống rồi chạy ra ngoài mua rồi.”
“Sữa chua?” Sở Thao nhướng mày.
Phương Thịnh ho khan vài tiếng, chớp chớp mắt nhìn Sở Thao với ý vị thâm trường:
“Là …!sữa chua vị lô hội đó..”
Từ Viên chẹp chẹp nói:
“Chẳng biết từ khi nào mà A Thiệp lại thích vị sữa chua này, tôi thấy người ta mua vị này đều là cho bạn gái, vừa đắt lại còn được ít.”
Sở Thao: “…” Bạn gái…

Phương Thịnh nhìn Từ Viên với ánh mắt một lời khó mà nói hết, hắn nhéo một cái vào sau lưng Từ Viên:
“Mày nói ít cũng không ai bảo mày câm đâu?”
Từ Viên giật mình, trở tay tung một trưởng vào gáy Phương Thịnh:
“Tiểu Thịnh Tử, gần đây tao phát hiện mày cực kỳ kiêu ngạo đó nhé, ngay cả ba ba ta đây nói chuyện cũng muốn quản hay sao.”
Hai người loạn đánh một đoàn.
Sở Thao mặc kệ hai người này, cậu nói:
“Hai người đánh đi, tôi vào lớp đây.”
Sau khi vào phòng học, cậu còn chia không ít táo cho Phương Thịnh và Từ Viên.

Hai người này đều là bạn bè của Giang Thiệp, cũng khá thân quen với cậu.
“Cảm ơn lớp trưởng!” Phương Thịnh vui vẻ nhận lấy.
Từ Viên thì lập tức lấy một quả ra cắn:
“Oa, thật ngọt, từ trước tới giờ tôi chưa từng ăn loại táo này, lớp trưởng thật tốt, còn nghĩ tới tôi.”
Không bao lâu, Giang Thiệp đi vào, trong tay còn xách theo bình sữa chua vị lô hội, hai bên thái dương còn ẩn ẩn ra chút hồ hôi.
Siêu thị lớn gần trường nhất cũng phải cách mấy trăm mét, đi qua đi lại phải hơn 1 km, hiển nhiên là Giang Thiệp đã chạy về.
Thấy Giang Thiệp tới, Sở Thao cong cong đôi mắt ý cười lộ ra.
Tuy rằng nghỉ hè hai người không có gặp mặt, nhưng cậu và y luôn duy trì liên hệ, lịch sử trò chuyện trên Wechat một ngày cũng mấy trăm tin, nhưng dù vậy, vẫn có chút nhớ nhung.
Điều mà cậu chờ mong nhất khi đi học chính là có thể nhìn thấy người này.

Giang Thiệp cũng cong môi, đi tới đem bình sữa chua đặt trên bàn Sở Thao, vừa muốn mở miệng nói chuyện thì y ngửi thấy loáng thoáng mùi nước hoa.
Mùi nước hoa này có chút quen thuộc.
“Cậu xịt nước hoa sao?” Giang Thiệp híp híp mắt hỏi.
Mí mắt Sở Thao nhảy dựng lên nói:
“Không…”
Từ Viên vừa cắn táo vừa tùy tiện nói:
“Không phải đâu, đây là mùi SINO 7 nha, mùi mị hoặc kinh điển của Omega, phỏng chừng là có Omega nào đó cọ vào trên người lớp trưởng.”
Nhãn hiệu mà Từ Viên có thể nhận thức đương nhiên là Giang Thiệp không xa lạ, vừa nghe tên kia nói ra y hơi nghiêng nghiêng đầu đánh giá Sở Thao.
Huyệt thái dương của Sở Thao giật giật.
Mà Từ Viên linh quang chợt lóe, vỗ tay một cái:
“Mẹ nó, tôi còn đang thắc mắc vừa rồi sao lớp trưởng lại đứng ở cửa sổ hóng gió làm gì, có phải có tình huống hay không? Tiểu khả ái ở lớp nào thế? Có đẹp hay không?”
Đôi mắt của hắn vừa đen vừa sáng, hứng thú bừng bừng nhìn về phía Sở Thao, trong đầu tính toán đào ra một đống bát quái.
Sở Thao giương mắt nhìn Từ Viên:
“…..!Cậu….!nhổ táo vừa nuốt ra cho tôi!”
———————–


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.