Bạn đang đọc Toàn Trường Đều Cho Rằng Tôi Là O Giả A – Chương 35
35.
Chương 35.
Theo thường lệ thì tiết tự học buổi tối ngày thứ ba là để giải đáp nghi vấn.
Sau khi Sở Thao ăn xong cơm chiều, cậu sửa sang lại toàn bộ bài tập của cả lớp rồi tính toán đi nộp cho cô Dương Liễu.
Trước khi đi, theo bản năng cậu ngẩng đầu nhìn khắp lớp, không khí trong phòng học có chút kỳ quái.
Chỉ có vài người lèo tèo ngồi trong lớp, nhưng cặp của tất cả mọi người vẫn còn, cũng không thấy ai trốn về trước.
Hoặc là đám người này lại chơi bóng ở sân bóng rổ nhỉ? Ánh mắt Sở Thao liễm khởi, ôm chồng bài tập đi tới văn phòng chủ nhiệm.
Trong văn phòng, sương khói gay mũi, mấy thầy chủ nhiệm đang dựa bên cửa sổ hít mây nhả khói, nói chuyện phiếm chủ đề là thành tích thi thử của năm 3.
“Lần thi thử này so với những trường thực nghiệm của tỉnh thì như nào?”
“Nghe nói chẳng ra gì, mấy thấy cô chủ nhiệm năm 3 lo lắng tới nỗi tóc muốn trọc hết rồi, mấy hạt giống cũng không phát huy được trình độ bình thường.
Dựa theo lệ những năm qua thì trường chúng ta thi vào những trường đại học TOP 2 cũng phải được 20-30 đứa, nhưng qua lần thi thử này thì phỏng chừng 10 đứa cũng không có.”
“Tại sao lại kém như vậy.”
“Thì có thể là do vội vàng, hơn 100 đứa dùng cả điểm thể dục để cộng điểm, bị tố cáo, rồi thẩm tra lại, cuối cùng chỉ có một đứa dùng bản lĩnh thật để có điểm cộng thêm, còn lại đều bị hủy bỏ.”
“Chậc, vậy có tiền cũng không thể làm gì rồi, thi đại học đã tới gần như vậy, chắc phụ huynh đám học sinh này gấp gáp tới điên mất.”
“Nhất định rồi, nhưng mà khóa chúng ta cũng nhẹ nhàng rồi, cộng điểm đã bị hủy bỏ, giờ toàn dựa vào bản lĩnh thôi.”
“Đúng vậy, chất lượng khóa của chúng ta không tồi, ít nhiều là do chủ nhiệm khối anh minh, đem toàn bộ rác rưởi tập trung hết vào lớp A3.”
“Ha ha, thật sự là con sâu làm rầu nồi canh.”
Hai vị thầy giáo buôn chuyện tới tận hứng, thừa dịp cô Dương Liễu không ở đây, không chút kiêng nể nhục nhã học sinh lớp A3.
Rác rưởi, cặn bã của xã hội, thất học….
Sở Thao nhíu mày, khi cậu đi vào động tác rất nhẹ cho nên không có người chú ý tới cậu.
Mặc dù có chú ý thì cũng không biết cậu học lớp nào.
Rầm!
Sở Thao đem chồng bài tập vỗ xuống bàn.
Bàn làm bằng gỗ rỗng, cho nên thanh âm va chạm rất lớn.
Hai thầy giáo giật mình hoảng sợ khiến cho tàn thuốc trên tay rơi xuống quần áo, tàn thuốc vẫn nóng, mơ hồ vẫn còn tia lửa đỏ, dính lên quần jean một cái, ngay lập tức chiếc quần có thêm một vệt đen.
“Ai đó! Không gia giáo gì cả!”
“Ở văn phòng phải nói nhỏ chút!”
Sở Thao lạnh lùng liếc mắt nhìn quét qua bọn họ, ngữ khí cứng rắn nói:
“Rác rưởi lớp A3 vốn dĩ không có gia giáo đâu ạ, mong các thầy thông cảm.”
Trên mặt hai thầy giáo đều có chút xấu hổ, nhưng sau đó bọn họ lại lấy danh nghĩa là thầy giáo mà trách mắng cậu:
“Nha, quăng vở để xả giận phải không.”
“Em cảm thấy tôi không nói đúng à? Lớp các người từng người từng người một trừ bỏ gây phiến toái cho trường thì còn có thể làm gì?”
Sở Thao kéo nhẹ khóe môi nói:
“Thầy là giáo viên, sau lưng lại nói học sinh như vậy thì còn gia giáo ở đâu ạ?”
Lập tức sắc mặt hai thầy giáo trầm xuống.
“Phản rồi, âm dương quái khí cho ai xem hả?”
“Cậu có gì không phục chứ, tối nay mấy người gây rối còn chưa đủ náo nhiệt hay sao, chuẩn bị tiếp tục gây rối ở văn phòng nữa sao?”
Sở Thao nhướng mày, trong mắt lộ chút nghi hoặc.
Tối nay? Bọn họ rõ ràng tan học như bình thường, đi ăn cơm rồi chờ vào tiết tự học buổi tối.
Rốt cuộc là gây rối cái gì?
Một vị giáo viên tỏ ra vui vẻ tới khoa trương:
“Không phải không biết đó chứ? Giang Thiệp lớp các cậu không phải đã kéo toàn bộ lớp đi hay sao?”
Sở Thao mím chặt môi, không lên tiếng, bình tĩnh nhìn vị thầy giáo kia, chờ thấy giải thích.
“Giang Thiệp lại mang theo người đi gây sự với đám học sinh trường cao trung giáo dưỡng gần đây, cô Dương chủ nhiệm lớp đã đi tìm rồi.”
“Một năm vài lần như vậy, còn gây ra một đống việc lung tung rối loạn, sau đó lại để ba cậu ta tới giải quyết.”
“Cậu trừng mắt với tôi thì có lợi ích gì, xem những việc bọn họ làm đi, đây là những việc mà học sinh đứng đắn có thể làm hay sao.”
“Kéo bè kéo lũ đánh nhau, tự cho mình là siêu phàm, thật ấu trĩ.”
Tay Sở Thao nắm chặt thành quyền, hàm răng cắn lấy môi dưới, không rên một tiếng, bước nhanh trở về lớp.
Lớp vẫn trống rỗng như cũ, thiếu hơn một nửa lớp.
Giang Thiệp không ở, Phương Thịnh, Từ Viên cũng không ở, còn Đái Văn Giản, Hứa Bác Học, và đám đàn em đi theo Giang Thiệp cũng không ở.
Ở góc cuối lớp, Bàng Tài đang ôm một quyển truyện tranh, vừa xem vừa hít nước mũi.
Ánh mắt Sở Thao dừng trên người hắn.
Bàng Tài nhìn tới một tờ truyện vẽ ngực lớn, thì cười trộm hai tiếng, hắn đang chăm chú xem thì cảm thấy từ trường chung quanh mình có chút không đúng.
Hắn dừng một chút, lấy quyển sách giáo khoa che lại quyển truyện tranh, rồi ngẩng đầu lên.
Sở Thao đang đi thẳng tới chỗ hắn, với sắc mặt không tốt, cậu dùng sức nắm chặt hai bàn tay tới gắt gao, khớp xương trở nên trắng bệch.
Bàng Tài: “…..” Trời ạ? Hắn lại đắc tội ác thần này từ lúc nào ?
Cơ bắp Bàng Tài căng chặt, trong lòng khiếp đảm nhưng trên mặt không dám biểu hiện.
Hắn ném quyển truyện tranh xuống bàn, đẩy bản đứng lên.
“Không để yên đúng không? Tao không chọc mày thì thôi sao mày còn định gây phiền toái cho tao à! Mà thật cho rằng tao sợ mày hay sao tao liều mạng với mày!”
Bàng Tài nghiến răng nghiến lợi, giơ nắm đấm vận khí chuẩn bị nhào vào Sở Thao.
Sở Thao nâng tay lên, lòng bàn tay cậu bắt được nắm đấm của hắn, cậu hỏi:
“Giang Thiệp ở đâu?”
Cậu không có thời gian rảnh để ôn chuyện với Bàng Tài.
Lấy trình độ nịnh bợ của hắn với Giang Thiệp nếu thật sự Giang Thiệp muốn làm gì thì khẳng định hắn cũng muốn đi theo.
Nhưng hiển nhiên lần này Giang Thiệp không muốn dẫn hắn đi cùng.
Bàng Tài dừng một chút, đột nhiên chớp mắt một cái mới phát hiện mục tiêu của Sở Thao không phải hắn, mệt hắn bị dọa một thân mồ hôi lạnh.
“Mày ….!mày đừng lôi kéo làm quen, tao không thân với mày!”
Bàng Tài lạnh mặt, ngồi trở về chỗ.
Sở Thao hít một hơi:
“Tôi không rảnh nói chuyện tào lao với cậu, Giang Thiệp đi đâu rồi?”
Bàng Tài ưỡn ngực, bộ dạng hiên ngang lẫm liệt nói:
“Mày có thấy tao là người bán đứng Thiệp ca không?”
Sở Thao duỗi tay đè vào bả vai Bàng Tài, năm ngón tay cậu dùng sức ấn vào huyệt vị yếu ớt nhất của hắn, trầm giọng nói:
“Tôi hỏi lại một lần nữa, Giang Thiệp đi đánh nhau ở đâu?”
“Ai dà, mẹ…..!mày nhẹ chút đi!”
Bàng Tày bị cậu ấn một cái, cả cánh tay đều tê rần, đau tới nhe răng trợn mắt.
Hắn la hét nhưng Sở Thao không có ý giảm bớt sức lực, lúc này hắn mới biết Sở Thao đang rất nghiêm túc.
Hắn không đánh lại Sở Thao, hiện tại trong lớp cũng không ai chống lưng cho hắn.
Vì vậy, người nghèo chí đoản, Bàng Tài ỉu xìu nói:
“Tao không biết anh ấy đi đâu đánh nhau, anh ấy cũng không mang tao theo mà! Đều là do đám đổ bỏ trường giáo dưỡng kia gây ra, chúng dám vũ nhục Omega trường trung học số 1 này của chúng ta, Thiệp ca mới đi giáo huấn bọn chúng!”
Đôi mắt đào hoa của Sở Thao hơi híp lại, khuôn mặt ôn nhu đa tình còn hiện vài phần sắc bén.
Cậu buông Bàng Tài ra, xoay người ra khỏi lớp.
Đồ ngốc Giang Thiệp này đúng là gây chuyện khắp nơi.
Cũng không trách được giáo viên khinh thường lớp bọn họ, tỏ vẻ anh hùng nhất thời cuối cùng để lại cục diện rối rắm làm vô số người phải hỗ trợ thu dọn.
Hơn nữa, cậu từng nghe nói, đám người bên trường giáo dưỡng kia đều rất ngang ngược, đánh nhau còn dám dùng dao thọc, ngay cả mệnh cũng không cần.
Cậu không dám tưởng tượng nếu Giang Thiệp thật sự nhất thời thất thủ bị người ta thọc một dao thì làm sao bây giờ.
Sở Thao chạy nhanh ra khỏi trường.
Gió đêm phần phật thổi làm ngọn cây rung động xào xạc.
Bởi vì hôm trước có mưa cho nên không trung hôm nay thực sự trong suốt thanh minh, không một gợn mây mù.
Ánh sao trời lấp lánh phảng phất như chỉ cần giơ tay cũng có thể với tới, mùi hoa ngọc lan tươi mát lan tỏa khắp các ngóc ngách trong trường.
Đêm nay vốn nên là một đêm an bình, yên ắng.
Cậu chạy tới cổng trường thì chạm mặt với cô Dương Liễu đang gấp gáp, luống cuống như kiến bò chảo nóng.
Sở Thao nhanh chóng hô lên: “Cô ơi.”
Dương Liễu thấy cậu thì đôi mắt sáng ngời.
Cô lau lau mồ hôi trên trán, cố gắng nở nụ cười méo mó hỏi:
“Sở Thao, em có thấy Giang Thiệp ở đâu không?”
Sở Thao lắc đầu nói:
“Em cũng đang tìm cậu ấy.”
Cô Dương thở dài: “Không có việc gì, chúng ta tách ra tìm.
Em đi con đường thông qua sân vận động tìm quanh trường xem sao, còn cô sẽ đi tìm trên con đường tới trường trung học giáo dưỡng kia.
Nếu tìm được rồi thì em nhanh chóng báo cho cô biết nhé, tuyệt đối không để bọn chúng động thủ!”
Sở Thao gật gật đầu, cô Dương Liễu cho cậu số di động của cô rồi vội vàng đi tìm.
Sở Thao cũng tìm kiếm giống như ruồi bọ không đầu.
Việc kéo bè kéo lũ đi đánh nhau, trong nhân sinh của cậu tuyệt đối chưa từng phát sinh.
Cậu vốn dĩ cách rất xa những thứ đó, xa đến nỗi cậu căn bản không biết địa điểm thường hẹn đánh nhau ở đâu, có quy củ gì, mang theo bao nhiêu người.
Vì vậy cậu chỉ có thể lang thang tìm kiếm không mục tiêu.
Sở Thao đi tới đầu phố, bỗng nhiên nghĩ tới, lần đầu đầu tiên cậu gặp Giang Thiệp, lúc đó Giang Thiệp đang ở trong ngõ nhỏ kia giáo huấn người khác.
Là ngõ nhỏ cậu để xe.
Tinh thần cậu như chấn động, ôm một tia hy vọng, chạy về nơi đó.
Cổng trường rất ít xe, đèn đường cũng rất ít, vì tiết tự học buổi tối còn chưa tan, cho nên bãi đỗ xe vẫn còn vài chiếc xe của giáo viên thưa thớt dừng đỗ.
Cậu nhanh chóng xẹt qua công trường, không kịp thưởng thức khí thế ngất trời của những người bán hàng rong, cũng không kịp ngửi mùi hương của thịt nướng hay mùi thơm ngọt ngào của bánh trái.
Khi cậu chạy tới đầu hẻm, cậu ẩn ẩn nghe thấy bên trong có động tĩnh.
Bước chân của cậu khựng lại.
Cậu nghe được thanh âm trêu đùa không chút để ý của Giang Thiệp.
“Mẹ nó, mày lặp lại lời nói trên mạng một lần nữa xem nào?”
Ngữ khí của Giang Thiệp càng ôn hòa vui vẻ thì đại biểu bản thân y đang chuẩn bị bùng nổ.
“Bố mày nói đấy, thì sao nào, Omega của trường cao trung trọng điểm số 1 của các người đều là Tiện – Hóa, 500 đồng một đêm, đã dâm lại còn đãng.
Tao nói này, Giang Thiệp, mày không phải Omega chứ, lời kia không phải nói mày đi.”
Giang Thiệp cười nhạt một tiếng, biếng nhác nói:
“Alpha trường giáo dưỡng chúng mày đều là con hoang, lời kia không phải chúng mày tự nói mình à?
Đại ca trường giáo dưỡng bẻ ngón tay, khớp xương kêu lên răng rắc.
“Mày có ý gì Giang Thiệp, tao không muốn đánh nhau với mày, chính mày chạy tới tìm đánh đó nhé.”
Đám người trường giáo dưỡng bình thường hoành hành ngang ngược, lớn lớn bé bé đánh hội đồng đã quen nhưng bọn hắn cũng không muốn va chạm vào Giang Thiệp.
Danh hiệu đại ca của 12 trường cao trung Hoài Nam của Giang Thiệp không phải thổi mà có.
Thành phố Hoài Nam này có 12 trường cao trung, mỗi trường đều đã từng cọ xát va chạm với Giang Thiệp, cuối cùng đều bị y dạy dỗ.
Có một lần, có một kẻ ngốc nào đó bị đánh tới đầu óc nóng lên dám cầm dao xông lên, muốn đánh lén.
Lưỡi dao còn cách gáy Giang Thiệp vài cm nữa thôi mà Giang Thiệp có thể vặn người né tránh, tay y dùng sức vài giây sau đoạt được con dao kia, sau đó nhấc chân đá một cái, làm gãy 2 cái xương sườn của người nọ.
Từ đó về sau, thanh danh của Giang Thiệp truyền khắp.
Vì vậy đám đại ca của những trường còn lại, không dám trêu chọc vào Giang Thiệp.
Giang Thiệp nhún vai, tay cắm túi quần, đi lên phía trước vài bước, khóe môi hơi gợi lên:
“Ông đây mấy ngày nay quá nhàn nhã, vừa lúc muốn đi giáo huấn mấy đứa miệng tiện, chính bọn mày đâm vào họng súng đấy.”
Đại ca trường giáo dưỡng này cũng sĩ diện, nếu như bị Giang Thiệp dọa mấy câu đã sợ chạy thì về sau hắn làm sao còn dám lăn lộn trong giới này nữa.
Lão đại cắn răng cười lạnh nói:
“Xem ra hôm nay sẽ có kẻ phải nằm bị khiêng ra ngoài.”
Sở Thao vừa gửi tin nhắn thông báo cho cô Dương Liễu xong, mắt thấy bọn họ sắp động thủ, không thể chờ nữa, cậu cắn răng xông vào.
“Giang Thiệp, từ từ!”
Hai bên đang giương cung bạt kiếm bị Sở Thao hô một tiếng đều sửng sốt.
Không khí khẩn trương ít nhiều giảm xuống.
Mọi người đều quay đầu lại nhìn, thấy chỉ có một người đang đứng ở đầu hẻm.
Chỉ là một học sinh, cực kỳ mảnh khảnh, còn mặc đồng phục chỉnh tề sạch sẽ.
Vừa lướt qua cũng biết, không phải người trong giới giống bọn họ.
Phương Thịnh kinh ngạc nói:
“Mẹ, tại sao lớp trưởng lại tới đây!”
Từ Viên cũng bực bội, lần này bọn họ kéo đàn kéo lũ toàn là những người có thể tin tưởng được, không thể có người nào mật báo cho lớp trưởng được.
Trong mắt hắn, lớp trưởng đại biểu cho giáo viên, đại biểu cho trường học, dù sao cũng không phải bên phen bọn họ.
Giang Thiệp nhíu nhíu mày, Y tuyệt đối không muốn nhìn thấy Sở Thao ở đây.
Sở Thao quá sạch sẽ, cũng không thể để cậu ấy nhìn thấy những thứ âm u chỉ có thể giấu trong những ngõ nhỏ như thế này được.
Tay Giang Thiệp dần dần thả lỏng.
Vô luận thế nào, Sở Thao đều không thể bị cuốn vào được, không thể bị thương được.
Vì một khi động tay chân, người ở đây quá nhiều y không có khả năng thời thời khắc khắc chú ý nhìn chằm chằm tới Sở Thao.
“Cậu tới đây làm gì, đi về đi!” Giang Thiệp thấp giọng nói.
Sở Thao lạnh lùng trừng mắt nhìn y nói:
“Cô Dương bảo tôi tìm mấy người, không thể để các cậu đánh nhau.”
Ý của cậu là Giang Thiệp không đáp ứng cậu thì cậu sẽ không đi.
Giang Thiệp nghiến răng, y thật sự bất đắc dĩ với Sở Thao mà.
Sở Thao là học sinh ngoan ngoãn, căn bản vô pháp lý giải vì sao bọn họ lại động thủ.
Trong mắt của Sở Thao đánh nhau đã là không đúng rồi, tựa như học sinh không thể yêu sớm, không thể trốn học đi tới khu vui chơi, không thể thuê phòng nghỉ….
Đại ca của trường giáo dưỡng cười khúc khích:
“Này, Giang Thiệp, mày lại kêu người tới giúp đỡ à, đã nói trước là hai bên chỉ có 20 người thôi, bên mày thành 21 rồi, tính thế nào đây?”
Giang Thiệp lạnh lùng nói:
“Cậu ta không tính, cậu ta không tới để đánh nhau.”
Lão đại bên kia