Bạn đang đọc Toàn Trường Đều Cho Rằng Tôi Là O Giả A – Chương 129: – Tinh Ninh Bùi Giáng
129.
Sở Tinh Ninh x Bùi Giáng.
Trước tất niên 2 tuần.
Thời tiết không hiểu sao lại chuyển ấm, tuyết tan ra thành những vũng nước lập lòe ánh sáng, những giọt nước lạnh lẽo phát sáng lấp loáng rơi rớt xuống từ trên những cành cây khô.
Những bước chân vội vã của người đi đường cũng dễ dàng bị những vũng nước tuyết làm ướt ống quần.
Vừa mới vào tới cửa, Sở Tinh Ninh đã bị Uông Phúc gọi vào văn phòng.
Uông Phúc cười rạng rỡ làm cho vết nhăn ở đuôi mắt sâu hoắm, hắn còn chủ động rót một ly cà phê nóng cho Sở Tinh Ninh.
Hắn tiết lộ, Thiên Diệu đã không thề kiên trì được nữa, toàn bộ chứng cứ hoàn toàn có lợi cho Bùi Giáng.
Vốn dĩ khoản bồi thường kếch xù kia sợ là không tưởng, nhưng vì kế hoạch bôi nhọ Bùi Giáng trong sự kiện sao chép đã bị lộ ra, với hành vi ác ý như vậy đã quấy nhiễu thẩm phán đưa ra kết quả cuối cùng, cho tới hiện tại, tiền bồi thường kia rất có thể lấy được toàn bộ.
Chuyện này làm cho Uông Phúc cực kỳ phấn chấn.
Sự kiện giải ước của Bùi Giáng càng lớn, càng nổi thì khi thắng lợi hắn lại càng được lợi.
Đây là lần đầu tiên hắn nhận hạng mục về giải trí, đây là một khởi đầu cực kỳ tốt.
Sở Tinh Ninh cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, chỉ cần Bùi Giáng thắng kiện, dư luận sẽ đổi chiều, những nghi ngờ bôi nhọ trước kia đều sẽ trở thành hòn đá kê chân để Bùi Giáng bước lên cao hơn.
Đến lúc đó, anh có thể an tâm đi du học.
Uông Phúc còn hứa hẹn, sự kiện giải ước này nhất định sẽ giải quyết trước tết mà chính Sở Tinh Ninh cũng theo đuổi toàn bộ hành trình của hạng mục cho nên trong lòng cũng đã có định liệu.
Còn 2 tuần nữa là Bùi Giáng có thể nhẹ nhàng qua một năm mới.
Sự trả thù đối với Giản Chinh cũng đã kết thúc, kết hoạch vất vả 2 năm cũng có kết cục tốt đẹp.
Về sau Bùi Giáng sẽ không bao giờ rơi vào vũng bùn lầy mang cái tên gia đình ruột thịt nữa, bọn họ có thể cùng nhau làm rất nhiều việc, anh sẽ không để cho Bùi Giáng dẫm vào vết xe đổ đó.
Buổi tối sau giờ tan tầm, Sở Tinh Ninh không về trường mà trực tiếp tới chung cư của Bùi Giáng.
Mấy ngày nay Bùi Giáng nhàn rỗi ở nhà không làm gì, đã mua một bộ tranh ghép cảnh tuyết Na Uy dài 2 mét trải trên sàn nhà, nghiên cứu ghép tranh không biết mệt.
Sở Tinh Ninh cũng về đó cùng nghiên cứu với người nọ.
Tiến độ của hai người nhanh hơn một người rất nhiều, mới có 2 ngày ngắn ngủi, bọn họ đã ghép được xong một nửa.
Dù sao thì Sở Tinh Ninh cũng chỉ mới 21 tuổi, ngẫu nhiên vẫn còn chút trẻ con, Bùi Giáng nói muốn thi xem ai ghép nhanh hơn, đã thổi bùng lên ý chí chiến đấu của anh.
Khi Phó Ninh vừa đi vào đã thấy thân ảnh hai người đang lăn lộn bận việc dưới đất.
Nếu là bình thường Phó Ninh chỉ tươi cười nhưng hôm nay sắc mặt của hắn không tốt lắm.
Phó Ninh đứng ở huyền quan, sắc mặt không tốt, hắn nhìn Bùi Giáng đang cao hứng phấn chấn phía trước, theo bản năng cọ đế giày da ướt nước vào thảm chùi chân.
“Bùi Giáng.”
Phó Ninh hô nhẹ một tiếng.
Bùi Giáng và Sở Tinh Ninh cùng ngẩng đầu, Phó Ninh bị ánh mắt rạng rỡ của hai người nhìn chằm chằm mà thấy nổi da gà.
Hầu kết lên xuống, nụ cười co quắp, khóe môi giật giật.
“Tôi có chuyện muốn nói với hai người.”
Sở Tinh Ninh nhìn thấy chút manh mối từ sắc mặt của Phó Ninh vì thế anh lập tức bò dậy, đứng thẳng thân mình, nghiêm túc nói:
“Đã xảy ra chuyện gì sao?”
Bùi Giáng còn biếng nhác ngồi dưới mặt đất, một chân chống lên, cánh tay đặt trên đầu gối.
Tuy rằng biểu hiện tùy ý nhưng ánh mắt cậu đã trở nên cực kỳ sắc bén.
Phó Ninh hít sâu một hơi, liếm liếm môi dưới theo bản năng rồi dùng ngữ khí cực kỳ ôn hòa nói với Bùi Giáng:
“Giản Chinh một gặp cậu một chút.”
“Ai muốn gặp ông ta.” Bùi Giáng lạnh lùng cười nhạo, sự chán ghét trồi lên từ đáy mắt.
Phó Ninh cười khổ lắc đầu:
“Không, cậu cần phải gặp.”
Sở Tinh Ninh ngẩn người.
Phó Ninh không phải là một người đại diện ngây ngô không có thủ đoạn, bên Thiên Diệu đã dùng rất nhiều thủ đoạn ngáng chân nhưng chưa từng truyền tới lỗ tai Bùi Giáng đã bị Phó Ninh hóa giải một cách thuận lợi.
Nếu không phải việc tất yếu cần Bùi Giáng ra mặt thì Phó Ninh sẽ không mở lời.
Bùi Giáng nhíu mày, nhàn nhạt nói:
“Xảy ra vấn đề ở đâu vậy?”
Phó Ninh rũ mắt thấp giọng nói:
“Ông ta muốn nói về chuyện chị Thẩm Lam với cậu.”
Cuối giờ chiều Phó Ninh nhận được WeChat của Giản Chinh.
Sở dĩ hắn không xóa bỏ hay chặn liên lạc người này cũng là muốn xử lý xong việc giải ước sẽ có lời tạm biệt với đối phương.
Nhưng dù cho dù chuyện giải ước có ồn ào huyên náo thế nào, Giản Chinh cũng chưa bao giờ liên hệ để uy hiếp hay dụ hoặc.
Phó Ninh biết người này mắt cao hơn đỉnh, hắn sẽ không bao giờ xuống nước, bỏ qua mặt mũi, để nói một câu nhẹ nhàng với Bùi Giáng hoặc Phó Ninh.
Nhưng mà ngay lúc này, ngày cuối cùng trước khi vụ kiện kết thúc, Giản Chinh lại liên lạc với hắn.
Tin đến chỉ có một bức ảnh chụp màn hình và một tin nhắn thoại.
[Tôi muốn gặp mặt Bùi Giáng để nói chuyện, 8 giờ sáng mai ở cao ốc Thiên Diệu.]
Bức ảnh chụp kia chính là từ Weibo của Thẩm Lam khi bà chia sẽ bài đăng Bùi Giáng công kích Kỷ Sầm Dư.
Bùi Giáng im lặng, nắm chặt một mảnh ghép hình trong tay, cậu dùng sức quá lớn đến nỗi móng tay trắng bệch, mảnh ghép mỏng manh kia còn hằn sâu vào trong lòng bàn tay cậu.
Sở Tinh Ninh rũ mắt, nắm lấy bàn tay Bùi Giáng, bẻ đầu ngón tay cậu ra, lấy lại mảnh ghép kia.
Bùi Giáng hoàn hồn, thả lỏng ra, cười nhạt:
“Được, vậy thì gặp.”
Với thời gian hẹn là 8 giờ vào đúng giờ cao điểm và địa điểm là cao ốc Thiên Diệu đều không hề thuận tiện cho Bùi Giáng.
Bởi vì cao ốc Thiên Diệu kia không phải chỉ có một công ty Thiên Diệu, một khi Bùi Giáng xuất hiện, tất nhiên sẽ có rất nhiều người thấy được và nhanh chóng phơi bày lên mạng.
Trong lúc sắp kết thúc kiện tụng này lại như vậy sẽ có những phản ứng trái chiều từ công chúng.
Hiện tại Bùi Giáng cần nhất là phải tránh thoát khỏi những sự kiện như thế này.
Nhưng tựa hồ lợi thế đang nắm trong tay đối phương.
Sở Tinh Ninh nhẹ nhàng ôm lấy Bùi Giáng, bình tĩnh đặt miếng ghép hình kia vào vị trí của nó.
Trên nền tuyết trắng dưới mái hiên nhà một chiếc đèn bão đã thành hình, mảnh ghép cuối cùng kia tựa như thắp lên ngọn lửa sáng ngời yên lặng thiêu đốt trong khung cảnh u tĩnh.
“Tôi sẽ đi cùng cậu.”
Bùi Giáng dựa vào ngực Sở Tinh Ninh, trọng lượng cơ thể đều dồn về phía trước, cậu ngửi thấy hương vị thuốc ức chế thanh đạm từ trên người anh, rồi khẽ gật đầu.
Hai người họ cơ hồ một đêm không ngủ.
Sáng sớm hôm sau, trước khi xuất phát 30 phút Phó Ninh phải pha cà phê cho hai người bọn họ để kích thích dây thần kinh đang trì độn.
Đêm qua, tuy rằng không ai nói thêm gì nữa, nhưng trong lòng mỗi người đều đang suy nghĩ mấy chục phương pháp giải quyết vấn đề này, mỗi ý tưởng vừa mới trồi lên nhưng lại bị đè ép xuống.
Cả một đêm dài, đều bất lực.
Bùi Giáng còn bị muỗi cắn vài cái trên cổ, không biết mùa đông rồi mà sao lại có muỗi.
Cậu cứ rảnh tay là lại gãi gãi làm cho nơi kia ửng đỏ lên giống hệt mấy cái dấu hôn, ái muội.
Sở Tinh Ninh đành tìm chiếc áo lông cao cổ bảo cậu mặc vào che đi.
Tới cao ốc Thiên Diệu, quả nhiên vào đúng giờ cao điểm người người đi làm, dù Bùi Giáng có cải trang như thế nào cũng vẫn bị người khác nhận ra.
Cho nên cậu đơn giản, thoải mái, hào phóng chào hỏi, còn nắm tay Sở Tinh Ninh trước mặt mọi người.
Sở Tinh Ninh kinh ngạc cúi đầu, sườn mặt bị người khác chụp được bằng di động, trong sảnh lớn tất nhiên là có fans của Bùi Giáng, tiếng hét vang trời.
Bùi Giáng cùng Sở Tinh Ninh và Phó Ninh vào thang máy đi thẳng tới văn phòng công ty Thiên Diệu.
Khi xuất hiện ở cửa công ty, cô lễ tân tiếp đón cũng rất xấu hổ.
Bùi Giáng đã từng là nghệ sĩ đứng đầu của Thiên Diệu, là trung tâm của toàn bộ công ty, bất kỳ khi gặp cũng phải dùng gương mặt tươi cười chào đón, và khách khí gọi một tiếng “Bùi Lão sư.”
Hiện tại Bùi Giáng lại là kẻ thù lớn nhất của Thiên Diệu, quấy loạn Thiên Diệu trong vòng nửa năm này.
Cô lễ tân nhỏ giọng nói:
“Xin lỗi, Giản Tổng còn chưa tới, các vị xin chờ ở phòng họp một chút, mà phòng họp ở đâu thì chắc hẳn ngài đã biết.”
Con mắt hồ ly của Bùi Giáng cong lên, thanh âm bỡn cợt phát ra.
“Đây là ra oai phủ đầu đúng không.”
Cô lễ tân nuốt nước miếng một cái, liên tục xua tay:
“Không phải, không phải.”
“Cô đừng sợ.” Bùi Giáng dời mắt đi, tay cắm túi quần nhàn nhã đi qua.
cậu tự như không phải đến nói về vấn đề lớn là giải ước, mà như đi dạo tản mạn thăm lại nơi đã từng ở.
Quầy lễ tân cách phòng hội nghị một đoạn, những nhân viên trong công ty đều vừa làm việc vừa trộm đánh giá Bùi Giáng.
Có vài đồng nghiệp trước kia đã từng là trợ lý của Bùi Giáng, khá thân quen với Phó Ninh.
Phó Ninh đi ngang qua còn tự nhiên chào hỏi.
Ngược lại những người kia, như bị sét đánh trúng, với biểu tình cứng đơ co quắp cúi gằm đầu xuống.
“Anh Bùi Giáng.”
Bùi Giáng đưa tay chuẩn bị kéo cửa phòng họp ra thì bỗng nhiễn cách đó không xa vang lên thanh âm giòn giòn mềm mềm lại âm nhu gọi cậu.
Bùi Giáng nhướng mày nhìn lại.
Một gương mặt khá quen thuộc với dáng người mảnh khảnh tú khí, trên mặt còn dặm phấn tới trắng bệch, cùng một đôi mắt to tròn như quả nho còn kẻ chì mắt không hề nhạt.
Trên người đang khoác bộ đồ biểu diễn khẳng định là nghệ sĩ nào đó trong công ty.
Nhưng tên là gì, Bùi Giáng lại không nhớ rõ.
Hình như tên là Hoài Nùng hay Hoài Ninh gì đó.
Hoài Dung cười đắc ý, đôi môi tô son đỏ hơi lóe sáng dưới ánh đèn.
” < Thề Ước > đã là của Little Fun của chúng em, hôm nay vừa mới quay xong MV, hiệu quả không tồi anh ạ, tháng sau sẽ bắt đầu quảng cáo.”
Lúc trước vì Bùi Giáng chọn bài < Thề ước> cho album mới, nhóm nhạc của Hoài Dung lại rất thích bài đó cho nên hắn đã không tiếc hy sinh sắc đẹp đều cầu xin Bùi Giáng, nhưng bị đối phương từ chối một cách không hề khách khí.
Giờ Bùi Giáng đã giải ước, Star of Bethelehem chỉ tồn tại trên danh nghĩa mà thôi, kế hoạch ra album mới đã phá sản, những bài hát mà công ty đã mua bản quyền tất cả đều rơi xuống trong tay những nhóm nhạc khác.
Cuối cùng Hoài Dung cũng nắm được bài < Thề ước > trong tay và quay MV như ý nguyện, mà không phải đứng ngoài trông mong, thèm thuồng nữa.
Hắn cảm thấy cực kỳ thống khoái, cho nên hôm nay nhìn thấy Bùi Giáng mới không nhịn được xuất hiện khoe khoang một chút.
Ánh mắt Bùi Giáng đảo qua hắn từ đầu tới chân, yên lặng hồi lâu cuối cùng mất hứng lắc đầu.
” cậu hát không nổi được, thật uổng phí một bài hát hay như vậy.”
Khuôn mặt đắc ý của Hoài Dung ngay tức khắc trở lên vặn vẹo, hàm răng nghiến vào nhau răng rắc, khuôn ngực mỏng manh phập phồng kịch liệt, hắn nghiến răng nghiến lợi noi:
“Anh nói cái gì?”
“Vì cậu mất công tới đây cố ý khoe ra như vậy thì tôi cũng có lòng tốt nhắc nhở cậu một chút thôi.
quả thật không tồi, nhưng chỉ có tôi hát mới khiến nó nổi tiếng, còn cậu thì không.”
Bùi Giáng mở cửa đi vào một bước, còn nheo đôi mắt hồ ly nói thêm.
“Cậu chỉ tự cho mình có vẻ bề ngoài không tồi nhưng thật ra lại mỏ chuột tai khỉ, chanh chua, cảm thấy ưu việt hơn người còn thích giả bộ ngu ngơ, ngây ngốc ư.
Thật ra loại người như cậu đây mới dễ dàng bị thị trường của giới giải trí này loại bỏ nhất, bởi vì không có thực lực, không có vẻ ngoài, phát âm mơ hồ không rõ ràng, giọng điệu nhão nhoét, mix lại thì miễn cưỡng có thể nghe, nhưng vừa vung tay nhấc chân vài cái đã thở dốc còn bộ mặt dữ tợn như vậy, chẳng sợ dù cho toàn bộ ánh sáng đèn sân khấu chiếu thẳng vào người nhưng cậu chỉ như một chú vịt nướng bị treo lên đang chảy dầu, bốc khói mà thôi, chẳng hề tỏa sáng được đâu.”
Hai vai Hoài Dung run lên, khuôn mặt trắng nõn đỏ lên, trong đầu tựa như điện xoẹt ra tia lửa.
“Anh….”
“Từ bỏ đi, Hoài Nùng.” Bùi Giáng cực kỳ tàn ác tuyên án.
Phó Ninh ngả người tới gần bên tai Bùi Giáng, nhỏ giọng nói:
“Hoài Dung, tên cậu ta là Hoài Dung.”
“Vậy à, từ bỏ đi Hoài Dung.” Bùi Giáng quan tâm nhắc lại một lần nữa.
Điều này khiến cho thương tổn tâm lý của Hoài Dung lại tăng thêm một bậc.
Sau khi nói xong, Bùi Giáng không quan tâm kẻ kia nữa, mà thần thanh khí sảng đi vào phòng họp.
Sở Tinh Ninh đi sau cậu, ôn hòa nói:
“Cậu nói trực tiếp quá.”
Hoài Dung không thể làm gì được Bùi Giáng vì vậy mà ngay lập tức chỉ đầu mâu vào Sở Tinh Ninh.
“Ha…!anh này chính là Sở Tinh Ninh kia đúng không? Thoạt nhìn cũng chẳng ra gì, hừ nghe Bùi Giáng nhắc mãi mà tôi còn cho rằng anh là thiên tiên đó!”
Sở Tinh Ninh liếc mắt nhìn hắn một cái sau đó lại tiếp tục hỏi Bùi Giáng:
“Nói nhiều như vậy có khát không.”
Bùi Giáng lắc đầu:
“Anh có khát không, em đi lấy nước cho anh nhé, nơi này em khá quen thuộc.”
Sở Tinh Ninh trả lời: “Tôi cũng không khát.”
Hoài Dung có chút không nhịn được khi bị hoàn toàn làm lơ như vậy, hắn cho rằng mình chỉ cần trào phúng Sở Tinh Ninh một chút thì người kia sẽ đánh trả lại.
Nếu hắn có thể sử dụng ngôn ngữ để làm người Bùi Giáng để ý nhất bị thương thì cũng coi như đã đạt được mục đích.
Nhưng hắn không nghĩ tới, Sở Tinh Ninh không hề phản ứng lại hắn, điều này làm cho sự đâm chọc của hắn trở nên thật buồi cười.
Trước khi vào trong phòng theo sau hai người kia, Phó Ninh còn tốt bụng nhắc nhở Hoài Dung:
“Công kích vào ưu thế của người khác sẽ không đạt được mục đích nhục nhã họ đâu, nếu muốn giống như Bùi Giáng thì phải công kích vào khuyết điểm, nhưng mà nghĩ lại thì, luật sư Sở nào có khuyết điểm gì.”
———————–