Bạn đang đọc Toàn Trường Đều Cho Rằng Tôi Là O Giả A – Chương 122: – Tinh Ninh Bùi Giáng
122.
Sở Tinh Ninh x Bùi Giáng.
Sở Tinh Ninh và Phó Ninh cùng hợp lực đưa Bùi Giáng lên giường, sấy khô tóc cho cậu, còn đắp chăn đàng hoàng.
Bùi Giáng cong người lại như một quả cầu nhỏ, nặng nề ngủ mất.
Sở Tinh Ninh nhìn cậu một cái rồi nhịn không được hỏi Phó Ninh:
“Mấy người nhất định phải trả thù Giản Chinh ư, mấy năm nay cũng coi như giết địch 1000 tự tổn hại 800 rồi.”
Phó Ninh nhẹ nhàng bâng quơ nói:
“Tôi không sao, tôi chỉ muốn giúp Bùi Giáng hoàn thành việc cậu ấy muốn làm thôi.”
Sở Tinh Ninh: “Có đôi khi suy nghĩ của cậu ta quá cực đoan.”
Phó Ninh lắc đầu:
“Cực đoan cũng tốt mà cố chấp cũng thế, nhưng chỉ cần có dục vọng là có tinh thần phấn chấn để tồn tại trong giới giải trí này người không có dục vọng sẽ không đi được xa.”
Sở Tinh Ninh không tán đồng cũng không phản bác, chỉ cười nói:
“Bùi Giáng có thể kết bạn với một người đại diện như anh cũng coi như là may mắn của cậu ta.”
Phó Ninh ấn ấn vòng eo đã mỏi nhừ, nhíu mày suy tư:
“Kết bạn à? Hai chúng tôi cũng không thể coi như bạn bè được, người đại diện và nghệ sĩ là bạn bè sẽ ảnh hưởng đến công việc, tôi chỉ trợ giúp cho cậu ta, bởi vì khi mà tôi ở hoàn cảnh nghèo túng nhất cậu ấy đã chọn tôi, cũng là bởi vì hai chúng tôi có chút giống nhau.”
Sở Tinh Ninh nghi hoặc nhíu mày.
Phó Ninh cũng không gạt anh, nói thẳng ra:
“Khi đó, Giản Chính đang muốn tiếp xúc với cậu ta, tính toán lợi dụng Bùi Giáng để debut cho Giảng Tòng Tân, phản ứng của Thẩm Lam đối với việc này rất lớn, không cẩn thận lỡ miệng nói ra, lúc này Bùi Giáng mới biết người kia chính là phụ thân của mình.
Thật buồn cười là, rõ ràng song thân còn ở trên đời, một người thì không thể thừa nhận cậu ta trước mặt người ngoài, một người thì muốn lợi dụng cậu ta để nâng đỡ một đứa con khác, mà cậu,….!người mà cậu ta trao hết toàn bộ tình cảm thì đã sớm rời đi.
Cậu ta chỉ có một mình.”
Thật ra Sở Tinh Ninh đã biết rõ thân thế của Bùi Giáng nhưng nghe được từ trong miệng của Phó Ninh thì vẫn cảm thấy khó chịu đến không thở nổi.
Phó Ninh tiếp tục nói:
“Còn tôi ư, thật ra nghệ sĩ lúc trước tôi quản lý chính là bạn trai của tôi, tôi dùng hết tâm lực để nâng đỡ hắn nổi tiếng, không nghĩ tới trong lòng hắn lại luôn có kế hoạch vứt bỏ tôi để bước lên cao hơn.
Tôi không có bất luận phòng bị gì với người ấy, thế cho nên khi bị giải ước đã thua triệt để.
Cha mẹ trong nhà không thể giải thích mà những người chung quanh bạn bè thân thích thì luôn chế nhạo, nói tôi ngu xuẩn.
Ba tôi quá tức giận cho nên ngã bệnh, tôi chỉ có thể nghỉ việc về chăm sóc, chờ tới khi tôi quay lại, công ty đã không còn vị trí cho tôi nữa.
Người đại diện không thể so sánh với minh tinh được, fans sẽ hình dung bạn trở thành người xấu với tội ác tày trời chỉ biết bóc lột thần tượng ngây thơ đáng yêu của họ.
Bạn trai cũ của tôi vì duy trì hình tượng đã tỏ vẻ đáng thương, là kẻ bị hại.
Nhưng tôi không thể làm gì hắn được vì một khi công khai công kích hắn, về sau sẽ không có nghệ sĩ nào hợp tác với người đại diện lại đi công kích idol như tôi.
Tôi cho rằng sự nghiệp của mình hoàn toàn sụp đổ rồi, thì Bùi Giáng đã lựa chọn tôi, cậu ta nói sẽ cho tôi một cơ hội, cùng hợp tác để đi lên đỉnh cấp.
Đúng là Bùi Giáng có thiên phú, tính cách của cậu ta phù hợp với thị hiếu của giới trẻ, thiên thời địa lợi nhân hòa, không phải chỉ có tôi mới có thể làm cậu ta nổi tiếng mà là cậu ấy đưa cơ hội này cho tôi.
Hai năm qua, fans trên Weibo của cậu ấy lên tới một ngàn vạn, chỉ cần có động thái gì, hay khi tham gia tiết mục âm nhạc nào đó, hoặc là gameshow hay tiệc tối cậu ấy luôn làm tâm điểm của sự chú ý, cậu ấy nổi tiếng như vậy mà còn chưa lên tới đỉnh.”
Sở Tinh Ninh đưa cho Phó Ninh một cốc nước.
Phó Ninh nói có chút khô miệng, nhận cốc nước xong uống ừng ực hết sạch, sau đó thở dài một hơi, xoa xoa khóe miệng.
“Để cậu chê cười rồi, nhưng mà đúng là tôi cảm cảm thấy thống khoái, đặc biệt là ở những buổi tiệc tối, nhìn Bùi Giáng sáng chói thu hút mọi ánh nhìn, làm những người khác ảm đạm thất sắc, lúc đó tôi hận không thể mở bia chúc mừng, ha ha ha…”
Sở Tinh Ninh đóng cửa phòng ngủ của Bùi Giáng lại, sau đó mới tăng âm lượng nói:
“Cảm ơn anh đã nguyện ý nói với tôi nhiều như vậy, nếu hai người đã là đồng minh kiên cố như này thì tôi an tâm rồi.
Chờ việc giải ước kết thúc, tôi sẽ đi du học ba năm.
Tôi và Bùi Giáng không có khả năng bên nhau nữa, hy vọng người đại diện như anh phải lý giải và giúp đỡ Bùi Giáng từ bỏ tôi.”
“Luật sư Sở!” Phó Ninh buông cốc nước xuống, nghiêm túc nói:
“Rất xin lỗi, tôi không có cách nào giúp cậu.”
Sở Tinh Ninh nhíu mày.
Phó Ninh: “Năm nay Bùi Giáng 18 tuổi, 3 năm sau cậu ta 21 tuổi, 6 năm sau là 24, chẳng sợ 10 năm sau, cậu ta cũng mới có 28 tuổi.
Nếu cậu cảm thấy chỉ 3 năm mà cậu ta không thể chờ thì đã quá khinh thường tình cảm của cậu ta với cậu rồi.”
Phó Ninh nói xong, thì đưa cho Sở Tinh Ninh một tấm thẻ phòng khách sạn.
“Bởi vì không biết số chứng minh thư của luật sư Sở cho nên tôi đã dùng của mình để đặt phòng, 1108, cậu có thể trực tiếp đi lên.”
Ánh mắt Sở Tinh Ninh hơi rũ xuống, vài giây sau mới nhận thẻ phòng, đi giày ra cửa.
Hôm nay quả thực là họa vô đơn chí.
Khi tới khách sạn cậu tắm rửa một cái xong mới nhớ 10 giờ tối nay có mở bán vé buổi biểu diễn của Kỷ Sầm Dư, mà khi đó anh còn đang ở bên chăm sóc Bùi Giáng đang say.
Sở Tinh Ninh mở trang web bán vé ra, quả nhiên đã hoàn toàn hết vé.
Anh tiếc nuối thở dài, xem ra nguyện vọng trước khi du học được trực tiếp tham gia buổi biểu diễn của thần tượng đã không thực hiện được rồi.
Sở Tinh Ninh nằm xuống, bọc chăn ngủ mất.
Cuối tháng 11, official của Bùi Giáng đưa ra đủ loại hành vi trái với hợp đồng của Thiên Diệu, rồi chính thức nhắc về giải ước.
Bài vừa được đăng lên, trong nháy mắt đã chiếm chọn 3 vị trí trên hot search.
[@Đường Đường Đường Hồ Lô: Star of Bethlehem sẽ giải tán ư? Quả nhiên không có một nhóm nhạc nào được lâu dài cả.]
[@Trì Ngư Đậu Hủ: X X X X! Cuối cùng cũng giải tán rồi! Đau lòng cho Bùi Giáng phải kéo máy bay trong 2 năm]
[@Nhất Thất Tuần Thần: Ặc ….!Nhìn xem nhìn xem đúng là bị tuyết tàng rồi, người qua đường đều đau lòng.]
[@Sơn Tặc Vương Hồ Tặc Vương: quả nhiên bị công ty từ chối rồi.
Đau lòng quá….!Một chương trình truyền hình có lưu lượng tốt như vậy, rating cao như vậy, nếu Bùi Bùi được tham gia thì tốt rồi!!]
[@một chú tôm đi ngang qua: Không phải Bùi Giáng cuồng chịu ngược chứ, nếu mà tôi bị bóc lột như vậy thì đã sớm giải ước rồi.]
[@Ái Bùi Ái Tương: Suốt hai năm hoàng kim của Bùi Bùi lại bị hoang phí ở Thiên Diệu, Giản Chính, Giảng Tòng Tân BS!]
….
Fans của Bùi Giáng quá nhiều, trong nháy mắt đã khống chế ba đề tài trên hot search, rồi đăng lên tất cả những bằng chứng những việc Bùi Giáng không được đãi ngộ công bằng lên.
Ví dụ rõ ràng nhất là bài hát mới killing part do Bùi Giáng soạn nhạc lẫn viết lời, lại để cho Giản Tòng Tân hát chính.
Còn nữa, rõ ràng Bùi Giáng là C vị (người trung tâm), nhưng khi phỏng vấn người đi đầu tiên và nói nhiều nhất thường thường là Giản Tòng Tân.
Lại còn trong vài lần hoạt động, fans của Bùi Giáng nhiều nhất nhưng công ty lại yêu cầu mọi người giơ biểu ngữ của nhóm.
Và có rất nhiều tài nguyên của cá nhân Bùi Giáng bị công ty yêu cầu kéo theo nhóm cùng tham gia.
Để một minh tinh lưu lượng nổi tiếng trường thịnh không suy chính là vừa đẹp vừa mạnh mẽ lại vừa bi thảm.
Thực lực cường đại sẽ không mang lại cho người khác sự mới mẻ dài lâu nhưng chọc người trìu mến thương sót lại có thể làm người khăng khăng một mực.
Bùi Giáng nhảy lên vị trí đầu tiền trong bảng xếp hạng siêu thoại.
(Siêu thoại: Super topic – topic hot do fan tạo nên).
Fans của cậu như tiêm máu gá, like share, rút thăm trúng thưởng, đánh dấu v…v…
Giản Chinh bị Bùi Giáng đột nhiên tung ra một bạt tai không kịp phòng ngừa.
Rõ ràng là Album mới đã bắt đầu đưa vào chế tác, vũ đạo cũng được biên tập xong, ngay cả công ty tuyên truyền cũng đã ký hợp đồng.
Giờ Bùi Giáng lại không hề phối hợp làm việc.
Star of Bethlem không có Bùi Giáng, sẽ tan vỡ không thể trụ được.
Cuối cùng Giản Chinh cũng luống cuống.
Nhưng Bùi Giáng và Phó Ninh không tiếp nhận việc giải hòa, cũng không chịu gặp mặt, bọn họ chặn hết phương thức liên lạc của Giản Chinh, và chuẩn bị đưa ra pháp luật.
Vấn đề về hợp đồng có thể để cho bộ phận pháp lý của hai bên tranh chấp nhưng nhóm nhạc không thể bị ảnh hưởng được.
Star of Bethlehem là cây rụng tiền lớn nhất của Thiên Diệu, nếu Bùi Giáng mà rời đi sẽ tạo thành tổn thất không thể đánh giá cho toàn bộ công ty.
Giản Chinh không hề phòng bị, hắn đặt toàn bộ trọng tâm của công ty vào nhóm nhạc, đem Bùi Giáng như một chiêu bài để tuyên truyền, chờ tới khi Star of Bethlehem suy sụp, hắn mới phát hiện.
Cả một công ty lớn như vậy không có ai có thể thay thế được Bùi Giáng.
Những nhóm nhạc cũ thì đã hết thời, nhóm nhạc mới thì bị Strar chèn ép không có ngôi sao nào thích hợp làm trụ cột.
Trong cái thị trường giải trí này, tất cả như một cái bánh kem lớn, mình không thể ăn thì nhất định sẽ có rất nhiều rất nhiều người khác cắn nuốt.
Giản Chinh hận tới ngứa răng.
Trong lúc giải ước, một công ty lớn như Thiên Diệu phải lường trước tới vấn đề bị săm soi, đào bới từ khi thành lập, và ngay cả nhân sinh mấy năm nay của Giản Chinh cũng bị đưa ra mổ xẻ.
Từ khi Giản Chinh còn là một diễn viên có chút nổi tiếng nhảy lên được vị trí ông chủ của một công ty điện ảnh, sau lưng không thể thiếu sự nâng đỡ của nhà vợ, là mẹ đẻ của Giản Tòng Tân.
Tuy rằng trên danh nghĩa hắn là giám đốc của Thiên Diệu, là nghệ sĩ lưu lượng chuyển mình thành công nhưng thực quyền trong công ty vẫn nằm trong tay phu nhân của hắn.
Đồng thời lúc này đoạn tình yêu ồn ào huyên náo của hắn và Thẩm Lam cũng bị truyền ra.
Nghe nói, lúc trước hai người bọn họ chia tay bởi vì Giản Chinh leo lên mẹ của Giản Tòng Tân.
Vì để tiến vào xã hội thượng lưu, có thể nói Giản Chính đã vắt hết trí óc, tận hết sức lực.
Nghe nói, vì vậy mà hắn bị bố mẹ vợ khinh thường, cho tới khi có Giản Tòng Tân, hai người này mới duy trì việc hắn mở công ty Thiên Diệu.
Thẩm Lam cũng bị những tin đồn này quấy nhiễu, bà vẫn luôn bị tin tức tương quan và truyền thông quấn lấy.
Bà lo lắng việc thứ nhất là mình có Bùi Giáng bị người tuôn ra, việc thứ hai là Giản Chinh chó cùng rút giậu gây bất lợi với Bùi Giáng.
Ngay từ đầu, bà đã không tán thành việc Bùi Giáng nhằm vào Giản Chính, nhưng đáng tiếc người kia lại không nghe lời bà nói.
Sở Tinh Ninh tạm thời buông tha cho luận văn còn dang dở, cũng xin rời khỏi tổ hạng mục khác.
Trong hai tháng này, anh đem toàn bộ tinh lực đặt vào việc giải ước của Bùi Giáng.
Việc giải ước tiến hành rất thuận lợi nhưng vì kim ngạch bồi thường quá lớn, cuối cùng hai bên phải đưa ra tòa án.
Tham gia phiên tòa là việc cả Uông Phúc, Sở Tinh Ninh mới là thực tập sinh còn chưa đủ tư cách lên tiếng.
Công việc của anh tạm thời hạ màn ở đây.
Trở lại trường, anh mới phát hiện mình đã thật lâu không bước vào thư viện.
Luận văn tốt nghiệp cũng mới chỉ có đề bài chưa đụng đến, một dàn bài cũng chưa kịp dựng.
Cũng may thầy chỉ đạo không tồi, biết dạo gần đây anh bận việc, cũng tin tưởng vào thực lực của anh cho nên không thúc giục.
Đúng là Sở Tinh Ninh có chút mệt mỏi, nhưng anh không có thời gian nghỉ ngơi.
Sau khi nhận được thư đề cử của ông Trần Khai Trạch và hai vị giáo sư trong trường, anh cần phải thiết mã bất đình đề chuẩn bị xin du học.
Ngày 14/12, trước hạn nộp một ngày anh mới trình lên toàn bộ hồ sơ.
Sau đó, Sở Tinh Ninh ngủ suốt hai ngày trong ký túc xá khiến Trương Kỳ và Lộ Đình hoảng sợ.
Ngày 16, cuối cùng anh cũng khôi phục thể lực.
Trương Kỳ ngồi trên ghế, chống lưng lên cạnh bàn, lắc lư chân nhàn nhã nói:
“Này, mai là sinh nhật của lão tứ đây, đi đâu chúc mừng nào.”
Lộ Đình: “Ôi xin lỗi, ngày mai thầy chỉ đạo hẹn tổ chúng tôi đi ăn cơm, tôi không thể trốn được.”
Sở Tinh Ninh nằm trên giường, lắc đầu:
“Không sao, mọi người không cần tổ chức sinh nhật cho tôi đâu, mấy ngày nay tôi cũng muốn nghỉ ngơi một chút.”
Trương Kỳ không đành lòng:
“Đừng nha, Lộ Đình không tới được thì hai ta tổ chức đi, tôi mời cậu đi ăn lẩu gà hoa keo, ngon lắm đấy.”
Đây là truyền thống trong phòng ký túc của bọn họ, tới sinh nhật ai thì mọi người trong phòng sẽ cùng nhau ra ngoài ăn một bữa.
Sở Tinh Ninh cũng không chối từ, sắp tốt nghiệp rồi, về sau đường ai nấy đi, gặp nhau cũng khó, cho nên nhân cơ hội này tụ tập một chút cũng tốt.
Rạng sáng, Sở Tinh Ninh mơ màng ngủ, di động bên tai rung liên tục, có vẻ như nhận được rất nhiều tin nhắn của mọi người làm anh tỉnh giấc.
Gian nan mở mắt, anh cau mày chuẩn bị chuyển chế độ im lặng.
Nhưng tin nhắn cuối cùng là của Sở Thao gửi.
Hai người là anh em song sinh, sinh nhật cùng một ngày.
Sở Thao gửi cho anh một câu Sinh nhật vui vẻ cùng một tấm hình cảnh đêm thành thị với ánh sáng rực rỡ.
Sở Tinh Ninh hồi thần, trả lời:
“Sinh nhật vui vẻ, em và Giang Thiệp đang ở đâu vậy?”
Sở Thao đáp lại trong 1s:
“Em đang dạo phố, chuẩn bị về khách sạn đây, lạnh muốn chết, gió ở Đế Đô thật sự tàn nhẫn hơn Hoài Nam.”
Sở Tinh Ninh ôn nhu nói:
“Lạnh như vậy mà hai người còn ra ngoài chơi, anh đây thì nằm trong ổ chăn không muốn ra ngoài, vừa mới tỉnh ngủ, vươn tay ra cũng cảm thấy lạnh.”
Sở Thao:
“Anh ngủ sớm như vậy sao? Sinh nhật không đi ra ngoài chơi với bạn à?”
Sở Tinh Ninh: “Ừ, gần đây quá bận, cho nên giờ đang nghỉ ngơi, hai người tiếp tục chơi đi, chú ý thân thể, khắc chế một chút nhé.”
Sở Thao: “….”
Sau khi nói chuyện với Sở Thao xong, anh hoàn toàn thanh tỉnh.
Vì vậy chuẩn bị trả lời hết những tin nhắn chúc mừng sinh nhật của mọi người.
Nguyện ý gửi lời chúc lúc 0 giờ đều là những người bạn đáng quý.
Có ba mẹ, có Tây Tầm cậu bạn ngồi cùng bàn hồi cao trung, có Lục Hề Phồn là lão tam trong ký túc đang ở du học ở nước ngoài theo diện trao đổi, có Giang Thiệp – em dâu.
Và còn có ….!Bùi Giáng.
Ngón tay của Sở Tinh Ninh dừng lại, anh nhìn màn hình.
00:00 am.
Bùi Giáng: “Chúc anh sinh nhật vui vẻ! Cuối cùng đã đến sinh nhật của anh, anh có muốn ăn bánh kem không?”
00:05 am.
Bùi Giáng: “Em chọn vài món quà đều cảm thấy không tốt, mà Phó Ninh chọn thì em lại không hài lòng, chọn đến chọn đi cuối cùng đã chọn được thứ mà em nghĩ anh sẽ thích.”
00:10 am.
Bùi Giáng: ” Anh ngủ rồi à? Hay là không muốn trả lời em? [Tủi thân]”
00:15 am.
Bùi Giáng: “Vậy thì khi nào anh tỉnh ngủ, nhất định phải trả lời em đấy nhé.”
Sở Tinh Ninh nhìn thời gian.
3 giờ sáng.
Bên ngoài ký túc xá cũng yên lặng giống những ngôi sao trên trời.
Máy sưởi của trường có chút lâu năm, nhiệt độ không được cao, trong phòng vừa ẩm vừa lạnh, làm người không muốn nhúc nhích.
Sở Tinh Ninh nhìn thoáng qua bức màn cửa sổ.
Một chút gió lạnh xuyên qua khe cửa tiến vào phòng làm cho bức màn nhẹ nhàng đong đưa.
Hô hấp của Trương Kỳ khá nặng, di động nằm sát bên mặt, màn hình vẫn còn loang loáng ánh sáng.
Sở Tinh Ninh tắt màn hình điện thoại đi, buông di động xuống, chuẩn bị ngủ tiếp.
Nhưng nằm ấp ủ trong chốc lát, lại không thể nào ngủ được cả đầu óc đều là ngữ khí của Bùi Giang khi nói những lời này.
Bùi Giáng nói, khi nào anh tỉnh nhất định phải trả lời cậu ta.
Sở Tinh Ninh sa ngã mà mở mắt, lưu loát cầm di động lên, nhanh chóng trả lời người kia:
“Tôi tỉnh rồi, cảm ơn lời chúc của cậu, còn quà tặng thì không cần.”
Anh cho rằng lúc này Bùi Giáng nhất định đã ngủ rồi.
Nhưng trong giao diện của WeChat lại đang biểu hiện người kia đang soạn tin nhắn.
Anh lại nghĩ là nghệ sĩ nhất định là ngày đêm điên đảo nhất là Bùi Giáng, trong khoảng thời gian này cậu ta quá bận rộn, cho nên giờ chưa ngủ cũng là bình thường, đúng không.
Bùi Giáng: “Tại sao nửa đêm anh lại tỉnh vậy? Em còn tưởng rằng anh sẽ ngủ tới tận sáng cơ.”
Sở Tinh Ninh: “Ngủ sớm nên dậy sớm.”
Bùi Giáng: “Vậy anh có thể xuống dưới gặp em một chút được không?”
Sở Tinh Ninh ngẩn ra.
Ánh sáng từ di động phản chiếu vào mặt anh, có thể là do phóng xạ cho nên làn da anh trở nên tê dại.
Anh ngồi bật dậy, chăn ấm trượt xuống, không khí lạnh bao vây lấy anh, làm cả người anh run rẩy.
Nhưng anh cũng bất chấp, trực tiếp đá chăn ra, nổi giận xoay người xuống giường, rón rén đi đến bên cửa sổ, nhẹ nhàng vén bức rèn lên.
Dưới ký túc xá, dưới ánh đèn đường mờ nhạt.
Một thân ảnh trùm áo khoác lông vũ dài tới tận đầu gối đang vụng về dạo bước trên nền tuyết.
Người kia lảo đảo lắc lư tựa như một chú ngỗng trắng mập mạp, dưới đất là dấu chân hỗn độn.
Sở Tinh Ninh ngây người vài giây, sau đó tức muốn hộc máu mắng:
“Ngu ngốc.”
Anh thả bức màn xuống, vội lấy áo khoác trên lưng ghế nhanh chóng tròng lên người.
Sau đó xỏ giày ngay cả tất cũng không kịp đi, rồi xông ra ngoài.
Hơi ấm trong ổ chăn đã biến thành hư không, anh co người, đi xuống tầng.
Cửa ký túc xá sẽ khóa vào 12 giờ đêm, người ngoài không vào được mà người trong cũng không ra được.
Nhưng nếu có việc gấp có thể đánh thức dì trực ban, mượn dì chìa khóa mở cửa.
Nhưng mà hiện tại là 3 giờ sáng, anh không đành lòng gọi dì đang say ngủ dậy.
Vì vậy mà Sở Tinh Ninh đi qua đi lại, lắc lư vài vòng ở đại sảnh, mồ hôi ra thấm ướt cả lưng.
Giờ phút này anh không có tinh lực nghĩ tới những thứ khác, không biết người kia đã ở bên ngoài bao lâu, vào cái ngày lạnh nhất của tháng 12 như này.
Cuối cùng Sở Tinh Ninh cắn răng, gõ cửa phòng dì trực ban.
Khoảng 5 phút sau, dì khoác thêm áo không được vui cho lắm ra mở cửa.
Cũng may, dì chưa ngủ, dù sao cũng đang chờ đổi ca cho nên dì đang xem phim.
“Khuya khoắt như vậy muốn đi đâu! Có biết sau 12 giờ là không được phép ra ngoài hay không?”
“Dì ạ, cháu ….!cháu đau bụng quá, hình như là bị viêm dạ dày cấp tính rồi, cháu muốn tới bệnh viện!”
Sở Tinh Ninh cong người, tay che bụng, biểu tình rất thống khổ.
20 năm cuộc đời số lần nói dối của anh chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Và hôm nay vì Bùi Giáng lại + thêm 1 lần.
Sức khỏe của học sinh là việc lớn, dì cũng không dám qua loa, nhanh chóng lấy chìa khóa, còn hỏi anh.
“Không có bạn cùng phòng đi cùng à, cháu có muốn thông báo cho giáo viên hay ai không, tự mình đi bệnh viện có được không?”
Sở Tinh Ninh gật đầu:
“Dạ, nhà cháu ở đây, cháu đã gọi điện cho ba mẹ cháu rồi.”
Dì còn dặn dò:
“Nhất định phải chú ý an toàn đấy, nào để tôi đăng ký cho, cậu cho tôi số điện thoại đi.”
Sở Tinh Ninh vừa ôm bụng vừa đăng ký lại thông tin, rồi đẩy cửa chạy ra ngoài.
Sau khi đi ra khỏi tầm mắt của dì, anh mới thở dài một hơi.
Nhìn thân ảnh cứng đơ đang hưng phấn vẫy tay với mình dưới ánh đèn đường kia, Sở Tinh Ninh không khỏi tự giễu.
Tội gì đâu.
3 giờ sáng, ký túc xá không về được nữa, khách sạn cũng không biết có tìm được phòng hay không.
Vậy mà anh vẫn đi ra để gặp tên nhóc con này một chút.
Hôm nay là sinh nhật anh đó nhé.
Sở Tinh Ninh trầm khí, đi về phía Bùi Giáng.
Người này đeo găng tay rất dày, cũng chậm rãi chạy tới nghênh đón anh.
“Anh….”
Lời còn chưa dứt, Sở Tinh Ninh đã vỗ mạnh lên đầu cậu một cái.
“Có bệnh à? Khuya khoắt thế này chạy tới ký túc xá của tôi làm gì?”
Sớm biết có ngày hôm nay, lần trước anh sẽ không để người này đưa về ký túc.
Bùi Giáng đội mũ rất dày cho nên cũng không đau, chỉ vô tội sờ sờ đầu, còn tay trái nhấc lên giơ lên một chiếc hộp cực lớn.
“Anh, anh đừng nóng giận, em mang bánh kem đến, đáng tiếc