Bạn đang đọc Toàn Trường Đều Cho Rằng Tôi Là O Giả A – Chương 119: – Tinh Ninh Bùi Giáng
119.
Bùi Giáng x Sở Tinh Ninh.
Sở Tinh Ninh yên lặng cắn má thịt, dùng sự đau đớn bén nhọn kia để nhắc nhở mình phải giữ bình tĩnh.
Đối diện với Bùi Giáng, vô luận là người kia có nói gì hay làm gì đều không thể để cậu ta lại có cơ hội.
Bằng không sự quyết tuyệt ba năm nay chẳng phải uổng phí, rước lấy sự chê cười hay sao.
“Bùi Giáng, đừng để người khác chế giễu.”
Thanh âm của anh rất nhỏ, cơ hồ chỉ có Bùi Giáng ở bên cạnh mới nghe thấy.
Trong phòng bệnh có bốn giường bệnh, đều là học sinh trong trường, Sở Tinh Ninh không muốn ồn ào khiến mọi người đều biết.
Bùi Giáng nghiêng đầu.
Trên tay còn nâng chai nước uống.
“Em không sợ bị người ta chế giễu.”
“Nhưng tôi sợ, được chưa.” Sở Tinh Ninh vẫn luôn biết, Bùi Giáng không thèm để ý ánh mắt người ngoài.
Có lẽ người kia thật sự rất muốn ồn ào làm cả trường đều biết, rồi đảo loạn giới truyền thông và fans thành một nồi cháo, lúc đó nói không chừng cậu còn ngồi gác chân vừa xem vừa cười mỹ mãn đấy.
Nhưng lý trí của Sở Tinh Ninh vẫn còn.
Hiện tại Bùi Giáng là người ủy thác của anh, anh không thể làm ảnh hưởng đến công việc của Bùi Giáng được, đương nhiên cũng không thể để Bùi Giáng bị anh ảnh hưởng.
Anh quá hiểu Bùi Giáng mang lại ảnh hưởng như thế nào đối với mình.
Ngày thi đại học quan trọng như vậy, chỉ một đề bài thi kia mà đã khiến anh không thể tự khống chế phá hủy tất cả, anh không cho rằng hiện tại chính mình có thực lực để bảo trì quỹ đạo cuộc sống bình thường.
Cũng may mấy người bạn học trong phòng bệnh đều có tố chất, chẳng sợ cực kỳ tò mò với việc Bùi Giáng xuất hiện ở đây nhưng không có ai lấy di động ra để chụp lén cả.
Bùi Giáng khựng lại một lúc lâu sau đó thanh âm trùng xuống nói:
“Vậy….!anh chỉ uống nước thôi cũng được mà phải không.”
“Cậu đừng ở đây nữa, đi về đi.” Sở Tinh Ninh nhíu mày, cẩn thận nhận lấy chai nước từ tay Bùi Giáng, còn cố ý không chạm vào tay người kia.
Anh đưa chai nước lên miệng, nhấp một ngụm, hương mật đào chảy vào khoang miệng nháy mắt chiếm cứ toàn bộ đầu lưỡi, những tế bào đang cơ khát nhanh chóng cướp đoạt nguồn nước, đôi môi trắng bệch khô khốc được dòng nước lướt qua đã trở nên mềm mại.
Sở Tinh Ninh cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Truyền nước xong, nhiệt độ cơ thể cũng hạ xuống, ngay cả đầu cũng không còn đau nữa.
Tuy rằng một ngày không ăn gì, cử động một chút là ra mồ hôi lạnh nhưng anh biết bệnh đã khỏe hơn nhiều.
Anh cảm ơn Bùi Giáng đã mua nước cho mình, nhưng anh vẫn đang chờ người kia rời đi.
“Em đưa anh về ký túc xá.” Bùi Giáng không hề có ý định rời đi, vẫn ghé vào mép giường như cũ, đôi mắt hồ ly run rẩy thấp thỏm nhìn anh mang ý làm nũng, chơi xấu.
“Không được.” Sở Tinh Ninh lập tức cự tuyệt.
“Em có thể xin anh cố vấn vài vấn đề việc việc giải ước được không?”
Sở Tinh Ninh: “…”
Có liên quan đến công việc, anh không còn lý do để cự tuyệt, mặc dù anh rõ ràng người kia chỉ là lấy cớ.
Sở Tinh Ninh xuống giường, kéo lại áo khoác, nhét thẻ sinh viên vào túi, rồi cùng Bùi Giáng ra khỏi bệnh xá.
Khi mở cửa lớn, gió hoàng hôn thổi lướt qua người, anh không nhịn được mà run lập cập.
Mồ hôi lạnh trên người còn chưa khô, thân thể cũng yếu ớt không có sức lực, cho nên ngay cả cơn gió chiều cũng không thể chịu nổi.
Sở Tinh Ninh yên lặng kéo chặt lấy cổ tay áo.
Giây tiếp theo, Bùi Giáng khoác chiếc áo lên đầu vai anh.
Là minh tinh áo khoác ngoài là đồ ngụy trang không thể thiếu, mặc dù thời tiết nóng thế nào cậu cũng sẽ mang theo một chiếc.
“Em nóng.” Bùi Giáng đoạt trước lời Sở Tinh Ninh.
Chiếc áo khoác kia vừa rộng vừa dài, che đến mông của Sở Tinh Ninh, tuy rằng khá mỏng nhưng để chắn gió thì cũng không tệ lắm, khiến anh cảm thấy ấm áp hơn một chút.
“Cậu có vấn đề gì muốn hỏi?” Anh rũ mắt nhẹ giọng hỏi.
“Để em nghĩ đã.” Bùi Giáng cũng biết rằng, Sở Tinh Ninh rõ như lòng bàn tay mục đích của cậu, cho nên dù cho không nghĩ được vấn đề thỏa đáng thì có quan hệ gì đâu.
Quả nhiên, Sở Tinh Ninh không hỏi nữa.
Hai người đi dọc theo con đường nhỏ yên lặng, vầng sáng cam vàng không còn lấn lá nữa, mà chỉ còn một vài tia sáng cuối chân trời, hòa quyện với màu đá cuội xám trắng dưới chân tựa như những con sóng ào ạt vỗ bờ.
Gió đêm lúc có lúc không, làm cho những phiến lá trên cành khi thoảng lại lắc lư lay động.
“Bùi Giáng, không cần phải lãng phí thời gian với tôi nữa, đã 3 năm rồi, tôi cho rằng mọi thứ đã đi qua.” Sở Tinh Ninh bất đắc dĩ thở dài.
Bùi Giáng nghiêng mặt qua, tịch quang nhẹ thoáng lướt qua khuôn mặt của cậu, phảng phất như lưỡi dao sắc bén, chia lìa thứ ánh sáng nhu hòa kia và sắc mặt của cậu.
“Nếu thật sự đã qua thì vì sao anh lại phải đề phòng em như vậy?”
“Tôi đã nói rồi, cậu có quyền đi lừa gạt người khác, cũng có cơ hội được tha thứ, về sau sẽ có rất nhiều, rất nhiều người yêu thương cậu.
Từ góc độ một người qua đường, thật ra cậu không phải là tội ác tày trời, chẳng qua người ở trong cuộc là tôi, không muốn phụng bồi nữa.”
Sở Tinh Ninh ít khi nói một đoạn dài như vậy, cổ họng vừa mới được bôi trơn giờ đã bắt đầu phát khô.
Nhưng anh cảm thấy phải nói rõ ràng với Bùi Giáng, là trong lòng anh không được, cho nên bọn họ sẽ không có khả năng ở bên nhau một lần nữa.
Anh cũng vậy, mà Bùi Giáng cũng thế, hai người nên đi tìm nửa kia thích hợp hơn.
Bùi Giáng nắm chặt tay theo bản năng, sau đó lại thong thả buông ra, cậu nở một nụ cười thiên chân ấm áp quen thuộc.
“Em đã cho anh thời gian để rời khỏi em, ba năm này em chưa từng quấy rầy anh, nhưng anh cũng không bỏ em xuống được đúng không?”
Nụ cười của cậu còn hàm chứa sự đắc chí nhưng trong lòng cậu như thế nào thì chỉ có chính cậu mới biết.
Ba năm này, nếu thật sự có người xuất hiện ở bên cạnh Sở Tinh Ninh, cậu khó mà bảo đảm sẽ không làm ra được việc gì quá kích.
Cậu không có được anh thì đừng hòng kẻ nào chiếm lấy được.
“Ồ, ba năm qua tôi chỉ là chưa tìm được người thích hợp, cậu cũng biết, yêu cầu của tôi tương đối khác biệt.” Sở Tinh Ninh nhẹ nhàng bâng quơ, ngay cả hít thở cũng rất bình thản.
Anh đưa mắt nhìn về phía trước, đáy mắt không hề có một chút dao động.
Anh sắp tốt nghiệp đi vào xã hội của người trưởng thành, không hề là đứa nhỏ không thể che giấu cảm xúc nữa rồi.
Mấy năm nay không biết Bùi Giáng có tiến bộ hay không nhưng anh không thể dậm chân tại chỗ được.
Anh đã dùng loại biểu tình lãnh đạm cùng thờ ơ này, để khuyên lui từng người từng người theo đuổi.
Nếu Bùi Giáng có lòng tự trọng, sẽ cảm thấy tổn thương đúng không.
“Nếu anh gặp một Omega ngoan ngoãn đáng yêu, thật sự sẽ….”
“Đúng vậy.” Sở Tinh Ninh nghiêm túc gật đầu, anh quay đầu nhìn Bùi Giáng:
“Tôi sẽ như vậy.
Nếu đối phương cũng tiếp thu được việc ở bên nhau, tôi sẽ đối xử thật tốt với người đó, sẽ đi du lịch với người đó, cùng đi những quán ăn nổi tiếng, cùng chơi những trò chơi mới.
Thậm chí người đó có thể không cần đi làm, chỉ cần làm những việc mình thích, tôi có năng lực gánh vác được cuộc sống sinh hoạt của hai người.
Tuy rằng không có sự hấp dẫn của tin tức tố, nhưng tôi sẽ làm người ấy cảm nhận được càng nhiều yêu thương.
Cậu cũng biết, một khi nghiêm túc tôi vẫn là một người yêu xứng chức mà.”
Cánh tay Bùi Giáng run lên, hàm răng cắn chặt.
Đáy mắt cậu không thèm che giấu sự bi thương, lồng ngực phập phồng hít thở tựa như đang kiềm chế lại cảm xúc dần mất khống chế.
Sở Tinh Ninh cảm thấy, nếu không phải ở bên ngoài, Bùi Giáng sẽ khóc òa lên mất.
Tuy rằng là Alpha nhưng Bùi Giáng luôn làm cho người ta cảm giác cậu như một đứa trẻ đơn thuần.
Đôi mắt hồ ly tủi thân gục xuống, lông mi run lên, lông mày nhíu lại, còn đôi môi mềm mại đang mím chặt tới trắng bệch.
Bộ dáng này nếu như bị fans nhìn thấy, nhất định sẽ đau lòng muốn chết.
Cũng như …..!nỗi đau hiện tại trong lòng Sở Tinh Ninh.
Anh nắm chặt tay, móng tay đâm vào lòng bàn tay, đau đớn mang theo chút tê dại.
Anh lẳng lặng nhìn Bùi Giáng, đáy mắt trong như giếng cổ tựa như không hề có gợn sóng, nhưng trong lòng lại sông cuộn biển gầm.
Từ trước tới nay anh cực kỳ ghét tổn thương người khác bằng ngôn ngữ.
Bởi vì anh thấu hiểu cho nên mới có thể cảm nhận được sự đau đớn của đối phương.
Nhưng hiện giờ, anh lại đang làm điều đó.
Mặt không có biểu tình, nói ra lời tổn thương người kia.
Lúc anh nói, trong đầu anh hiện lên vô số hình ảnh.
Khi anh cùng Bùi Giáng đi tới những nhà hàng đặc sắc của Hoài Nam, lúc anh ngồi giảng bài cho người kia, lúc cùng nhau chơi trò chơi cho dù không quá hứng thú.
Những khung cảnh kia trở thành hồi ức quan trọng nhất của anh với Bùi Giáng, anh không thể cùng làm chúng với những người khác.
Bởi vì không có hứng thú cũng như không có kiên nhẫn.
Chỉ có Bùi Giáng mà thôi, anh từng cảm thấy, chẳng sợ làm những điều mà mình không thích nhưng chỉ cần làm với người ấy cũng là một việc vui sướng rồi.
Anh đã từng, thật sự nghĩ tới tương lai của mình cùng với Bùi Giáng.
“Đến ký túc xá rồi, cậu là người ngoài không thể đi vào.” Sở Tinh Ninh dừng dưới tầng, kéo ra áo khoác của người kia trả lại cho cậu.
Bùi Giáng không nhận.
Cậu kiên trì rất lâu, hầu kết trượt lên trượt xuống mấy lần mới miễn cưỡng cong cong đôi mắt nói:
“Lúc đến em đã phun rất nhiều thuốc ức chế, sợ ra mồ hôi nên em còn uống cả viên con nhộng, áo khoác không có hương vị tin tức tố của em đúng không?”
Lúc ấy Sở Tinh Ninh không hề chú ý, hiện giờ hít vào thật sự là không có.
“Ừ.”
“Không có là tốt rồi, anh khoác đi, ít nhất có thể cản gió.” Bùi Giáng đẩy đẩy, không dám chạm vào tay Sở Tinh Ninh.
“Không cần, quấn áo của tôi rất nhiều.” Sở Tinh Ninh lại đưa ra phía trước.
Anh nhận quần áo của người này cũng kỳ cục, có chút ái muội.
“Nhưng trên quần áo có tin tức tố của anh, em lấy về sẽ lại suy nghĩ nhiều.” Bùi Giáng cô đơn lẩm bẩm.
Hô hấp của Sở Tinh Ninh cứng lại, thậm chí không biết nên nói gì.
Lời này của Bùi Giáng như cố tình đánh vào nơi yếu ớt mềm mại nhất của anh, thậm chí làm anh bắt đầu suy nghĩ lại, mình có phải quá hà khắc đối với cậu hay không.
Bùi Giáng không phát hiện được sự biến hóa nhỏ của Sở Tinh Ninh.
Cậu rũ mặt, gập ghềnh nói:
“Em cũng đã 18 tuổi rồi, thường xuyên sẽ nghĩ tới cái kia, đều nghĩ về anh, nếu trên quần áo có tin tức tố của anh thì em sợ em không nhịn được…”
Sở Tinh Ninh “bừng” một cái, đỏ mặt, vành tai cũng nóng lên, ngay cả tay cũng run lên, đôi môi vốn đang trắng bệch vì bệnh cũng bị anh cắn đến đỏ ửng.
Lời này có thể tùy tiện nói ra hay sao?
Sở Tinh Ninh không hứng thú biết người này tự an ủi như thế nào nhé!
Anh tức muốn hộc máu nói:
“Tôi giặt sạch rồi sẽ trả cho cậu!”
“Quần áo là bên nhãn hiệu cho, em còn rất nhiều.” Bùi Giáng tỏ vẻ không cần.
“Tạm biệt!” Sở Tinh Ninh nắm chặt lấy chiếc áo khoác kia, không thèm quay đầu lại mà chỉ quét thẻ đi vào ký túc.
Bùi Giáng nhìn bóng dáng của anh đi vào rất lâu sau mới nâng mu bàn tay lên xoa xoa khóe mặt, thấp giọng nói:
“Vừa rồi, thật đúng là có chút thương tâm nha.”
——————————–