Bạn đang đọc Toàn Trí Độc Giả – Chương 8: Nam Chủ 2
[Lựa Chọn Nhà Tài Trợ đã kết thúc.]
Tôi hít một hơi thật sâu khi nhìn vào dòng thông báo bay ngang.
[Một vài Chòm sao rất bất ngờ trước lựa chọn của bạn.]
Ừm, giờ nó bắt đầu rồi.
[Chòm sao “Hỏa Diễm Huyền Vực Đồ Du Long” rất thất vọng trước lựa chọn của bạn.]
[Các Chòm sao thuộc Huyền Vân đang run rẩy trước cơn phẫn nộ của Hỏa Diễm Huyền Vực Đồ Du Long.
Trong thời gian này bạn sẽ không nhận được sự tài trợ từ bất kỳ Chòm sao nào thuộc Huyền Vân.]
Tôi không bất ngờ mấy khi đã dự đoán trước được điều này.
Buộc tất cả thành viên trong đám phải từ mặt tôi chỉ vì bị từ chối…có vẻ như đây thật sự là nhà tài trợ của Kim Namwoon trong nguyên tác.
Đúng là chó với chủ trước sau như một.
[Chòm sao “Quỷ Diện Thẩm Phán Chi Xích Khởi Hỏa” rất thất vọng về bạn.]
[Ngài ấy sẽ thường xuyên giám sát hành vi của bạn trong tương lai.]
Tổng Lãnh Thiên Thần Uriel? Cô ta chỉ thất vọng thôi.
Ngay từ lúc bắt đầu các Chòm sao Thiện Lành Tuyệt Đối hiếm khi gây thù với ai đó trừ khi họ phạm phải tội ác tày trời.
[Chòm sao “Bí Hoạ Đồ Nhân” cảm thấy hứng thú với lựa chọn của bạn.]
[200 xu đã được tài trợ.]
Trường hợp của Bí Hoạ Đồ Nhân tôi không lường trước được.
Chắc hẳn là người y như danh, hắn coi trọng sự thận trọng của tôi.
[Chòm sao “Tù Nhân Của Vòng Kim Cô” cảm thấy hứng thú với lựa chọn của bạn.]
Tề Thiên Đại Thánh? Về ngài ấy thì…
Tôi khá hoang mang.
Lựa chọn của tôi là không nên sao? Tôi không rõ nữa.
Có thể tôi sảy tay làm trượt mất cơ hội ngàn vàng trước mặt mình rồi.
[Bạn chưa lựa chọn nhà tài trợ.]
Chọn một Chòm sao nhất định đồng nghĩa với việc tôi phải chịu thiệt.
Hợp đồng tài trợ đó giờ nào có công bằng.
Tôi có thể sống sót, nhưng lại sống sót bằng cách biến thành thú tiêu khiển cho họ.
Nếu như dự đoán của tôi đúng, có một cách để mạnh hơn mà không cần bất kỳ Chòm sao nào.
Có thể còn mạnh hơn các hiện thân của nhà tài trợ có năng lực nhất lúc bấy giờ.
[Haha, thật à…chẳng phải có một lựa chọn khá thú vị đấy sao? Chà, thôi được rồi.
Sẽ còn có cơ hội khác cho ngươi.] Ánh mắt cong thành một vòng trăng non của con Dokkaebi dừng lại trên người tôi một lúc.
[Giờ các ngươi đã hoàn thành lựa chọn của mình rồi.
Nghỉ ngơi một lát đi.
Ta phải đi chuẩn bị cho kịch bản tiếp theo.
Gặp lại sau trong 10 phút nữa!]
Sau khi phần Lựa Chọn Nhà Tài Trợ đã kết thúc, con Dokkaebi biến mất.
Nó bảo chúng tôi thả lỏng, nhưng 10 phút này thực sự rất nguy ngập.
Trong lúc đó, chúng tôi phải tiêu hoá được tình huống hiện tại và chuẩn bị cho những kịch bản tiếp theo.
Tôi thử lướt qua những kỹ năng của mình.
[Toàn Văn Nhân Vật] và [Niệm Quan Của Toàn Trí Độc Giả], tôi không biết chính xác công dụng của chúng là gì nhưng nhìn chung vẫn nắm được cách kích hoạt chúng lúc cần dùng.
Bằng một cách nào đó, nó khá hữu ích.
“Tập hợp nào.” Tất cả những người sống sót túm lại theo lời tôi vừa nói.
Người đầu tiên sẵn sàng chìa tay ra là Lee Hyunsung.
“Xin chào, tôi là Lee Hyunsung.”
“Kim Dokja.”
“Hân hạnh…dù vậy tôi vẫn không hiểu rõ được tình hình đang diễn ra.
Như tôi đã nói, tôi là một người lính…à thì, nên chỉnh lại rằng tôi từng là một người lính.”
“Anh không thể liên lạc với đơn vị?”
“…Ừa.”
Tôi cảm nhận được sức mạnh từ lực bao lấy bàn tay tôi, đúng như những gì tôi đã mong đợi từ những trang đầu tiên của Tam Thức Cầu Sinh.
Tôi nhất định phải tóm Lee Hyunsung về phe của mình.
Ngay lúc này Lee Hyunsung không có vẻ ấn tượng lắm nhưng về sau anh ta sẽ góp vai trở thành một trong những nhân tố quan trọng trong Tam Thức Cầu Sinh.
“Ah, Dokja-ssi.”
“Vâng?”
“Tôi chỉ muốn cảm ơn.
Nếu không nhờ Dokja-ssi, chúng tôi chắc chắn đã ngỏm từ lâu rôi.”
“Không, mọi chuyện không phải như vậy…”
“Nếu như tôi tự lực sống sót thì cũng đã không sống như một con người khi đã hạ sát đồng loại.
Cảm ơn anh rất nhiều.
Và…Tôi thật đáng trách.” Lee Hyunsung cúi thấp đầu.
Thần trí tôi hỗn loạn.
Theo nguyên tác, Lee Hyunsung vẫn có thể tự lực cánh sinh nếu tôi chỉ đứng đực mặt ra đó và không hề giúp đỡ.
Sau đó ai đó tóm lấy vai tôi.
“Haha, chàng nhân viên của chúng ta đã làm tốt đấy.
Dokja-ssi, cậu biết tên tôi chứ?”
Tôi có thể đoán trúng phóc tên nào đã “động thủ” với tôi mà không cần quay lại nhìn.
Tôi cạy bàn tay đang bấu vai tôi và nói, “Đương nhiên, Han Myungoh-ssi.”
“Hả? Han Myungoh-ssi? Chẳng phải cậu nên gọi tôi là Trưởng phòng Han sao?”
Han Myungoh vẫn cố chứng tỏ bản lĩnh trong hoàn cảnh khốn đốn thế này.
Gã quả thật là tượng đài tư bản ác độc oanh liệt của Mino Soft.
“Đây không phải công ty.”
“Hah, nhìn này.
Cậu định chuồn việc đấy à? Trách nhiệm đâu?”
Bản mặt giận dữ của Han Myungoh đã thay tình cảnh trước mắt nói lên tất cả, thế giới mà tôi đã biết hoàn toàn kết thúc.
Người đàn ông đứng trước mặt tôi đã từng là một “kẻ săn mồi” trước khi những kịch bản diễn ra và tôi chỉ là con mồi rác rưởi.
Vai vế của chúng tôi đã duy trì như thế trong thời gian khá lâu…
“Trước hết bỏ qua việc tôi nghĩ thế nào đi đã, cơ mà hành động của cậu có hơi quá đáng rồi đấy, hả? Nếu giữ côn trùng thì phải ném cho tôi vài con chớ.
Sao lại hồn nhiên vứt đi như thế hả??”
“…”
“Dokja-ssi, phải biết sử xự cho phải phép với cấp trên.
Còn bao lâu nữa mới hết kỳ hạn hợp đồng của cậu?”
Đột nhiên, mọi thứ trở nên thật buồn cười.
Trong thế giới mà trước đó tôi phải ngẩn ngơ sống qua ngày, tôi đã quá mong manh yếu đuối.
“Han Myungoh-ssi.”
“Eh?”
“Câm mẹ mồm anh vào.”
“C-Cái gì cơ?”
“Anh vẫn chưa nắm được tình hình à? Chẳng phải vừa rồi anh mới được thằng nhãi kia thông não à? Mino Soft? Ô hô cái mẹ gì, anh vẫn nghĩ cái công ty nhảm chó đó tồn tại khi tận thế kéo đến sao?”
Gương mặt Han Myungoh trắng bệch và co rúm lại.
Tôi đảo mắt nhìn đến các người khác.
Chuyện lỡ nói ra rồi nên tôi phải làm cho ra lẽ.
“Han Myungoh-ssi không phải là người duy nhất cần được thông não thêm nữa.
Mọi người, tỉnh táo lại đi.
Như con Dokkaebi đó nói, đây không phải trò đùa.”
“…”
“Thiết nghĩ rằng các người đã sớm nhận ra tính nghiêm trọng của tình huống hiện tại rồi.
Kỹ năng độc quyền và cửa sổ thuộc tính, giao diện đời thực y hệt trong game.
Còn ai chưa chấp nhận được tình huống này không?”
Quả nhiên, không ai phản ứng gì sau lời tôi nói.
Nó khá dễ hiểu khi người tiếp thu là một công dân Hàn chính hiệu, nơi mà ngành công nghiệp điện thoại thông minh là mũi nhọn, ai cũng đã từng chơi qua game RPG.
Ngay cả khi họ không động tới thứ đó thì ít nhất họ cũng đã đọc tiểu thuyết viễn tưởng một lần rồi.
*Game RPG: Role-Playing Games, game nhập vai.
Lee Hyunsung thở dài, “Nó hệt như bộ tiểu thuyết mà tôi đã đọc trong phiên canh gác, tuy vậy tôi vẫn không thể chấp nhận được.
Đây là giấc mơ chăng?”
“Đây là hiện thực.”
Câu trả lời dứt khoát của tôi làm ánh mắt Lee Hyunsung dại ra.
[Nhân vật “Lee Hyunsung” đặt một sự tin tưởng mờ nhạt ở bạn.]
[Độ thấu cảm của bạn dành cho nhân vật “Lee Hyunsung” đã tăng.]
Lee Hyunsung gật gù.
“Mừng thay anh khá chắc chắn với điều này.
Vậy giờ chúng ta làm gì đây? Dokja-ssi, anh có cao kiến gì không?”
“Ta phải di chuyển.”
“D-Di chuyển? Cậu rồ à?”
“Dokja-ssi, tôi không nghĩ…” Lần này, Yoo Sangah rốt cuộc cũng chen lời vào.
Có vẻ mọi người vẫn chưa được lay cho tỉnh hẳn.
“Vậy thì ta phải đứng ngây người ở đây cho tới bao giờ?” Thực tế, câu phản bác của tôi rất vô nghĩa.
Ngoài kia có đầy quái vật kìa.
Tuy nhiên, tôi biết.
Ngay tại lúc này, chúng tôi phải cút ra khỏi chỗ này càng nhanh càng tốt.
“Các người quên cha mẹ của mình rồi sao? Các người nghĩ rằng cha mẹ mình sẽ sống tốt trong mớ hỗn độn này à?”
“Đ-Đường dây sóng đã sập rồi.
Không có Kakaotalk…” Yoo Sangah nức nở trong tuyệt vọng.
Nho Giáo ở Hàn Quốc vẫn còn phổ biến mạnh mẽ.
Ngay cả biểu cảm của Lee Hyunsung và Han Myungoh cũng tối sầm sau khi nghe thấy hai chữ “cha mẹ”.
Tôi nhẹ nhàng đặt tay lên vai Lee Gilyoung, thằng bé đang cúi gằm mặt xuống.
Người đầu tiên đứng lên là Yoo Sangah.
“Được.
Tôi sẽ đi ra ngoài.”
“K-Không! Cô không nghe thấy con quái đó nói gì sao? Nghỉ ngơi ngay tại chỗ! Nếu di chuyển, đầu của chúng ta sẽ bị bắn bay đấy!” Han Myungoh nức nở trong tuyệt vọng.
(Không các bạn không đọc sai đâu, hai câu này lặp lại từ Yoo Sangah cho đến Han Myungoh đấy =)))
“Bỏ phiếu thôi nào.”
Yoo Sangah ngay lập tức nhấc cánh tay lên, tiếp theo là tôi và Lee Gilyoung.
Đếm đi đếm lại cũng có nhiêu đó mà thôi…
Lee Hyunsung nói, “…Tôi phải trở về căn cứ nhưng có vẻ như tình huống bây giờ đang rất căng go.
Đã có cảnh báo nguy hiểm.”
“Mẹ kiếp, muốn đi thì đi một mình đi! Tôi không đi đâu cả! Tôi sẽ không bước chân ra ngoài!”
Tôi cóc thèm care tới Han Myungoh, nhưng vấn đề nằm ở đây là Lee Hyunsung.
Bằng bất kỳ giá nào, tôi phải đem Lee Hyunsung theo cùng…
Coong!
Ai đó đang cố cạy cánh cửa ngăn cách giữa hai khoang tàu ra.
Diễn biến này không nằm trong dự liệu nên tôi phải mất thời gian để động não.
Kịch bản tiếp theo là gì? Không, con Dokkaebi còn chưa quay lại mà.
Vậy…
Não tôi hoạt động với tốc độ đáng kinh ngạc.
Lông tơ tôi dựng đứng lên và cả người tôi như rơi vào hầm băng.
Chính là hắn.
“C-Cái gì vậy? Mọi người! Ai đó ngăn nó lại đi!” Han Myungoh gân cổ lên gào và tiếng gần về phía cánh cửa.
Lee Hyunsung cũng hơi động đậy, nhưng tôi thật sự muốn ngăn anh ta lại.
“Anh không thể ngăn nó đâu.”
“Hả?”
“Ta phải đi mau.”
Tôi nặng nề nhìn về cánh cửa.
“Huh? Nhưng…”
“Nếu không đi ngay bây giờ…”
Người sống sót của khoang 3707.
Tôi biết rõ người đang đứng sau cánh cửa sắt là ai.
“…chúng ta sẽ chết trước khi kịch bản tiếp theo diển ra.”
Đúng vậy, hắn đã đến.
Nhân vật chính của câu chuyện này.
……
Vì hiệu ứng mô tả âm thanh (onomatopoeia) của ORV nguyên tác Anh dịch từ Hàn có hơi phức tạp, ví dụ như “Coong!” ở ngay lúc cánh cửa sắt bị va chạm thì nguyên tác là “Kuuong!” có hơi khó hiểu (mới đọc mình còn tưởng là tên nhân vật) nên sẽ chuyển thuần Việt dành cho những phần cần thiết.
Còn lại giữ nguyên..