Bạn đang đọc Toàn Trí Độc Giả – Chương 4: Kích Hoạt Dịch Vụ Trả Phí 3
Đám đông phản ứng khác nhau khi con Dokkaebi biến mất.
Một số người cố gắng thoát thân khỏi tàu, trong khi số khác lôi điện thoại ra muốn gọi cho cảnh sát.
Yoo Sangah thuộc về nhóm sau.
“Cảnh sát…Cảnh sát không trả lời! Giờ tôi phải làm gì đây…”
“Bình tĩnh nào, Yoo Sangah-ssi,” tôi nhìn thẳng vào ánh mắt bất định của Yoo Sangah.
“Yoo Sangah-ssi, cô đã từng chơi game do nhà phát hành phát triển chưa? Lấy bối cảnh tận thế đã đến và chỉ có vài người có thể sinh tồn.”
“Hả? Anh đang nói cái-“
“Nghĩ về nó đi.
Chúng ta đang ở trong một trò chơi.”
Yoo Sangah khẽ liếm môi.
“Trò chơi…”
“Cũng khá đơn giản.
Hãy tuân theo lời tôi nói vô điều kiện.
Hiểu không?”
“H-Hiểu rồi.
Giờ tôi nên làm gì đây?”
“Ngồi yên.”
Cuối cùng tôi cũng có thể bình ổn lại nhịp thở của mình.
Tôi cần một lúc để hoàn toàn thích nghi với hoàn cảnh hiện tại.
[Tam Thức Cầu Sinh Tại Thế Giới Đổ Nát]
Những con chỉ vốn chỉ tồn tại trong tác phẩm kia, giờ đây hiện rõ mồn một trước mắt tôi.
[Con Dokkaebi dựng chiếc sừng ăng-ten của nó lên.]
[Thi thể tán loạn khắp sàn tàu như thể rác rưởi tanh tưởi.]
[Nhân viên văn phòng thấm đẫm máu run rẩy từng đợt.]
[Bà cụ khẽ rên rỉ trên ghế ngồi.]
Tôi chăm chú dõi theo từng giây phút một.
Tựa như Neo trong bom tấn Ma Trận, người luôn hoài nghi về thực tại khó tin này.
Quan sát, nghi vấn rồi cuối cùng bị khuất phục trước sự thật…Tôi buộc phải thừa nhận tất cả mọi thứ.
Tôi không rõ vì sao nhưng chẳng còn bàn cãi được.
“Tam Thức Cầu Sinh” đã trở thành sự thực.
Suy nghĩ cái nào…Tôi phải làm gì để cầu sinh trong thế giới mới mẻ và đầy lạ lẫm này đây?
“Nào, tất cả mọi người! Bình tĩnh.
Hãy thả lỏng một chút.” Một người bước lên phía trước vào đúng năm phút sau khi con Dokkaebi biến mất.
Anh vạm vỡ và mạnh mẽ với mái tóc cắt ngắn, cao hơn hẳn người bình thường một cái đầu.
“Các vị đã ổn chưa? Xin hãy ngừng lại tất cả hành động và nghe tôi nói, chỉ một chút thôi.”
Những người đang nức nở hay cố gắng liên lạc với bên ngoài, đều dừng lại.
Chờ đến khi ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía mình, anh ta mới một lần nữa cất tiếng, “Các vị biết đấy, khi có một thảm họa cấp quốc gia xảy ra, sai sót nhỏ thôi cũng có thể dẫn đến tổn thất về sinh mạng không thể tưởng tượng được.
Đó là lý do tại sao bắt đầu từ bây giờ tôi sẽ nắm toàn quyền kiểm soát tại nơi này”
“Cái gì, anh là ai?”
“Thảm họa cấp quốc gia? Cậu đang nói cái gì vậy?”
Một số người đã dần hồi phục một cách đáng ngạc nhiên và phản ứng mãnh liệt khi nhận mệnh “bị kiểm soát” từ thanh niên nọ.
Anh lấy ra tấm thẻ viên chức chính phủ từ trong ví ra.
“Tôi hiện là trung úy phục vụ trong đơn vị 6502.”
Có người thở phào nhẹ nhõm.
“Lính, anh ấy đã nhập ngũ.”
Tuy nhiên, vẫn còn quá sớm để buông lỏng cảnh giác vào lúc này.
“Tôi vừa mới nhận được thông báo từ đơn vị của mình.”
Đám đông trừng mắt nhìn vào màn hình di động của người lính.
Tôi không gặp phải bất kỳ trở ngại nào để đọc nội dung trên điện thoại thông minh của anh ta, vì tôi đứng ngay sát bên.
– Thảm họa quốc gia cấp 1 đang xảy ra.
Tất cả tập hợp.
Tôi có thể nghe thấy tiếng nuốt nước bọt lo lắng từ phía đám đông.
Đây là một thảm họa cấp quốc gia.
Tôi không ngạc nhiên mấy vì bản thân đã lường trước được điều này rồi.
Trong thực tế, tôi đã bất ngờ bởi thứ khác.
Trung úy quân đội Lee Hyunsung…
Lee Hyunsung chính là thanh niên này.
Tôi biết anh ta.
Thật lòng mà nói thì đây là lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau, nhưng cái tên đó rất rõ ràng trong tâm trí tôi.
Anh ta là một trong dàn nhân vật phụ quan trọng của Tam Thức Cầu Sinh.
[Thiết Kiếm Sư Lee Hyunsung.]
Một nhân vật đã xuất hiện, giờ tôi hoàn toàn tin vào giả thuyết của mình.
“Cậu lính kia! Đang xảy ra chuyện gì vậy?”
“Tôi đang cố gắng liên lạc với đơn vị của mình, nhưng…”
“Nhà Xanh! Nhà Xanh phải có phản ứng ngay lập tức chứ?! Mau liên hệ với chính phủ đi!”
*Nhà Xanh: Nhà Xanh hay còn được biết đến với các danh xưng khác như Thanh Ngõa Đài hoặc Cheongwadae, là một cung điện cổ được xây dựng từ thời kỳ của nhà Triều Tiên, ngày nay được sử dụng làm dinh Tổng thống của Đại Hàn Dân Quốc (Wikipedia).
“Thật xin lỗi, tôi chỉ là một quân nhân cấp thấp và không có tổng đài đường dây nóng đến Nhà Xanh.” Lee Hyunsung giải thích.
“Vậy thì sao cậu lại đòi kiểm soát cái tình hình chó má này?!”
“Vì sự an toàn của cư dân…” Lee Hyunsung bình tĩnh lần lượt trả lời từng câu hỏi vô lý đó, tôi nhận ra rằng thiết lập nhân vật của anh ta rất đúng với những gì đã từng được mô tả trong bộ tiểu thuyết kia.
Nhưng mà lúc anh ấy xuất hiện đâu phải thế này? Trong lúc bận phân tích một đống câu hỏi phức tạp, tôi linh cảm được điều gì đó kỳ lạ.
Lấy tư cách là độc tôn độc giả của Tam Thức Cầu Sinh, tôi chắc chắn rằng lần đầu tiên Lee Hyunsung “lên sàn” không phải trong tình huống này.
Thời điểm mà anh ta được miêu đầu tiên trong tác phẩm là phần cuối của kịch bản thứ nhất.
…Tình huống gì thế này? Tôi bắt đầu hoang mang.
Tôi có thể tìm được câu trả lời ngay nếu có thể đọc lại Tam Thức Cầu Sinh một lần nữa.
“Thủ tướng đang phát biểu! Đây quả nhiên là thảm họa cấp 1!”
Người ta nhìn chăm chú vào màn hình di động của mình khi ai đó thốt lên.
Yoo Sangah quay điện thoại của cô ấy về phía tôi.
“…Dokja-ssi, xem thử này.”
Không cần phải nhập vào thanh công cụ tìm kiếm.
Hầu hết trang nhất đều đăng nội dung “Bài phát biểu của Thủ tướng.” Tất nhiên, tôi đã biết trước nội dung của video.
– Đến tất cả người dân đại Hàn, phần tử khủng bố ẩn danh hiện đang tấn công tại một số khu vực không cụ thể, gồm cả Seoul.
Đại khái bài phát biểu rất đơn giản.
Hiện tại chính phủ sẽ huy động toàn bộ lực lượng để đàn áp phần tử nguy hiểm và sẽ không chấp nhận thỏa thuận bất kỳ cuộc đàm phán nào.
Vậy nên mọi người cứ yên tâm sinh hoạt đời sống hằng ngày của mình…
Tôi đã không nghĩ mấy khi đọc quyển tiểu thuyết, nhưng giờ lại khá sốc khi nghe những từ ngữ đó.
Phần tử khủng bố…Phải nói, nó thậm chí còn dễ chịu hơn luồng sức mạnh vô hình ngoài không gian này.
“Nhưng tại sao Thủ tướng lại thay mặt Tổng thống mà phát biểu?”
“Ngài Tổng thống đã bị tấn công.”
“Sao? Thật á?”
“Tôi không chắc.
Một bình luận trên Naver-“
“Vậy thì mẹ kiếp nó là giả!!”
Nó nào phải, là thật đấy.
“Uwaaaaack!!! Cái chó gì vậy?!”
Người ta đánh rơi điện thoại khi tiếng súng bắt đầu vang lên, phát ra từ chính di động của bọn họ.
Chiiiik, một âm thanh bùng nổ ngang bên tai, và máu bắn kín màn hình.
Chỉ chốc sau, đám đông nín thở khi hiểu chuyện gì đã xảy ra.
“T-Thủ tướng…”
Thủ tướng đã chết.
Đầu ông ta nổ tung ngay trong lúc truyền hình đang phát trực tiếp.
Vẫn còn vài chuỗi âm thanh liên hồi vang lên cho đến khi im lặng hoàn toàn.
Thứ tiếp theo xuất hiện trên màn hình là một con Dokkaebi.
[Ta đã nói rồi, nhân loại, đây không chỉ đơn giản là “khủng bố”.]
Tất cả đều câm nín, miệng họ há hốc như một đám cá vàng ngốc nghếch.
[Vẫn chưa thông suốt sao? Thế thì còn làm nên được trò trống gì nữa.
Các ngươi vẫn tưởng đây là trò chơi à?]
Giọng điệu nó thoải mái đến mức các thính giả cũng phải e ngại.
Tôi vô thức nắm chặt quả đấm lại.
[Haha, theo dữ liệu cho sẵn, nghe nói rằng nhân loại ở đại Hàn rất giỏi cày game nhỉ? Vậy sao ta không thử tăng độ khó của màn này lên một chút nào?]
Beeeep- Một cái đồng hồ khổng lồ xuất hiện.
Cùng lúc đó nó bắt đầu đếm ngược.
[Thời gian còn lại đã bị giảm xuống 10 phút.]
[Chỉ còn 10 phút nữa.]
[Nếu không có bất kỳ sinh mạng nào bị diệt trong năm phút tiếp theo, tất cả nhân loại trong toa tàu sẽ bị xóa sổ.]
“Ôi trời, đây là trò đùa sao?”
“Có nghe thấy không? Này, anh có nghe thấy nó không?”
“Chàng lính! Bây giờ chúng ta phải làm gì đây? Tại sao cảnh sát lại không đến?”
“Mọi người, bình tĩnh và nghe tôi nói…”
Lời lẽ mà con Dokkaebi đó đã nói ra khiến cho tình hình toa tàu hỗn loạn hơn bao giờ hết, Lee Hyunsung chẳng thể kiểm soát nổi đám đông được nữa.
Tôi có thể cảm nhận được Yoo Sangah vịn chặt lấy cổ tay áo tôi.
Sự bất tương đồng của miêu tả có sẵn và diễn biến hiện tại đã thu hút sự chú ý của tôi.
Lee Hyunsung, một nhân vật phụ, đã xuất hiện.
Vậy thì tại sao “hắn” còn chưa tới? Dựa theo những gì suy đoán được, lúc này tôi chắc chắn đã phải nhìn thấy hắn.
“C-Có một kẻ đồ sát ở đàng sau!”
Từ khung sổ ở cánh cửa giao nhau với toa 3907, có thể thấy rõ một vụ thảm sát khác đang diễn ra.
Tên sát nhân có nước da nhợt nhạt.
“Chúng ta phải ngăn hắn lại! Không được để bất kỳ ai tiến vào đây!!”
Đám đông hùa nhau giữ chặt cánh cửa nhưng nó không cần thiết.
Vì ngay từ đầu tên kia đã không phải là kẻ thù.
[Tất cả mọi cách tiếp cận toa tàu đều sẽ bị chặn lại cho đến khi kịch bản hoàn thành.]
Đi cùng với tin nhắn là đám người bị đánh bật ra khỏi cánh cửa sắt, tựa như họ đã chạm vào một vách ngăn vô hình.
“Đ-Đây là cái gì?”
Một lần nữa, giọng con Dokkaebi vang lên, [Haha, một số địa điểm hiện đang rất “nhộn nhịp”, ngược lại ở đây ta còn chưa thấy gì cả.
Được thôi, đây là dịch vụ đặc biệt.
Ta sẽ cho các ngươi thấy kết cục của việc thụ động trong năm phút tiếp theo.]
Một cái màn hình lớn phóng ra giữa toa tàu, trên đó quay một gian lớp học.
Các nữ sinh trong đồng phục hải quân màu xanh đang run rẩy.
Một cậu chàng cắn móng tay của mình và khẽ lẩm bẩm, “…Là đồng phục trường Daepong à?”
Beep beep beep beep- Âm thanh báo hiệu vang lên.
Các nữ sinh bắt đầu hét thảm thiết.
[Đã hết thời gian quy định.]
[Hình phạt sẽ được đưa ra.]
Ngay sau khi dòng thông báo chấm dứt, đầu của một cô gái ngồi trên bất chợt nổ tung.
Từng người một, và lại từng người tiếp…Càng có nhiều thi thể chất đầy khắp gian phòng.
Các nữ sinh khác la lên và chạy vội về phía cánh cửa.
“Ahh, uh, làm thế nào-“
Dụng cụ lau dọn bị gãy vụn và móng tay của bọn họ bong tróc ra, nhưng cánh cửa chắng hề lay chuyển.
Không một ai có thể thoát, và đầu của cô bị kích cho nổ bung.
Ngay sau đó một người đã quay sang và bóp chết bạn thân của mình sau tiếng rên rỉ thảm thương.
Mất không lâu mới kết thúc cơn ác mộng, người duy nhất còn xuất hiện trên màn hình là nữ sinh đó.
[Kênh #Bay23515, trường trung học Daepong, nữ sinh năm 2, người sống sót: Lee Jihye.]
Bóng dáng nữ sinh trên màn hình biến mất, và con Dokkaebi hỏi với giọng mỉa mai, [Thế nào? Thú vị chứ?]
Nó mỉm cười, mọi người đã không còn nhìn vào màn hình chiếu nữa.
Họ bắt đầu liếc nhau và giữ khoảng cách xa ra.
“Mẹ kiếp! Cái quái gì thế này?!”
Ngay cả Yoo Sangah cũng thả cánh tay ôm lấy tôi, nhưng lại không rời khỏi đi nửa bước.
Ngay khi hai tay được giải phóng, tôi liền nhanh chóng mở điện thoại di động lên.
Tại sao “hắn” vẫn còn chưa xuất hiện? Một lượng lớn thông tin tôi biết và chưa rõ trộn lẫn với nhau.
Cách duy nhất để xử lý trong tình huống này chính là đọc Tam Thức Cầu Sinh một lần nữa.
Nhưng mà làm sao tôi có thể tìm lại tác phẩm đó được đây? Nó không đủ phổ biến để chia sẻ tràn lan một cách bất hợp pháp trên mạng…Khoang, ngừng khoảng chừng là một phút.
[1 tệp đính kèm.]
Tôi choáng váng khi nhìn thấy dòng thông báo trên màn hình.
Có lẽ nào…Không?
Tôi khá bối rối khi mở mail ra.
Tên của tệp đính kèm mà tác giả gửi cho tôi là…
[Tam Thức Cầu Sinh Tại Thế Giới Đổ Nát.TXT].