Toàn Trí Độc Giả

Chương 33


Bạn đang đọc Toàn Trí Độc Giả – Chương 33


Lee Hyunsung đang mơ trở thành một sĩ quan làm nhiệm vụ.

Lee Hyunsung không hề biết điều gì sẽ xảy ra với anh ấy ngày hôm nay.
“Hyunsung-ssi?”
“Ah, tôi đã ngủ thiếp đi một lúc.

Dokja-ssi, anh có nghỉ ngơi tốt không?”
“Vâng, tôi ổn.

Nhân tiện, anh vừa nói mớ về việc làm nhiệm vụ đấy.”
“Ơ, thật sao?”
“Vài điều về binh nhì Lee Hyunsung.”
Mặt của Lee Hyunsung đỏ lên.
“Đ-Đó..

chỉ là chấn thương tâm lý từ những ngày tôi còn là một người lính.”
“Ngày còn là một người lính? Chẳng phải Lee Hyunsung là một sĩ quan sao?”
“Điều đó…!Tôi đã được chuyển nhượng sang đơn vị số 3 khi còn ở quân đoàn.”
“Tôi nghe nói những trường hợp như vậy rất hiếm.

Anh hẳn rất phù hợp với quân đội.”
Lee Hyunsung cười.

Đó là một nụ cười tôi có thể hiểu.

Có rất ít người phù hợp với quân đội, những người không thể phù hợp với nơi nào khác.
Sau đó, bầu không khí chợt trở nên im lặng.
“Thú thật, tôi rất vui vì Lee Hyunsung-ssi ở đây.”
“Huh?”
“Tôi cảm thấy nhẹ nhõm khi Lee Hyunsung-ssi đứng ở phía trước.

Cảm giác như có ai đó đang bảo vệ tôi vậy.”
“Thật sao?”
Lee Hyunsung khẽ mỉm cười.

Đó là một nụ cười yếu ớt, nhưng đó chắc chắn là một nụ cười thoải mái.

Sau khi trao đổi đôi lời ngắn gọn, tôi tách khỏi Lee Hyunsung.
Trong mạch phát triển ban đầu của Con đường sinh tồn, Lee Hyunsung đã trải qua quá trình tiến hóa nhân vật bằng cách bảo vệ người dân Trạm Gumho khỏi hội Cheoldoo.

Nhưng Jung Heewon đã cướp lấy cơ hội đó.

Bây giờ Yoo Sangah, Jung Heewon và Lee Gilyoung đang đến gần tôi.

Tôi đối mặt với họ.
“Hai người có thấy cuộc đối thoại vừa rồi không? Hãy làm điều tương tự.”
“Có, nhưng tại sao phải làm như vậy?”
Đương nhiên tôi không nói những lời đó nếu không có lý do thích đáng.
[Nhân vật Lee Hyunsung đã bắt đầu cảm thấy có trách nhiệm.]
Lee Hyunsung hiện đang lau tấm khiên bằng một biểu cảm thật thà.
Quan điểm của Độc giả toàn trí là một scam.

Ít nhất là khi đứng trên phương diện của một hóa thân.
“Tôi muốn giúp Hyunsung-ssi.

Anh ấy trông hơi buồn những ngày gần đây.


Tôi nghĩ tâm trạng anh ấy sẽ tốt hơn nếu chúng ta cổ vũ anh ấy.”
Tôi nói điều này hoàn toàn dựa trên lợi ích của Lee Hyunsung.

Yoo Sangah ngây thơ gật đầu.
“Có phải nó kiểu…”
“Nó tương tự như vậy.”
“Tôi hiểu rồi, tôi sẽ thử!”
Khác với Yoo Sangah, Jung Heewon đắn đo.
“Dokja-ssi.”
“Vâng.”
“Nhà tài trợ của Dokja-ssi có phải một người kiểu như Thầy bói một mắt không?”
“Đó là gì?”
“Anh không biết à?”
Đây không phải lần đầu tôi có cảm giác này, đôi lúc trong vài khoảnh khắc tôi nghĩ rằng Jung Heewon có thể là tác giả của Con đường sinh tồn.

“Đừng hiểu lầm, chỉ là tôi có một kỹ năng đặc biệt.

Đó là thấu hiểu con người rất tốt.”
“Tôi cảm thấy tò mò nên mới hỏi, không hề có ý gì đâu.”
“Không sao.”
“Nhưng anh đã bao giờ sử dụng nó trên tôi chưa?”
Tôi gần như thể hiện cảm xúc trên khuôn mặt mình.

Thật may mắn, Jung Heewon không phát hiện ra rằng tôi đang nói dối.

Tôi nhìn Lee Gilyoung và đáp.
“Tôi chỉ sử dụng nó trên đàn ông.”
“Ôi trời.”
Đó không phải một lời nói dối.

Tôi chưa bao giờ đọc suy nghĩ của Jung Heewon.
“Dù sao thì tôi thực sự nhờ mọi người làm điều này.

Đầu tiên là Jung Heewon-ssi, sau đó Yoo Sangah và Gilyoung là người cuối cùng.

Hãy lần lượt nói chuyện với anh ấy.”
“Thực ra tôi luôn có cảm giác an tâm khi ở cạnh Huynsung-ssi.”
“Đừng tâng bốc tôi như vậy.”
Heewon thở dài, “Tôi không nghĩ mình làm được điều này.”
Cô cần phải làm điều đó.

Để kế hoạch này thành công, tiến hóa thuộc tính của Lee Hyunsung là rất cần thiết.

Tôi đã lên kế hoạch sớm hơn một chút nếu tôi biết Yoo Jonghyuk sẽ hành động như vậy, nhưng nếu chúng ta cố gắng hết sức, kết quả sẽ tới ngay ngày hôm nay.
Thực tế, họ có vẻ đang làm rất tốt.
“Hyunsung-ssi thực sự đáng tin cậy.

Anh trông rất giống một cây thông.”
“Haha, cảm ơn Heewon-ssi.

Bài hát yêu thích của tôi là Green Pine đấy.”
[Nhân vật Lee Hyunsung cảm thấy tự hào.]
“Tôi không hỏi anh cái đó.”
[Nhân vật Lee Hyunsung cảm thấy hơi buồn.]
“Tôi nghĩ rằng mình chưa từng gặp một ai chính trực như Hyunsung-ssi cả.”
“Nó không hoàn toàn đúng.

Tuy nhiên, cảm ơn cô Yoo Sangah-ssi.”

[Nhân vật Lee Hyunsung đã bắt đầu lo lắng về công lý.]
“Hyunsung-hyung có cơ bắp khoẻ nhất.”
“Cảm ơn mọi người.”
[Lòng tự trọng của nhân vật Lee Hyunsung đã tăng.]
Thật may mắn khi Lee Hyunsung là một con người đơn giản.

Những lời khen ngợi sáo rỗng như vậy lại hoạt động rất tốt.

Sau khi lặp lại cùng nội dung cuộc trò chuyện nhiều lần như thế, các thông báo hệ thống bắt đầu thay đổi.
[Nhân vật Lee Hyunsung đang chờ cơ hội để phát triển thuộc tính của mình.]
Mọi việc đang diễn ra suôn sẻ.
Yoo Sangah hỏi tôi với giọng lo lắng.

“Tôi nghĩ Hyunsung-ssi đang chịu quá nhiều gánh nặng.”
Yoo Sangah thật sự rất tốt bụng.

Ngay cả trong tình huống này, cô vẫn quan tâm đến người khác, tôi thì không có khả năng đó.
“Có thể có một chút.

Nhưng điều đó là cần thiết.

Có một số người trên trở nên mạnh mẽ hơn khi họ mang nhiều gánh nặng trên lưng.”
“Ah.”
“Đừng lo lắng.

Này Gilyoung, em đã làm những gì anh yêu cầu chưa?”
“Vâng, hyung.”
Lee Gilyoung trả lời từ bên cạnh Yoo Sangah.

Trên đầu cậu bé, cặp râu của con gián chìa ra ngoài như một cặp ăng-ten.
“Cô gái đó, chị ấy ở tầng 1.”
“Cảm ơn em.”
Phía Hyunsung đã ổn.

Bây giờ là lúc để mượn sức mạnh từ một người khác.
Tôi bước lên cầu thang một mình.

Người của Liên minh Địa chủ bắt đầu nói chuyện khi thấy tôi.
“Haha, chẳng phải đây là tên thuê nhà bất hợp pháp sao?”
“….”
“Tao đã nghe vài tin đồn về mày.

Mày thực sự sống sót ngày hôm qua mà không có phòng sao? Yoo Jonghyuk có ra tay giúp mày không?”
Tôi mặc kệ chúng và tiếp tục bước đi.

Các thành viên Liên minh Địa chủ tiếp tục nói chuyện, như thể chúng nghĩ rằng tôi đang sợ hãi.
“Việc ở cùng chỗ với Yoo Jonghyuk chắc hẳn rất khó khăn.

Mày nghĩ sao về việc tham gia liên minh của bọn tao? Pildu-ssi nói anh ấy sẽ chấp nhận nếu đó là mày.”
Tôi không quan tâm và đếm các greenzone còn lại ở mỗi tầng.

Một, hai, ba…!để kế hoạch này thành công, tôi không được bỏ lỡ một cái nào cả.
“Tất nhiên, với điều kiện mày phải mang theo hai người phụ nữ kia.”
Bây giờ còn 11 greenzone.


Con số đã giảm rất nhiều sau kịch bản ngày hôm qua.

Đó là một con số gần đủ để thực hiện kế hoạch.
“Này, mày đang phớt lờ tao đấy à?”
“Tôi đang nghe đây.

Nói lại với ông ta rằng tôi sẽ suy nghĩ về nó.”
Các thành viên liên minh nhìn nhau và cười khúc khích trước những lời của tôi.

Bây giờ thì họ có thể cười như thế.
Tôi đang đi lên thang cuốn thì một lưỡi kiếm bất ngờ chạm vào cổ.

Không có dấu hiệu nào cho việc này cả, chỉ có một người duy nhất sở hữu kĩ năng che dấu này ở giai đoạn đầu.
[Bước đi của bóng ma]
“Tôi thật sự thất vọng đấy, ahjussi.”
Lee Jihye.

Một cô gái luôn tự hào về kỹ năng chiến đấu xuất sắc.

Cô sẽ không được chọn bởi Hải chiến thần nếu chẳng có tài cán gì.
“Ahjussi, chú có biết điều gì sẽ xảy ra với những người phụ nữ đó nếu chú đồng ý thỏa thuận với chúng không?”
“Tôi biết.”
“Chú thực sự biết?”
Tôi nhún vai.
“Bỏ thanh kiếm xuống.

Hãy nói chuyện một cách bình thường.”
“Nói chuyện? Vậy là chú đến tìm tôi với mục đích riêng.”
“Đúng vậy.”
Lee Jihye cất thanh kiếm đi.

Tôi theo sau Lee Jihye.

Lee Jihye đi bộ từ tầng 1 đến chỗ bán vé ở lối vào.

Chúng tôi dường như đi bộ cùng một lúc.
“Chú muốn nói gì?”
“Nhưng tại sao cô lại đứng đó?”
“Sư phụ bảo tôi bảo vệ nơi này.”
“Bảo vệ?”
“Đó là lý do tại sao tôi không thể để chú đi qua.”
Lee Jihye chạm tay vào cổng soát vé và đưa tay còn lại chặn tôi.

Tôi nhìn vào lối đi bên ngoài cổng bán vé, có một số lối ra dẫn xuống dưới nhưng không có cái nào trong số đó dẫn lên mặt đất.

Ngay lúc này, lòng tôi dấy lên cảm giác bất an.
Nếu là Yoo Jonghyuk, có lẽ anh ta đã đi qua con đường đó?
Nếu Yoo Jonghyuk muốn bảo vệ nơi này thì chỉ có một lý do.

Khi kịch bản chính đang diễn ra, anh ta đã bí mật tấn công ngục tối ẩn của Chungmuro.

Nghe thì có vẻ đáng sợ.

Nhưng trên thực tế, điều đó sẽ không là gì nếu nhân vật chính hiện tại là một người đủ mạnh.
Vấn đề ngục tối này là một nơi Yoo Jonghyuk không thể vượt qua cho đến khi kết thúc lần hồi quy thứ ba.

Tôi nên nhanh chóng hoàn thành kế hoạch của mình.
“Tôi cần cô giúp.”
“Sự giúp đỡ của tôi?”
“Hôm nay, tôi sẽ phá huỷ đất của Gong Pildu.”
“Chú nghiêm túc đấy à?”
Lee Jihye nhìn tôi như thể cô ấy đang cố nhìn thấu suy nghĩ của tôi.
[Độ hiểu biết của bạn về nhân vật Lee Jihye đã tăng.]
“Ahjussi không đủ mạnh, chú sẽ không thể đánh được chúng.”
“Ngay cả khi cô giúp tôi?”
Đầu của Lee Jihye giật như nhớ lại về việc niềm tự hào của mình bị phá vỡ.


Lee Jihye đã thách đấu Gong Pildu ngay ngày đầu tiên cô đến nhà ga này, rồi cô bỏ chạy.

Nếu Yoo Jonghyuk không xuất hiện để giải cứu cô, cô đã chết.
“Tôi có một cách và nó chỉ thành công nếu cô giúp tôi.”
“Sư phụ bảo tôi ở lại đây.”
“Nếu cô không giúp đỡ, những người ở đây sẽ chết.”
“Mọi người rồi sẽ chết.”
“Đó có phải là điều Yoo Jonghyuk nói với cô không?”
Đôi mắt của Lee Jihye run rẩy.
“Cậu bé chúng ta nói chuyện cùng hôm qua đã chết.”
“Tôi biết.”
“Cậu ấy đã có thể sống sót.”
“Việc này…”
“Yoo Jonghyuk đã giết cậu nhóc.

Anh ta hoàn toàn có thể cứu cậu ấy.”
Bầu không khí ngày càng trở nên phức tạp.

Tôi nhận ra rằng mình không khác nhiều so với Yoo Jonghyuk.

Tàu điện ngầm, trạm Gumho, tôi đã bỏ qua những người mà tôi có thể cứu vì sự an toàn của tôi bị đe dọa.
Nhưng những kẻ đạo đức giả luôn giỏi nói những lời chính đáng.
“Tôi đã xem video về kịch bản của cô khi tôi ở trên tàu điện ngầm.”
Đôi vai Lee Jihye run rẩy.
“Đó là video mà cô đã giết bạn của mình để sống sót.”
“Dừng lại.”
“Thực ra, cô không hề muốn làm điều đó.
[Tâm trí của nhân vật Lee Jihye bị xáo trộn.]
“Chú biết được những gì?”
“Tôi biết những gì tôi cần biết, cũng có thể tôi không biết gì cả.

Tôi chỉ đang nói với chính mình.”
“….”
“Nhưng vì tôi đang nói chuyện với cô, tôi muốn nói điều này.

Nếu cô quay lưng lại ngày hôm nay, chắc chắn cô sẽ hối hận cho đến cuối đời.”
[Nhân vật Lee Jihye đã rơi vào nỗi đau đớn sâu sắc.]
Tôi không biết con người Lee Jihye nhưng tôi biết hóa thân Lee Jihye.

Cô gái này là cấp dưới trung thành của Yoo Jonghyuk.

Nhưng đó là chuyện của tương lai, không phải bây giờ.

Cô ngưỡng mộ sức mạnh của Yoo Jonghyuk nhưng về cơ bản, cô khác với Yoo Jonghyuk.
Lee Jihye mở miệng vài phút sau đó.
“Nếu tôi giúp, mọi người sẽ có thể sống sót?”
“Không phải tất cả, nhưng một số sẽ sống sót.”
“Tôi phải làm gì?”
“Kế hoạch sẽ bắt đầu lúc 7 giờ tối…”
Để kế hoạch này thành công, Lee Jihye cần phải làm chính xác những điều tôi nói với cô ấy.
Lee Jihye ngây người ra và mở miệng.
“Chú có tỉnh táo không vậy? Đây là điều chú muốn làm sao?”
“Đúng vậy.”
“Thành thật mà nói, tôi không nghĩ nó sẽ thành công.

Tôi sẽ nói trước với chú, tôi không nghĩ mình có thể giúp được.”
“Sự lựa chọn nằm ở cô.”
Dù cô ấy nói vậy nhưng Lee Jihye chắc chắn sẽ giúp.

Cô ấy chính là người được Hải chiến Thần lựa chọn.
[Chòm sao Kẻ mưu phản bí mật thích sự ngớ ngẩn của bạn.]
[100 xu đã được tài trợ.]
[Nhà tài trợ của Lee Jihye thích bạn.]
[100 xu đã được tài trợ.]
Bây giờ khâu chuẩn bị đã hoàn tất.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.