Bạn đang đọc Toàn Trí Độc Giả – Chương 189
Vào ngày hôm đó, tất cả mọi người ở mái vòm Seoul đều đắm chìm trong ánh sáng rực rỡ.
[Ai đó đã hoàn thành kịch bản chính thứ mười.]
[Xin chúc mừng, bạn đã vượt qua kịch bản thứ mười.]
Những người đang trốn trong các góc khuất của Mái vòm Seoul để tránh lũ quỷ và những người may mắn sống sót ở tầng một và tầng hai của Lâu đài bóng tối.
Tất cả những hóa thân bằng cách nào đó sống sót sau mối đe dọa của kịch bản đều nhận được cùng một thông điệp.
[Bạn đã hoàn thành thành tích Người giải phóng mái vòm Seoul.]
Người giải phóng.
Họ lúc đầu còn không hiểu gì nhưng cơ thể họ đã bị thuyết phục trước cả tâm chí họ.
Chân tay họ căng cứng, đồng tử dãn ra và môi run rẩy.
[Bạn có thể thoát khỏi Mái vòm Seoul.]
Mong ước bấy lâu của họ cuối cùng đã trở thành hiện thực.
Những người ở tầng một và tầng hai của Lâu đài Bóng tối được triệu hồi vào thành phố.
Sau đó mọi người đều nhìn thấy cảnh tượng giống nhau.
Lâu đài Bóng tối sụp đổ với một âm thanh lớn.
Cơn ác mộng khủng khiếp bao trùm cả Seoul sụp đổ như một lâu đài cát.
Các khối gạch vỡ sớm biến thành bột.
Mọi người tràn ngập những cảm xúc không rõ khi họ chứng kiến cảnh tượng đó.
“Nó đã kết thúc.” ai đó nói.
“Tôi có thể ra ngoài…!Tôi có thể sống bây giờ…”
“Địa ngục đã kết thúc!”
Một số người cảm thấy đó là sự kết thúc của thảm kịch.
Đền bù đổ ra từ không khí.
Tất cả đều có biểu hiện vui mừng.
Có lẽ rồi sẽ lại xuất hiện một bi kịch khác nhưng hiện tại, họ đang tận hưởng cảm giác đột ngột được giải thoát này.
Tuy nhiên, không phải ai cũng có cảm giác đó.
“…Chuyện gì đã xảy ra với Dokja ahjussi?”
Nhóm của Kim Dokja đã thoát khỏi Lâu đàu bóng tối.
Jung Heewon, Lee Hyunsung, Lee Jihye, Gong Pildu, Lee Gilyoung, Shin Yoosung, Han Sooyoung…!Tất cả đều tập trung tại một nơi.
Họ là những người sống sót vì Kim Dokja hoặc những người mắc nợ Kim Dokja.
“Có ai…!có ai biết không? Làm ơn nói gì đi chứ! Sư phụ! Dokja ahjussi thế nào rồi?”
Các thành viên dựa vào trực giác của mình để tìm người có thể giải thích sự việc.
Tuy nhiên, người duy nhất có thể trả lời lại im lặng.
Yoo Jonghyuk đang mím chặt môi và cứ nhìn chằm chằm vào Lâu đài đổ nát đó.
Lâu đài bóng tối đã sụp đổ, giống như lịch sử đã biến mất.
Kim Dokja đã ở lại đó, cậu ta đã chết ở đó.
Yoo Jonghyuk nhìn chằm chằm trong khi xác nhận sự thật nhiều lần.
Kim Dokja đã chết.
Làm thế nào mà một điều như vậy có thể xảy ra? Yoo Jonghyuk không biết gì cả.
“Yoo Jonghyuk-ssi! Làm ơn hãy nói gì đó đi! Xin anh!”
Yoo Jonghyuk ngơ ngác nhìn Lee Hyunsung đang lay anh.
Lần hồi quy đầu tiên và lần hồi quy thứ hai…!anh chưa bao giờ thấy Lee Hyunsung có khuôn mặt này.
Yoo Jonghyuk hiếm khi nhớ lại những biểu hiện của các thành viên trong nhóm của anh ấy khi họ đánh mất một người thực sự quý giá.
Bởi luôn là anh, người duy nhất có biểu cảm như thế.
Anh là người duy nhất sống sót cho đến khi kết thúc bi kịch và sự tuyệt vọng này.
Tuy vậy, cuộc đời này lại khác.
Vẫn còn rất nhiều người ở bên cạnh anh.
Và anh phải chịu đựng cái chết của ai đó cùng với họ.
“Yoo Jonghyuk-ssi!”
“Sư phụ!”
Mọi người đều nhìn anh chằm chằm.
Họ muốn anh nói rằng vẫn chưa quá muộn.
Tuy nhiên, Yoo Jonghyuk không thể đưa ra câu trả lời trước những khuôn mặt này.
“Tôi cũng không biết.”
Anh đã phá hủy hy vọng cuối cùng còn lại của họ.
Đáng buồn thay, đây là vai diễn được để lại cho Yoo Jonghyuk.
“Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra với Kim Dokja.”
Trên thực tế, anh có thể nói với họ nhiều hơn.
Trục xuất khỏi kịch bản, anh có thể chia sẻ thông tin mà anh biết.
Hoặc anh có thể làm chứng cho những hy vọng yếu ớt mà anh có.
Tuy nhiên, Yoo Jonghyuk đã không làm điều này.
Anh biết rằng nói điều đó sẽ chỉ như nói thế này với các thành viên trong nhóm:
Kim Dokja đã chết.
Mọi người không thể làm gì cho Kim Dokja.
Một vài người chấp nhận sự im lặng của Yoo Jonghyuk trong khi những người khác lại bác bỏ.
Tuy thế, họ đều hiểu.
“Dokja hyung đã nói rồi! Anh ấy chưa chết! Anh ấy sẽ sống lại! Vậy thì tại sao…!”
“Yoo Jonghyuk-ssi! Xin hãy cho tôi biết cách cứu Dokja-ssi!”
Yoo Jonghyuk lắc đầu trước tiếng khóc của Lee Gilyoung và Lee Hyunsung.
Nếu có cách nào đó để cứu Kim Dokja, anh đã làm rồi.
Chẳng có gì anh có thể làm.
Không chỉ anh, mà là tất cả mọi người.
[Chòm sao Tù nhân của vòng Kim cô cảm thấy một sự trống trải kinh khủng.]
[Chòm sao Hắc hỏa Vực long đang nằm xuống.]
[Chòm sao Seo Ae Il Pil bị gãy bút.]
[Chòm sao Thần của rượu và sự ngây ngất đang nhìn xuống vực thẳm.]
.
.
[Các chòm sao trên Hàn quốc đang tiếc thương cái chết của một chòm sao.]
[Các chòm sao trên Hàn quốc nhớ tên ai đó.]
Yoo Jonghyuk chưa bao giờ thấy nhiều chòm sao nói về một chòm sao như vậy.
Các chòm sao kiêu ngạo đang thể hiện những cảm xúc khác ngoài sự thất vọng hay vui vẻ.
Họ nhận thức được những cảm xúc mới.
Bầu trời đêm rực rỡ với nhiều màu sắc hơn bất kỳ lần hồi quy nào trước đây của anh.
Nỗi buồn, sự tuyệt vọng, đau đớn…!Bầu trời đêm được tạo thành từ nhiều chòm sao đang tỏa sáng một cách buồn bã.
Có lẽ Kim Dokja cũng hy vọng cho họ.
Một hi vọng tạo ra được một một câu chuyện khác biệt.
Điều gì đó có thể tạo ra sự khác biệt trong Star Stream.
Không có nhiều con đường.
Nhìn ngôi sao chói lọi trên bầu trời, Hồi quy giả Yoo Jonghyuk có một suy nghĩ.
Nếu bây giờ mình quay lại …
Khả năng bắt đầu lại cuộc sống của anh giống như nút của một tên lửa hạt nhân có thể được nhấn bất cứ lúc nào.
Yoo Jonghyuk đã có thể quay ngược thời gian sau khi chết và đưa ra lựa chọn tốt hơn với những thông tin mà anh có về tương lai.
Nếu bây giờ anh quay lại thì Kim Dokja có thể sẽ hồi sinh trở lại.
Tuy nhiên…
“Yoo Jonghyuk, tỉnh táo lại đi.
Đừng nghĩ rằng mọi thứ sẽ cải thiện nếu anh cứ lặp lại chúng một vài lần.”
Điều gì sẽ xảy ra nếu Yoo Jonghyuk quay trở lại mà không có Kim Dokja? Hoặc nếu Kim Dokja không hành động như vậy nữa thì sao?
Lần đầu tiên Yoo Jonghyuk sợ một điều gì đó.
Kim Dokja của vòng này có lẽ chỉ xuất hiện trong vòng này.
Shin Yoosung của vòng hồi quy thứ 41 chưa bao giờ nói về Kim Dokja và anh cũng chưa bao giờ gặp Kim Dokja trong kiếp trước.
Cho dù có quay về quá khứ, Kim Dokja của kiếp này cũng có thể không trở lại.
“Vậy, hãy sống đúng cách lần này.”
Sự lựa chọn luôn có thể thực hiện được nay đã không thể thay đổi.
Anh gặp Kim Dokja trong lần hồi quy thứ ba và họ trở thành đồng đội.
Sau đó, anh mất Kim Dokja.
“Đừng nghĩ rằng anh sẽ làm tốt hơn nếu anh vứt bỏ vòng này.
Có lẽ đây là vòng mà anh có thể thấy kết thúc với tư cách là một con người.”
Yoo Jonghyuk đứng dậy và cắn chặt môi.
Chỉ còn lại những câu nói.
Cũng giống như mọi thứ trong Star Stream đều là một câu chuyện, Yoo Jonghyuk không thể không thừa nhận rằng những lời của Kim Dokja là một phần của chính cậu ta.
[Hả, tại sao các bạn không di chuyển? Các bạn không nhận được thông báo của hệ thống sao?]
Dokkaebi được phái đến từ văn phòng nhìn xuống họ từ trên không.
[Aha, tôi hiểu rồi.
Mọi người đều thương tiếc cái chết của cậu ta.]
Các thành viên phẫn nộ với giọng điệu chế giễu của nó nhưng không phải ai cũng giống ai.
Jung Heewon hầu như không giữ được bình tĩnh và hỏi,
“…Dokja-ssi thế nào rồi?”
[Câu ta đã bị trục xuất khỏi kịch bản.]
“Tôi có thể hỏi điều đó có nghĩa là gì? Anh ấy còn sống hay đã chết?”
[Tôi cũng không biết nữa.
Tuy nhiên, không thể sống sót khi bị trục xuất khỏi kịch bản, cho dù đó là hóa thân hay chòm sao.
Đó là tất cả những gì tôi biết.]
Ngay cả một chòm sao cũng không thể tồn tại.
Các thành viên cứng đờ trước những lời nói của dokkaebi và biểu hiện của họ trở nên lạnh lùng hơn trước.
Lee Jihye nói.
“Không có cách nào sao? Một cách để cứu…!”
[Không có gì bạn có thể làm được.
Thành thật mà nói, thật tuyệt vời khi bạn vẫn có kiểu suy nghĩ này.
Tôi sẽ cho bạn một lời khuyên, đừng nghĩ về những thứ không cần thiết và hãy tập trung vào kịch bản trước mắt.
Bạn vẫn chưa thoát khỏi Mái vòm Seoul.]
Dokkaebi chế nhạo và búng ngón tay.
Sau đó, các tin nhắn một lần nữa xuất hiện.
[Kịch bản trốn thoát đã được đưa ra.]
[Mái vòm Seoul sẽ sớm đóng cửa! Bạn có nửa ngày để trốn khỏi mái vòm Seoul.]
[Đường thoát được cung cấp tự động.]
[Bạn sẽ chết nếu không thoát khỏi mái vòm trong thời hạn.]
“Chết tiệt…”
Các thành viên nhìn nhau nhưng họ không tìm ra cách giải quyết.
Trong mọi trường hợp, không có gì họ có thể chọn.
“…Đi thôi.”
Họ bắt đầu di chuyển theo con đường đã định.
Họ chạy, bơi hoặc băng qua các lan can khi họ liên tục hướng về ngoại ô Seoul.
Cuối cùng, các điểm đánh dấu tuyến đường kết thúc và họ phải đối mặt với một nhóm người.
“Những người này…”
Tất cả các hóa thân còn lại của mái vòm Seoul đều được tập hợp ở đó.
Có khoảng 1.000 người.
Một số gương mặt quen thuộc.
Min Jiwon vẫy tay về phía này và có cả Han Donghoon.
Tất cả bọn họ đều được cứu bởi Kim Dokja.
Yoo Jonghyuk và các thành viên trong nhóm gật đầu nhẹ với những người họ nhận ra.
“…Ở đây.”
Các thành viên cùng lúc dừng lại và nhìn chằm chằm vào bức tường bên trong của mái vòm.
Cái lồng khổng lồ đã nhốt họ cho đến nay.
Bây giờ họ đã có cơ hội thoát khỏi nhà tù này.
Mọi người đều hào hứng nhưng không ai bước ra ngoài.
Họ giống như một con chim hoàng yến không thể dễ dàng bay ra khỏi chiếc lồng rộng mở.
Thay vào đó, mọi người đang tìm kiếm thứ gì đó xung quanh.
Từng người một, những ánh mắt tụ tập.
Mọi ánh mắt đã sớm tập trung vào một người.
Han Sooyoung là người mở lời trước.
“Yoo Jonghyuk.”
Yoo Jonghyuk đối mặt với Han Sooyoung.
Cô ấy không nói gì nhưng Yoo Jonghyuk đọc được đôi mắt của cô ấy.
Đừng lãng phí cơ hội mà Kim Dokja đã cho anh.
Yoo Jonghyuk chậm rãi bước tới.
Nhiều người đã chờ đợi anh.
Đó là để kỷ niệm khoảnh khắc cuối cùng họ đã được giải thoát.
Yoo Jonghyuk bối rối khi nhìn tất cả đang tập trung vào mình.
Yoo Jonghyuk đã từng ở vị trí này vài lần trong tiền kiếp.
Anh ấy đôi khi hùng hồn và đôi khi là một nhà lãnh đạo lôi cuốn.
Không khó để tìm những từ dẫn giắt đám đông.
Vậy thì tại sao? Anh không muốn nói những điều như vậy lần này.
Thay vào đó, anh nói, “…Tôi sẽ không từ bỏ cuộc sống này.”
Có lẽ không có ai ở đây có thể hiểu được lời nói của anh.
Cùng với nỗi cô đơn khủng khiếp thể hiện trên khuôn mặt, Yoo Jonghyuk đã tuyên bố.
“Vì vậy, cũng đừng bỏ cuộc.”
Anh không biết họ có hiểu hay không.
Yoo Jonghyuk quay lưng lại với đám đông và chậm rãi đi đến bức tường bên trong của mái vòm.
Sau đó…
Rầm!
Một tiếng.
Rầm!
Hai tiếng vang lên.
Những nắm đấm tức giận của anh đập vào tường.
Những vết nứt lớn lan qua bức tường bên trong của mái vòm, chính giữa là điểm tiếp xúc với nắm đấm của anh.
Đó là một bức tường không thể vượt qua sau khi kịch bản bắt đầu.
Bức tường hơi sụp xuống và một khe hở to bằng con người được tạo ra.
Đó là một khung cảnh luôn tồn tại nhưng không thể vượt qua.
Yoo Jonghyuk đã bước những bước đầu tiên qua đấy,
“Đi thôi.”
Anh bước tới một kịch bản không có Kim Dokja.
______
[Trong bóng tối, Kim Dokja cô độc cuối cùng cũng thức dậy.]