Đọc truyện Toàn Thiên Đường Đều Cho Rằng Thủ Trưởng Thất Sủng – Chương 32: Thiên sứ hỉ nộ vô thường
Sau khi qua sông, không chỉ các trí thiên sứ biết điện hạ của bọn họ không có thất sủng, thanh danh Michael cũng được tẩy trắng một ít.
Các sí thiên sứ lục tục trở về.
Thủy triều thối lui, một lần nữa lộ ra mặt đất Hằng Tinh thiên. Cửa hàng tạm dừng buôn bán lại khai trương, các thiên sứ trở lại sinh hoạt quen thuộc bình thường. Trước khi Samael dẫn dắt tọa thiên sứ rời đi, ngồi xổm người xuống, ngón tay đụng vào mặt đất dưới sông một chút.
Trên phiến đá tuyết trắng trên đất, tìm không thấy bất cứ vết vỡ nhỏ bé gì, hoàn hảo như mới.
Trong mắt Samael hiện lên một tia nghi hoặc.
“Mới tinh?”
Nhưng mà nghĩ đến thần linh giáng xuống, Samael buông xuống những lo lắng dư thừa kia. Hắn tin tưởng vấn đề mà mình có thể nhìn ra, thì thần cũng có thể nhìn ra, nếu thần trước sau như một sủng ái điện hạ, đã nói lên trên người điện hạ không có vấn đề. Điện hạ không chỉ là ngôi sao sáng của thiên đường, còn là thiên quốc phó quân, Samael hy vọng điện hạ vĩnh viễn không có vết nhơ.
Mang theo trí thiên sứ rơi xuống nước, tọa thiên sứ trưởng và các tọa thiên sứ rời khỏi Hằng Tinh thiên.
Trong cung điện hành chính của sí thiên sứ trưởng, Michael hưng phấn nói rằng: “Điện hạ, một chiêu mà ngài cho thật hữu dụng!”
Hắn ta thành công qua sông!
Ha ha ha biểu tình lúc ấy của Samael cổ quái như vậy!
Tâm tư Lucifiel hoàn toàn không ở trên giọng nói của phó quan, ngồi ở vị trí, ánh mắt nhìn tầng mây ngoài cửa sổ, giống như làm vậy là có thể nhìn tới Thủy Tinh thiên ở xa xôi.
“Điện hạ, điện hạ…” Giọng Michael nhỏ lại, đến bên cạnh Lucifiel.
“Bộ dạng ngô thần như thế nào, ngài biết không?”
Vấn đề này vừa đưa ra, người hầu trí thiên sứ đứng thẳng ở cửa đại điện đều tinh thần rung lên, lỗ tai hận không thể kéo dài thành lỗ tai tinh linh, như vậy thính giác có thể linh mẫn một ít.
Lucifiel cười như không cười nhìn về phía phó quan của mình.
“Nhìn trộm thần nhan à?”
“Không!”
Michael nghiêm mặt, phản bác: “Ta là sùng bái ngô thần, muốn xem phong thái của ngô thần.”
Bất luận chuyện gì dính dáng đến “nhìn trộm”, đều có khả năng bị Samael đưa vào ngục giam!
Michael đã định trước không giả vờ được bao lâu, rất nhanh liền lộ nguyên hình, mặt dày mày dạn cầu Lucifiel, “Điện hạ, nói đi, ngài muốn ta làm thế nào ta cũng làm, ta chỉ muốn biết chuyện của ngô thần một chút thôi.”
Đứng đầu mười bí mật lớn của thiên đường, chân dung thượng đế.
Điểm này, bất luận là thiên sứ bình thường, hay là sí thiên sứ, hết thảy đều không biết.
Lucifiel xem ở việc tâm tình đang rất tốt, nói rằng: “Ngô thần rất xinh đẹp.”
Michael bất ngờ, “Đẹp bao nhiêu?”
Lucifiel không chút do dự nói rằng: “Đẹp hơn so với ta!”
Đáp án này nằm ngoài dự đoán của tất cả thiên sứ.
Tim Michael đập bình bịch bình bịch, ôm kín ngực, “Trời ạ!” Sau khi đã trải qua lễ rửa tội sắc đẹp của Lucifiel hàng năm, hắn ta cho rằng trên đời này sẽ không có điện hạ thứ hai, nhưng hôm nay lại biết được sự thật thượng đế còn đẹp mắt hơn điện hạ!
Cửa đại điện, người hầu trí thiên sứ đều nhịn được tiếng thét, cảm xúc mênh mông.
Ngô thần thế mà lại đẹp như vậy!
Trong đại thánh đường, thượng đế cũng nghe được đánh giá của Lucifiel với y, không hiểu nói: “Hắn nhìn thấy lúc nào?”
Y cũng chưa từng dỡ thánh quang xuống trước mặt Luci.
Sách Sáng Thế nói rằng: “Không chừng là mặt hắc ám của ngài?”
Thượng đế phủ nhận: “Không có khả năng, nếu y có thể tránh thoát thánh quang của ngô, thì sẽ không an phận ở nơi này như vậy. Tựa như ngô yêu thích thiên đường, nơi y yêu thích là địa ngục, là thế giới hắc ám.”
Sách Sáng Thế buồn bực nói: “Y an phận chỗ nào.”
Kế tiếp Michael giơ lên một tờ giấy trắng, giọng nói tràn ngập chờ đợi kéo lại lực chú ý của thượng đế.
“Điện hạ, ngài có thể vẽ ra không?”
“…”
Lucifiel vươn ra ngón trỏ, dễ dàng đâm thủng nó.
“Roạt —— ”
“Michael, tan tầm.”
Michael bị thú vui trẻ con hiếm có của điện hạ nhà hắn làm kinh ngạc đến ngây người, lại vì không có tận mắt nhìn thấy hình dáng mà hậm hực.
“Điện hạ, ta biết kỹ thuật vẽ của ngài rất tốt!” Michael một chút cũng không muốn tan tầm, quấn lấy Lucifiel, “Tiền lương năm nay của ta cũng có thể không cần, miễn phí giúp điện hạ làm việc, điện hạ giúp ta vẽ một tấm, cuộc đời này của ta không uổng!”
Sắc mặt Lucifiel lạnh lùng, “Ngươi muốn đến luyện võ trường sao?”
Michael im họng.
Giao thủ với thủ trưởng không gọi là giao thủ, là đơn phương ngược sát.
Lucifiel khoan thai rời đi.
Để lại một bóng dáng thanh lịch tuyệt đẹp.
Thượng đế nhìn hồi lâu, nói với sách Sáng Thế: “Ngô cho rằng Luci càng đẹp mắt hơn một chút.”
Sách Sáng Thế: “… Hắn là thiên sứ ngài sáng tạo.”
Thượng đế!
Lucifiel là dùng hình tượng của ngài làm ra!
Thượng đế như lẽ đương nhiên mà nói: “Cho nên trong lòng ngô hắn dễ nhìn nhất.”
Sách Sáng Thế bại ngã dưới logic thần thánh của thượng đế.
Lấy thẩm mỹ của nó đến xem, khí chất của thượng đế và Lucifiel có chút trùng lặp, đều thuộc loại hình quang minh thần thánh, nhưng mà thân phận và địa vị khác nhau, dẫn đến Lucifiel vĩnh viễn cũng không có khả năng vượt qua thượng đế. Thần tính trên người thượng đế đã sớm vượt qua định nghĩa “đẹp” bình thường, đó là quang minh và huy hoàng cực hạn, thần tính nồng đậm đến độ rét căm căm.
Cơ mà, thần sáng thế lại nói tạo vật của y còn đẹp hơn y.
Phần sủng ái này, ngay cả sách Sáng Thế cũng ghen tị.
Buổi tối đến không chỉ thay đổi sắc trời, thượng đế cũng rơi vào hôn mê sâu, lực lượng hắc ám bắt đầu khởi động, lại bị thánh quang bên ngoài cơ thể gắt gao hạn chế.
Mở hai mắt, mặt hắc ám thức tỉnh.
“Luci.”
Âm thanh của thần xuyên thấu hai tầng trời, vang lên lúc Lucifiel tắm rửa.
Lucifiel sửng sốt, lập tức nghĩ đến hứng thú mới của thượng đế —— nhìn thân thể hắn. Hắn nhấp nhấp môi, chuyện xấu hổ trước đây khiến cho trên mặt có chút đỏ lên, hắn từ tư thế đứng biến thành ngồi xuống, tóc vàng trôi nổi trên mặt nước, che lại hơn phân nửa thân thể.
Lucifiel tận lực bảo trì tư thế tao nhã, nhu hòa nói rằng: “Ngô thần, có chuyện gì sao?”
Hắc thượng đế nói rằng: “Ngươi đỏ mặt.”
Lucifiel: “…”
Hiện tại hắn ném cho mình một ma pháp hàn băng có tác dụng không?
Hắc thượng đế nhìn hai má càng thêm hồng nhuận của thiên sứ tóc vàng, cảm thấy quốc sắc thiên hương.
Nhân gian có một loại thuyết pháp, dưới đèn nhìn mỹ nhân, mà trong bồn tắm ánh sáng mông lung, ngọn đèn dầu mờ tối, Lucifiel ngồi ở trong nước tắm rửa, y bào bình thường bọc đến kín kín kẽ kẽ đã sớm cởi xuống, da thịt trơn bóng ở trong nước phá lệ rõ ràng. Thiên sứ dáng người thon dài, cũng không tính là cường tráng, nhưng mà vân da dẻo dai, mỗi một bộ phận đều vừa vặn, như là được nước miêu tả ra vẻ đẹp cực hạn.
Lucifiel giờ khắc này, tuyệt đối là tình nhân trong mộng của tam giới.
Nhưng mà chỉ có hắc thượng đế nhìn thấy.
Y rất vui vẻ.
“Luci, ngươi không bài xích ngô nữa sao?”
“… Ta chưa bao giờ bài xích ngài.”
Đầu tim Lucifiel nhảy dựng, đối với lời nói mờ ám này, châm chước cho ra đáp án.
Hắc thượng đế không thèm để ý, từ từ đến là được.
Theo hắc thượng đế không chút để ý nhìn chăm chú, Lucifiel có chút đứng ngồi không yên, nhưng mà tố chất tâm lý quá vững, khiến hắn bình tĩnh tắm rửa thân thể. Hắn cảm giác được tầm mắt kia lưu chuyển trên thân thể hắn, hơi giằng co, như là tự hỏi hạ miệng từ nơi nào tương đối tốt, trong ánh mắt tràn ngập cường thế và tính xâm lược nào đó.
Một chút tình cảm dâng lên vào lúc ban ngày của Lucifiel không còn.
So với được ngô thần đặc biệt độc sủng, còn không bằng giữ loại thân phận không xa không gần này.
Hắn là đứng đầu thất mỹ đức.
Sao có thể lặp đi lặp lại nhiều lần phạm sai lầm.
“Ào ào ——” bọt nước văng khắp nơi, Lucifiel từ trong bồn tắm đi ra, phủ thêm quần áo, hành lễ với thần. Sau đó, hắn trở lại tẩm điện đi nghỉ ngơi, không thân mật nói ngủ ngon nữa.
Hắc thượng đế buồn bực.
Vì sao thái độ Luci đột nhiên thay đổi, lại trở về cung kính như trước?
Y đem vấn đề đổ lên trên người thượng đế quang minh, nhất định là mặt quang minh lại làm chuyện gì rồi!
Một ngày đi qua, thượng đế thực vừa lòng với thái độ của Lucifiel, cung kính mà không mất dịu ngoan, nghe theo mệnh lệnh của y không đến đại thánh đường nữa. Chẳng qua ngày tháng càng dài, thượng đế phát hiện bên cạnh mình càng lạnh lùng, ngay cả một thiên sứ gảy thụ cầm vì mình cũng không có, sí thiên sứ khác đều kính sợ mình, cũng không dám dễ dàng quấy rầy mình.
Phần tâm tình này của thượng đế không có duy trì bao lâu.
Y kinh ngạc phát hiện lúc Luci nghỉ ngơi, sẽ ở trong cung điện độc tấu thụ cầm.
Giống như là đàn cho y nghe.
Tiếng đàn du dương, có cảnh giới lưu loát sinh động mây bay nước chảy.
Thượng đế còn chưa nói chuyện, sách Sáng Thế đã kinh ngạc nói rằng: “Điện hạ là đàn cho ngài đi.”
Thượng đế khép mắt, an tĩnh làm một người lắng nghe.
Rất nhiều lúc thần đều không quá thích nói chuyện, nhìn thế giới vận chuyển, nghe tiếng động của vạn vật, về lâu dài, chuyện có thú vị nữa cũng sẽ có vẻ buồn tẻ. Chỉ có Luci là khác, mặc kệ qua bao nhiêu năm, y đều yêu thích thiên sứ này.
Sách Sáng Thế cũng thích tiếng đàn của Lucifiel, hưởng thụ nghe làn điệu đàn ra dưới tay thiên sứ.
Bỗng nhiên, nó nhớ lại một việc.
“Thượng đế, mặt hắc ám bảo ta chuyển cáo cho ngài mấy câu.”
“Viết ra.”
Sách Sáng Thế mở trang giấy ra, trên trang giấy viết: “Vì sao cảm xúc của Lucifiel phập phồng bất định?”
Thượng đế yên lặng nhìn lời mà mặt hắc ám viết cho y.
Phập phồng bất định?
Câu tiếp theo của mặt hắc ám lại lộ ra: “Ngô cảm thấy hắn tình nguyện thị tẩm, nhưng mà bỗng nhiên lại không còn tình nguyện.”
Thượng đế mặt không đổi sắc xé rách tờ giấy này.
Luci, ngươi tiếp tục phập phồng bất định đi, đừng đồng ý loại chuyện này.
Một đoạn thời gian sau đó, Gabriel đi tới cung điện sí thiên sứ trưởng. Thừa dịp thời gian nghỉ trưa, nàng kéo Michael ra tìm hiểu tình huống, “Quan hệ của điện hạ và Atrios ác liệt đến tình trạng gì?”
Michael nói thẳng: “Chưa từng tốt.”
Gabriel đau đầu, “Ta chỉ là có nghe thấy, Atrios chưa bao giờ mời Lucifiel điện hạ đến tinh linh tộc nhỉ?”
“Không phải, hắn không đến mức làm như vậy.” Michael nhún vai, “Mỗi lần đều có mời, chỉ là sau khi điện hạ đi mấy lần thì liền rất ít đi, trừ khi là tâm tình không tốt, đi qua làm Atrios ghê tởm một chút.”
Gabriel chấn kinh rồi, “Không có khả năng, điện hạ nào có bụng dạ hẹp hòi như vậy!”
Michael cười cười, không nói gì.
Nghĩ đến ước định của mình và tinh linh nhân gian, Gabriel lôi kéo góc áo Michael, nhờ vả: “Ngươi có thể khiến điện hạ tham gia lễ mừng tinh linh tộc tiếp theo hay không? Lần trước lúc ta tặng hoa cho điện hạ, đã ước định chuyện này với một tinh linh.”
Michael hồ nghi nói: “Ngươi lấy chuyện của điện hạ ước định với người khác?”
Không muốn sống chăng?
Gabriel tiêu sái nói rằng: “Chỉ là một hứa hẹn bằng miệng, hắn hy vọng có thể thấy điện hạ một lần mà thôi, ta chỉ phụ trách giúp một lần, cuối cùng điện hạ có đi hay không liền không ở trong phạm vi năng lực của ta.”
Đương nhiên, nếu đi thì càng tốt.
Khiến những tinh linh đó quỳ gối dưới y bào của điện hạ đi!