Đọc truyện Toàn Thiên Đường Đều Cho Rằng Thủ Trưởng Thất Sủng – Chương 16: Tiếng hát của Lucifiel
Một tháng đối với thiên sứ thọ mệnh dài lâu mà nói là rất ngắn ngủi.
Giống loài được trời ưu ái cho trường sinh, vừa không hạn chế thân thể, cũng không thiếu thốn vật chất giống như thiên sứ, thọ mệnh gần như nhìn không tới cuối. Cấp bậc bọn họ càng cao, độ tinh thuần thân thể lại càng cao, số lượng cánh theo lực lượng mạnh yếu mà khác nhau, từ hai cánh đến mười hai cánh, thể hiện sự thiên vị của thần sáng thế đối với bọn họ đến vô cùng nhuần nhuyễn.
Thiên sứ chia làm ba cấp chín phẩm, ba cấp dưới là thiên sứ, đại thiên sứ, quyền thiên sứ; ba cấp trung là năng thiên sứ, lực thiên sứ, chủ thiên sứ; ba cấp trên là tôn quý nhất, là tọa thiên sứ, trí thiên sứ, sí thiên sứ.
Ngoại trừ sí thiên sứ quyền lợi cực lớn, những thiên sứ khác đều dựa theo giai cấp mà đối ứng với chín tầng trời. Quy tắc thiên sứ và mười đại cấm luật không ngừng gia tăng của thiên đường chặt chẽ trói buộc mỗi một thiên sứ.
Ở nơi này, không cho phép dễ dàng phạm sai lầm, chuyện Michael là ngoại lệ trong ngoại lệ.
Không phải thiên sứ nào cũng dám viết nhiều tiểu hoàng thư như vậy.
Lucifiel nghĩ đến chuyện phó quan của hắn làm, trong mắt lạnh lùng, rất muốn đem thời gian một tháng lao ngục của đối phương đổi thành trên một năm. Nhưng mà phó quan không ở đây, một mình thiên sứ hắn nhất định phải làm hai phần việc, mất nhiều hơn được.
Không phải hắn không muốn tìm một thiên sứ đến chia sẻ, mà là vị trí sí thiên sứ phó chỉ có thể là sí thiên sứ, nếu tùy tiện để một trí thiên sứ nhị phẩm đến thay chức vụ của sí thiên sứ nhất phẩm, chỉ sợ Michael ngồi xổm ở trong ngục sẽ khóc cho hắn nhìn.
“Hoàn thành —— ”
Giải quyết công việc hôm nay, Lucifiel dùng lực quang minh thư hoãn cứng ngắc trên người vì ngồi một ngày.
Hắn không về tẩm điện, trực tiếp ra cửa quẹo phải, đến một khu vực khác ở trung ương Hằng Tinh thiên —— tiểu thánh đường.
Mỗi tầng trời đều có một tiểu thánh đường rộng rãi mà uy nghiêm, địa vị của tiểu thánh đường trong lòng thiên sứ cực cao, mặc kệ là thiên sứ tĩnh tâm, cầu nguyện với thần, hay là tiểu thiên sứ nghênh đón lễ rửa tội, đều tiến hành trong tiểu thánh đường. Tám tiểu thánh đường tương tự với đại thánh đường Thủy Tinh thiên, là một trong những kiến trúc nổi danh nhất thiên đường.
Lực tín ngưỡng tam giới xuyên qua không gian, đi vào thiên đường, trở thành nước hồ lẳng lặng lưu động trong tiểu thánh đường.
Một căn phòng cầu nguyện, một hồ nước.
Nước hồ vàng kim tràn qua mắt cá chân, Lucifiel ngồi xuống trong một căn phòng cầu nguyện ở tiểu thánh đường. Độ lớn và quy cách của căn phòng cầu nguyện này đều không giống những căn phòng khác, bên cạnh cái hồ rộng tám thước còn đặt một cái bát vàng kim, tất cả nước hồ đều là từ trong bát thần chảy ra, trong suốt sáng ngời, chuyên cung cấp cho một mình Lucifiel sử dụng.
Hắn làm chuyện giống những sí thiên sứ khác.
Tinh lọc thân tâm.
Hành vi như vậy, từ sau khi Lucifiel trái với thất mỹ đức, liền ngày qua ngày tiến hành.
Thiên sứ khác cho rằng hắn đang tự trách chuyện Michael, chỉ có bản thân hắn rõ ràng, chuyện Michael chỉ là thứ nhất, nguyên nhân chân chính là hắn trái với mấy cấm luật nghiêm trọng nhất của thiên đường.
Một, cấm xúc phạm thần
Ba, cấm dĩ hạ phạm thượng
Sáu, cấm ái dục
Lucifiel nhìn ảnh ngược trên hồ, ánh mắt bình tĩnh ngoài ý muốn.
Quan hệ của hắn và thần dừng ở đây, không tiến thêm một bước, cái giá hắn trả chính là trinh tiết, được đến lại là tự tôn. Bảo hắn ở trên giường tìm niềm vui cho thượng đế, loại chuyện này cho dù là Lucifiel ngưỡng mộ thần cũng làm không được.
Ngón tay kích thích nước hồ, trừ đi tạp chất bên trong.
Sóng gợn lắc lư.
Hắn mơ hồ thấy được những sinh linh tam giới tín ngưỡng thượng đế ở trên mặt hồ, thiên đường nhiều nhất, nhân gian tiếp theo, mà trong địa ngục, chỉ có một ít sinh linh hắc ám sa đọa rất hiếm hoi còn nhớ kỹ tín ngưỡng với thượng đế.
Hắn nhớ trước kia, thậm chí còn không thể tin được mà từng nhìn thấy ác ma tín ngưỡng thượng đế.
Mười vạn năm qua đi, loại ác ma đó đã sớm không còn.
“Ngươi không cần tinh lọc nữa.”
Bỗng nhiên, giọng thượng đế cắt ngang ý nghĩ của hắn.
Lucifiel ở trong vô tận tín ngưỡng, ngửa đầu lộ ra tươi cười với nơi xa xôi trên cao.
“Thần, ta phạm lỗi, tự nhiên phải gánh vác trách nhiệm.”
“…”
“Xin cho ta chuộc tội vì hành vi của mình.”
“…”
Thượng đế cảm thấy mình đội một nỗi oan thật nặng nề.
Đều là lỗi của mặt hắc ám!
Thiên sứ càng vô tội hơn cả y ngồi ở trong hồ chải vuốt lực tín ngưỡng cho y, tóc dài kim sắc giống như muốn hòa vào trong ao, lại còn quang minh hơn ba phần so với sắc màu trong hồ.
Không đề cập chuyện thị tẩm nữa, thượng đế sửa miệng nói rằng: “Ngày mai Michael có thể trở lại Hằng Tinh thiên.”
Lucifiel đáp: “Vâng.”
Sau đó lại là một trận yên tĩnh không lời nào để nói.
Thượng đế đem tinh thần trông giữ thế giới phân ra, tự hỏi xử lý vấn đề bên này như thế nào.
Bình thường có Lucifiel ở đây, vĩnh viễn không thiếu đề tài giao lưu, nhưng mà dưới tình huống Lucifiel không muốn nói chuyện, thượng đế cũng không có cách nào miễn cưỡng đối phương. Y không muốn suy nghĩ xem ấn tượng về y trong lòng thiên sứ đã biến thành cái dạng gì, y biết y nói yêu cầu quá phận gì, Luci đều sẽ đáp ứng, chính loại nguyên nhân này khiến mặt hắc ám có cơ hội thực hiện được.
Tóc Lucifiel bị một bàn tay hư ảo đè lên, nhẹ nhàng vuốt ve.
Quen thuộc ôn hòa.
Lucifiel thấp giọng nói: “Thần?”
Thượng đế đưa tay, cách một tầng không gian trấn an thiên sứ của mình, “Ngô nghe được tiếng ngươi cầu nguyện.”
Lucifiel nhếch môi, nói rằng: “Quấy rầy ngài sao?”
“Không.”
Thượng đế cho câu trả lời khẳng định thuyết phục, “Tiếng lòng của Luci thực đẹp.”
“Luci.” Thượng đế dùng xưng hô đã gọi qua vô số lần, chậm rãi nói rằng, “Ngô muốn nghe tiếng ca của ngươi.”
Lucifiel bị đề tài mang tính nhảy vọt này khiến cho ngẩn ra.
“Tiếng ca?”
“Ngô còn chưa từng nghe ngươi ca hát.”
Thượng đế tùy hứng yêu cầu khiến Lucifiel có chút do dự, thiên sứ tuy rằng tinh thông nghệ thuật, nhưng chung quy không nhiệt tình yêu thương như tinh linh tộc, huống chi hắn ở thiên đường nhiều năm như vậy —— có vẻ chưa từng ca hát một lần nào.
Hắn không có nguy cơ ngũ âm không được đầy đủ, nhưng lo lắng hát lạc nhịp.
“Không cần lo lắng.” Thượng đế một lần nữa nói rằng, “Ngô tin tưởng ngươi, ngươi có thể làm tốt hơn cả bọn họ.”
Nội tâm Lucifiel ấm áp.
Lúc này thần bình thường hơn buổi tối nhiều.
Trong phòng cầu nguyện của tiểu thánh đường truyền ra tiếng ca rất nhỏ, hai trí thiên sứ canh giữ ở bên ngoài đều lắp bắp kinh hãi. Ở nơi trang nghiêm thần thánh này, ca hát quá mức ngả ngớn, là bất kính với thần! Không đợi thủ vệ trí thiên sứ nắm chặt vũ khí, muốn vào ngăn cản, một trí thiên sứ khác lỗ tai linh mẫn trực tiếp ngăn cản hắn ta, hạ giọng nói rằng: “Là điện hạ!”
Trí thiên sứ bị ngăn lại nhất thời không kịp phản ứng, “Vị điện hạ nào?”
Thiên đường có tám sí thiên sứ.
Đồng bạn của hắn sắc mặt say mê, hạnh phúc đến sắp ngất xỉu, “Âm thanh này… không sai, là Lucifiel điện hạ đó!”
Bài «Thánh · phúc âm» được hoan nghênh nhất trên lễ mừng thiên đường được giọng Lucifiel hát ra, âm thanh thánh khiết không tì vết, giống như bao hàm hết thảy, lại giống như cái gì cũng không có, từ trên đỉnh thế gian nhìn mỹ đức thế gian, phát tán phúc âm chúc phúc.
Không chỉ trí thiên sứ ngoài cửa muốn nghe, vẻ mặt thượng đế xa tại đại thánh đường cũng an bình hơn rất nhiều.
Mặt hắc ám trong linh hồn giảm đi xao động.
Ngủ say càng sâu.
Đôi mắt vàng kim của thượng đế nhìn chăm chú quyển sách trên đầu gối, nói rằng: “So với Meta thì thế nào?”
Sách Sáng Thế thầm nghĩ điều này sao mà đánh giá, điện hạ là lần đầu tiên hát, trên kỹ xảo không bằng được trí thiên sứ trưởng đâu!
[ Hay. ]
Trên trang sách tuyết trắng, nó nghẹn ra một chữ.
Thượng đế được đáp án vừa lòng, không đi miệt mài theo đuổi miễn cưỡng sách Sáng Thế nữa. Chỉ cần cho Luci thời gian, bất luận ở phương diện nào Luci cũng có thể làm tốt nhất, đây là chờ mong của y với sí thiên sứ trưởng cho tới nay.
Bài hát thiên đường tự nhiên không giống người thường, dưới tiếng hát của Lucifiel có thêm lực chúc phúc chân chính.
Hắn không có cách nào chúc phúc cho nhân gian cách xa vạn dặm, liền cho thiên sứ ở Hằng Tinh thiên.
Trong lúc nhất thời các trí thiên sứ đều cảm giác được gì đó, kinh ngạc lại vui sướng nhìn về phương hướng tiểu thánh đường. ”Là chúc phúc!” “Có vị điện hạ nào đó đang hát «Thánh · phúc âm», thế mà lại phát huy đến trình độ này…” “Là Metatron điện hạ sao? Vị điện hạ đó chúc phúc hình như có chút không giống lần này nhỉ?” “Không phải, phạm vi chúc phúc lần này quá lớn.”
Quá lớn.
Toàn bộ trí thiên sứ Hằng Tinh thiên đều nhận được chúc phúc.
Chẳng sợ lời chúc phúc này, chỉ phù hộ cho bọn họ được một ngày, thì lực lượng cũng lớn đến đáng sợ!
Không trung Hằng Tinh thiên nổi lên ánh sáng phập phồng, hình thành cộng minh nhàn nhạt với bốn con sông kéo dài qua toàn bộ mặt đất Hằng Tinh thiên. Sau khi Lucifiel toàn tâm tập trung vào, không thể nghi ngờ là lấy lực lượng bản thân ảnh hưởng tới cả một tầng trời!
«Thánh · phúc âm» dài đến nửa giờ chấm dứt, các trí thiên sứ đều biết là ai đang hát cho bọn họ.
Sí thiên sứ trưởng!
Metatron đi ra khỏi cung điện, nhìn ra tiểu thánh đường cách đó không xa.
Hắn vốn nhiệt tình yêu thương nghệ thuật có chút tiếc hận, “Vạn năm khó được một lần, đáng tiếc không thể chính tai nghe được.”
Beelzebub đã tâm thần mênh mông, xiết chặt nắm tay, “Điện hạ, ta có thể đi tìm điện hạ không?” Tươi cười ôn hòa của thủ trưởng hắn cứng đờ, không biết làm thế nào mà nói rằng, “Beelzebub, điện hạ ở tiểu thánh đường, ngươi xác định muốn đi quấy rầy hắn và ngô thần đối thoại sao?”
Beelzebub vô lực úp sấp.
Thế mà lại quên mất, có thể làm cho điện hạ tự nguyện ca hát, sợ là chỉ có thần linh áp đảo ở trên bọn họ.
Beelzebub nói thầm: “Nếu để tinh linh vương nghe được, khẳng định lại nói lời chua chát.”
Tài nghệ của sí thiên sứ trưởng bọn họ mới không bại bởi tinh linh vương đâu!
Tiểu thánh đường lần nữa an tĩnh lại, Lucifiel phát hiện thần đã hồi lâu không nói chuyện, do dự hỏi: “Ngô thần?”
Thượng đế dưới tiếng ca sắp đi vào giấc ngủ, chậm nửa nhịp nói: “Ừm.”
Cơn buồn ngủ rõ ràng.
Lucifiel: “…”
Hóa ra bài hát mà hắn hát có tác dụng ru con sao?
Nghĩ đến cảnh tượng thượng đế dưới thánh quang sắp ngủ gật, Lucifiel không khỏi thả lỏng tâm tình, có thể xua tan phiền não, mang đến không khí thư thái vui sướng, đây vốn là mị lực và giá trị của bài hát.
“Ta muốn đi ra ngoài.” Sau khi Lucifiel nghĩ thông suốt, thoải mái cười, “Ngô thần, cám ơn ngài khai đạo.”
Ý nghĩa và thời gian của hắn, không nên lãng phí trên việc tự mình khiển trách.
Tiếng nước ào ào.
Thiên sứ tóc vàng từ giữa đi ra, nước tín ngưỡng biến thành vụn sáng lấp lánh, quay xung quanh bên cạnh hắn.
“Các ngươi cũng thích ư?” Lucifiel dịu dàng hỏi.
Điểm sáng tín ngưỡng không có ý thức tự chủ nhảy nhót khoan khoái, tiễn sí thiên sứ trưởng rời khỏi tiểu thánh đường. Trong vùng tín ngưỡng bàng bạc này, có tín ngưỡng của thiên sứ với thượng đế, cũng có tín ngưỡng của thiên sứ đối với Lucifiel, chúng nó theo bản năng yêu thích Lucifiel.
Lucifiel mới vừa xuất hiện bên ngoài tiểu thánh đường, liền nhìn thấy phó quan của hắn bộ dạng phong trần mệt mỏi đi tới.
Tóc đỏ mắt đỏ, Michael vui vẻ nói rằng: “Điện hạ, ta đã trở về!”
Thời gian sớm một ngày!
Lucifiel nghĩ ra là bút tích của ai, ánh mắt nhu hòa xuống, “Lần sau đừng làm như vậy.”
Michael liều mạng gật đầu, tuyệt đối không dám!
Thần nói, nếu như có lần sau, trực tiếp xóa hết toàn bộ ký ức của hắn.
Hết chương 16