Đọc truyện Toàn Thế Giới Đều Là Thần Trợ Công – Chương 209: Lãnh địa
Editor: Aminta.
Ash muốn mang Sigourney đến quê hương của tinh linh – miền Trăng Bạc vĩnh hằng.
Có Jain và Lavinia ở đây, bên phía tinh linh cũng sẽ cho họ vào.
Nhưng Ash không chỉ muốn đi vào khu vực được cây Thế Giới bao phủ, cậu còn muốn đi sâu hơn, đến dưới cây Thế Giới, đây chính là cấm địa của tộc tinh linh, trước giờ không mở cửa cho chủng tộc khác, chuyện này có hơi khó khăn rồi.
Huống chi cậu còn mang theo cỗ quan tài đen chứa quỷ hút máu chứ.
Phải biết rằng, bất kể là ở thế giới nào, tinh linh và quỷ hút máu luôn ghét nhau.
Rồng vàng đỡ trán: “Tinh linh rất ngoan cố, chắc chắn không thể thương lượng rồi. Hơn nữa Jain tốt nhất là không nên xuất hiện trước mặt tinh linh, hắn là người đại diện vào Thánh Địa của tinh linh, bây giờ trong mắt người khác hắn vẫn còn bị nhốt trong Thánh Địa.”
Ash nghiêng đầu nhìn Lavinia, cậu ngượng ngùng nói: “Tôi không có ý định thương lượng với tinh linh.” Cậu đưa tay che miệng lại, nhỏ giọng nói: “Chúng ta lén đi vào.”
Rồng vàng: “…” Ash trông rất ngoan, nhưng rất bốc đồng với những chuyện cậu muốn.
“Được rồi. Ta và ngươi đi chung.” Hắn nhún vai thỏa hiệp và nói, “Nếu như bị tinh linh phát hiện thì không có đường thoát thân đâu, vùng đất dưới cây Thế Giới là địa bàn của tinh linh.”
Rồng đen ôm rồng con, thình lình mở miệng: “Ash đi đến đâu thì chỗ đó là địa bàn của cậu ta. Ngươi lo lắng vớ vẩn cái gì?”
Rồng vàng sững sờ, cũng đúng, suýt nữa hắn quên mất Ash cũng nhận được phần thưởng của thế giới, tung hoành cả thế này cũng chẳng có vấn đề gì.
“Vậy còn lén lút gì nữa?” Hắn cong khóe môi, nói như ngại không đủ ầm ĩ: “Chúng ta đi thẳng vào là được, tinh linh cũng không thể ngăn cản chúng ta.”
Ash lắc đầu: “Miền Trăng Bạc không nên là một nơi tràn đầy thù địch, bầu không khí căng thẳng.” Nó là vùng dất lý tưởng mà tinh linh rừng rậm Bart đến chết vẫn nghĩ tới, nó nên là một nơi tốt đẹp yên bình, là chốn linh hồn tinh linh sinh ra và quay về.
…
Bọn họ lặng lẽ đi vào quê hương của tinh linh.
Lặng lẽ đi đến dưới gốc cây Thế Giới.
Chỗ này có một hồ nước lớn, hồ nước xanh biếc, trong hồ có lá rụng nổi bên trên và những bé tinh linh bị bao bọc trong “quả”.
Hình như là cố ý, tán cây che khuất bầu trời cũng không che kín toàn bộ ánh nắng, khéo léo chừa lại một không gian nhỏ để từng chùm ánh nắng trên cao tự do chiếu xuống hồ nước, trên những gợn nước lăn tăn những ánh sáng.
Ánh nắng và bóng râm hòa thành một thể trong vùng thế giới nhỏ bé này, đốm sáng trên lá cây thay đổi trong tiếng rì rào khi cơn gió nhẹ thổi qua, dường như thời gian đã ngưng đọng tại đây, mỗi một phút mỗi một giây đều trở nên chậm chạp.
Lúc này đã là chạng vạng tối, ánh nắng thiếu độ nóng, nhuốm màu đỏ rực nhưng dịu dàng.
Nhánh cây, lá cây, hồ nước, bụi cỏ… đều được dát một vầng sáng ấm áp êm ả.
Ash ngồi bên hồ.
Hình như cậu muốn ngồi đó chờ Sigourney đi ra.
Lavinia ngẩng đầu nhìn thân cây vững chắc mọc lên từ hồ nước, hắn tiếc nuối chép miệng: “Này, chúng ta không đi lên đó hả? Phong cảnh trên cây chắc chắn đẹp hơn nhiều.”
“Phong cảnh nơi này cũng rất đẹp mà.” Ash ngẩng đầu nhìn những quả lủng lẳng trên cành cây, cười nói: “Hơn nữa, Sigourney có lẽ sẽ không muốn vừa đi ra khỏi quan tài đã nhìn thấy toàn bé tinh linh đâu.”
Quan trọng nhất là ở ven hồ có thể lờ mờ trông thấy sao và trăng trên bầu trời đêm.
Ash thỏa mãn gật đầu, Sigourney chắc chắn sẽ thích nơi cậu chọn.
Khi màn đêm buông xuống, nắp cỗ quan tài đặt bên cạnh Ash được mở ra.
Sigourney ngồi dậy khỏi quan tài.
“Sigourney.” Ash ngồi ngay bên cạnh, khi nghe thấy tiếng nắp quan tài mở ra, cậu cũng không nghiêng đầu nhìn, chỉ khẽ nói: “Chúng ta tìm thấy rồi, miền Trăng Bạc vĩnh hằng.”
Hai tay cậu chống lên bãi cỏ tuơi tốt, cậu ngẩng đầu nhìn cành lá và ánh sao phía trên như đắm chìm vào trong đó.
Sigourney nhìn theo ánh mắt cậu, anh cũng khẽ “Ừ” một tiếng.
Anh vẫn luôn ở trong quan tài, ở bên cạnh Ash, những chuyện ở bên ngoài anh đều nghe thấy hết.
Anh biết Ash dẫn anh đi tới dưới cây Thế Giới, biết Ash muốn cho anh thấy miền Trăng Bạc lần đầu tiên vào thời khắc nó xinh đẹp nhất.
Bởi vậy anh rất phối hợp, tính toán thời gian hợp lý để đi ra quan tài.
Đây là một quá trình không hề bất ngờ, nhưng lại khiến người ta mong đợi nhất.
Mà khung cảnh lúc này hoàn toàn xứng đáng với tâm trạng chờ mong thật lâu ở trong quan tài của anh.
Trăng đỏ và trăng bạc trên bầu trời đêm hoà lẫn nhau, ánh trăng của hai mặt trăng giống như một lớp vải sa tanh trơn tuột nhẹ nhàng khoác lên mỗi một cành cây chiếc lá của cây Thế Giới.
Cành và lá cây nhuốm ánh trăng, tỏa ra ánh bạc.
Không có màu đỏ đẹp đẽ của trăng đỏ.
Nhưng lại sinh động, có sức sống, dịu dàng hơn ánh bạc lạnh lẽo của riêng trăng bạc.
Họ ngồi ven hồ, phía trên là ánh trăng và ánh sao, phía trước là mặt hồ phản chiếu ngân hà lấp lánh, dường như họ bị vây trong một thế giới nhỏ không ai có thể quấy rầy, khắp nơi trong thế giới ấy đều là ánh trăng bạc.
Thanh tịnh và đẹp đẽ đến mức không giống thật, cả linh hồn cũng có một dòng suối trong chảy qua.
Đây chính là miền Trăng Bạc.
Ash thì thào: “Linh hồn của Bart sẽ trở về đây chứ?”
Sigourney kiên định nói: “Chắc chắn.”
Ngay khi anh dứt lời, một tiếng “tũm” vang lên, một quả chín từ trên cây Thế Giới rơi xuống hồ nước, khiến bọt nước trắng xóa nổi lên, mặt hồ gợn lăn tăn.
Ngân hà rực rỡ trong hồ hình như cũng bị nó quấy nhiễu và vỡ thành những đốm sáng chập chờn.
Lại có sinh mệnh mới ra đời.
Ash sửng sốt một chút, cậu nghiêng đầu nhìn Sigourney, đúng lúc Sigourney cũng kinh ngạc nhìn cậu, hai người yên tĩnh trong chốc lát, bỗng dưng đồng thời nở nụ cười.
Một bên khác, rồng vàng cách xa Ash vừa thưởng thức cảnh đẹp, vừa lải nhải với người bên cạnh: “Nhìn đi, may mà có ta kéo hai người qua bên này đó, bây giờ có người nào ở lại chỗ hai người đó nổi không?”
Rồng con tựa trên vai rồng đen, “Ngoao” một tiếng với hắn: Nhưng mà chúng ta đâu phải là người.
Rồng vàng: “…”
Một đêm yên ổn trôi qua, nhóm người Ash lại lặng lẽ rời đi như hôm qua.
Cậu đã chọn xong vị trí lãnh địa rồi, ở trên bình nguyên ngay bên cạnh cây Thế Giới.
Hai người đã hứa rằng sau này sẽ xây dựng một ngôi nhà gỗ ở miền Trăng Bạc nên cậu đến gần đó để chuẩn bị.
Hình như Sigourney biết rõ ràng ý nghĩ của cậu, anh không hề thắc mắc gì với lựa chọn của cậu đã gật đầu đồng ý.
Bình nguyên được họ chọn vì tiếp giáp với cây Thế Giới nên rất phì nhiêu và thuộc sở hữu của tinh linh.
Nhưng các tinh linh cũng không sống trên bình nguyên đó, trái lại họ dùng nô lệ con người để nuôi dưỡng cây trồng, chế tác phục sức và đồ đạc đẹp đẽ cho họ.
Tuy Ash không cướp miền Trăng Bạc của tinh linh, nhưng cậu không hề khách khí với bình nguyên này.
Ở Ilov Đỏ do sinh vật ma pháp thống trị, bất kể cậu muốn chiếm vùng đất nào thì vùng đất ấy đều thuộc về sinh vật ma pháp. Nếu cậu muốn có lãnh địa của mình, vậy cũng chỉ đành ngang ngược cướp giật mà thôi.
Bọn họ đi vào giữa bình nguyên, Lavinia rục rịch: “Cướp kiểu gì? Giờ ra tay luôn hả?”
Ash và Sigourney trao cho nhau một ánh mắt xác định, cậu xua tay với Lavinia: “Không cần phiền phức như vậy.”
Cậu và Sigourney ngồi trên cỏ, nghiêm túc nhờ mọi người: “Xin hãy giúp chúng tôi canh chừng.”
Tiếp theo cậu và Sigourney cùng nhau nhắm mắt lại như rơi vào trạng thái thiền.
Cuối cùng Lavinia cũng nhận ra gì đó, hắn nhớ phần thưởng của thế giới cho họ là khống chế quy tắc trong một phạm vi nhất định và cái phạm vi này khoảng một trăm đảo rồng thì phải?
Một trăm đảo rồng?
Đủ để chứa cả cái bình nguyên này!
Rất nhanh, bằng vào sự nhạy bén của rồng, hắn lờ mờ nhận ra dao động quy tắc trong không gian, nó lấy họ làm tâm và lan ra bốn phía như thực thi mệnh lệnh một cách tuyệt đối.
Hắn trợn to mắt, dù lúc trước đã chấn động vì năng lực của hai người một lần, giờ phút này hắn vẫn chấn động lần nữa.
Nếu như có thể, hắn thật sự rất muốn nói cho tất cả con người và sinh vật ma pháp trên thế rằng toàn thế giới đã có hai thực thể này, hai phe còn giằng co làm gì nữa? Dù cố gắng thế nào cũng không thể đạt được quyền thống trị thế giới đúng không?
Quyết đấu sinh tử chỉ để giành vị trí thứ hai à? Thú vị lắm hả?
Nhưng rồng vàng cũng biết sẽ có người cảm thấy thú vị.
Lợi ích, dã tâm, âm mưu, dục vọng… Mâu thuẫn và chiến tranh sẽ luôn tồn tại.
Dù toàn thế giới chỉ còn lại một chủng tộc thì cũng sẽ không ngoại lệ.
Hắn cũng ngồi bên cạnh hai người, còn nhìn rồng con hoạt bát bay tới bay lui và vỗ vỗ chỗ bên người mình: “Lại đây nghỉ ngơi một lát, nghỉ rèn luyện một chút cũng không ngăn cản nhóc trở nên cường tráng như anh mình đâu.”
“Ngoao ~” Rồng con bay tới, cũng không đáp xuống bên cạnh hắn mà lơ lửng trước mặt hắn, trông vô cùng hưng phấn giống như nó đã nhìn thấy gì trên không trung nên muốn chỉ hắn thấy.
Rồng vàng nhìn thoáng qua Ash và Sigourney, đưa tay sờ đầu rồng con: “Đợi thêm lát nữa rồi chúng ta đi.”
Rồng con: “Ngoao!” Dạ.
Ash và Sigourney không để rồng con chờ quá lâu, chẳng bao lâu sau cả hai đã mở mắt.
“Xong rồi hả?” Lavinia ngạc nhiên nói.
Ash bình tĩnh gật đầu: “Nhớ bức tường bên ngoài Thánh Địa không? Chúng tôi cũng xây một bức tường quanh bình nguyên. Sau đó đưa các tinh linh trên bình nguyên ra, chỉ chừa lại con người ở bên trong, lát nữa chúng tôi sẽ thông báo chuyện lãnh địa cho họ, họ muốn đi hay ở lại thì tùy.”
Sigourney lạnh nhạt nói: “Trong lãnh địa cấm tranh đấu, một khi có người lá mặt lá trái, cố ý ở lại lãnh địa để quấy rối, quy tắc sẽ không nương tay với người đó.”
Rồng vàng hiếu kỳ: “Không nương tay là thế nào?”
Sigourney lạnh lùng nhìn hắn: “Ngươi có thể nếm thử một lần.”
Rồng vàng rợn tóc gáy, lắc đầu nguầy nguậy: “Không, không cần. Này, hình như Grey mới phát hiện gì đó, hay chúng ta đi xem đi?”
Sigourney nhìn hắn một cách sâu xa: “Vậy đi thôi.”
Rồng vàng: “…”
Đáng sợ! Bị đứa con thế giới nhìn chăm chú.jpg
Grey bay ở phía trước dẫn đường, tốc độ nó rất nhanh, thoáng chốc đã đến nơi hắn thấy ở xa xa lúc nãy.
“Đây là…?” Rồng vàng kinh ngạc.
Hắn nhìn thấy một thôn xóm của con người, bên trong có người lui tới, rất sinh động.
Nhưng tất cả chỉ là ảo ảnh, tuy có thể nhìn thấy, nhưng hoàn toàn không thể cảm giác được, giống như đối phương không hề tồn tại trên thế giới này.
Y chang lời đồn gần đây!
Cuối cùng họ cũng gặp nó, cảnh tượng của thế giới kế bên rồi ư?
“Đây là…” Ash cũng không khỏi kinh ngạc.
Nhưng chuyện cậu kinh ngạc khác hẳn rồng vàng.
Cậu nhận ra ảo ảnh này ở đâu.
Đó là thôn Dogo cậu sống từ nhỏ đến lớn, cậu quen thuộc đến từng ngọn cây cọng cỏ!
Cậu nhìn một cái là nhận ra ngay.
Người đàn ông đang nhanh chân đi vào cửa thôn không phải là chú Derek sao!
Ash ngạc nhiên chạy tới trước mặt ảo ảnh của Derek.
Cách một thế giới, hình như Derek cũng thấy cậu, bỗng nhiên ông dừng lại, kinh ngạc trợn mắt, há to miệng, tuy không phát ra bất kỳ âm thanh nào nhưng Ash có thể nhìn ra ông đang kêu tên cậu.
Ash khẽ gật đầu, nở một nụ cười thật tươi với Derek.
Sau đó cậu quay sang nhóm người Sigourney và vẫy tay với họ.
Sigourney, Jain và Quentin đều đi tới, đứng trước mặt Derek.
Ash giơ chỉ vào họ, cố gắng để khẩu hình miệng của mình rõ ràng: “Chú Derek, tụi cháu rất khỏe.”
Sau khi Derek ngạc nhiên, ông cũng bật cười vui vẻ, giơ tay ra hiệu Ash chờ một chút, lập tức ông chạy vào thôn hình như là đi thông báo cho những người khác.
Ash chớp mắt mấy cái, ảo ảnh cả thôn đều xuất hiện ngay trước mắt, đương nhiên cậu có thể chạy theo chú Derek.
Cậu đoán chú Derek chắc chắn đi tìm thôn trưởng đầu tiên, thế là cậu nắm chặt tay Sigourney, bắt đầu chạy nhanh về phía nhà thôn trưởng trong ảo ảnh.
Cậu chạy còn nhanh hơn Derek.
Không phải tốc độ của cậu nhanh, mà Derek vẫn phải quẹo tới quẹo lui trong thôn, cậu lại có thể chảy thẳng trên bình nguyên này, đương nhiên là nhanh hơn rất nhiều.
Sigourney bị cậu kéo đi xuyên tường nhà trong thôn.
Những căn nhà đều là ảo ảnh, hoàn toàn có thể đi xuyên qua.
Sigourney “đâm tường” đến mức bất lực, nhưng anh nghĩ đến việc Ash rất nhớ mọi người trong thôn Dogo, vốn cho rằng phải chờ thêm một năm nữa, kết quả bây giờ hai bên tình cờ gặp lại nhau nên chắc chắn rất vui và kích động.
Anh cũng mặc cho Ash lôi kéo đâm vào các ảo ảnh.
Nhưng chẳng bao lâu sau, Ash đã ngừng hành vi này, bắt đầu chạy đàng hoàng trên con đường trong thôn.
Bởi vì sau khi cậu xâm nhập một căn nhà thì nhìn thấy bóng dáng của Aubrey và Sa”anna.
Hai người đang trốn trong nhà hôn nhau, cho là không ai biết, không ngờ lại bị Ash đi xuyên tường tình cờ bắt gặp.
Ash đang kích động lúc này mới ngượng ngùng nhớ ra mặc dù là ảo ảnh, nhưng đi vào nhà người ta thế này vẫn rất là vô lễ. Sau khi hơi tỉnh táo lại, cậu vô cùng áy náy nói “Xin lỗi” với hai người rồi lại kéo Sigourney ra khỏi nhà, đi trên đường nhỏ.
Tại Ilov Bạc, Aubrey đột nhiên cảnh giác, một tay ấn Sa”anna vào trong ngực, đồng thời vội vã nhìn xung quanh: “Sa”anna, em có cảm thấy vừa nãy có người nhìn chúng ta hay không?”
Mũi Sa”anna đập mạnh vào lồng ngực rắn chắc của Aubrey, lúc này nước mắt cô chảy ra.
Cô tức giận đến mức đạp chân Aubrey: “Người ở đâu ra? Suốt ngày anh toàn nghi ngờ vớ vẩn!”
Aubrey vừa ấm ức vừa nghi ngờ: “Nhưng anh thật sự cảm thấy có người nhìn mà. Thật đó!”
Cậu ta hoàn toàn không nghĩ rằng đó là ánh nhìn đến từ thế giới khác.