Đọc truyện Toàn Thế Giới Đều Là Thần Trợ Công – Chương 201: Sigourney hoàn chỉnh
Ở bờ biển nằm gần rừng cây có một thôn xóm nhỏ.
Nói là thôn xóm nhưng thật ra là những ngôi nhà gỗ đơn sơ, không chừng một trận bão lớn là có thể thổi tung chúng.
Vốn đây cũng không phải chỗ thường trú của họ.
Người liên minh Tự Do luôn mang thái độ một khi bị phát hiện thì lập tức chuyển chỗ, họ chỉ dừng chân trên bãi biển một thời gian mà thôi.
Chỗ này cũng không phải cố hương của họ.
Con người ở Ilov Đỏ là không có cố hương.
Bởi vì có thể rời đi bất cứ lúc nào, tất cả mọi người cũng không bỏ nhiều công sức xây dựng thôn này.
Có những người bạn cùng chí hướng ở bên cạnh, đi đến đâu cũng là nhà đúng không?
Sigourney dừng chân lại, anh nhìn thôn xóm đèn đuốc sáng rỡ phía trước, từng ngôi nhà gỗ phủ những lá cây to lớn trên nóc tràn đầy mùi nông thôn.
Cảnh tượng vô cùng quen thuộc.
Dường như anh chỉ mới rời đi một ngày, chẳng có chi tiết nào trong thôn thay đổi cả.
Vẫn là thôn xóm đơn sơ, không chịu nổi bất cứ gió táp mưa sa nào.
Khi mới đến Ilov Đỏ, anh dẫn Ash định đến chỗ thôn cũ để xem, anh cho là mình sẽ thấy những bức tường đổ hoặc thậm chí không tìm thấy dấu vết nào liên quan đến thôn.
Nhưng không ngờ qua hơn mười năm, anh vẫn có thể gặp lại cảnh này lần nữa.
Dường như thời gian ngưng lại ở chỗ này, ngưng lại ở khoảnh khắc anh rời đi.
Nhóm sinh vật ma pháp giữ gìn “Thánh Địa” của họ rất tốt.
Chỗ này đã cách xa lối vào Thánh Địa.
Xung quanh cũng che chắn tất cả dò xét của mọi người.
Thú nhân và xương khô cũng không trực tiếp đi thẳng vào trong như Sigourney. Ngày Huy Hoàng kéo dài tới tận tối mai, họ có đầy đủ thời gian để tìm tòi kỹ càng mỗi tấc đất trong Thánh Địa không lớn này.
Bởi vậy trên bờ biển chỉ có Sigourney và nhóm ba người Ash đi tới đây.
Ash đi tới gần Sigourney một cách tự nhiên.
“Họ được xếp trong nhà hả?” Ash đang nói về những người của liên minh Tự Do.
Trước đó rồng vàng đã nói vào buổi tối trước ngày Huy Hoàng, những người này sẽ được thả vào thôn lần nữa để cố dựng lại khung cảnh ban đầu của nơi đây.
Sigourney gật đầu, mùi máu con người thoang thoảng trong thôn vô cùng nổi bật như ngọn lửa trong đêm tối đối với anh.
“Đi thôi.” Ash cười với anh: “Chúng ta có thời gian một ngày một đêm để trò chuyện với họ.”
Sigourney khẽ hít vào một hơi rồi quyết định đi đến một căn nhà gỗ trong thôn.
Đó là nhà của trưởng lão liên minh Tự Do.
Anh nghĩ có lẽ trưởng lão ở ngay trong nhà.
Quentin và Jain nhìn nhau, tuy cảm thấy hơi kỳ cục nhưng vẫn đi theo.
Có khả năng rất lớn việc họ đến Ilov Đỏ là bị Ash và Sigourney liên luỵ. Lỡ như lát nữa hai người kích hoạt thứ gì rồi được đưa về thế giới cũ mà họ không bám sát theo, vậy chẳng phải kẹt lại đây sao?
Tuy thế giới có khả năng hợp lại, ở bên nào cũng chẳng khác nhau, nhưng mấu chốt để thế giới hợp lại nằm ở hai người này đúng không?
Nếu dứt bỏ ân oán cá nhân, chẳng hiểu sao Jain và Quentin lại tin chắc rằng chìa khóa trong lời tiên đoán chính là Ash và Sigourney.
Sigourney đi vào thôn, trong thôn cũng không thứ gì gọi là đường đi, nhà gỗ cũng xếp loạn xạ, nhưng anh không hể có cảm giác xa lạ sau mười năm, Sigourney quen cửa quen nẻo đi qua từng con đường hoặc rộng rãi hoặc chật hẹp, băng qua các căn nhà. Xuyên qua cửa sổ hoặc cánh cửa nửa mở, anh có thể trông thấy những con người nằm yên trong nhà.
Đương nhiên họ đều còn sống, chỉ là vì phòng ngừa họ tự tổn thương bản thân hoặc chạy trốn nên đã bị hạn chế hành động, không thể động đậy.
Lúc đầu tốc độ của Sigourney còn có chút vội vàng.
Nhưng khi lần lượt trông thấy từng khuôn mặt quen thuộc, trong ký ức của anh đó vốn là những khuôn mặt dính đầy máu tươi, tràn ngập vẻ phẫn nộ hận thù và bi ai bất lực, dần dần mất đi sức sống, dần dần xám xịt… Giờ những khuôn mặt ấy mang theo sự sống hiện lên trước mắt anh, anh dần dần đi chậm lại.
Một cảm giác nôn nóng nào đó trong người lặng lẽ biến mất khi nhìn thấy những gương mặt tuy tiều tụy nhưng vẫn còn sức sống ấy.
Mọi người thật sự vẫn còn sống.
Gương mặt xám xịt trong trí nhớ một lần nữa bị những gương mặt còn sự sống thay thế.
Ngay cả hơi thở của anh cũng trở nên nhẹ nhõm.
Khi đi đến một căn nhà gỗ trên mái hiên treo nhiều rong biển, Sigourney dừng chân lại.
Tới rồi sao? Ash cũng ngừng lại.
Sigourney đứng tại cửa: “Nơi này chính là nhà của trưởng lão.” Anh cụp mắt, ánh mắt nhìn vào mảnh đất trước cửa: “Tôi chết ở chỗ này.”
Trái tim Ash đập một nhịp nặng nề, cậu cúi đầu nhìn viên gạch đá trắng tinh và cát giữa các viên gạch như nhìn thấy cảnh Sigourney ngã khụy, máu tươi chảy ra, cơ thể dần lạnh lẽo.
Cậu không nhịn được đưa tay nắm cổ tay Sigourney.
Lạnh buốt, nhưng anh đang ở bên cạnh cậu.
Cậu thở phào một hơi, sau đó nhanh chóng bình tĩnh lại.
Không có gì phải sợ cả, cậu mỉm cười, lúm đồng tiền nhạt xuất hiện, khế ước giữa cậu và Sigourney là đồng sinh cộng tử, cho nên cái chết có gì đáng sợ chứ?
Sigourney nghiêng người, dùng một cái tay khác vuốt tóc cậu: “Cậu hoảng cái gì?”
Hết hoảng rồi. Ash khẽ lắc đầu, trong mắt mang ý cười: “Đi vào thôi.”
Trông cậu đã không còn hoảng hốt nữa. Sigourney hơi dùng sức vỗ đầu cậu, sau đó mới rút tay lại mở cửa nhà gỗ và đi vào.
Nhưng không ngờ khi anh bước qua ngưỡng cửa đi vào nhà, chợt chân anh mềm nhũn như tứ chi đều bị rút sạch sức lực, có một khoảnh khắc ý thức của anh bị rút ra, mắt anh tối sầm, lảo đảo một bước rồi ngã về phía trước.
Nhưng Ash đỡ được Sigourney.
Ngay khi Ash đi phía sau anh cảm thấy kỳ lạ, cậu bước một bước dài về phía trước, giơ tay ôm eo Sigourney sắp ngã và kéo anh lại.
“Anh sao vậy?” Ash cảm thấy cơ thể cậu đang ôm mất hết sức lực như đứng cũng không nổi, cậu nhanh chóng dùng sức cố đỡ Sigourney dậy.
“…Không biết.” Sigourney cúi đầu tựa lên vai Ash, mặt không cảm xúc, chẳng có manh mối cơ thể gặp chuyện gì, nếu để anh biết là ai làm, anh chắc chắn sẽ…
“Sig, Sigourney?”
Không đợi anh nghĩ xong, giọng nói khiếp sợ của Ash bỗng nhiên vang lên bên tai anh.
Ngay sau đó, Jain và Quentin ở phía sau cũng hoảng hốt, kinh ngạc nhìn về phía trước: “Sig, Sigourney?”
Sigourney khó hiểu, họ đã thấy cái gì?
Sao cả đám đều kêu tên anh thất thanh đến vậy?
Đừng nói là nhìn thấy một Sigourney khác nhé?
Sigourney cũng kinh ngạc nghiêng đầu nhìn sang và anh cũng chấn động.
Chỉ thấy một thân xác trong suốt lặng lẽ lơ lửng giữa không trung.
Tay chân thân xác này thon dài, cơ thể cân xứng, khuôn mặt như được thần linh yêu thương, đẹp tới mức khiến người khác tim đập thình thịch.
Thân xác ấy mở mắt, yên lặng nhìn họ, con ngươi sâu thẳm bí ẩn đen kịt như đêm, tràn đầy sức hút không thể miêu tả.
Thảo nào ba người Ash lại kêu tên anh.
Bởi vì thân xác này ngoại trừ màu tóc và màu mắt ra thì mỗi một đường cong, một một hình dáng đều giống Sigourney y như đúc.
Có lẽ tạo vật hoàn mĩ nhất thế gian cũng chỉ thế này mà thôi, dù đồng thời xuất hiện hai tạo vật nhưng hai tạo vật này lại là cùng một người.
Quả nhiên là một Sigourney khác.
Sigourney ngơ ngác, đây chẳng phải là thân xác khi còn là con người của anh sao?
Sao lại bỗng nhiên xuất hiện ở đây?
Trong khoảnh khắc, Sigourney nhớ đến câu nói tùy ý của rồng vàng trong đầu: “Một người chết. Ngay cả xác cũng không tìm thấy.”
Hóa ra là như thế ư?
Khi anh mới nghĩ xong, thân xác lơ lửng giữa không trung đột nhiên tản ra, hóa thành những đốm sáng nhỏ như một lớp lụa mỏng rực rỡ, nhẹ nhàng bao trùm Sigourney.
Dường như Ash cũng nhận ra gì đó, cậu không mang Sigourney né tránh mà đứng yên, nhìn chăm chú lớp lụa mỏng.
Đốm sáng hóa thành lụa mỏng trùm lên người Sigourney, chỉ chốc lát nó đã hòa vào sợi tóc, da dẻ, máu thịt, xương cốt và linh hồn của anh như tuyết rơi vào hồ.
Cuối cùng anh đã hoàn chỉnh.
Dưới vầng trăng đỏ, Dylan đang nghỉ ngơi ở đảo rồng bay lên một mỏm đá, ngắm nhìn bầu trời.
Dưới vầng trăng bạc, Lan ngồi trong ngực Mercator đi lên đài chiêm tinh tháp phù thủy thứ ba, bầu trời sao hằn trong mắt cô.
“Cơ hội đến rồi.”
Hai cô gái mỉm cười, giống như bắt được một âm thanh trong vô vàn tiếng nói của các vì sao như khi đã từng cho ra ba lời tiên đoán.
Đó là một tiếng cười vui thích, là tiếng cười nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.
Đó là âm thanh của thế giới.