Đọc truyện Toàn Thế Giới Đều Là Thần Trợ Công – Chương 176: Joshua và Jain
Editor: Na.
Chương 176: Joshua và Jain.
***
…Chú?
Bất chợt mọi người ở đây đều nhận ra cho dù Joshua đã vào tháp phù thủy một thời gian, nhưng vì sức khỏe nên hôm nay là lần đầu tiên anh ta gặp Jain.
Hai vị tinh linh duy nhất trong tháp phù thủy thứ ba số trời run rủi thế nào mà bây giờ mới chính thức gặp mặt.
Brent ngạc nhiên vô cùng: “Joshua, hắn ta là…?”
Dĩ nhiên anh ta biết Jain là ai.
Anh ta là người thuộc tầng lớp cao trong liên minh thần bí, mà Jain căm hận con người là thanh đao sắc bén dùng cực tốt của liên minh thần bí. Tuy vậy, Jain không phải cấp dưới của anh ta. Anh ta và Jain cũng chưa từng chính thức nói chuyện với nhau, nhưng danh hiệu Ngụy Tinh Hồng Giả thì anh ta đã nghe từ lâu.
Anh ta chỉ có chút bất ngờ là do chưa từng nghe Joshua nhắc đến Jain bao giờ.
Joshua đã bình tĩnh lại, dường như anh ta thở dài một hơi, “Tôi nghĩ là cậu ấy đã không còn nữa.” Vậy nên anh ta không bao giờ nhắc đến.
Joshua đi đến bên cạnh Jain, Jain vô thức đứng dậy. Trong đôi mắt không chút cảm xúc hiếm khi hiện lên vài phần luống cuống.
Giống như đứa trẻ đứng trước ánh nhìn của người lớn trong nhà, theo bản năng chúng lo lắng bản thân có khiến họ thất vọng, không yên lòng hay không.
Joshua vươn tay xoa nhẹ tóc hắn, anh ta ôn hòa nói, “Jain, cậu đã trưởng thành.”
Anh ta kéo Jain ngồi xuống, giải thích với mọi người đang kinh ngạc, “Tôi được sinh ra ở hang động Muen…”
Hơn nửa số tinh linh trên Ilov cư trú ở hang động Muen, đó là nơi bị hiệp hội phù thủy kiểm soát chặt chẽ.
Joshua sinh ra trong một quần tộc tinh linh rừng rậm, sát cạnh họ là quần tộc tinh linh ánh trăng.
Có lẽ do tình cảnh giống nhau, hai quần tộc qua lại rất thân thiết.
Joshua cũng thường chạy qua bên tộc kia.
Nhất là lúc có bé tinh linh mới được sinh ra, sinh mệnh bé nhỏ mới luôn khiến nhiều tinh linh vây xem và chúc phúc.
Khi Joshua trưởng thành, tộc tinh linh ánh trăng kế bên chào đón một bé tinh linh mới ra đời, đứa bé được đặt tên là Jain Fairbairn.
Tất nhiên anh ta cũng qua đó để chúc phúc, còn đích thân ôm bé con kia.
Có thể nói Joshua nhìn Jain lớn lên, từ một cục thịt nhỏ bé đến lúc lớn thành một cậu bé hoạt bát đáng yêu rồi trở thành một thiếu niên đầy sức sống.
Ấn tượng sâu sắc nhất trong lòng anh ta là khi Jain phạm lỗi và bị phạt, đứa nhỏ này kiểu gì cũng tìm mọi cách chạy trốn. Mà Joshua là vị khách hàng xóm kiêm người chú rất tốt tính thường xuyên bị hắn lôi ra làm bia đỡ đạn, đỡ lửa giận của mọi người trong nhà.
Nhìn chung là một tinh linh nhỏ luôn thích ủ rũ cúi đầu trốn sau lưng Joshua…
Trong mắt Joshua, hình tượng của Jain luôn là vậy, không có cơ hội thay đổi.
Do trước lúc Jain trưởng thành, Joshua bị con người bắt được ngay biên giới hang động Muen làm nguyên liệu thí nghiệm, bán vào phòng thí nghiệm ngầm của trang viên Familio, từ đó anh ta không còn thấy ánh mặt trời lần nào nữa.
Tận đến lúc trang viên Familio bị Brent châm mồi lửa lớn và cho nổ tung, anh ta từng đồng hành cùng Brent lặng lẽ chui vào hang động Muen. Nhưng lại phát hiện quần tộc của anh ta đã không còn nữa, quần tộc tinh linh ánh trăng kế bên cũng biến mất.
Thậm chí vài tộc tinh linh thường xuyên lui tới đây cũng biến mất.
Nghe nói hang động Muen từng bị một đám phù thủy tà ác xâm nhập và trắng trợn bắt giết tinh linh, không ít quần tộc sụp đổ vì vậy.
Joshua bị nhốt trong trang viên Familio quá lâu, dấu vết và manh mối năm đó đã sớm biến mất gần như không còn, không thể nào truy tìm nữa.
Từng bị con người giam cầm nên Joshua biết rằng thời gian đã trôi qua lâu như vậy, người trong tộc có thể lưu lạc đến mức nào. Anh ta cũng biết những người còn sống cũng chẳng còn bao nhiêu.
Không phải tinh linh nào cũng gặp được người như Brent và được giải thoát.
Có lẽ đã không còn người chung tộc với anh ta trên Ilov nữa rồi. Cũng có thể là còn lại một vài người đang đau khổ vùng vẫy trong bóng tối.
Sức khỏe anh ta đã từng ngày càng suy yếu, chỉ là gánh nặng cho Brent. Nhưng hiện giờ, Joshua đang dần chuyển biến tốt hơn. Trong lúc được Nance cứu chữa, anh ta bắt đầu nghĩ nếu có thể khỏe lại thì sẽ đi khắp Ilov cùng Brent, có lẽ anh ta có thể tìm được một vài người chung tộc nhỉ?
Không ngờ rằng mới nghĩ vậy không được bao lâu, Joshua lập tức gặp được bé tinh linh hay thích trốn sau lưng mình. Đương nhiên bây giờ bé tinh linh này đã trưởng thành, tuy xa lạ nhưng lại thân quen.
“Thật vui khi có thể gặp lại cậu.” Anh ta nhìn Jain, nói một cách chân thành.
Nhìn thấy Jain tựa như nhìn thấy khả năng người trong tộc còn sống.
Jain vẫn đang chìm trong nỗi kinh ngạc và còn chưa tỉnh táo lại.
Hắn còn nhớ rõ Joshua.
Người mà lúc nhỏ hắn rất thích, bất chợt một ngày Joshua biến mất không thấy tung tích. Về sau mỗi khi hắn hỏi “Sao lâu lắm rồi không thấy chú Joshua qua đây chơi”, tất cả tinh linh lớn tuổi xung quanh đều mang vẻ mặt đau buồn, im lặng không nói năng gì. Sau đó, mọi người sẽ liên tục cảnh báo hắn không được phép chạy một mình đến chỗ vắng để chơi, càng không được phép tò mò gì về thế giới bên ngoài hang động Muen.
Sau đó không lâu, khi tất cả người trong tộc đều bị giết hại, bị bắt đi… Hắn mới hiểu được chú Joshua biến mất đã đến chỗ nào.
“Chú còn sống…” Ánh mắt hắn có chút hoảng hốt, trong chớp mắt Ash như thấy được ánh lệ trong đôi mắt màu khói của hắn, “Chú trốn ra được?”
“Đây là một câu chuyện rất dài.” Joshua đứng thẳng lên, giơ tay về phía hắn, “Muốn nghe một chút không?”
Jain nhìn chằm chằm bàn tay giơ trước mặt.
Rất gầy, gầy như da bọc xương. Một lớp da thịt tái nhợt dính sát xương bàn tay và xương ngón tay cứng rắn. Nhưng bàn tay lại rất lớn, là đôi tay vững chắc, dịu dàng hắn đã cố quên trong ký ức về thời thiếu niên tươi đẹp của mình.
Đôi tay này sẽ đỡ lấy vai hắn, kéo hắn từ sau lưng ra phía trước rồi người đó sẽ cười nói, “Nhóc con này lại phạm lỗi gì à? Trẻ con hoạt bát một chút cũng tốt mà, mọi người thấy đúng không?”
Một cảm xúc ấm áp tuôn ra từ ngực hắn, tràn lên đến cổ họng.
Hắn đã đóng băng cảm xúc nhiều năm, cố bóp chết một một vài cảm xúc nhu nhược, bất lực lại vô dụng, giờ những cảm xúc ấy bỗng chợt xuất hiện, khôi phục lại trong cơ thể hắn.
Ở trước mặt người lớn, hắn vô thức trở nên mềm yếu.
Giống như những lần hắn đã trốn sau lưng chú Joshua.
Nói cho Joshua biết người trong tộc đã không còn, con người giết họ, bắt mất họ, hắn đã không còn nhà nữa.
Sau đó sẽ có người thay hắn chắn gió chắn mưa.
Hắn vươn tay nắm chặt tay Joshua, cúi thấp đầu, dường như có tiếng nghẹn ngào trong cổ họng.
Chú Joshua, chú vẫn còn sống. Thật sự là tốt quá.
Joshua áy náy dẫn Jain rời khỏi đây. Brent đưa mắt nhìn hai tinh linh rời đi, sau đó anh ta mới bất đắc dĩ nhún vai, đi đến ngồi xuống cạnh Mon, tự rót một bát súp nóng và uống ừng ực ừng ực.
“Không đi theo hả?” Mon hỏi.
Brent nhếch miệng, “Tên tinh linh nhỏ bé kia… Hầy.” Dường như anh ta bị mình làm ghê tởm, sau đó Brent đổi giọng và nói, “Tôi từng nghe nói hắn rất hận con người đúng không? Hiếm khi hai người đó gặp lại, tôi không nên qua đó gây chướng mắt thì hơn.”
Anh ta vừa như khoe khoang vừa như sầu khổ nói, “Joshua rất chững chạc đáng tin, được đám oắt con thích dữ lắm, ầy.”
Mọi người trên bàn ăn đều đồng loạt dùng ánh mắt kỳ quá nhìn anh ta, nói thật, cứ làm như anh ta không phải là oắt con vậy.
So với Jain, tuổi Brent vẫn nhỏ hơn mà.