Toàn Thế Giới Đều Cho Rằng Tôi Là Nữ Giả Nam

Chương 130


Đọc truyện Toàn Thế Giới Đều Cho Rằng Tôi Là Nữ Giả Nam – Chương 130


Edit: Kidoisme
Hành lang câu lạc bộ vắng vẻ không người.
Bên trong phòng làm việc của Tiết Viễn Sơn, sự im lặng bao trùm lên bầu không khí.
Tiết Lan sóng vai Đoàn Văn Tranh đứng trước bàn, cúi thấp đầu trong lòng âm thầm hồi tưởng toàn bộ tình huống trước mắt.

Tiết Lan thật sự không biết mình nên lo lắng cho anh bạn trai hay nên hết hồn về chuyện vừa bị cảnh cáo không nên dây dưa với Ôn Diễn, quay ngoắt đã yêu đương cùng Đoàn Văn Tranh.
“Động tay động chân?” – Sau một phút im lặng, Tiết Viễn Sơn cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn Đoàn Văn Tranh: “Quấy rối nhân viên?”
“…”                                                                                                             
Tiết Viễn Sơn đè mi tâm, hỏi lại lần nữa: “Rời khỏi LGW?”
“…”
Không ai dám trả lời.
Tiết Lan tò mò quay đầu nhìn anh, chỉ thấy đầu anh còn cúi thấp hơn cả mình, cái dáng cam chịu chả giống ai.

Trước kia, nếu người nào dám động chạm, Tiết Lan tin Đoàn Văn Tranh ít nhất cũng phải đốp chát vài câu.
Nào thấy qua anh bị dạy dỗ mà im lặng thế này bao giờ…
Rất lâu sau, Đoàn Văn Tranh cuối cùng cũng ngẩng đầu, mở lời như thể đã cân nhắc tỉ mỉ: “Cháu không biết ngài là bố Lan Lan nên mới hiểu lầm.

Tuy nhiên cháu quả thực đang đứng trên góc độ lo nghĩ cho em ấy…”
Mặc dù Tiết Lan sợ hãi bầu không khí nghiêm túc lần này nhưng cứ quay sang thấy cái mặt khẩn trương của Đoàn Văn Tranh là lại buồn cười chết đi sống lại.
Ai biết môi vừa nhếch lên, ánh mắt Tiết Viễn Sơn đã sắc lẹm lia tới.
Tiết Lan hết hồn, nhanh chóng nghiêm túc đứng im.

“Lo lắng? Sao tôi thấy tôi mới là người nên lo lắng nhỉ? Cậu vừa động tay động chân với con tôi xong?” Tiết Viễn Sơn đột nhiên cao giọng đầy ác liệt: “Đây có được coi là quấy rối tình dục không?”
“….” Đoàn Văn Tranh khó thở: “Thật ra cháu và Lan Lan…”
Tiết Lan đoán ra trước, vội vàng kéo áo anh.
“Con làm cái gì đấy?” Tiết Viễn Sơn tức giận mắng: “Tưởng mắt bố mù à?”
“…” – Tiết Lan sợ hãi thu tay về, giả vờ im lặng.
“Cháu và Lan Lan đang yêu nhau ạ.” Đoàn Văn Tranh nghiêm túc nói: “Chẳng qua lúc nào em ấy cũng nghĩ về chuyện câu lạc bộ, cháu chỉ có thể làm theo, gạt hết sang một bên, chuyên tâm thi đấu…”
Lời nói của anh nghe có vẻ thành khẩn nhưng Tiết Lan vẫn cảm thấy sợ hãi.

Tiết Viễn Sơn từng cảnh cáo cậu tuyệt đối không được có ý đồ gì khác đối với tuyển thủ cùng đội.

Mặc dù có thể lúc đó ông muốn ám chỉ Ôn Diễn, cơ mà chắc ông không ngờ trong mấy tháng ngắn ngủi đứa con trai từng muốn sống muốn chết vì Ôn Diễn đã yêu đương với người khác.
Nghĩ tới đây, đầu Tiết Lan cúi thấp hơn nữa.
Quả nhiên Tiết Viễn Sơn làm động tác ngắt lời, tỏ ý anh dừng lại được rồi.
“Bố đã thấy lạ từ chuyện bàn phím rồi, nếu không phải Tạ Tri Niên kêu bố đừng nghĩ nhiều để cho mấy đứa huấn luyện, chắc chắn bố sẽ tìm con nói chuyện.”
“Vâng, con xin lỗi.” Dù Tiết Lan cảm thấy sợ hãi nhưng vẫn kiên định nói: “Khoảng thời gian này bọn con không hề lười biếng, càng không làm chuyện ảnh hưởng tới chung kết thế giới, chuyện này sẽ là bí mật…”
“Con đảm bảo sẽ không có ai biết chứ?” Tiết Viễn Sơn lạnh lùng cắt ngang: “Trên thế giới này không có bức tường nào không lọt gió, chuyện con giả gái câu lạc bộ đã sứt đầu mẻ trán, giờ con lại…”
Ông nhìn Đoàn Văn Tranh, căng thẳng nhấn mạnh: “Lừa gạt người hâm mộ, yêu đương với đồng đội..

Hai chuyện này đủ để hủy hoại con đó biết không?! Con, các con, chúng ta sẽ bị người ta đàm tiếu, nói con không phải đến thi đấu mà đến cưỡi ngựa xem hoa! Tất cả những thứ LGW cố gắng làm sẽ không còn chút ý nghĩa nào cả!”
“Chúng ta là tuyển thủ thể thao điện tử chứ có phải là ngôi sao điện ảnh đâu ạ? Là tuyển thủ phải tập trung thi đấu, sao phải quan tâm chuyện bị người đời đàm tiếu?”
“Cậu không để ý, nhưng còn con tôi chả nhẽ cũng không để ý?” Ánh mắt ông lạnh lùng quét qua Đoàn Văn Tranh: “Hai đứa nhóc chưa đủ hai mươi tuổi thì biết cái gì? Biết bạo lực mạng đáng sợ nhường nào không? Chưa kể đến Wind, tính tình Scalpel cởi mở như thế nhưng năm đó cũng bị người ta lời ra tiếng vào.


Chưa từng trải qua sao dám khoác lác mình không để ý tới?!”
Theo bản năng Tiết Lan muốn nói mình không quan tâm thật nhưng đột nhiên bị Đoàn Văn Tranh kéo tay về.
“Là thiếu sót của cháu.” Đoàn Văn Tranh nghiêm mặt: “Trước mắt là chung kết thế giới, cháu xin hứa sẽ tập trung thi đấu hết sức và giữ khoảng cách tuyệt đối với em ấy.

Sau khi bọn cháu giành hạng nhất chúng ta sẽ bàn lại chuyện này.”
Tiết Lan khó tin nhìn anh.
Cậu không nghĩ ra nổi… anh sẽ nói như thế.
“Nếu một chức vô địch không thể khiến mọi người chấp nhận bọn cháu…thì hai chức vô địch, ba chức vô địch.” Ánh mắt Đoàn Văn Tranh bình tĩnh nhìn thẳng vào Tiết Viễn Sơn: “Tuyển thủ thể thao điện tử dùng thực lực nói chuyện, cháu sẽ chứng minh cho ngài thấy cháu đủ vốn liếng để bảo vệ con trai ngài.”
Dứt lời Đoàn Văn Tranh cúi người, sau đó rời khỏi phòng làm việc.
Tiết Lan luống cuống nhìn bóng lưng anh biến mất sau cửa, vội vàng chào Tiết Viễn Sơn, nhanh chóng đuổi theo.
Cũng may ông không làm khó hai người, lúc cậu chạy ra ngoài hành lang tối đen vắng lặng, thậm chí tìm khắp cả phòng huấn luyện lẫn phòng riêng, Tiết Lan vẫn không thấy bóng dáng Đoàn Văn Tranh.
Đang lúc cậu định lôi điện thoại ra gọi thì phát hiện anh đang ngồi xổm ngoài cửa câu lạc bộ nói chuyện với Chu Khán Thanh.
“Cậu đa sầu đa cảm cái beep gì thế? Má, ai không biết còn tưởng ông đây đánh đột kích như cái quần què kéo chân sau nhà cậu!” Chu Khán Thanh ngậm thuốc trong miệng, tựa như an ủi vỗ vai Đoàn Văn Tranh: “Thôi nào, cậu vừa vào giới đã nhận được giải Tân Nhân Vương, bắn trận nào thắng trận đó một đường ngồi lên chức quán quân trong nước, lại có đồng đội siêu mạnh như tôi, đáng tiếc gì? Sao đột nhiên hối hận chuyện năm đó tôi rủ đi đánh chuyên nghiệp mà không đi?”
Bước chân Tiết Lan dừng hẳn.
Đoàn Văn Tranh nói mình hối hận năm đó không chơi chuyên nghiệp sớm hơn?
Đoàn Văn Tranh không nói gì, dùng bật lửa châm thuốc.
Tiết Lan chưa từng thấy anh hút thuốc bao giờ, anh không nói không rằng ngồi xổm bên cạnh Chu Khán Thanh thong thả nhả ra vài vòng khói, quả thực như trở thành con người khác.
Tầm mắt Đoàn Văn Tranh liếc qua ô cửa kính, phát hiện người đằng sau, anh tùy tiện dập thuốc.
Tiết Lan đi tới chỗ hai người, Chu Khán Thanh thức thời nhận gạt tàn trong tay anh, vui vẻ quay người chạy lấy thân.
Tiết Lan ngay lập tức thế chỗ, ngồi xổm xuống bên cạnh Đoàn Văn Tranh.

“Sao thế?”
“Không có gì.” Anh nở nụ cười nhẹ nhàng: “Dọn đồ xong chưa? Mai bay rồi, nghỉ ngơi sớm đi.”
Chả hiểu sao Đoàn Văn Tranh càng tỏ ra như thế, Tiết Lan càng lo lắng.
Cậu cẩn thận đánh giá gương mặt anh: “Trước đây em chưa nói với anh là vì…em cũng chả biết nên nói từ đâu nữa.”
“Không sao.” Đoàn Văn Tranh đáp: “Anh chỉ hơi ngạc nhiên… Con trai ông chủ câu lạc bộ thể thao điện tử tại sao lại phải ở nhà cho thuê livestream sống qua ngày?”
Tiết Lan bị anh chọc cười, giọng điệu căng thẳng không nhịn được mềm mỏng hơn: “Ngược lại con trai ông chủ công ty giải trí sao lại trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp thế ạ?”
Hai người nhìn nhau bật cười, Đoàn Văn Tranh lôi ra viên kẹo đưa tới trước mặt cậu.
Sau đó anh đứng lên, cả hai sóng vai về ký túc xá.
Tiết Lan lột vỏ cho kẹo vào miệng, vị ngọt tràn ra khiến con người yên tâm hơn, cậu nhỏ giọng nói: “Ông ấy bảo anh đừng để ý, giống như anh nói, em sẽ không quan tâm tới cư dân mạng.

Chúng ta là tuyển thủ chuyên nghiệp chứ không phải ngôi sao, hơn nữa trước đây em bị mắng quen rồi.

Chuyện hợp đồng quảng cáo, sau giải chung kết thế giới sẽ hết hạn, tới lúc đó không kí tiếp là được… Ít nhất, ông chủ đã biết tính hướng của em, hiện tại ông ấy không phản đối chuyện hai đứa.”
Đoàn Văn Tranh không nói gì, dùng sức xoa đầu cậu: “Bị mắng…mà quen nổi ư?”
Tiếng thở dài khiến khóe mắt Tiết Lan chợt chua xót, cậu im lặng đi bên cạnh Đoàn Văn Tranh, nghe được giọng nói nhàng của anh: “Em nói xem, sao anh có thể nhìn em bị người khác chĩa mũi vào…”
Lời chưa dứt khỏi miệng, Tiết Lan ngẩng đầu lặng lẽ nhìn thẳng đối phương: “Tại sao lại hối hận vì không đánh chuyên nghiệp sớm hơn?”
Bước chân Đoàn Văn Tranh dừng lại, khẽ nâng cằm bảo: “Về tới phòng em rồi, mau đi ngủ sớm đi.”
Tiết Lan không nhúc nhích.
Đoàn Văn Tranh mở cửa rồi nhét cậu vào phòng: “Ngoan, ngủ ngon nhé.”
Tiết Lan đột nhiên cố chấp nắm chặt cổ tay anh.
“Em biết chứ.” Đôi mắt ngơ ngác trẻ con thường ngày giờ đây chỉ còn lại sự kiên định: “Nhưng em muốn nghe anh nói.”
Đoàn Văn Tranh khẽ thở dài, mọi khổ sở dường như tan thành bọt nước.

Anh rũ mắt nhìn nhóc con nhà mình, dịu dàng xoa đầu cậu: “Trước khi gặp em anh đốt quá nhiều thời gian vô nghĩa.


Anh hối hận nếu mình biết sớm hơn, thì năm mười lăm tuổi chắc chắn anh sẽ vùi đầu vào đánh chuyên nghiệp.

Biết đâu anh may mắn có chút vốn liếng, đường đường chính chính nói với bố em rằng anh sẽ không ảnh hướng tới bất kỳ ai trong đội mà không phải như bây giờ, nhìn em bị mắng, nhìn em bị người ta chỉ chỏ suốt ngày chỉ biết yêu đương.”
“Hoặc là…gặp em muộn hơn.

Ba năm nữa anh…cố gắng giống như Ôn Diễn ổn định mọi chuyện, anh sẽ đứng trước mặt em, không cần để ý tới ánh mắt mọi người.”
“Lan Lan, bố em nói đúng lắm.

Anh quá trẻ con, anh không đủ trưởng thành, càng không thể lựa chọn gặp em sớm hay muộn.”
Dứt lời, Đoàn Văn Tranh thở phào nhẹ nhõm đang định bảo Tiết Lan đi ngủ sớm thì bỗng dưng cánh tay bị cậu lôi mạnh, cả người lảo đảo chui vào phòng.
Đang lúc anh cố gắng ổn định cơ thể, nhóc đầu têu vòng tay ôm chặt cổ anh, ngượng ngùng đòi hôn.
Mùi kẹo ngọt bùng nổ trong không khí ăn mòn từng dây thần kinh của Đoàn Văn Tranh, bạn nhỏ học động tác của anh nhẹ nhàng đưa đẩy.

Thân thể Đoàn Văn Tranh cứng đờ, răng môi cắn chặt làm lưỡi Tiết Lan không chen được vào.

Cậu tức giận trừng to mắt như nai con, âm thầm lên án hành động của anh.
Nháy mắt Đoàn Văn Tranh buông súng đầu hàng, tựa như tín đồ thành kính hôn trả bạn nhỏ, mặc cậu tự do làm loạn trên người mình.
Nhưng anh cũng biết điểm dừng, nhanh chóng kết thúc nụ hôn đầy quyến luyến.
“Được rồi, em ngủ đi.” Đầu ngón tay kìm nén vuốt lên mái tóc ngắn của Tiết Lan, trêu ghẹo nói: “Còn như thế nữa, anh không nhịn được đâu…”
“Vậy anh đừng nhịn.”
Nhóc con cố chấp ngẩng đầu, nỗ lực rướn người hôn lên.
“Muốn…” Mặt Tiết Lan đỏ như cà chua chín, rũ mắt nỉ non: “Muốn anh cơ.”
Hết chương 130.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.