Toàn Thế Giới Đều Cho Rằng Tôi Là Nữ Giả Nam

Chương 128: Đồng Đội Của Tôi


Đọc truyện Toàn Thế Giới Đều Cho Rằng Tôi Là Nữ Giả Nam – Chương 128: Đồng Đội Của Tôi


Lôi Đình buộc Ôn Diễn và Lộ Du còn chút máu phải rút lui nhưng Viên Hạo Nhiên bên đó khôi phục rất nhanh, cuối cùng Lộ Du không chịu được hỏa lực nặng lên bảng đếm số.
Ôn Diễn phải trốn sau vật chắn.
Hắn hít sâu một hơi, tính toán thời gian sống lại của hai đối thủ đã bị bọn họ giết ngay từ đầu.
Phải giải quyết trận chiến càng sớm càng tốt, nếu không một khi hắn bị giết hoặc bị đối thủ câu kéo quá lâu, Tiết Lan và Đoàn Văn Tranh có thể phải đối mặt với tình huống 2v5.
Sau khi phân tích tình huống hiện tại, Ôn Diễn không chậm trễ lôi máu ra bơm chuẩn bị giao tranh với cả ba người.
Lượng máu hiện tại của hắn không cao nhưng nếu di chuyển hợp lý, tiễn cả ba người này về với đất mẹ không phải chuyện khó.
Ngay lúc Ôn Diễn định tấn công thì đột nhiên có tín hiệu yêu cầu hắn lui về.
Hắn tưởng mình gặp ảo giác, vội vàng mở bản đồ nhỏ ra nhìn, quả nhiên có đồng đội đang lao với tốc độ tên lửa đến chi viện.
“Exist lựa chọn quay về chi viện cho đồng đội!”
Giọng nói đầy nghi ngờ của bình luận viên vang lên trên sân thi đấu, cảm xúc của khán giả chạm tới đỉnh điểm.
Giờ phút này, trận đấu dường như đang yên tĩnh trước cơn bão tố, thẳng tới khi hai bên gặp nhau, Viên Hạo Nhiên quyết định xông lên tấn công Ôn Diễn!
Ai ngờ được hai khẩu súng cùng giơ lên nhắm ngay vào đám người bên phía Lôi Đình, ăn ý giống như đã từng hợp tác hàng trăm hàng ngàn lần phá vỡ sự bình yên vốn có của khoang thuyền.
Hỏa lực nổi lên, thắng bại đã rõ.
Viên Hạo Nhiên và một tay đột kích khác nằm xuống.
“Mỗi người ăn một mạng!”
“Trời ơi, liền thanh ba viên!!! Exist và Wind đồng thời sử dụng một chiêu giống nhau!!!”
Bị Bình luận viên khơi dậy, khán giả phấn kích điên cuồng hét lên tên của Wind và Exist, Lôi Đình chỉ còn lại bắn tỉa Lưu Kỳ, dưới sức ép của hai tay Đột kích cũng không thể trụ được lâu.
Tiết Lan lấy được chìa khóa còn lại trong tay Viên Hạo Nhiên, giờ phút này Tề Tư Vũ và một tay đột kích chết từ đầu trận đã sống lại, nhanh chóng chạy tới khoang thuyền.
Khi cả hai chuẩn bị đi mở khóa, Tề Tư Vũ phía sau họ đã đuổi kịp họ.
Viên đạn xẹt qua hống cửa, hành lang không có chỗ trú ẩn, hai người hoàn toàn bại lộ dưới họng súng của đối phương đành phải rút lui đến gần cửa lối đi thì bắn trả.
Ôn Diễn nhanh chóng thả bom khói: “Em đi trước.”
Tiết Lan không dám chậm trễ vội vàng trèo thang lên trên boong cao.
Ôn Diễn không ham giao tranh, hắn không có lợi thế, chờ Tiết Lan lên xong mình cũng lên theo.
Bọn họ không dám vờn nhau với đám Tề Tư Vũ, trận chiến càng kéo dài thì càng bất lợi.
Lúc này, Đoàn Văn Tranh dựng súng trên điểm cao.
Tiết Lan chạy ngay về phía khoang thuyền trưởng.
Tề Tư Vũ nhìn đỉnh đầu, lập tức quyết định: “Đi thôi.”
Vừa dứt lời, cậu ta ném ra một quả bom khói rồi xông lên.

Tề Tư Vũ liên tục buff giáp và máu cùng đồng đội chạy tìm góc bắn đẹp.
Chip bảo vệ của Y tá tuy không chịu được lượng sát thương như Đột kích nhưng thời gian bảo vệ lên tới sáu mươi giây.

Khoảng thời gian đó đủ để Tề Tư Vũ tránh mọi viên đạn lạc, tìm cho mình được chỗ nghỉ chân an toàn.
Cậu ta vừa suy nghĩ vừa để đồng đội đi thám thính tình hình.
Sao cứ thấy quen quen –
Hai người chạy như điên, vừa lùi về sau vừa xả đạn vào đám Ôn Diễn và Tiết Lan.

Tiếng súng vang lên liên tục, sóng biển khiến con tàu rung chuyển, máu của Tiết Lan chưa kịp hồi, quyết định bật chip Ẩn thân.
Bóng người biến mất trên boong tàu, Ôn Diễn cũng nhanh chóng lui về.
Góc nhìn được chuyển sang giao diện của Đoàn Văn Tranh.
Dưới họng súng của tay bắn tỉa, vị trí của hai người đang chạy lọt vào ống ngắm.
Bầu không khí trên boong được kết nối chặt chẽ với khán giả trên sân thi đấu, bất cứ ai cũng hiểu được rằng trước khi kết thúc mọi thứ đều có thể xảy ra.
“Phòng thuyền trưởng!”
Tề Tư Vũ phản ứng nhanh, ném bom xuống đất rồi hét lên với đồng đội.
Nhưng chỉ một giây trước khi cậu ta chuẩn bị tiếp cận boong tàu, bắn tỉa LGW ẩn nấp trên cao đã bóp cò chào đón những kẻ tham quan!
Phát súng này ngay lập tức bòn sạch lượng máu của cậu ta cùng với chip bảo vệ, Tề Tư Vũ cảm thấy lạnh cả sống lưng, vội vàng bấm kỹ năng thêm máu.
Đã thế vào lúc này, viên đạn tiếp theo của Đoàn Văn Tranh đã tiếp tục bay tới, lượng máu vừa thêm được chớp mắt đã bay mất.
Thao tác của cậu ta rất vững vàng lại có đồng đội chi viện, Tề Tư Vũ cắn răng cố gắng lùi vào sau vật chắn.
Chỉ cần đợi một lát, một lát thôi ít nhất bọn họ có thể câu thêm thời gian…
Tuy nhiên cậu ta không nghĩ tới đột nhiên có người xuất hiện ngay trước cửa phòng!
Tề Tư Vũ sợ hãi.
Tiết Lan –
Cậu ta muốn đi mở cửa một mình?!
Tề Tư Vũ không nghĩ được lâu, bất chấp tất cả hét tay đột kích đi ngăn cản.
Nào ngờ đâu có một bóng đen phi từ trong ra, người nọ giơ súng một cách dứt khoát, vừa nhìn thấy Tề Tư Vũ đã thẳng thừng bắn hai phát liền thanh!
Tề Tư Vũ không tránh được đạn, cậu ta đã hết kỹ năng từ lúc nãy đang trong thời gian hồi chiêu, cuối cùng đành trơ mắt nhìn màn hình vụt tắt.
“Tốc biến!!! Wind đã hạ gục được Y tá của Lôi Đình!!!”
Chưa dừng lại ở đó, Ôn Diễn bỗng nhiên quay họng súng nhắm thẳng vào tên đột kích còn lại, liền thanh ba viên.
Ba viên đạn bay với tốc độ cực nhanh, đối thủ nhanh chóng mở chip bảo vệ ra né sau đó tiếp tục chạy thẳng về phía phòng điều khiển.

Tiết Lan đang ở đó, chỉ cần giết chết cậu, trận đấu sẽ quay về thế cục cân bằng.
Chu Khán Thanh vừa sống lại đã gặp Viên Hạo Nhiên, đúng là oan gia ngõ hẹp –
Ba viên đạn khó khăn lắm mới phá tan chip bảo vệ, Ôn Diễn muốn chạy theo bồi thêm hỏa lực nhưng dù tay hắn có nhanh đến mức nào máu cũng chả cho phép, có thể phải cùng chết mới cứu được Tiết Lan.
Mọi người đồng loạt nín thở nhìn màn hình.
Đúng lúc này –
Một viên đạn cắt ngang qua chân trời, nhanh như chớp xông thẳng về hướng tay đột kích đang chạy!
Hehot!
Tay đột kích điên cuồng dùng sức bấm chuột nhưng không có tác dụng, cậu ta chỉ có thể ngồi yên chứng kiến nhân vật của mình ngã xuống đất không một lời trăn trối.
Mà Tiết Lan đã thành công vào phòng thuyền trưởng, cánh cửa tượng trưng cho hy vọng giờ phút này cuối cùng cũng mở ra…
Đoàn Văn Tranh thong thả thu súng, anh nhảy từ cao điểm xuống chạy thẳng về phía ánh sáng.
Bầu không khí trên sân lúc này cực kỳ sôi động, mặc dù chưa kết thúc trận đấu nhưng hầu như fans của LGW đã bắt đầu reo hò.
Bọn họ là người sáng tạo ra [Ánh sáng tận thế] nhưng mấy năm gần đây không thể giành được quyền tổ chức vòng chung kết thế giới tại quê nhà, LGW dường như cho bọn họ hy vọng đáng để chờ mong!
“Ván đấu đầu tiên trận đấu chung kết giải đấu [Ánh sáng tận thế] trong nước, LGW giành chiến thắng!”.
“Hu hu, Wind vẫn đỉnh như ngày nào, hắn có thể sử dụng liên tiếp chiêu thức mà không có bất kỳ khó khăn!”

“Phát hehot cuối trận của Reset đẹp trai hệt như ảnh vậy!!!”
“Đoạn cuối Exist lựa chọn chạy tới phòng thuyền trưởng trước, em ấy phải tin đồng đội cỡ nào mới dám làm chứ…”
“Thật luôn, mà đồng đội cũng tuyệt không làm ẻm thật vọng! Má ơi bình thường tôi không phải người hay phân tích tình cảm đâu nhưng LGW đoàn kết dã man luôn ạ, nhìn mà chỉ muốn chạy về tìm đội cho mình bắn vài trận!”
Giọng nói của bình luận viên bị tiếng hò reo và bàn tán sôi nổi của khán giả lấn áp.

Mập Mạp đứng trên khán đàn tay nâng cao bảng đèn “Exist”, chỉ khác là giờ cậu ta không chỉ có một mình mà đằng sau có rất nhiều người chung mục đích, đứng đây để cổ vũ một người.
Trong khu thi đấu chiến đội Lôi Đình.
Bên ngoài khán giả reo hò nhưng bên trong lạnh lẽo đáng sợ.
“Trận này nên bắn thế nào?” Viên Hạo Nhiên lạnh lùng nói: “Phía nhà tài trợ đang cực kỳ không hài lòng với chúng ta, nếu để họ thất vọng, hậu quả các cậu biết rồi đấy.”
“Anh Hạo Nhiên, chúng ta chỉ sơ sẩy nhất thời, chắc chắn ván thứ sau có thể lộn ngược dòng!”
Sắc mặt Viên Hạo Nhiên vẫn đáng sợ như cũ.
Đột nhiên tay đột kích bỗng nhiên đứng dậy nói vào tai Viên Hạo Nhiên vài câu.
“Thật sao?”
Tay đột kích gật đầu.
“Thế sao không nói sớm?!” Viên Hạo Nhiên đứng phắt dậy.
Trọng tài đứng sau bọn họ cười hỏi: “Các cậu có yêu cầu gì sao?”
“Không có gì, tôi muốn đi toilet.”
Viên Hạo Nhiên vừa dứt lời, không quay đầu lại nhanh chân đi ra ngoài.
Kết thúc giờ nghỉ, trận thi đấu mới bắt đầu.
“Thế có được không?” Trước khi chiến đấu, Chu Khán Thanh hỏi lại lần nữa cho chắc.
Tiết Lan gật đầu bảo có.
Chu Khán Thanh đánh giá gương mặt đỏ bừng của nhóc con lần đầu làm chuyện xấu, tấm tắc bảo: “Chậc, cuối cùng đội hoa trong sáng cũng bị con chó làm hư.”
Đoàn Văn Tranh:?
Chu Khán Thanh thấy Đoàn Văn Tranh chuẩn bị sủa, vội vàng nói lảng sang chuyện khác: “Hê, trên mạng có phải đang khen tôi đẹp trai không hở A Diễn? Lộ Du?”
“……..”
“Thôi được rồi, đánh xong tối tôi với Lan Lan có hẹn, kệ các cậu.”
“………” Tiết Lan cúi đầu, nỗ lực làm nhạt đi sự tồn tại của mình.
Chu Khán Thanh không đồng ý lắm: “Ai cho đánh lẻ? Tối bắn xong phải đi liên hoan chứ, dịp đặc biệt như vậy!”
Đoàn Văn Tranh chả thèm quan tâm, anh vui vẻ đeo tai nghe lên chuẩn bị cho trận đấu tiếp theo.
Ván thi đấu chính thức bắt đầu.
Bản đồ Phế tích thành phố.
Đây là một bản đổ khá lớn, cả hai bên đều lựa chọn bắn hết quái ngay từ đầu chỉ khác ở chỗ bên Lôi Đình – Lưu Kỳ nhận trách nhiệm mở đường, còn bên LGW là Tiết Lan.
Hai bên hoạt động rất nhanh, Lưu Kỳ chọn cho mình được góc bắn thích hợp.
“Tuy bọn họ ở cùng nhau nhưng mỗi người làm một việc.” Lưu Kỳ báo cáo tình hình thực tế: “Chúng ta có thể tấn công cả đám, hoặc là bắt lẻ Exist.”
Viên Hạo Nhiên nhìn bản đồ trước mặt, bắt đầu trầm tư.

Chu Khán Thanh vừa bắn quái vừa cố gắng rón rén lại gần Tiết Lan, cách đồng đội vàng ngày càng xa—
Y nhớ tới trước khi bắt đầu trận đấu, Tiết Lan nói: “Em sẽ đi solo một đường, anh Khán Thanh, lúc bắn tang thi anh cố gắng tiến gần em một chút.”
“Để chi viện hay làm sao?”
“Không ạ.” Tiết Lan rũ mắt: “Em cảm thấy bọn họ sẽ tách người ra sau đó bắt lẻ anh!”
“….?”
“Lên đường kia, phế vật Scalpel đầu óc rất đơn giản, có thể tách ra được.” Viên Hạo Nhiên chắc chắn nói: “Tới lúc đó y sẽ gọi Exist tới chi viện.

Nghĩ mà xem, Exist đã từng bỏ ai lại chưa? Cái loại chỉ biết hành động theo cảm tính, chúng ta sẽ bắt cả hai.”
Tề Tư Vũ nhấp môi, ánh mắt chăm chú nhìn vào màn hình.
Tiết Lan tiếp tục nói: “Bên Lôi Đình chắc chắn sẽ để Viên Hạo Nhiên tới bắt lẻ anh, sau đó hấp dẫn cả em.”
Chu Khán Thanh ừ một tiếng, gật đầu: “Rồi em tới, chúng ta cùng nhau làm gỏi kẻ địch?”
Tiết Lan lắc đầu, xấu hổ cười đáp: “Anh Khán Thanh, đến lúc đó anh cố gắng…chạy nhanh lên nhé.”
“???”
Mấy người Lôi Đình dựa theo kế hoạch trước kia cùng nhau triển khai.

Lần tấn công đầu tiên hai bên không có thương vòng, chỉ là đội hình LGW tách ra, Chu Khán Thanh bị Viên Hạo Nhiên chèn ép xuống tận gần cuối bản đồ.
“Bọn họ phân ra rồi.” Lưu Kỳ báo cáo: “Góc của tôi hơi khuất, các cậu cẩn thận một chút.”
“Ừ.” Viên Hạo Nhiên biết Tiết Lan đã bắt đầu hành động, nhìn chằm chằm vị trí của Chu Khán Thanh: “Hành động nhanh lên, Lưu Kỳ cậu theo dõi Ôn Diễn, nhất định phải kết thúc trận đấu trước khi bọn họ kịp tới chi viện.”
Lưu Kỳ nghe vậy nhìn lướt qua chỗ khác: “Không thấy Reset…”
“Cậu ta đi tìm điểm cao hơn thì kệ cậu ta, chúng ta giải quyết Exist trước.” Viên Hạo Nhiên còn chưa nói xong, Chu Khán Thanh đột nhiên trèo tường bỏ chạy!
Viên Hạo Nhiên âm thầm phỉ nhổ, vội vàng đuổi theo: “Lên!”
Đồng đội gã không đáp, chỉ có tiếng súng vang lên ầm trời.
Đột nhiên sau vật chắn đã có người mai phục, tay đột kích bên Lôi Đình ngã xuống!
“Exist!”
Tên đột kích còn lại ý thức được điều gì đó, lùi về sau hai bước bực bội nhìn Viên Hạo Nhiên: “Cậu ta chỉ có một mình, mau lên chi viện cho tôi!”
“Không ổn!” Tề Tư Vũ giật mình vội vàng buff thêm giáp cho cả bọn: “Reset đâu?”
Cậu ta vừa dứt lời, tiếng súng từ xa vang lên như lời hồi đáp—
Khán giả xem thi đấu bỗng thấy trên màn hình xuất hiện hai thông báo giết người liên tiếp, thậm chí họ còn chưa nhìn kỹ dưới sân đấu đã xảy ra chuyện gì.
“Liền thanh?!”
Bình luận viên nhanh chóng yêu cầu tua lại.
Chỉ thấy dưới góc nhìn của người xem, từng hành động được ghi lại rõ nét.

Tiết Lan là người mở giao tranh đồng thời tiễn được một tay đột kích lên bảng đếm số, hai đột kích còn lại vội vàng lui về sau vật chắn.
Nhưng dường như LGW đã tính toán góc độ sẵn, lúc bọn họ tưởng mình đã rút lui thành công thì đó cũng là lúc bại lộ dưới họng súng tay bắn tỉa…
Phằng—
Phằng—
Chỉ thấy phát đầu tiên trực tiếp phá tan phòng tuyến chip bắn tỉa của Tề Tư Vũ bắn cậu ta chỉ còn lại một chút máu dính da.

Chưa dừng lại ở đó, viên tiếp theo rời khỏi họng súng, lần này không chỉ trúng một mà còn trúng luôn người đằng sau Y tá Lôi Đình.
Máu của Đột kích mỏng hơn Y tá rất nhiều, hơn nữa nãy cậu ta còn ăn đạn lạc từ Tiết Lan.
Động tác phối hợp của Đột kích Bắn tỉa bên LGW rất hoàn hảo!
Hai người thừa thắng xông lên, Ôn Diễn và Chu Khán Thanh ở đầu bên kia cũng phối hợp chặt chẽ với nhau đưa Viên Hạo Nhiên về đoàn tụ với đồng đội.

Ngay cả Lưu Kỳ tính chạy từ cao điểm về nhà chắn mưa chắn gió cũng bị Chu Khán Thanh tiêu diệt.
Trận thi đấu chưa diễn ra được bao lâu thì đã kết thúc, LGW dùng tài năng của mình để chứng minh cho đối thủ thấy bọn họ có quyền ngồi lên vị trí cao nhất của [Ánh sáng tận thế] trong nước!
Trong sân thi đấu không biết ai đứng lên trước, sau đó dần dần càng có nhiều người hơn, cuối cùng hầu như đều rời khỏi ghế đồng thanh reo hò chúc mừng đội chiến thắng!
“LGW!”
“LGW mãi mãi là Thần!!!”
“Winddddd!!!!”
“Reset bắn đẹp quá!!!!”
“Exist mẹ yêu con!!!!”
MC đưa năm người đi tới giữa sân khấu, kích động phỏng vấn cảm nghĩ rồi cuối cùng hỏi Ôn Diễn: “Wind thần này, có rất nhiều người nói cậu trở về giống như thanh xuân của họ trở về, thế liệu tôi có thể hỏi một chút, cậu có đi nữa hay không?”
MC vừa dứt lời, khán giả im lặng hồi hộp đợi câu trả lời của hắn.
“Về vấn đề này, tôi đã nói một lần rồi.” Ôn Diễn cầm microphone, ánh mắt dịu dàng nhìn xung quanh khán đài.
Rất nhiều người vì hắn mà đến, biểu ngữ “Wind” giăng kín một góc phòng.
“Tôi sẽ tiến lên cùng đồng đội, đánh đến khi nào mình không thể đánh.” Hắn quay lại nhìn bốn người LGW: “Tôi không biết mình có thể trở thành thanh xuân của ai, nhưng tôi đảm bảo chỉ cần còn nhiệt huyết thì thanh xuân sẽ không bao giờ kết thúc!”
Cuối cùng hắn giang rộng vòng tay ôm lấy từng người một, Chu Khán Thanh nóng nảy hiệp nghĩa, Lộ Du chủ trương yêu hòa bình, Đoàn Văn Tranh thích cà khịa chọc ngoáy, cuối cùng là…
Đội trưởng của hắn – Tiết Lan.
Ôn Diễn dùng sức ôm chặt cậu vào lòng.
Khán đài lại một lần nữa sôi động giống như đang tạm biệt một thời đại đã cũ lại giống như chào đón một tương lai tốt đẹp hơn.
Tiết Lan đứng đờ ra để hắn ôm.
Ôn Diễn nói: “Cảm ơn em.”
“Về sau xin được em chăm sóc nhiều hơn.”
Nghe được lời Ôn Diễn nói, Tiết Lan thoải mái cười thật tươi, vươn tay nhẹ nhàng vỗ vào lưng hắn: “Anh Diễn.”
“Nhanh đưa điện thoại đây, tôi muốn đọc bình luận khen ngoại của cộng đồng mạng!!!” Chu Khán Thanh vừa vào phòng nghỉ đã tìm di động.
“…..” Lộ Du nghiêm túc bảo: “Vất vả cho cậu quá.”
“Không có chi.” Chu Khán Thanh mong chờ xoa tay: “Cuối cùng cũng có một ngày tôi trở thành người thợ săn!!!”
Tiết Lan đeo balo bàn phím, thở dài nhẹ nhõm.
Đoàn Văn Tranh theo đuôi cậu, hơi nghiêng đầu thì thầm bảo: “Tí nữa đi chung hay đi lẻ?”
“…………” Ý thức được sự nghiệp làm top của mình sắp đến, gương mặt Tiết Lan đỏ bừng: “Đi riêng…”
“Ok.” Đoàn Văn Tranh không miễn cưỡng, vui vẻ gật đầu.
“Hay là đi liên hoan xong…”
Ánh mắt anh dần trở nên nguy hiểm.
“………..” Bạn nhỏ tủi thân ngậm miệng.
Đúng lúc này, người đang hớn hở lướt điện thoại là Chu Khán Thanh nháy mắt ngậm miệng.
Phòng nghỉ yên tĩnh lạ thường, mọi người đồng loạt quay đầu lại nhìn y.

Đã thế đang trong lúc Chu Khán Thanh ngẩng đẩu nhìn về phía Tiết Lan, cửa bị người ta đẩy ra.
Một đám phóng viên khiêng camera xông vào, vừa thấy Tiết Lan đã nhào lên như thấy miếng mồi ngon—
“Xin hỏi Exist, tin tức trên mạng có phải là thật hay không?”
“Exist, nếu là thật sao cậu không công khai chuyện này sớm hơn???”
“Exist…”
Đột nhiên bị ánh đèn flash tập kích, Tiết Lan không mở nổi mắt, theo bản năng duỗi tay che mặt, trong lòng lại run lên bần bật.
Chẳng nhẽ…chuyện cậu là con trai bị phát hiện?.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.