Đọc truyện Toàn Thế Giới Đều Biết Ta Là Người Tốt – Chương 30
Cứ vậy trải qua một đêm, toàn dân mạng đã biết chuyện của Thời Thanh.
Tại sao cậu thuê vệ sĩ.
Tại sao cậu không hòa nhập.
Tại sao không có nổi một người bạn trong giới giải trí.
Bao nhiêu khuyết điểm từ trước đến nay, trong một đêm đã biến thành lí do để mọi người thương tiếc Thời Thanh.
【 Ảnh cũng có muốn thế đâu, không ai thích suốt ngày bị cảm đám người mắng cả.
】
【 Lúc mới nghe tới cái bệnh không cảm thấy đau này thì tui thấy nó tốt thật đấy, không đau sẽ rất tốt, nhưng xem xong phổ cập khoa học của lâu chủ, suy nghĩ một chút liền cảm thấy ớn lạnh cả người, kiểu đấy thì bị bổ luôn nửa cái đầu cũng không biết gì.】
Lạnh lùng âm trầm cũng biến thành chuyện đương nhiên.
Bệnh nhân nan y thì có mấy ai ngày nào cũng toác mồm cười hớn hở được đâu?
Đang thảo luận, bọn họ lại hỏi: “Thời Thanh ở đâu? Ảnh không sao chứ?”
Từ khi sự việc dần lớn lên, Thời Thanh vẫn không ra mặt.
Cho dù fan có cố gọi thế nào đi nữa, vị ảnh đế thân tàn chí kiên vẫn không xuất hiện.
Cuối cùng vẫn là công ty của cậu chính thức đăng Weibo.
Xác thực bệnh của Thời Thanh, lí do cậu giấu bệnh là vì không muốn bị mọi người bảo là khác thường, hiện tại đang dưỡng thương tại bệnh viện, hi vọng chuyện này sẽ lắng xuống.
Sau đó, trên Internet lại dấy lên bàn tán sôi nổi.
Mỗi khi có người vào bình luận “Ôi trời mấy người có biết là Thời Thanh bị mất cảm giác đau bẩm sinh không”, fan của cậu sẽ tự động đứng ra.
Những fan này là fan lâu năm, cũng có fan mới sau vụ việc kia, cả người đi đường bởi vì đồng tình thương tiếc Thời Thanh.
“Thời Thanh không muốn nói về chuyện này nữa, mọi người thôi đi.”
“Nếu không phải lần này bị phát sóng trực tiếp bất ngờ thì cả đời này bí mật của anh ấy cũng sẽ không bị lộ.”
“Ảnh đã đủ đáng thương rồi, vẫn luôn cực khổ giấu diếm, kết quả lại bị toàn quốc đều biết, không biết ảnh đau lòng nhường nào đây nữa.”
“Đúng đó, trước đây tôi cảm thấy người này có chút trầm tính, mà vì chuyện này nên tôi có xem qua vài cái FMV, phát hiện mỗi lần anh ấy tham gia chương trình giải trí có trò chơi đều sẽ đứng một bên thôi, nhưng nhìn thật kĩ thì đều thấy trong đôi mắt kia lúc nào cũng tràn ngập yêu thích.”
“Như em gái tôi đấy, tháng trước bị sốt nên phải ở nhà, chỉ có thể tội nghiệp ngồi cạnh cửa sổ xem mấy đứa nhỏ nhà bên chơi, em ấy khỏi bệnh có thể đi chơi cùng với bạn, nhưng Thời Thanh cả đời này e rằng không thể rồi.”
Đông đảo fan não bổ.
Idol của bọn họ bây giờ chắc chắn đang núp trong phòng, vành mắt đỏ, tâm trạng buồn tủi.
Khiến người nhìn lòng sinh thương tiếc.
Cảnh Nguyên Khải cũng nghĩ vậy, dù sao từ khi bài đăng kia xuất hiện, Thời Thanh liền tự giam mình trong phòng bệnh, đừng nói là hắn, kể cả bác sĩ cũng không cho vào.
Cậu chỉ muốn ở yên một mình.
Cảnh Nguyên Khải rất buồn bực.
Dựa theo tính tình trước đây của Cảnh Nguyên Khải, hắn sẽ trực tiếp cạy khóa đi vào, thừa dịp tâm trạng Thời Thanh không tốt, ôm cậu vào lòng tăng hảo cảm.
Nhưng bây giờ hắn chỉ ngồi trên ghế dài ngoài hành lang.
Bởi vì hắn không biết làm sao để an ủi Thời Thanh.
Thời điểm Cảnh Nguyên Khải suy nghĩ lí do bản thân không trực tiếp đi vào, cả người chợt đơ ra.
Hắn có kinh nghiệm, tất nhiên biết chuyện này có nghĩa là gì.
—— hắn thật sự thích Thời Thanh.
Vốn chẳng qua đang nhàm chán nên tìm việc vui.
Kết quả vui sướng, tình giả thành thật.
Hiện tại Cảnh Nguyên Khải như đứng trên lửa, hận không thể đốt sạch đám làm Thời Thanh tổn thương, lại hận bản thân đã có suy nghĩ như vậy.
Cảnh Nguyên Khải cảm thấy mình sai rồi.
Hắn chỉ muốn trêu đùa một chút để cuộc sống bớt tẻ nhạt thôi.
Chưa từng nghĩ tới sẽ thật sự thích một người.
Cảnh Nguyên Khải từ nhỏ đến lớn vẫn luôn giữ vững quan điểm, nhân gian phù du, bản thân vĩnh viễn không thể ở lại đây mãi.
Tuy rằng hắn lại đi trêu chọc Thời Thanh vì lạc thú tầm thường.
Thời khắc này, đáy lòng Cảnh Nguyên Khải đột nhiên nảy ra một suy nghĩ.
Thời Thanh có thích hắn không?
Dù hắn luôn nói với Thời Thanh hắn là đặc biệt với cậu.
Nhưng cậu chưa từng trả lời.
Cảnh Nguyên Khải nghe bác sĩ nói.
Loại bệnh này làm cho khả năng cảm giác của bệnh nhân yếu đi, mà Thời Thanh nếu thích ăn ớt siêu cay, đã nói rõ ràng cậu sẽ không sống nổi quá 25 tuổi như những người khác, triệt để không biết đau là gì.
Đau đớn kịch liệt có thể làm cậu cảm nhận được một chút, nên cậu mới thích ăn ớt siêu cay, vì đối với cậu mà nói, độ cay mang lại sự đau đớn vừa vặn để cảm nhận được.
Việc chia sẻ món ăn yêu thích của mình, là để lấy lòng Cảnh Nguyên Khải.
Mà Cảnh Nguyên Khải bày tỏ rõ ràng bản thân đã từng ** quấy rối Thời Thanh (bác sĩ tự hiểu), ngoài mặt thì tỏ vẻ không thích nhưng cơ thể thì chưa bao giờ né tránh, bác sĩ lễ phép bảo Cảnh Nguyên Khải nên đi tìm bác sĩ tâm lý.
Cảnh Nguyên Khải liền đi tìm bác sĩ tâm lý.
Bác sĩ tâm lý: “Căn cứ theo tính cách và triệu chứng mà Cảnh tiên sinh đã nói, thì vị Thời Thanh này dường như vì bị bệnh nên không dám tiếp xúc với người khác, vì chỉ một hành động vô ý nho nhỏ cũng sẽ làm tổn thương Thời tiên sinh.”
“Chưa bao giờ tiếp xúc với người khác thì khả năng nhận biết sẽ bị trì độn, nếu như vậy thì có vẻ là bên ngoài cậu ấy khá là khó gần nhưng nội tâm thì cực kì hi vọng bản thân sẽ làm thân được với mọi người.
Thế nhưng vì biểu hiện của Thời tiên sinh mà ai cũng lựa chọn tránh xa cậu ấy.”
“Vào lúc này Cảnh tiên sinh xuất hiện, lúc trước cậu có bảo Thời tiên sinh đã dùng ớt để lấy lòng cậu, nhưng khi cậu bày tỏ thì không chấp nhận.
Thật ra bởi vì Thời tiên sinh đã quen lạnh lùng với người khác rồi, khó mà thay đổi.”
“Nhưng cậu ấy mong muốn có một người bạn, muốn thân thiết với người khác nên cậu mới có thể tiếp xúc với cậu ấy mà không hề bị bài xích.
Nguyên nhân đối với cậu ấy mà nói, đây là một hành động có thể an ủi mong muốn của cậu ấy.”
Bác sĩ phân tích xong, lại nói: “Dĩ nhiên, hình thức của hai người phần lớn là do phía Cảnh tiên sinh cậu..
Ừm….”
Nghĩ đến số tiền công Cảnh Nguyên Khải trả mình, bác sĩ không cần liêm sỉ nói ra.
Thay đổi từ ngữ cho thích hợp chút: “Do Cảnh tiên sinh kiên quyết nên đối với tính cách của Thời tiên sinh, chỉ cần cậu tiếp tục kiên trì, cậu ấy hẳn sẽ không còn cách nào khác.”
Cảnh Nguyên Khải nghe rõ, hắn hỏi về vấn đề mình quan tâm nhất: “Hình thức này của chúng tôi đã tiếp diễn khoảng 10 ngày rồi, anh ấy sẽ có cảm giác với tôi chứ?”
“Trên người cậu vẫn có tính chất đặc biệt hấp dẫn Thời tiên sinh, theo phân tích thì Thời tiên sinh tương đối kiêu ngạo, coi như cậu ấy muốn làm bạn với mọi người nhưng không phải ai cũng được, còn cảm giác thì..
Cảnh tiên sinh nên tự mình tìm hiểu.”
Sau khi trả lời xong, bác sĩ tâm lý uyển chuyển bày tỏ, người ta khi dùng ngôn ngữ và hành động để quấy rối người mình thích cũng được coi là dấu hiệu bị bệnh (bệnh tâm lý).
Bác sĩ cực kì chuyên nghiệp giảng giải, có thể tiện giải quyết hành vi có bệnh này của Cảnh Nguyên Khải.
Cảnh Nguyên Khải không quan tâm, nhìn chằm chằm người ký hợp đồng bảo mật rồi trực tiếp chạy thẳng tới bệnh viện.
Sau đó là hiện tại.
Hắn ngồi ở trên hành lang, trong đầu loạn thành một đống.
Theo như bác sĩ bảo, Thời Thanh ngầm đồng ý hắn táy máy tay chân là vì có bệnh.
Hắn táy máy tay chân với Thời Thanh, cũng vì có bệnh.
Nói bậy hết.
Cảnh Nguyên Khải tự động quăng sạch những gì bác sĩ đã nói.
Coi như là có bệnh, hắn cũng không muốn thay đổi.
Cao Chất hồng hộc chạy tới, “Anh Cảnh, rượu đây.”
Thanh niên xoa mặt, lúc đứng lên dĩ nhiên nở một nụ cười tỏa nắng, “Đưa tôi.”
Cao Chất bé ngoan đưa tới.
Sau đó đứng ở trong hành lang, nhìn Cảnh Nguyên Khải móc thanh sắt ra, thành thục cạy khóa mở cửa.
Vừa vào cửa, thanh niên phóng thẳng đến Thời Thanh, ôm cậu vào lòng.
Cao Chất: “…”
Thật ra y có cảm giác anh Thời với Cảnh Nguyên Khải có gì đó sai sai.
Cảnh Nguyên Khải hận không thể vào phòng anh Thời.
Y nhanh tay che mắt, đóng cửa lại.
Trong phòng, Thời Thanh mới xong phim xong, tính thời gian không sai lắm mới nằm xuống giả bộ ngủ, kết quả nằm chưa được 10 phút đã bị người ôm lấy từ phía sau.
Cảnh Nguyên Khải cách một lớp chăn ôm lấy cậu, vì khoảng cách quá gần, hô hấp nóng rực lúc nói chuyện phả vào vành tai cậu.
“Thầy Thời à.”
Thời Thanh nghe âm thanh của hắn như đã lâu không nghỉ ngơi, tiếng khàn khàn còn mang theo chút uể oải: “Em nghe nói hoạt động thân mật có thể giải tỏa áp lực…”
Nói, tay thanh niên chậm rãi nhẹ nhàng đưa vào trong chăn, âm cuối trầm thấp :
“Chúng ta chơi trò bác sĩ và bệnh nhân nha?”
Thời Thanh: Ờ, vẫn là xì tai này.
Cậu giật giật vai, “Đừng đè lên tôi.”
“Lạnh lùng quá đi a.”
Cảnh Nguyên Khải thuận theo đứng dậy, xách túi đặt cạnh giường lên, nhún nhún vai: “Được rồi, thật ra em tới tìm anh uống rượu.”
Thời Thanh: “Tôi không uống rượu.”
“Uống mà.”
Thanh niên tiến tới trước mặt ảnh đế, cặp mắt đào hoa nheo lại: “Đã có ai bồi anh uống rượu chưa?”
Sắc mặt ảnh để dường như trở nên âm u, trả lời: “Không có.”
Cảnh Nguyên Khải mở chai rượu ra, rót một ly đưa cho Thời Thanh, trong mắt mang theo tà mị quyến rũ, không khác gì yêu quái dụ dỗ người phàm.
“Vậy em đã lấy được lần đầu của thầy Thời rồi.”
Ảnh đế nhìn ly rượu trước mặt, đôi mắt lóe lóe, cuối cùng vẫn nhận lấy.
Chuốc say một người cũng không phải việc khó.
Đặc biệt là dù vẻ ngoài cậu lạnh lùng thế nào đi nữa cũng không tiện từ chối.
Sau khi uống hết rượu, Cảnh Nguyên Khải thỏa mãn nhìn Thời Thanh đang say nằm mơ màng trên giường.
Con ngươi tối đen trước khi giờ đây như ẩn hiện tinh quang, ngập nước, mê man nghi hoặc nhìn chằm chằm trần nhà, đôi môi hồng hào đóng mở, ngoại trừ tiếng hô hấp ra thì không còn một âm thanh nào khác.
Cảnh Nguyên Khải chậm rãi đè nén.
“Thầy Thời, anh gọi em sao?”
Đôi mắt mờ mịt của ảnh đế chợt lóe lên, khuôn mặt căng cứng trước kia giờ để lộ ra vài phần cao hứng.
Cậu lầm bầm gì đó, lần đầu tiên chủ động ôm lấy Cảnh Nguyên Khải.
Trai sông nhỏ lọt lưới, thanh niên lại không vội vã ăn.
Hắn hạ thấp giọng; “Thầy Thời à, anh thích em không?”
Ảnh đế trì độn chớp mắt, rướn lên gần người kia, lông mày nghi hoặc hơi nhăn lại, đưa tay nhéo hai má mềm của Cảnh Nguyên Khải.
“Tại sao cậu không cười?”
Cảnh Nguyên Khải nhíu nhíu mày, hắn trầm thấp cười, chốc chốc sờ vành tai trắng mịn tin xảo của Thời Thanh, trong giọng nói mang theo đắc ý: “Anh thế mà lại thích em cười?”
Ảnh đế thuận theo trả lời: “Thích.”
Vì vậy thanh niên càng vểnh mũi.
Ngay lúc đó, ảnh đế mơ màng vì uống say bất chợt bò dậy, đè hắn xuống.
Hôn chụt chụt vài cái.
【 Thống, hắn lọt lưới.
】
【Mày đi coi [Đạo đức kinh] được rồi.
】