Đọc truyện Toàn Thế Giới Đều Biết Ta Là Người Tốt – Chương 17
Người thông minh trong căn cứ dần ngửi được mùi không đúng.
Ân Minh Tranh trước đây chăm chỉ tác chiến với trùng tộc bắt đầu tham gia việc nội bộ của căn cứ.
Không ai tìm ra được lí do ngăn cản hắn cả.
Dù sao hắn cũng là thượng tướng, theo lý thuyết hẳn là người nắm quyền cao nhất trong căn cứ.
Chỉ cần Ân Minh Tranh muốn, quyền hạn của hắn bất kỳ hạng mục nội bộ nào.
Trước nay hắn chưa bao giờ quản mấy chuyện vặt vãnh đó, chỉ cúi đầu làm việc, nên mới chưa từng tham gia vào.
Nhưng bây giờ, anh hùng nhân loại luôn không tranh đoạt danh lợi lại bắt đầu nhúng tay vào việc căn cứ.
Căn cứ thượng tầng dần dần xuất hiện chuyển biến.
Anh hùng nhân loại chính trực đồng thời được hoan nghênh.
Một số người làm ăn vô đức dần chột dạ sợ hãi.
Dần dà, trong căn cứ bắt đầu truyền lưu ra một ít lời đồn.
Cái gì mà Ân Minh Tranh ỷ thế hiếp người, Ân Minh Tranh coi thường tính mạng người dân, Ân Minh Tranh hưởng thụ xa xỉ, đa dạng cái gì cũng có.
Lúc mới bắt đầu, loại tin đồn này chỉ lén lút lan truyền, phần lớn chả ai tin, ai cũng biết, nếu không có Ân Minh Tranh, bọn họ còn lâu mới sống tới giờ.
Sẽ có một nhóm người, sớm tối không nơi về, bữa đói bữa no, mất đi người thân, như xác chết di động vậy.
Bọn họ bức thiết muốn giở võ mồm.
Mà người âm mưu sau lưng, lại cực kì mất dạy dám tính kế Ân Minh Tranh.
Một năm trước khởi xướng chiến dịch tại A thị, khoảng chừng năm mươi vạn trùng tộc chiếm cứ toà thành thị này, toàn bộ nhân loại bên trong đều bị hại, Ân Minh Tranh mang theo quân đội quét vào, giết chết sạch lũ trùng tộc, dùng máu của chúng an ủi những người đã khuất.
Mà bây giờ, trong căn cứ lặng lẽ bắt đầu dấy lên một ít lời đồn.
—— Nhân loại trong thành thị lúc trước thật ra không phải bị giết hết, trùng tộc bắt được một ít làm con tin, mà Ân Minh Tranh sốt ruột muốn lập công, không thèm quan tâm những người này, hạ lệnh khai hỏa, cuối cùng dẫn đến toàn bộ thành thị không một ai sống sót.
Đồn giả đồn thật, nếu có người tin thì làm sao đây.
Một ngày mưa, căn cứ nhận được tin tức, trùng tộc đang càn quét tại biên thành, nơi đó nông hộ sống rải rác, vì cần phải làm ruộng kiếm ăn nên họ không vào ở trong căn cứ, ban ngày thì ngủ ban đêm thì đi làm.
Trùng tộc không biết bị cái gì kích thích, tìm giết nông hộ khắp nơi.
Lúc hửng đông Ân Minh Tranh nhận được tín hiệu cầu cứu rồi đi ra ngoài, buổi tối 11 giờ mới cả người đẫm máu trở về.
Thời Thanh cả ngày hôm nay đi phượt một lèo với Nhạc Du Nguyên, tính khớp giờ cách cái ghế đẩu nhỏ, ngoan ngoãn ngồi tại cửa trụ sở đợi hắn.
Lính gác đều quen cậu, còn có người móc kẹo que kiếm được lúc ra ngoài làm nhiều vụ cho cậu.
Bây giờ căn cứ không ngừng cung cấp lương thực, như loại kẹo que ăn không dính răng này, thứ đồ ăn vặt nhỏ cũng quan trọng là bao, bán cũng chả bán được, dù sao có số tiền này, đại gia càng thêm muốn trữ lương thực cho chắc ăn.
Cái kẹo que này có là gì.
Thấy thiếu niên rõ ràng buồn ngủ không chịu được, gật gà gật gù như gà mổ thóc, nhưng vẫn cứ kiên trì mơ mơ màng màng đợi người, lính gác cảm thấy rất thú vị, thử đưa kẹo que ra.
Thời Thanh cảm ơn, mở vỏ kẹo ra, thấy đủ loại màu sắc, cẩn thận từng li từng tí một vươn lưỡi liếm một chút, cảm giác ngọt nhẹ lan tỏa, mới thỏa mãn nheo mắt bỏ vào miệng.
Cậu không thể ăn đồ ăn nhân loại quá nhiều, nhưng một cây kẹo thì vẫn có thể.
Thời Thanh ngậm kẹo que vừa buồn bực vừa chán ngồi đếm mấy con kiến trên đất, hệ thống nhắc nhở cậu: 【 Kí chủ, Ân Minh Tranh trở lại.
】
Tiểu vương tử ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn về phía cửa chính căn cứ.
Ân Minh Tranh mang người đi tới.
Trên người hắn dính đầy máu trùng tộc, bởi vì máu chúng có đủ loại màu, nên nhìn người hắn có chút tàn tạ, cặp tròng mắt nặng nề cũng uể oải đi đôi phần.
Phần lớn các dị năng giả theo sau cũng như vậy, đặc biệt là mấy thanh niên trẻ tuổi thiếu ngủ, bước nào bước nấy loạng choạng, suất ca Trình Tuấn mũ quả dưa liên tục ngáp mấy cái, chóng mặt dựa đầu vào vai đồng đội.
Thời Thanh đứng lên, lạch bạch chạy tới, đang muốn nhào đến ôm nam nhân, một bóng người vọt ra còn nhanh hơn cả cậu.
—— Keng!
Chưa rõ tình huống, người này liền bị dị năng giả đặt lá chắn bắn ra ngoài, chủy thủ trên tay rơi xuống đất, phát ra tiếng vang thanh thúy.
Thời Thanh khựng lại.
【 Ám sát? Một người bình thường ám sát dị năng giả? 】
Hệ thống cũng không rõ: 【 Nội dung vở kịch đã thay đổi, hệ thống chỉ biết đại khái thôi, loại chuyện nhỏ này không rõ lắm.
】
Người bị văng ra giãy dụa bò lên, đôi mắt nhuốm thù hận nhìn chằm chằm anh hùng nhân loại, nắm cây dao găm bên cạnh xông lên: “Ân Minh Tranh, đi chết đi! !”
Trình Tuấn vốn đang ngủ gà ngủ gật đã thanh tỉnh, trực tiếp tiến lên ngăn cản: “Mày là ai, có biết tội mưu sát nặng mức nào không!”
“Bắt lại!”
Nhìn người kia bị tóm lấy, Trình Tuấn liền tiến đến trước mặt Ân Minh Tranh: “Lão đại, hắn có vẻ là cùng một nhóm với mấy người muốn hại Thời Thanh.”
Người lần trước mang về chưa kịp thẩm vấn đã thăng, lần này vừa vặn bắt được người sống, nhất định phải tra ra được đầu sỏ.
Nam nhân nhíu mày, nhìn phía người đang không ngừng dãy dụa, đáy mắt xen lẫn một tia đánh giá, “Hắn không giống như là có người sai khiến, nhìn như người bình thường.”
“Vậy tôi hỏi một chút.”
Trình Tuấn tiến lên: “Nói, tại sao muốn mưu sát Ân tướng quân!”
Người kia bị gắt gao đè lại, vẫn chống cự, nghe lời này cừu hận trong mắt càng nặng, âm thanh khàn khàn hô to: “Là hắn hại chết con tao trước! ! Một năm trước, tại A thị, nếu như không phải hắn trực tiếp hạ lệnh mặc kệ con tin, con trai tao sao lại chết được! !”
“Ân Minh Tranh, mày vì quyền lợi mà không màng tính mạng người dân chúng ta, mày sẽ gặp báo ứng! ! Tao không giết được mày, sẽ còn nhiều người đến! ! Anh hùng nhân loại à, tao khinh! !”
Ân Minh Tranh mở miệng, âm thanh khàn khàn: “Chiến dịch tại A thị, lúc chúng tôi đến đã có người tử vong rồi.”
“Cmm! ! Mày còn muốn lừa tao, mày chính là loại quái vật vì tư lợi, vì lợi ích bản thân mà đi giết người! ! Ân Minh Tranh, mày trả đây, trả con trai lại cho tao! ! Trả đây! !”
Thời Thanh vừa nhìn bộ dáng điên cuồng này liền biết tên này bị tẩy não rồi.
Một người mất đi tất cả, chỉ nhìn thấy tuyệt vọng, chỉ cần có người cho gã một cái mục tiêu, gã có thể đánh cược mà đi trả thù.
Muốn lợi dụng, muốn hại chết gã.
Gã mất con trai, Ân Minh Tranh đáng bị mưu sát sao?
Mấy năm qua hắn vì căn cứ không biết bị thương bao nhiêu lần, mười mấy lần trở về từ cõi chết, cứu người đâu chỉ ngàn vạn, rõ ràng công lao lớn như vậy, chỗ ở thì dạng phổ thông 2 căn, Thời Thanh để đồ chơi đều phải để ở phòng khách.
Giúp người, trái lại còn bị người oán hận, đổi thành Thời Thanh lòng dạ hẹp hòi, không trả đũa lại là tốt lắm rồi.
Kết quả cậu nhìn sang, lại phát hiện Ân Minh Tranh đứng tại chỗ bất động, mặt không cảm xúc, hai tay lại nắm chặt.
Dưới đôi mày kia, là con ngươi tối om không rõ ý tứ.
Mặc dù nhìn vào, Ân Minh Tranh vẫn là dạng “mặc kệ chuyện đời”, mà Thời Thanh có thể nhìn ra, hắn đau lòng.
Hắn không thể yếu đuối được.
Mà mới vừa không ngừng nghỉ chiến đấu gần 20 tiếng, một ngụm nước không uống, một chút đồ ăn chưa đi đến bụng, mới vừa lết cái thân uể oải trở về, định nghỉ ngơi thật tốt một chút, thế mà người dân hắn nỗ lực bảo vệ lại cầm dao xông đến.
Nếu là ai cũng không chịu được.
Huống hồ Ân Minh Tranh coi như lúc thường thoạt nhìn cao lãnh, nói chuyện cũng lạnh lẽo cứng rắn, nhưng thực chất lại yếu lòng, dù sao trong thiết lập tác giả mặc định hắn là Sweatheart dịu dàng mà.
Đáng tiếc khi thế giới được thực chất hóa, nhóm người qua đường A lương thiện với hắn đều có tính người của chính mình.
Mà nhân tính vốn không thể dung hòa với tà ác.
Thời Thanh xa xa nhìn nam nhân phảng phất hòa vào đêm đen tốt tăm, thần sắc không rõ, than thở một tiếng: 【 Đáng lẽ phải là tao…!】
Hệ thống luôn luôn không vừa mắt Ân Minh Tranh, mà giờ khắc này cũng khó được có chút đồng tình, ngữ khí mềm mại : 【 Kí chủ đừng sợ, nếu có một ngày cậu gặp phải chuyện như vậy, chúng ta không để ý tới lão là tốt rồi.
】
【 Làm gì có chuyện đấy, không phải lão bảo tao giết con lão à? Vậy tao cho cả hai đoàn tụ luôn, để cho lão hỏi thẳng mặt con trai coi ai giết nó.
】
Hệ thống: 【…!】
Chần chờ nửa ngày, nó mới cẩn thận nói: 【…!Như vậy có phải không tốt không, người này cũng là thương con mà, ta nên thông cảm…!】
【 Có cái lông nè, hắn muốn giết tao thì còn đỡ, còn Ân Minh Tranh nợ bọn họ sao? Người này có thể còn sống dựa cả vào Ân Minh Tranh, ấy, giờ thì ngon, nghe bát quái chả có chứng cứ liền bảo Ân Minh Tranh giết con lão, rồi muốn đi ám sát, lão không hẳn không biết mình giận chó đánh mèo, chẳng qua vì không bảo vệ được con trai, lại không thể tự sát, cho nên tìm cớ đi trách người khác mà thôi, mà Ân Minh Tranh, cảm thấy được những người này đều là trách nhiệm của hắn, chỉ biết đứng ở đó thương tâm.
】
Thời Thanh xì khinh bỉ một tiếng: 【 Tao coi như hiểu tại sao thế giới này muốn tan rồi, vai chính chân thiện mỹ sao có khả năng chịu đựng được cái thể giới ghê tởm thế này, không vỡ mới là lạ.
】
【 Giống như lúc trước tao nhân lúc hắn dính thuốc mê mới đưa lên phi thuyền, rõ ràng là bắt cóc, hắn thế mà không ra tay với tao được, quá yếu lòng, chính là do dự thiếu quyết đoán, nếu như đổi thành người khác, thì chết tám đời rồi.
】
Hệ thống lão luyện bị người mới giảng đạo lý không phù hợp, giãy dụa niệm hai câu Đạo đức kinh mới không hỗn loạn.
【 Không ngờ kí chủ cứng thế, tui còn tưởng cậu rất thích hắn nữa cơ.
】
【Tao thích hắn lắm chứ bộ.
】
Nụ cười trong suốt, tiểu vương tử thuần khiết không âu lo nhào thẳng vào lòng nam nhân.
【 Hắn càng ngu xuẩn, tao càng cảm thấy được hắn ngốc đáng yêu, nhẹ dạ đáng yêu 】
【 Nhưng, ngu xuẩn với mỗi tao là được rồi.
】
Thời Thanh chôn mặt trong lòng nam nhân, ngọt xì xì cười, cảm thụ cái ôm của cậu làm hắn càng thêm cứng ngắc, sau đó từ từ thả lỏng cơ thể, uể oải chậm rãi nhấc hai tay lên ôm chặt cậu.
Thời khắc này, Ân Minh Tranh dường như lạc lõng chốn vô định chợt tìm được hòn đảo nhỏ để nghỉ ngơi.
Hắn thở phào nhẹ nhõm.
Hắn có thể dùng bạo lực để khẳng định uy quyền ở căn cứ.
Cũng có thể dùng sức lực của một người đối kháng vạn ngàn trùng tộc.
Nhưng đối với loại âm mưu quỷ kế này, hắn không thể.
Như lúc trước hắn về căn cứ, biết rõ có người muốn hi sinh hắn, nhưng không cách nào nói ra.
Ví dụ như bây giờ, bị người dân mình luôn bảo vệ ám sát, rõ ràng có thể một cái liền bóp chết đối phương, nhưng lại không hạ thủ được.
Ngón tay mảnh khảnh của Thời Thanh khoát lên trên tay của hắn.
Động tác tùy ý mà lôi kéo nam nhân đến trước mặt dân thường kia.
Cậu chỉ hỏi một câu: “Ông bảo Ân Minh Tranh không màng tính mạng người dân, nhưng trước kia có chiếc phi thuyền lấy trăm vạn mạng người uy hiếp, tại sao hắn lại tự nguyện chịu chết?”
Cái người đang điên cuồng dãy dụa kia đột nhiên cứng đờ.
Thời Thanh thấy lão sửng sốt, lại hỏi: “Nếu như ông thật sự cho hắn là người như vậy, thế thì lúc trước đáng lẽ hắn phải chạy luôn rồi, nếu không với địa vị cao, dị năng mạnh nhất, hắn tại sao lại đi quan tâm mấy thường dân các người.”
“Người ngoài hành tinh hung ác, uy hiếp hắn lên phi thuyền có thể trực tiếp ăn sống hắn, hắn vì mấy người mà chịu chết, các người lại chửi bới sau lưng hắn, còn cái tâm thúi không thế!”
Người kia vừa khóc vừa cười, mờ mịt nắm tóc, cuối cùng hỏng mất khóc lớn lên: “Xin lỗi! ! Xin lỗi! ! !”
Thời Thanh thoả mãn hất cằm lên.
Mà phía sau cậu, tâm lý thất lạc của Ân Minh Tranh đã sớm tán đi hết rồi.
Hắn dở khóc dở cười nhìn tiểu thiếu gia mặt đầy đắc ý, nghĩ đến cậu bảo mình là người ngoài hành tinh ăn thịt người hung ác.
Ừm, nói cũng không sai.
Khóe môi nam nhân không tự chủ mà câu lên, ánh mắt ấm áp sủng nịch nhìn về phía Thời Thanh.
Thời Thanh ăn mất tim hắn rồi.
【 Keng! Độ bài xích của Ân Minh Tranh: 0 】