Đọc truyện Toàn Thế Giới Đang Chờ Chúng Ta Chia Tay – Chương 45: Vọng Tưởng
Edit: Yin – Beta: Bơ
Hôm sau Lâm Thủy Trình thức dậy rất sớm, làm cho Phó Lạc Ngân bánh bao súp gà, bánh quẩy chiên, hầm cháo, chuẩn bị những món ngon nhất cho bữa sáng.
Hai người họ đang dần dần quen với công việc và nghỉ ngơi của nhau.
Khi Phó Lạc Ngân không có cuộc họp khẩn cấp hay nhiệm vụ khác, thường thì buổi sáng 8 giờ rưỡi ra cửa đi làm ở Thất Xử.
Thời gian của Lâm Thủy Trình cũng gần giống, nhưng cậu cần thêm chút thời gian để ngủ, mà Phó Lạc Ngân thì thường 6 giờ đã tỉnh.
Sau khi Phó Lạc Ngân tỉnh dậy sẽ ra cửa chạy bộ, trở về lại tắm rửa, thuận tiện kêu Lâm Thủy Trình thức, thời gian vừa vặn 7 giờ rưỡi.
Lâm Thủy Trình thức dậy rồi thì đi nấu cơm, Phó Lạc Ngân chuẩn bị công việc hôm nay, hoặc là ngồi xem thời sự buổi sáng, hoặc là có ý đồ vun đắp cảm tình cùng thủ trưởng—— nhưng mà hiệu quả cực nhỏ.
Buổi tối thì không đồng đều, Phó Lạc Ngân thường xuyên phải tăng ca, Lâm Thủy Trình cũng vậy.
Nếu hai người theo thời gian tan tầm thường lệ, Phó Lạc Ngân sẽ để Chu Hành lái xe đi đón Lâm Thủy Trình, hai người ở bên ngoài ăn cơm cùng nhau, hoặc là con sâu thèm ăn vùng lên, cứ tiếp tục để Lâm Thủy Trình nấu cơm.
Sau khi trở về trừ bỏ vận động bên ngoài nào đó không thể thiếu, Lâm Thủy Trình sẽ đến phòng làm việc của cậu tiếp tục học tập, nghiên cứu, Phó Lạc Ngân sẽ cùng Đổng Sóc Dạ, Tô Du chơi game đấu địa chủ online.
Hôm nay sau khi bọn họ ăn xong điểm tâm, Phó Lạc Ngân thấy bộ dáng Lâm Thủy Trình mệt rã rời, hiếm khi mềm lòng một chút —— Lâm Thủy Trình vừa trải qua hoảng sợ bị cướp, hơn nửa đêm mới về nhà, hôm sau lại bị hắn lăn lộn này kia, phỏng chừng tinh thần không tốt cũng là bình thường.
Hắn nói: “Em ở trên xe ngủ một lát đi.”
Lâm Thủy Trình ôm cặp ngủ, nghiêng đầu dựa vào trên ghế phụ.
Phó Lạc Ngân rất thích bộ dáng cậu nghe lời, cứ nhìn việc hắn chỉ bảo cậu ngủ một giấc, nhưng Lâm Thủy Trình không rên một tiếng đã theo lời hắn nói mà làm, có vẻ hết sức ngoan ngoãn dễ nắm vào trong tầm tay —— nhất là Phó Lạc Ngân dần dần phát giác, người này là mèo con chỉ biết cắn người.
Cậu chỉ tin tưởng và nghe theo hắn, chỉ cần suy nghĩ như vậy một chút, Phó Lạc Ngân sẽ mơ hồ cảm thấy rất hưng phấn.
Hắn không phải là người dục vọng mạnh mẽ, nhưng Lâm Thủy Trình quá kỳ quái, Phó Lạc Ngân chưa từng gặp qua người như Lâm Thủy Trình.
Cả người cậu cứ như là dựa theo sở thích của hắn lớn lên, từ bên ngoài đến tính cách đến lúc bị bắt nạt khóc nức nở cất giọng kêu chồng ơi, từ ở trước mặt hắn ngoan ngoãn phục tùng đến lúc ở bên ngoài bình tĩnh đạm nhiên……
Tất cả những thứ này đều làm cho người ta mê mệt.
Đến đèn đỏ Phó Lạc Ngân dừng lại, nghiêng đầu nhìn Lâm Thủy Trình.
Lâm Thủy Trình ngủ rất ngoan, lông mi dài mà đen.
Phó Lạc Ngân cúi người xuống hôn cậu.
Khoảnh khắc môi và môi dán vào, lông mi Lâm Thủy Trình hơi rung động.
Cậu không thoải mái mà lẩm bẩm một tiếng, như đang trách hắn làm phiền cậu, Phó Lạc Ngân đành phải đầu hàng: “Được rồi được rồi, em ngủ đi.”
Vật nhỏ nhưng tính khí rất lớn.
Phó Lạc Ngân giảm tốc độ, cố lái vững vàng, tới sân trường Tinh Đại, hắn nhìn thoáng qua thời gian, biết hôm nay đến sớm, cách thời gian ngày thường Lâm Thủy Trình đến còn dư hai mươi phút, vì thế dừng lại chờ, định một lát sẽ đánh thức Lâm Thủy Trình.
Trong lúc chờ, thỉnh thoảng có sinh viên qua đường tò mò mà nhìn qua hướng chiếc xe không gian quân dụng, Phó Lạc Ngân nghĩ nghĩ, kéo tấm che lên.
Lâm Thủy Trình ngủ không phải tùy tùy tiện tiện là để cho người khác nhìn.
Hắn mở điện thoại ra, định xem lịch trình công việc hôm nay, lúc lướt đến một tin nhắn, hơi ngẩn ra.
Một dòng chữ to sáng loáng hiện lên trước mắt.
【 Hạ gửi lời mời kết bạn có chấp nhận hay không? 】
Ngón tay Phó Lạc Ngân treo lơ lửng trên không trung, tựa như đông cứng lại.
Hình đại diện và chữ quen thuộc, làm hắn choáng váng từng đợt, như ngày hè bị nắng chiếu dữ dội, đàn cá nhảy tán loạn.
Những kỷ niệm liên quan đến Hạ Nhiên luôn trong mùa hè.
Hắn không nhớ rõ khi nào gặp được Hạ Nhiên, dường như từ khi bắt đầu có ký ức, hắn và y đã xen lẫn cùng nhau chơi đùa trong đại viện.
Sở Thời Hàn lớn hơn hai tuổi so với hắn, Sở Tĩnh Xu đau lòng con trai lớn, đón anh về Tinh Thành tự mình nuôi dưỡng, mà Phó Lạc Ngân từ nhỏ đã theo ông bà nội lăn lộn ở nhà chính, nhoài vào thư phòng của Phó Khải làm bài tập.
Lúc đó Phó Khải ở phân bộ Giang Nam thời gian dài, trước khi hắn vào sơ trung không có nhiều ấn tượng về ba mẹ và anh trai, thật ra cũng không có ấn tượng gì.
Tình trạng này rất phổ biến trong vòng tròn bọn họ, phân bộ Giang Nam là đầu mối trọng yếu thứ hai của Tinh Thành, hầu hết những đứa trẻ lớn lên cùng hắn, đều chạy hai đầu giữa Tinh Thành và phân bộ Giang Nam, học tập cũng ở cả hai bên.
Mỗi kỳ nghỉ hè, hắn sẽ trở về Tinh Thành.
Một đứa trẻ ở Giang Nam thời gian dài, lạnh như băng không muốn chủ động đi tìm những người khác để chơi, Hạ Nhiên liền chủ động tới tìm hắn.
“Mỗi mùa hè cậu mới trở lại học, thời gian khác không đi học à?” Sau giờ học hôm đó, hắn ngồi một mình trong phòng học trống rỗng, ngẩn người nhìn mặt trời chói chang ngoài cửa sổ, chợt nghe thấy có người chủ động đến gần hắn.
Hạ Nhiên lớn lên trắng như tuyết, Phó Lạc Ngân xém nữa nhận nhầm y thành con gái, mím môi cảnh giác.
Thấy hắn không trả lời, Hạ Nhiên thay đổi đề tài, y hỏi hắn: “Sao ba mẹ không đón cậu về nhà? Tôi cũng không có ba mẹ đón tôi về nhà, nhưng do tôi tự yêu cầu, bởi vì nhà tôi rất gần, tôi có thể làm một đứa trẻ tự lập.”
Phó Lạc Ngân rũ mắt xuống, lạnh như băng mà nói: “Thì mắc mớ gì tới cậu?”
Hạ Nhiên ngẩn người, y không tức giận, ngược lại tới vỗ vỗ bờ vai hắn: “Đừng tức giận, đi thôi, tôi đưa cậu về nhà tôi làm bài tập, còn có kem ăn nữa.”
Sau đó hắn mới nói cho y, ngày ấy Sở Thời Hàn phát sốt, tất cả mọi người trong nhà đưa anh trai hắn đi bệnh viện, đã quên mất còn một đứa nhỏ đang đi học.
Mọi người cũng đã quên, ngày đó là sinh nhật hắn.
“Nhưng sao cậu không nói với mẹ? Chỉ cần cậu nhắc nhở bà, bà ấy sẽ nhớ tới, rồi sẽ chúc cậu sinh nhật vui vẻ.” Hạ Nhiên hỏi hắn.
Hắn chỉ nói: “Không.”
Hắn sẽ không, vì hắn từ nhỏ đã là người kiêu ngạo cố chấp như vậy, người khác không cho hắn đồ vật, hắn cũng không cần.
Hạ Nhiên thở dài: “Vậy được rồi, không sao, về sau sinh nhật cậu, tôi ở bên cậu nhé.”
……
Bên trong xe Hà Nam, chữ trên màn hình tỏa sáng chói mắt.
Phó Lạc Ngân hít sâu một hơi, cảm thấy mình đã bình tĩnh lại, duỗi tay nhấn “Từ chối”.
Lý do từ chối: “?”
Hắn từng có một danh sách “Không quan tâm”, trước kia Hạ Nhiên cùng hắn liệt kê ra.
Hắn không quan tâm quan hệ người nhà hờ hững, không quan tâm lễ tốt nghiệp không ai tới, không quan tâm tất cả những thứ hắn từng hy vọng có được nhưng cuối cùng biến thành hy vọng xa vời.
Nhưng mà danh sách này, từ hai năm hắn chịu khổ sống không bằng chết ở quân khu 8, rồi lại nhận được một câu “Chia tay” của Hạ Nhiên, Hạ Nhiên cũng được thêm vào danh sách đó.
Lâm Thủy Trình giật giật bên cạnh hắn, như là đột nhiên tỉnh dậy, duỗi tay sờ di động xem thời gian.
Sờ sờ đến điện thoại vừa mới đổi của mình, sau khi nhìn thời gian nhẹ nhàng thở ra, tiếp đó lại theo bản năng mà cho rằng điện thoại này là của Phó Lạc Ngân, rồi bắt đầu tìm điện thoại mình khắp nơi.
Tìm một hồi mới nhớ tới, chiếc điện thoại cũ mình dùng nhiều năm đã bị rơi vỡ.
Vốn dĩ tâm trạng Phó Lạc Ngân bên cạnh đang rất thấp, thấy động tác liên tiếp của cậu, bỗng nhiên bị chọc cười: “Em làm gì vậy? Điện thoại của mình cũng không biết?”
Lâm Thủy Trình lẩm bẩm: “Mới vừa đổi, nhận không ra, tưởng là của anh.”
“Hai năm, điện thoại của tôi, em cũng không nhận ra được?” Phó Lạc Ngân nhướng mày, trong mắt hắn mang theo vẻ nguy hiểm âm trầm không chỗ trút, cười như không cười nhìn cậu, “Sẽ không phải sinh nhật của tôi lúc nào, em cũng không biết chứ, Lâm Thủy Trình?”
Lâm Thủy Trình sửng sốt, nhẹ nhàng nói: “Tôi mới đổi điện thoại, nên không nhớ.
Hơn nữa tôi không biết điện thoại của anh có nhiều như ví tiền của anh không.”
Lại ngước mắt lên lườm hắn: “Anh thật hung dữ.”
“……” Phó Lạc Ngân cảm thấy giọng điệu của mình có điểm hơi quá, vì thế điều chỉnh một chút, “Tôi nơi nào có nhiều ví tiền?”
Lâm Thủy Trình nhìn hắn: “Tự anh đếm, tôi muốn đi học.”
Mắt thấy Lâm Thủy Trình muốn đi ra ngoài, Phó Lạc Ngân túm cậu về ôm vào ngực, hắn thấp giọng hỏi: “Sinh nhật tôi lúc nào, Lâm Thủy Trình? Em trả lời đi, nói sai tôi cũng không hung dữ với em.”
Hắn nhìn người trong ngực, ẩn ẩn cảm thấy một cơn giận không tên dâng lên, đang bị hắn mạnh mẽ áp xuống.
Tại sao Lâm Thủy Trình không chịu nói?
Cậu dời đi đề tài, không trả lời hắn.
Phó Lạc Ngân nắm bắt được loại lảng tránh nhỏ xíu này cực kỳ rõ ràng.
Người ở bên hắn hai năm, người nhất kiến chung tình dùng tình yêu sâu đậm với hắn, không biết khi nào là sinh nhật hắn?
Lâm Thủy Trình ngẩn ra một chút, trong nháy mắt, cậu như mới hoàn toàn thanh tỉnh từ trong mộng, giọng điệu mang vẻ hờ hững không dễ nhận ra, “2309……0927.”
Cậu không nói sai.
Phó Lạc Ngân thở dài nhẹ nhõm một hơi —— hắn không biết tại sao mình lại thở dài nhẹ nhõm, nhưng dường như Lâm Thủy Trình tức giận với hắn, cậu vội vã đi học, nhanh chóng nắm lấy điện thoại xuống xe.
Phó Lạc Ngân rất hài lòng.
Ít nhất tình nhân của hắn vẫn rất đủ tư cách, nhớ rõ sinh nhật hắn.
Nếu bất cứ ai khác trên thế giới phản bội hắn, hắn có thể không quan tâm, ít nhất Lâm Thủy Trình thích hắn như vậy, cậu sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh hắn.
*
Sau khi kết thúc lớp học buổi sáng, Lâm Thủy Trình nhận được cuộc gọi từ Hứa Không, gọi cậu đi điền đơn đề cử bình phẩm TFCJO trước.
Tên đầy đủ của TFCJO là tập san* trọng tâm khoa học Liên minh, là tập san đáng tin cậy và quan trọng nhất trong Liên minh, mặc dù sức ảnh hưởng kém hơn mấy loại tập san nổi danh kia, nhưng hàm lượng vàng của nó chắc chắn không thấp.
Nếu một sinh viên khoa chính quy độc lập đăng tải một bài chính luận* lên TFCJO, thì sẽ được miễn thi các trường đại học trên thế giới, thậm chí rất nhiều phó giáo sư khi muốn chứng thực chức danh của mình cần phải đăng tải bài chính luận lên TFCJO.
(1*)Tập san là những tập ấn phẩm, tạp chí.
Vì theo nghĩa Hán Việt thì San có nghĩa là: xuất bản, in ấn, báo, tạp chí.
Tập san có thể đề cập tới: Tập san học thuật (bao gồm tập san khoa học), được bình duyệt và xuất bản định kỳ.
(2*)Chính luận là một thể loại văn học đồng thời là một thể tài báo chí, có nội dung phản ánh các vấn đề có tính thời sự về chính trị, kinh tế, văn hóa, xã hội, văn học, tư tưởng, v.v…
Tổ thành viên bình phẩm rất linh hoạt, không câu nệ về lý lịch và tuổi tác, miễn có đủ năng lực giám định và tích lũy trong nghề là được.
Trước đây, một vị bình thẩm viên tuổi trẻ nhất chỉ mới có mười lăm tuổi.
Giờ phút này trong ủy ban bình phẩm, một biên tập viên trong lĩnh vực hóa học vừa nghỉ việc, vừa lúc Hứa Không là người dẫn đầu Uỷ ban Hiệp hội, trong tay nắm một tư cách đề cử, trực tiếp đưa cho Lâm Thủy Trình.
Bốn năm khoa chính quy Lâm Thủy Trình đi theo bên người Dương Chi Vi, đã học được cách không khiêm tốn khi gặp cơ hội, mà trực tiếp nắm lấy thử nghiệm.
Đối mặt cơ hội tốt như vậy, Lâm Thủy Trình không ngần ngại đã đồng ý, mặc dù hiện giờ cậu còn học ở Số viện, nhưng sẽ có một ngày cậu quay lại tiếp tục tiến hành nghiên cứu hóa học.
Trên lý lịch hóa học huy hoàng, sẽ không chỉ dừng lại ở hai năm trước.
Hứa Không gọi điện cho cậu, là để thông báo: “Lý lịch của con đã vượt qua bình phẩm sơ cấp, bây giờ lại đây đóng dấu mẫu đơn này, quay về điền thông tin khác để xác nhận chi tiết, bình phẩm này là luân phiên có, thời gian công tác mỗi tuần co dãn, con mới vào, phân công bài viết cho con sẽ không thuộc loại quá khó.
Đánh giá bản thảo là thứ yếu, tài nguyên và nhân mạch mới quan trọng nhất, những thứ khác ta không cần nói nhiều cho con nhỉ?”
Lâm Thủy Trình gật gật đầu nói: “Cảm ơn thầy.
Ngài giúp con nhiều như vậy, tạm thời con không làm gì được, mời ngài ăn một bữa cơm được không?”
Hứa Không vui vẻ nhận lời.
Lần trước Lâm Thủy Trình biện luận đã chú ý, Hứa Không luôn mang theo một lọ thuốc nhỏ hạ huyết áp bên người, lần này gọi món đều là loại ít muối, đồ ăn thanh đạm, món chính cũng được đổi bằng ngũ cốc nguyên hạt.
Hứa Không vừa đi đã phát hiện, không khỏi càng nhìn Lâm Thủy Trình bằng đôi mắt khác.
Học sinh này thực sự rất chu đáo, trách không được Dương Chi Vi cũng thích cậu ấy như thế.
Hai người, một người làm vật lý một người làm hóa học, nhưng giới giáo dục vẫn luôn có câu nói, là học hóa học cuối cùng quay về trên vật lý, mà vật lý cuối cùng lại biến thành toán học, toán học cuối cùng là triết học.
Tất cả các ngành học được liên kết với nhau, hai người trò chuyện rất hợp.
Đề tài của hai người không chỉ giới hạn ở trên học thuật, Hứa Không nhân tiện cũng hỏi Lâm Thủy Trình nhiều chuyện có liên quan tới phân bộ Giang Nam, nói về sau ông muốn đến đó dưỡng lão.
Hứa Không cười tủm tỉm: “Người trẻ tuổi làm cho người ta thích giống con không nhiều lắm, có bạn gái hay bạn trai gì chưa? Trong tay ta có vài tiến sĩ cũng không tệ lắm, có thể giới thiệu cho con.”
Lâm Thủy Trình cười cười: “Cảm ơn thầy, con đã có bạn trai.
Anh ấy cũng đi theo thầy Dương, là sư huynh khoa chính quy của con.”
“Ồ, lão Dương tác hợp học sinh cũng phải làm trước ta, thật là đáng giận.” Hứa Không nghĩ nghĩ: “Con thì ta có ấn tượng, lão Dương thường xuyên nhắc tới con, nói là đột nhiên không làm hóa học nữa mà chạy ra ngoài, làm tóc ông ấy bạc phân nửa.
Ông ấy mang theo sinh viên từ khoa chính quy ta nhớ không nhiều lắm? Ta nhớ còn có một người tên Sở……
Sở gì đấy?”
“Sở Thời Hàn.” Lâm Thủy Trình lẳng lặng bổ sung.
Sắp vào đông, đồ ăn bốc lên hơi nóng, sương mù mênh mông một mảnh.
Cậu rũ xuống mắt, nhẹ nhàng bổ sung nói: “Anh ấy đã qua đời.”
( huhu thương quá đi :<*Bơ*)
.