Đọc truyện Toàn Thế Giới Đang Chờ Chúng Ta Chia Tay – Chương 40: Vọng Tưởng 1
Edit: Yin – Beta: Bơ
“Nhưng Lâm Thủy Trình, bất kỳ kẻ nào cũng không được đụng vào em ấy.”
________________________________
Phó Lạc Ngân đang mở một cuộc họp bên kia địa cầu.
Buổi sáng sau khi ra cửa hắn bay thẳng đến phân bộ Thái Bình Dương cũ để tham gia cuộc họp, làm việc liên tục, vội đến mức chân không chạm đất.
Hắn cũng chưa ăn cơm chiều, tiệc buffet tại khách sạn của phân bộ hắn đã ăn ngán, không khỏi nhớ lại cơm Lâm Thủy Trình làm.
Hôm nay Lâm Thủy Trình ngủ dậy muộn, để kịp thời gian đến phòng thí nghiệm, buổi sáng chỉ nấu cho hắn mì ăn liền.
Mì ăn liền theo đạo lý mà nói hẳn là cùng một hương vị, nhưng không biết vì sao, cố tình Lâm Thủy Trình nấu lại ngon đến vậy.
Chắc là có sự đối lập trong đầu về đồ ăn, dạ dày hắn không tự chủ được lại đau lên.
Buổi tối cuộc họp lại tiếp tục, Phó Lạc Ngân uống hai viên thuốc dạ dày , tiếp tục chống đỡ làm việc.
Trên mặt hắn nhìn không ra bất kỳ khác thường nào, nhiều lắm sắc mặt chỉ hơi tái nhợt, làm việc vẫn sấm rền gió cuốn.
Bây giờ Phó Khải đã ẩn lui một nửa, công nghiệp quân sự Phó thị và sự vụ Thất Xử, cùng với bàn giao nhân sự trước kia của cha, gần như đè hết trên người hắn, một đám đông đang tấp nập bên ngoài tới tìm hắn để điều hành và báo cáo công việc, Chu Hành nghe chỉ thị liền đi vào.
Người trẻ tuổi này là lực lượng trụ cột thế hệ kinh doanh, mới thành lập trong liên minh, đối mặt với lượng công việc khổng lồ như vậy, ngay cả Chu Hành làm trợ lý đôi khi cũng cảm thấy không chịu nổi, anh đã nộp đơn xin Phó Lạc Ngân tuyển thêm một trợ lý khác để phụ trách công việc chung.
Mỗi lần Chu Hành nhìn thấy hắn, đều phải thầm than một tiếng trâu bò ở trong lòng, chạy khắp thế giới đi công tác, vừa lo sự nghiệp vừa săn sóc gia đình, còn có bản lĩnh nhích ra thời gian để tán tỉnh người yêu **.
Trên có thể trấn an đám người già ở Thất Xử, dưới có thể ổn định con đường kinh doanh của công nghiệp quân sự Phó thị, quả nhiên người đã tham gia quân ngũ đặc khu 8 đều là ma quỷ.
“Phó tổng, có chuyện từ Thất Xử bên kia.
Khẩn cấp, xin lỗi đã xen vào.”
Bên này đang là rạng sáng hai giờ rưỡi, bên ngoài chạy tới một người, xem qua quân hàm đồng phục là người Thất Xử.
Chu Hành đưa người đó vào.
Phó Lạc Ngân ngẩng đầu ý bảo người đang báo cáo công việc trước mặt tạm dừng một chút, nhìn về phía y dò hỏi: “Chuyện gì?”
Người tới nói: “Là như thế này, ngài xem xem có bị mất thẻ quyền hạn cấp A không, chúng tôi đã phát hiện ai đó đăng nhập vào thẻ quyền hạn của ngài từ một địa điểm khác.”
Phó Lạc Ngân ngẩn ra một chút, rồi lắc đầu: “Thẻ quyền hạn? Không có, đồ vật quan trọng như vậy, tôi dùng một chiếc ví riêng biệt để đặt.”
Đối phương đưa một bức ảnh, cẩn thận suy nghĩ tìm từ: “Vâng, tìm được ở áo khoác của một sinh viên.
Nếu không ngài nghĩ lại xem?”
Bức này là ảnh từ thời còn là học sinh của Lâm Thủy Trình, thanh tú đẹp đẽ, cả người nhanh nhẹn linh hoạt, rực rỡ lấp lánh.
Phó Lạc Ngân thấy là Lâm Thủy Trình, kỳ quái nói: “Sao lại ở trên người cậu ấy?”
Chu Hành bên cạnh đột nhiên thấy da đầu tê dại —— anh chợt nhớ tới một việc, nơm nớp lo sợ đi tới nói cho hắn: “Phó, Phó tổng, hình như là tôi, tôi đem cái ví ngài để tấm thẻ kia, gửi nó đi giặt khô rồi để lại trong quần áo, tôi nghĩ ấn theo thói quen ngài thứ hai sẽ mặc áo khoác kia đi Thất Xử, nhưng không nghĩ tới ngài tới bên này làm nhiệm vụ ……”
Phó Lạc Ngân sau khi nghe xong, lạnh giọng: “Đi ra ngoài.”
Chu Hành rất ít khi nhìn thấy thời điểm hắn giận dữ nói chuyện nghiêm khắc , cảm thấy trời đất tối sầm —— anh sắp khóc rồi, việc này ai có thể dự đoán được aaaaaaa!
Anh nơm nớp lo sợ mà kêu một tiếng: “Phó tổng……”
“Tôi bảo cậu nhanh đi ra ngoài đóng dấu trao quyền cho phép, đưa tôi và Tiêu trưởng ban ký tên rồi rà quét gửi đến Thất Xử, cậu ngồi phi cơ tư nhân của tôi lập tức đi Tinh Thành ngay.” Phó Lạc Ngân xoát xoát ghi trên giấy tóm tắt nói rõ tình huống, rồi ném cho anh ta, “Đi nhanh, bằng không Lâm Thủy Trình lấy không được quan hệ.”
Chu Hành biết mức độ nghiêm trọng của chuyện này, bay nhanh lao đi.
Phó Lạc Ngân nhớ sáng sớm hôm nay khi ra cửa, hắn yêu cầu Lâm Thủy Trình mặc áo khoác của hắn đi ra ngoài.
Không dự đoán được lúc Chu Hành đưa quần áo lại đây, đã bỏ đồ hắn vào đó.
Cả hai đều vội vàng, họ không có thời gian kiểm tra, mà hắn nghĩ rằng thẻ quyền hạn đã để ở nhà rồi.
Nhưng Lâm Thủy Trình mặc áo khoác hắn đi ra ngoài, theo lý thuyết mặc đi ra ngoài thì mặc trở về, người ở Thất Xử làm sao biết được?
Phó Lạc Ngân hỏi: “Người đó đâu? Có chuyện gì xảy ra?”
Nhân viên Thất Xử nói: “Là như thế này, vị tiên sinh này báo cảnh sát là gặp cướp, cảnh sát Tinh Đại đã mang lại thẻ quyền hạn này sau khi xác nhận hiện trường, thời điểm xác nhận thật giả đã kích phát cảnh cáo, hiện tại người của chúng ta đã qua đó, tôi là tới tìm ngài xác nhận tình hình.”
“Bị cướp?” Phó Lạc Ngân trong lòng trầm xuống, nhìn chằm chằm ảnh chụp Lâm Thủy Trình, hỏi, “Người đó có bị gì không? Hiện giờ đang ở đâu?”
“Tình hình hiện tại không rõ ràng lắm, đang chờ cảnh sát phản hồi, theo quy trình mà nói bởi vì liên quan đến thẻ quyền hạn của ngài, chắc là sẽ chuyển giao cho Thất Xử để xử lý.
Hiện tại ngài nói như vậy, nghi phạm cướp bóc nhất định sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc, vị Lâm tiên sinh này phối hợp ghi chép một chút là có thể trở về.”
Phó Lạc Ngân nhìn nhìn thời gian, chỗ hắn và bên Lâm Thủy Trình chênh lệch thời gian, phỏng chừng Lâm Thủy Trình bên kia đã là 10 giờ tối.
Mèo con vẫn luôn ngoan ngoãn, sao lại đụng phải ăn cướp?
Cũng không biết có bị thương không.
Tính cách của Lâm Thủy Trình, muốn cậu yếu thế chịu thua là không có khả năng, không chừng nhiều ít sẽ bị thương một chút.
Nghĩ đến đây, Phó Lạc Ngân nhìn thoáng qua người xếp hàng bên ngoài, khắc chế không được sinh ra một chút suy nghĩ phiền loạn.
Như là trong lòng treo lên thứ gì, hơi bất ổn khó chịu, làm dạ dày cũng căng thẳng lên, cùng lúc đó, một cỗ lửa giận vô danh cũng theo đó xuất hiện —— Dù Lâm Thủy Trình chỉ là thế thân, nhưng là người của hắn, bây giờ bọn cướp đều to gan vậy sao, ban ngày ban mặt vào trường học cướp bóc?
Hắn nghĩ bệnh đau bao tử lại tái phát, vì thế uống thêm một viên thuốc.
Lâm Thủy Trình tốt nhất đừng xảy ra chuyện, nếu không hắn tan tầm trở về sẽ không có người nấu cơm.
Chu Hành không có ở đây, Phó Lạc Ngân tiện tay kêu ai đó: “Đến tủ trước bàn làm việc lấy điện thoại riêng đưa cho tôi, tôi cần gọi điện.
Ngoài ra điều tra rõ nguyên nhân hậu quả của chuyện này, hiện giờ tôi về không kịp, nhưng Lâm Thủy Trình, bất kỳ kẻ nào cũng không được đụng vào em ấy.”
*
Lúc Tô Du nhận được điện thoại thì y đã lên giường ngủ.
Tất cả thành viên nhà y là người dưỡng sinh*, ngủ rất sớm.
(*)Dưỡng sinh tức là chủ động phòng ngừa, chủ động phát hiện và chữa trị bệnh tật nhằm duy trì sức khỏe của chính bản thân mỗi người.
Hôm qua y suốt đêm đánh bài poker cùng Đổng Sóc Dạ, buồn ngủ đến nỗi y suýt nữa đột tử, hôm nay còn phải đi làm, thật vất vả mới có thời gian về nhà ngủ bù.
Đổng Sóc Dạ là tên súc sinh, xem qua là nhớ được lá bài, thiếu chút nữa làm y thua đến không còn lưng quần.
Phó Lạc Ngân gọi điện lại đây, Tô Du nhanh chóng tỉnh táo: “Cậu nói cái gì, anh dâu bị cướp đồ??? Không xảy ra việc gì chứ???”
Tuy Tô Du chỉ gặp Lâm Thủy Trình một lần, nhưng đã trở thành bạn khuê mật trung thành của Lâm Thủy Trình.
Trước kia ăn cơm với nhau ở phân bộ Giang Nam, y thấy Lâm Thủy Trình và Hạ Nhiên lớn lên không giống lắm, còn tưởng rằng cuối cùng Phó Lạc Ngân muốn nói chuyện yêu đương, kết quả Đổng Sóc Dạ nói một câu làm bừng tỉnh người trong mộng: Lâm Thủy Trình không chỉ là thế thân, còn là phiên bản X thăng cấp, giống như thần vận*.
(*)Shen (神) nghĩa là Thần, nói về vô số các vị Thần, Phật và Đạo tiên trong truyền thống tâm linh của người Trung Quốc.
Yun (韻) nghĩa là Vận, nói lên thần thái của một người.
Tô Du và Phó Lạc Ngân quan hệ luôn rất tốt, nhưng mà Tô gia và Hạ gia quan hệ không tốt lắm, y cùng Hạ Nhiên không có giao tình quá sâu.
Đối với việc Phó Lạc Ngân tìm thế thân cho tới nay, Tô Du vẫn luôn là người đứng xem, cảm tưởng duy nhất chính là: Phó Lạc Ngân đầu bị lừa đá.
Có thời gian trình diễn kịch trường thâm tình, còn không bằng đuổi tới phân bộ Bắc Mỹ cũ đoạt người về, xe không gian qua lại cũng chỉ mất vài chục phút, ở chỗ này làm cái quái gì! Không ai nhìn thấy!
Cho nên đối với Lâm Thủy Trình, y ôm một phần tâm lý bảo vệ không rõ.
Đẹp như vậy, khí chất mỹ nhân khắc sâu vào lòng y, cư nhiên không biết đang làm thế thân, thật là một chuyện đáng tiếc.
Vừa nghe Lâm Thủy Trình bị người cướp đồ, hiện giờ tên đó bị nhốt ở Thất Xử, y hơi khẩn trương dò hỏi: “Vậy việc này xử lí sao rồi? Anh dâu có ổn không đó?”
Phó Lạc Ngân: “Tình hình không rõ ràng lắm, tôi đang mở họp không kịp trở về, cậu giúp tôi đến đón em ấy, xem tình hình thế nào.”
“Được được, tôi đi ngay, Thất Xử phải không.”
Tô Du xoay người chạy ra ngoài.
Mẹ y trực ca đêm, vừa thấy y hướng ra ngoài chạy, mắng: “Nhãi ranh còn đi ra ngoài đánh bài? Giờ này là mấy giờ rồi? Con cút trở về cho mẹ! Từ chức rồi thì mỗi ngày chỉ biết đánh bài!”
Tô Du một bên mang giày một bên nhanh chóng nói: “11 giờ rưỡi tối, mẹ, con giúp phụ nhị đi đón người, Lâm Thủy Trình mẹ biết mà, em trai cậu ấy là bệnh nhân trên tay mẹ.”
Thái độ Yến Tử lúc này mới hơi dịu xuống: “Đi đi đi, đi ra ngoài đi.”
*
.