Đọc truyện Toàn Thế Giới Đang Chờ Chúng Ta Chia Tay – Chương 22: Thiên Vị 1
Edit: Yin – Beta: Bơ
Bên trong nghe thấy động tĩnh, người ghi chép biện luận đi ra mở cửa: “Tới đây làm gì?”
Lâm Thủy Trình hơi hơi gật đầu: “Tôi là tổ viên của thầy Vương, hôm qua tôi xin nghỉ, buổi tối nhìn thấy tin nhắn, tới để biện luận.”
Phó Lạc Ngân đứng bên cạnh cậu, người ghi chép vừa thấy hắn ở Thất Xử, hỏi cũng không hỏi, liền đưa hắn vào.
Phó Lạc Ngân chọn một chiếc ghế sofa nhỏ ngồi xuống, hắn sẽ ngồi đây dự thính.
Không thể nói tại sao, hắn bỗng nhiên rất muốn biết bộ dáng Lâm Thủy Trình biện luận.
Hơn nữa, hắn cũng tới đây rồi, không có khả năng ở bên ngoài chờ với một đám sinh viên đang khóc thút thít.
Hắn liếc nhìn quanh phòng biện luận ——ngồi xung quanh bàn hội nghị hình vuông là bốn cố vấn, những sinh viên bị kẹt lại đều ngồi ở phía sau bàn thảo luận nguyên mẫu.
Nhưng thật ra nhóm cố vấn không có biểu hiện đặc biệt gì, biểu tình rất tùy ý, dưới mặt đất ném vài hộp cơm trưa bằng nhựa được thu xếp gọn lại, rõ ràng đã ăn uống ở đây.
Hắn liếc mắt một cái đã thấy Âu Thiến, Âu Thiến đỏ con mắt, dường như cũng thấy được hắn, có điểm khiếp sợ.
Phó Lạc Ngân thờ ơ dời đi tầm mắt.
Âu Thiến ngón tay chợt phát run —— cô biết Lâm Thủy Trình là tình nhân của Phó Lạc Ngân, nhưng Phó Lạc Ngân vậy mà cùng hắn tới đây biện luận?
Đây đâu chỉ là để bụng thôi!
Cô không có giao tình gì với Phó Lạc Ngân, dù ở trong cùng một vòng tròn, nhưng Phó Lạc Ngân từ nhỏ đã không chơi với con gái, sau khi yêu Hạ Nhiên mới tiếp xúc được một chút, nhưng Phó Lạc Ngân không liếc nhìn cô mấy lần.
Âu Thiến thấy Lâm Thủy Trình đến, tức giận đến mức cô muốn khóc, nhưng vẫn cố nhịn xuống.
Hôm nay cô đã khóc tới mệt lả.
Vốn dĩ trước ngày chủ nhật, cô cùng với những người khác trong tổ đã tỉ mỉ xem qua luận văn và PPT một lần.
Lâm Thủy Trình làm mấy cái này không có nửa điểm lộn xộn, tất cả viết ngay ngắn dễ hiểu, phần lý luận mỗi một người nhớ kỹ trong lòng, duy nhất phần số liệu, Lâm Thủy Trình dùng rất nhiều “Dễ chứng minh”, “Dễ có được”, “Kết quả của mô hình hóa dựa trên phương trình xxx” để miêu tả, bọn họ đối với số liệu của Lâm Thủy Trình có loại gần như tín nhiệm nghe theo mù quáng, chuẩn bị suốt ba ngày ba đêm, không ai nghĩ tới việc đến phòng thí nghiệm lượng tử chạy lại, hoặc là dựa theo biện pháp của cậu tính lại một lần.
Ban đầu, loại dữ liệu và phương pháp tính toán đã được viết ra, vừa xem đã hiểu hết ngay, Âu Thiến không nghĩ tới biện luận sẽ bị kẹt.
Cố tình lần này đụng phải Hứa Không.
Hứa Không là công cụ tiền tuyến, là hiệu trưởng Đại học Khoa Học Kỹ Thuật Liên Minh, đồng thời là giáo sư các viện Vật lý và Toán học, lãnh đạo toàn bộ quá trình nghiên cứu và phát triển máy tính lượng tử thế hệ thứ ba.
Trước kia vì nguyên nhân hoàn cảnh nên nán lại ở phân bộ khác không trở về, Tinh Đại đã dùng rất nhiều khí lực và thời gian để mời ông tới, vốn muốn để ông làm hiệu trưởng, nhưng bị lấy lí do là “Quá nhiều nhiệm vụ hành chính sẽ trì hoãn tôi làm nghiên cứu khoa học” từ chối, chỉ chịu tới Số viện nhận chức làm phó viện trưởng.
Hứa Không đồng thời cũng có tiếng “Lão hổ tinh”, sự nghiêm khắc của ông được thể hiện trên cả hai phương diện nghiên cứu và học thuật, những sinh viên đại học được ông mang theo đều có bằng cử nhân hơn 80%, có rất ít sinh viên không tốt nghiệp thành công.
Người ta có câu”Quan mới nhậm chức có ba đốm lửa”, ngọn lửa đầu tiên ông đốt là tổ nhiệm vụ đã được duyệt của Số viện.
Một người có trọng lượng như vậy khi đã nói câu gì, nào có ai dám ngỗ nghịch.
Ban đầu biện luận hết thảy đều thuận lợi, tổ Âu Thiến là tổ cuối cùng, nghe nói hai tổ trước không được suôn sẻ, trái tim treo trong lòng không buông, nhưng sau khi chiếu PPT, mấy cố vấn hỏi các câu mà bọn họ đã chuẩn bị kỹ càng cùng thảo luận chi tiết, cũng coi như thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Vấn đề nằm ở chỗ Hứa Không.
Hứa Không vẫn luôn xem luận văn của bọn họ, không lên tiếng, nhưng biểu tình khá hài lòng.
Chờ các giáo sư khác hỏi hết vấn đề, rồi ông hỏi thẳng: “Những phần khác không có vấn đề gì, báo cáo làm rất hay, không có gì khác muốn hỏi, để ta xem…..
T=3749.565 trên trang thứ ba là dùng phương pháp gì tính?”
Âu Thiến lập tức luống cuống, mấy con số này là Lâm Thủy Trình viết “Dễ có được”.
Sao cô biết “Dễ có được” là cái phương pháp gì!
Thấy cô sửng sờ, Hứa Không cười cười hiền từ, cho rằng cô chỉ vì quá khẩn trương nên trong lúc nhất thời không nhớ tới, vì thế quay đầu lại xem các tổ viên khác.
Trong quá trình biện luận, một người không trả lời được, có thể cho phép tổ viên khác bổ sung.
Nhưng những người ngồi bên dưới gồm: An Như Ý, Lữ Kiện, Mạnh Diệc một người cũng không trả lời được.
Căn bản là không tự tay làm, làm sao biết mấy con số này từ đâu ra?
Tới đây ý cười trên mặt Hứa Không đã chậm rãi rút đi, ông tiếp tục lật luận văn, tìm được “Dễ có được” thứ hai trong nháy mắt: “Cái này thì sao? Chứng minh hệ số thay thế 37 trang thứ năm? Đừng nói quá nhiều, nói cho ta phương pháp chứng minh là được rồi.”
Âu Thiến: “……”
Cô hoàn toàn bối rối.
Bầu không khí xung quanh đọng lại, áp lực không khí xung quanh Hứa Không càng ngày càng thấp, mắt thường có thể thấy được sắc mặt ông đang thay đổi.
Cô không biết tại sao hai con số này lại quan trọng đến nỗi Hứa Không đột nhiên lật đổ mọi khen ngợi với cô, ông ném thẳng luận văn xuống mặt đất: “Chó má, rắm chó không kêu, luận văn này ai viết? Vương Phẩm Duyên dám mang theo? Hắn đang làm cái gì, ta muốn đuổi việc hắn.
Hôm nay các ngươi không nói được số liệu này từ đâu ra, một người cũng đừng nghĩ tới việc rời đi!”
Mặt ông đỏ lên, giận đến cao huyết áp, phải uống liền mấy viên thuốc đem theo bên người.
Âu Thiến trực tiếp khóc lên, cầu xin nói: “Thật xin lỗi thầy, một số giai đoạn trước khi chuẩn bị công việc chúng con không làm tốt, hôm nay tổ chúng con có người không tới, số liệu đó là do hắn phụ trách tính toán, chúng con kêu hắn tới ——”
“Nói láo!” Giọng Hứa Không lớn như chuông đồng, chấn đến cửa sổ rung vang dội, “Sinh viên Số viện, tự mình làm luận văn, hai số liệu này lại không biết chạy thế nào? Đây là câu hỏi rất khó sao? Một đám các ngươi không biết đáp án, đây mới là vấn đề! Ở đâu tìm người viết luận văn, các ngươi không nói, ta hôm nay ở luôn chỗ này.
Ta nhiều năm mang theo sinh viên, nghe qua rất nhiều cảnh biện hộ, lần đầu tiên ta thấy được sinh viên như các ngươi!”
Ba giáo sư khác không ai dám khuyên.
Vốn là chủ nhật, không có công việc gì chậm trễ, tính khí Hứa Không nổi lên, ngồi thẳng ở đây không đi, mắng đến nỗi lúc sau dáng vẻ bình tĩnh, nhàn nhã.
Còn kêu sinh viên đưa cơm hộp lại đây.
Âu Thiến lén gửi tin nhắn kêu người liên lạc phó giáo sư khác ở Số viện, thậm chí còn kinh động tới hiệu trưởng, nhưng những người này không có ai khuyên được Hứa Không.
Hứa Không quyết tâm thể hiện vẻ oai phong ngầu lòi.
Chuyện này quá khó tin, là trường học hàng đầu liên minh, là việc nghiên cứu sinh đại học Tinh Thành liên minh làm ra!
Thấy Lâm Thủy Trình xuất hiện, người cùng tổ cậu kích động lên, như món đồ chơi bằng gỗ vô hồn được lên dây cót, bầu không khí ảm đạm bị cuốn đi.
Có lẽ do hôm nay nhiều người ra ra vào vào, lúc Lâm Thủy Trình vào cửa không thu hút sự chú ý của các giáo sư, thẳng khi cậu nhàn nhạt mở miệng, lực chú ý của mọi người mới bị hấp dẫn.
“Ơ, quân cứu viện tới à?” Hứa Không ý vị không rõ dùng cái mũi hừ một tiếng, hướng cậu gật gật đầu, “Tới thì lên đi.”
Lâm Thủy Trình nhìn thoáng qua màn hình chiếu, mặt trên là các slide tổ biện luận để lại, vì vậy cúi đầu muốn lui khỏi, tìm tổ bọn họ trên bàn, lại bị nữ giáo sư khác ở một bên ngăn cản: “Cũng đã trễ thế này, số liệu mình làm chắc là tự hiểu rõ, không cần chiếu slide, nói thẳng đi.”
Nữ giáo sư ôm lấy cánh tay, cười như không cười nhìn cậu.
Tên cô ấy là Dương Thân, 30 tuổi, cũng là một giáo sư cấp bậc bảng hiệu vàng ở Số viện, về mặt học thuật, thái độ của cô nhất trí với Hứa Không.
Bọn Âu Thiến bên cạnh hiểu được, đây là ra oai phủ đầu.
Nhóm giáo sư đã nói rõ không tin những slide trình chiếu này là họ tự làm, định lấy cái này dọa Lâm Thủy Trình.
Tạm thời không có PPT để biện luận, giống như thông báo cho người diễn thuyết chỉ còn một phút lên bục, yêu cầu viết xong bài diễn thuyết ngay!
.