Toàn Thế Giới Đang Chờ Chúng Ta Chia Tay

Chương 16Thiên Vị 1


Đọc truyện Toàn Thế Giới Đang Chờ Chúng Ta Chia Tay – Chương 16: Thiên Vị 1

*Đôi lời của Bơ(beta) vì bắt đầu từ chương này tình cảm của công với thụ dần mạnh hơn nên mình đổi xưng hô từ “cậu” sang “em” cho tình củm nha mấy bạn >< ________________________________
Hôm sau, Chu Hành đưa quần áo lại đây, Lâm Thủy Trình và Phó Lạc Ngân đều có.
Đưa Lâm Thủy Trình vẫn là hàng hiệu định chế bình thường —— phỏng chừng ông chủ cũng không nhận ra được, còn đưa cho Phó Lạc Ngân là huân chương hắn để quên ở nhà.
Buổi sáng Lâm Thủy Trình tắm rửa thay quần áo.
Phó Lạc Ngân ngồi ở đầu giường xem cậu, bỗng nhiên nổi hứng thú, đi tới ôm eo Lâm Thủy Trình từ sau lưng: “Đừng mặc cái này, mặc của tôi nè.”
Hắn nhặt chiếc áo sơ mi buổi sáng Chu Hành đưa lại đây, muốn Lâm Thủy Trình thay.
Không biết vì sao, Phó Lạc Ngân phát giác hắn rất thích xem bộ dáng Lâm Thủy Trình mặc quần áo của mình.
Hôm qua cậu mặc áo khoác của hắn đi ra ngoài, vừa đẹp vừa ngoan làm người ta muốn đem cậu bỏ vào lòng bàn tay gây khó dễ, câu dẫn đến chết người.
Một người đẹp đẽ như vậy là của hắn, mặc kệ Lâm Thủy Trình ở nơi nào, dù ở phòng thí nghiệm hay trong nhà, cũng trốn không thoát ma chưởng và hơi thở của hắn.
Lâm Thủy Trình nhìn hắn bên kia mặc quân trang, hơi khẩn trương: “Anh thật sự là quân nhân.”
“Đưa cho em là thường phục.” Phó Lạc Ngân cúi đầu cài nút áo cho cậu, cảm thấy thỏa mãn vì sự sắp xếp của mình, sau đó nhẹ nhàng cắn lỗ tai cậu: “Đêm nay còn tăng ca không, hử?”
Lâm Thủy Trình nghĩ đến chuyện này, có điểm hoảng hốt ——mấy ngày trước cậu thật sự đang trốn hắn, nhưng hôm nay cậu muốn viết bài báo cáo mở đầu, bắt đầu tổ chức quy mô chứng minh tính khả thi, phải tăng ca thật.


Phó Lạc Ngân thấy cậu lại sắp khóc, thanh âm lạnh hơn: “Vậy là lại tăng ca, tôi sẽ đến phòng thí nghiệm tìm em.”
Lâm Thủy Trình nói: “Không……”
“Không tăng ca? Vậy sớm một chút lại đây chờ tôi.” Phó Lạc Ngân thân mật hôn hôn gương mặt cậu, trông thấy bộ dáng cậu bị hắn khi dễ đến không biết làm sao, tâm tình rất tốt nhéo nhéo tay cậu, “Không làm khó em nữa, nghe lời tối sẽ không làm em.”
Lâm Thủy Trình đi làm.
Cậu viết bài báo cáo yêu cầu vận dụng máy móc lớn, sau khi mặc trang phục chống tĩnh điện đi qua tầng tầng lớp lớp kiểm tra, lúc thay quần áo Lâm Thủy Trình sờ áo khoác thấy nhiều thêm một đồ vật cứng cứng, cậu lấy ra nhìn, là ví tiền của Phó Lạc Ngân.
Ví này với ví bọn họ đi ra ngoài ăn không giống nhau, rất cũ, chắc là ban đầu đã ở trong này.
Lâm Thủy Trình nhìn nhìn, bên trong để một ít hóa đơn và thẻ dự trữ, còn có bức ảnh cũ.
Bây giờ rất ít người cố tình đi chụp ảnh, điều đầu tiên Lâm Thủy Trình chú ý tới bên dưới góc phải ảnh chụp đã bị cắt bỏ ngày tháng, vừa thấy biết ngay chắc là cắt từ lúc tốt nghiệp.
Giữa ảnh chụp là một nam sinh rất đẹp nhưng không phải Phó Lạc Ngân, cậu không quen biết người này.
Lâm Thủy Trình không có thói quen nhìn trộm đồ người khác **, xác nhận trong bóp tiền Phó Lạc Ngân không có đồ vật yêu cầu khẩn cấp gì liền buông xuống, tính toán buổi tối về khách sạn trả cho hắn.
Cậu ở phòng thí nghiệm máy tính lượng tử ngây người gần một ngày, khi buổi chiều lấy xong số liệu, cậu mới phát hiện giao diện tin nhắn của mình bị bạo sắp nổ tung.
【 ( buổi sáng 7:40 ) tổ trưởng tổ 7: Tin nhắn: Số liệu áp suất tăng, sư đệ tiểu Lâm hôm nay cũng nhờ đệ một chút ha! Mọi người bên nay gấp dữ lắm rồi! 】
【 Tin nhắn này do thời gian dài chưa nhận được đã bị chuyển đi vì trùng lặp 】
【 ( buổi sáng 8:37 ) tổ trưởng tổ 7: Cậu đâu rồi? 】
【 ( buổi chiều 4:37 tổ trưởng tổ 7: Toang rồi, số liệu tổ chúng tôi không thể chạy được!!! ) 】
……
Lâm Thủy Trình quét sơ lượt một lần, đều là bạn học muốn cậu đến giúp chạy số liệu.
Cậu trả lời từng cái: “Xin lỗi tôi không thấy tin nhắn, hôm nay tôi có việc, không thể giúp các cậu chạy.”
Tổ trưởng tổ 7 mấy giây đã trả lời: “Aizz, không sao, hôm nay đành ở lại tăng ca.”
Âu Thiến lại nổi điên, gửi cậu mấy chuỗi dài dấu chấm hỏi: “Hôm nay tôi không tới phòng thí nghiệm, cậu liền nói với tôi không thể chạy số liệu? Số liệu tổ chúng ta mấy ngày nay không phải là cậu đang chạy sao? Cậu nói xem hiện tại tôi làm sao bây giờ? Tôi về nhà, đang ăn cơm cùng người trong nhà!”
Lâm Thủy Trình: “Kiểm tra số liệu là cá nhân, không phải của tổ.
Cậu có thể cơm nước xong lại đây tăng ca.
Hôm nay tôi muốn viết bài báo cáo của tổ chúng ta.”
Âu Thiến nói: “Cậu chưa làm xong sao? Giúp tôi làm đi Tiểu Lâm, tôi thật sự đang ở với người nhà không kịp chạy tới.”
Lâm Thủy Trình: “Vậy cậu tìm người khác đi, hôm nay tôi không thể phân thân.”
Âu Thiến: “……”

Lâm Thủy Trình: “Ngoài ra tư liệu cậu tìm không thể dùng, lát nữa tôi đem tư liệu đã chỉnh lại gửi cho cậu.”
Âu Thiến: “……
Nghĩa là muốn chúng tôi chỉnh lại một lần nữa sao?”
Lâm Thủy Trình hơi nghi hoặc: “Không cần, nghĩa là sau khi triển khai, hiểu rõ nội dung hạng mục, tư liệu này cần dùng đến.
Các cậu nhớ xem.”
Âu Thiến không hề trả lời cậu, Lâm Thủy Trình cũng không để ý.
Cậu trở lại phòng thí nghiệm, viết báo cáo mở đầu tiếp.
Chỉ là mở đầu mà thôi, tư liệu cần thiết và mô hình cơ bản có sẵn, viết hết sức thuận lợi.
Không đến 5 giờ rưỡi, cậu đã viết xong.
Sau nhiều lần kiểm tra không có sai lầm, liền đăng tải lên nhóm.
Vương Phẩm Duyên: “Nhận được, để ta xem, các con có thể chuẩn bị một chút nội dung biện luận.”
Lâm Thủy Trình đóng khung thoại, bắt đầu chạy số liệu của mình.
Hôm nay quân đội lại đây tham quan, đầu tiên đến Viện Vật lý, thuận tiện mở một ít hạng mục kế hoạch, tính chất như thông báo tuyển dụng tại trường.
Phòng thí nghiệm trống không, hầu hết mọi người chạy tới đó vây xem, nhìn coi mình có thể tham gia không.
Từ Mộng Mộng ở bên kia sứt đầu mẻ trán, Lâm Thủy Trình chú ý tới, nói: “Để em làm.”
Từ Mộng Mộng nói: “Không cần, người trong tổ đem số liệu đưa chị làm, em còn nhiều việc lo liệu không hết.
Tiểu Lâm, bây giờ em viết báo cáo xong, đến Viện Nghệ thuật xem nội dung đấu thầu của quân đội đi, không chừng có thể tìm được việc làm, coi như kiếm thêm khoản thu nhập.
Tất cả sinh viên khác đã đi rồi.”
Lâm Thủy Trình nhìn nhìn thời gian: “Hôm nay nhóm Âu Thiến đưa việc kiểm soát số liệu nguy hiểm cho chị làm?”

Từ Mộng Mộng gật gật đầu: “Họ đều nói có việc bận.
Chị mới vừa làm xong số liệu của mình.”
“Số liệu của họ để họ tự tăng ca làm.
Đừng làm, nói chị cũng có việc bận.”
Lâm Thủy Trình thu dọn đồ, nhìn thoáng qua bình gió lốc cạnh giường.
Dung dịch màu lam nhạt an an tĩnh tĩnh, không có bất kỳ hiện tượng tinh thể kết tủa nào.
Mấy ngày nay trời quang mây tạnh, nắng chiều cuối thu xuyên thấu cửa sổ chiếu vào, đem tóc mái cậu nhuộm vàng, đẹp không nói nên lời.
Từ Mộng Mộng choáng váng: “A? Chị không có chuyện gì bận mà?”
Lâm Thủy Trình cười với nàng: “Có, sư tỷ, em muốn mời chị ăn một bữa cơm.”
……


.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.