Đọc truyện Toàn Thế Giới Đang Chờ Chúng Ta Chia Tay – Chương 14: Thiên Vị
“Phụ nhị, cậu làm gì đó? Cậu nói với tôi chờ mở lại vụ án của anh trai cậu, tôi vừa họp xong đã qua tìm cậu mà trong phòng không có ai hết, không phải nói ở khách sạn Tinh Đại à?”
Trong tòa nhà thực nghiệm trống rỗng, điện thoại di động Phó Lạc Ngân rung lên, nhận được tin nhắn thoại từ Đổng Sóc Dạ.
Tuy một đám hồ bằng cẩu hữu Tô Du, Đổng Sóc Dạ ngày thường thích đi CLUB thả lỏng, nhưng trái lại ngày thường làm việc rất nghiêm túc.
Đổng Sóc Dạ là phó giám đốc công an hành chính Liên Minh, Tô Du thăng càng cao hơn, nhưng gần đây chịu không nổi áp lực đã từ chức, chuẩn bị lấy tiền mừng tuổi tích cóp mấy năm nay làm kinh doanh nhỏ.
Phó Lạc Ngân xa xa nhìn thoáng qua ánh đèn phòng thí nghiệm phân tích lượng tử, lùi lại vài bước mở tin nhắn, rồi gọi lại: “Họp xong ra bên ngoài tản bộ, sắp trở về.”
“Cậu đang ở chỗ nào tiêu dao?” Đổng Sóc Dạ nói, “Trở về lẹ nướng tôm hùm và xiên cay, mấy thứ này là tôi dùng mỹ sắc dụ bọn họ lấy từ nhà bếp khách sạn, vất vả lắm họ mới đồng ý đóng gói.
Tôi ở 313 chờ cậu, lười chạy lên tầng lầu dành cho Thất Xử các người, quá xa.”
“Cậu ăn đi, tôi chờ người chốc lát về ăn sau.” Phó Lạc Ngân nói.
Hắn quay đầu nhìn thoáng qua ánh đèn phòng thí nghiệm, do dự trong nháy mắt, rồi bước ra khỏi tòa nhà phòng thí nghiệm.
Trở lại khách sạn, Đổng Sóc Dạ bốc lên giọng nói chua chua: “Tôi ~ chờ ~ người ~ về ~ nhà~ ăn ~~ khi nào Phụ nhị từ chối ăn đồ ăn vặt với chúng ta, tôi biết ngay chắc chắn có mờ ám.”
Phó Lạc Ngân liếc mắt nhìn anh.
Đổng Sóc Dạ cười như không cười hỏi hắn: “Tám phần là đi xem tình nhân nhỏ ở Tinh Đại kia nhỉ? Ngày đó tôi nghe Chu Hành nói, gần đây cậu nhà cũng không về mà đến thẳng chỗ đó, mỗi ngày chỉ chịu ăn món tình nhân nhỏ tự tay làm.
Vừa nãy tôi còn đang suy nghĩ hơn nửa đêm cậu ra ngoài tản bộ làm gì.”
Phó Lạc Ngân nói: “Gần đây bệnh bao tử tái phát, ở đó dưỡng dạ dày.”
Đổng Sóc Dạ “Chậc” một tiếng: “Tốt vậy ha? Tôi nói……
Phụ nhị à.”
Đột nhiên biểu hiện của anh ta trở nên nghiêm trọng, thấp giọng nói với hắn: “Phụ nhị, mười năm, tôi nghe người ta nói Hạ Nhiên có thể sẽ quay trở lại.”
Phó Lạc Ngân duỗi tay lấy nước, động tác khẽ dừng lại.
“Cậu nghe nói qua cậu ấy có quan hệ tốt với nữ sinh tên Âu Thiến không? Trước đây cô ấy ở khoa chính quy Tinh Đại ra nước ngoài trao đổi, nghe nói lần này từ phân bộ Đông Bán Cầu quay về, ở Tinh Đại học nghiên cứu sinh, Hạ Nhiên cũng có thể sẽ theo về Tinh Thành.” Đổng Sóc Dạ nói.
Phó Lạc Ngân uống một ngụm nước ấm, ngữ khí không dao động: “Cậu ta còn chơi chung với những người đó à?”
“Phụ nhị, cậu đừng……
Đừng nhắc tới chuyện Hạ Nhiên, là chanh chua đối chọi gay gắt như vậy, tôi nói lúc trước Hạ Nhiên bỏ cậu, a, là bỏ cậu đúng không? Cậu đừng nhìn tôi như thế, cậu cảm thấy cậu không sai chút nào, tất cả là cậu ta có lỗi với cậu?”
Đổng Sóc Dạ nhìn hắn, châm chước câu nói, “Các cậu không cần thiết cột râu quắn lại.
Trước đây lúc nào cũng cãi nhau, bây giờ có thể ngồi xuống nói chuyện cho tốt không?”
“Những người bên cạnh cậu ta, một người tôi cũng chướng mắt.
Năm đó sẽ vì chuyện này mà cãi, hiện giờ càng sẽ.” Phó Lạc Ngân đem cái ly đặt lại trên bàn, “Chuyện trước kia không có gì đáng để nói.
Nói chuyện chính sự, vụ án trước đây anh tôi qua đời được mở lại, tôi hy vọng cậu phụ trách điều tra.”
……
Tới 11 giờ rưỡi, Lâm Thủy Trình xoa xoa đôi mắt, đứng lên duỗi duỗi người.
Mặc dù tăng ca là do cậu yêu cầu, nhưng trên thực tế cũng không kéo dài nhiều thời gian, không đến 12 giờ, cậu đã hoàn thành xong hết.
Các nhóm số liệu mà nhiều người gặp phải là như nhau, Lâm Thủy Trình dứt khoát đem các số liệu đó phân loại kiểm tra, viết một chương trình nhỏ để trích xuất rồi chạy riêng biệt.
Chuyên ngành bọn họ hướng về khoa học xã hội và công nghiệp quân sự, được coi như nửa mức độ bảo mật, có thể sử dụng những tài nguyên mà người khác không thể tưởng tượng.
Hệ phân tích lượng tử khác với các kỹ sư số liệu kinh doanh thông thường cần dựa vào công cụ SQL, SCALA và trình thu thập dữ liệu Python.
Hệ thống phân tích PILI mà họ định cấu hình đã được tự động hóa, rất ít người đi học biên soạn ngôn ngữ thế kỷ trước.
Lâm Thủy Trình cái gì cũng biết một chút, vì càng giỏi mà đâm ra lười biếng, thật ra không phải tiêu chuẩn học sinh ngoan gì đó.
Khi còn nhỏ, chữ viết của cậu và Lâm Đẳng rất xấu, lúc bị ông nội phạt viết chữ, ba cậu trộm dạy bọn họ dùng bút chì tự nghĩ ra đồ lên giấy than; Lâm Đẳng không dám làm như vậy, cậu thì trực tiếp tự tay in 3D hơn hai mươi loại nét bút tinh xảo kích thước lớn nhỏ khác nhau từ than chì mảnh, loại có thể lắp ráp lại, chữ gì cũng có thể hợp lại, rồi dựa theo trên giấy bạch bạch đóng dấu là được.
Sau đó ông cậu phát hiện cười mắng cậu một trận, nhưng thật ra cuối cùng không ép cậu viết chữ nữa, mà chuyên tâm đi áp bức Lâm Đẳng.
Chữ cậu hiện tại đã viết rất đẹp.
Sau khi cậu đem số liệu tổ hai tổ bảy giao xong, lúc này mới phát hiện mấy giờ trước Âu Thiến gửi tin nhắn cho cậu: “Lâm Thủy Trình, hôm nay nhóm nhỏ chúng ta mở họp xác định việc phân công, tôi phụ trách tìm tư liệu, Mạnh Diệc và Lữ Kiện phụ trách viết bài đánh giá, còn dư cậu và sư tỷ Từ Mộng Mộng chịu trách nhiệm chỉnh lý phần còn lại, có được không?”
Lâm Thủy Trình nhìn thoáng qua, không lập tức trả lời, mà tìm cửa sổ liên hệ của Từ Mộng Mộng, gửi trước “1” qua.
Từ Mộng Mộng chưa ngủ, rất nhanh đã trả lời: “Sư đệ tiểu Lâm, chị thấy phân công rồi, chị còn chưa xem nội dung cần chúng ta sửa lại, tiêu rồi, ngày mai chị đến thảo luận cùng em được không?”
Lâm Thủy Trình: “Chị ngủ đi, gửi cái đó cho em trước.”
Từ Mộng Mộng nhanh chóng chia sẻ một liên kết qua Baidu Cloud, sau khi Lâm Thủy Trình download nhìn xem, nhíu nhíu mày.
Cậu liếc nhìn vài lần, gửi một tin nhắn qua : “Đây là tư liệu bọn họ tìm để viết bài luận à?”
Bên kia Từ Mộng Mộng chuẩn bị ngủ, bị câu hỏi của cậu dọa thanh tỉnh, nhanh mở ra nhìn một lần, khó hiểu hỏi: “Có vấn đề gì sao?”
“Tra cứu các phép tính được trong bài luận thì không giống với hạng mục chúng ta làm, tư liệu cũng được tìm kiếm và download trực tiếp theo từ khóa, không có bất kỳ phân loại sắp xếp nào, tư liệu chúng ta cần nhiều hơn những thứ này, căn bản không dùng được.” Lâm Thủy Trình nói.
Từ Mộng Mộng cũng mở ra nhìn thoáng qua, rồi trợn tròn mắt.
Âu Thiến nói “Chỉnh lý lại” là việc rất mơ hồ, thu thập tư liệu là giai đoạn trước khi chuẩn bị làm, bài luận đánh giá phải viết xong trước thời hạn, mà nội dung cốt lõi của bài báo cáo mở đầu không được đề cập tới, tất cả đều giao cho bọn họ “Chỉnh lý lại”.
Tinh Đại đối với loại hạng mục này kiểm định khá nghiêm khắc, mặc dù chẳng qua là báo cáo mở đầu giải thích tính khả thi, tính thực tế và sự cần thiết để tiến hành hạng mục, cũng dựa theo quy trình nghiêm ngặt nhất, quá trình ghi chép biện luận sẽ được giữ trong hồ sơ.
“Điều này không phải nói rằng chúng ta phải làm hết sao?” Từ Mộng Mộng không thể tin được, tức giận đến con sâu ngủ chạy hết, “Chị đây gọi điện thoại nói với Âu Thiến!”
“Không cần, để em viết.” Lâm Thủy Trình nói, “Việc điều chỉnh giai đoạn sau khá rắc rối, em tự sửa bản thảo, nếu chị có thời gian thì có thể làm PPT trước.”
Từ Mộng Mộng nói: “Một mình em sao?”
“Ừm, một người làm sẽ nhanh hơn chút.” Lâm Thủy Trình nói, “Nếu chị không đủ thời gian, số liệu để cho em chạy.
Từ ngày mai em sẽ rút ra một chút thời gian làm cái này, trước hết làm số liệu người khác.”
Lâm Thủy Trình kiên nhẫn giải thích.
Cậu thật sự cảm thấy một người làm sẽ nhanh hơn.
Từ nhỏ đến lớn vô số lần làm nhóm người ta đều nói điểm này với cậu ——cậu không thích hợp làm việc nhóm, cậu thích hoàn thành một mình hơn.
Tất cả nội dung của bài báo cáo mở đầu, chỉ duy nhất cậu là không thích làm PPT, vì nhiệm vụ này rườm rà hơn nữa không cần động não, lãng phí thời gian.
Từ Mộng Mộng chấn kinh rồi: “Em xác định làm một mình sao?”
Lâm Thủy Trình gửi một sticker mèo con ngoan ngoãn ngồi xổm—— là gói sticker biểu tình thủ trưởng do cậu làm, rồi nói: “Tin em đi, không thành vấn đề.”
Từ Mộng Mộng nhìn chằm chằm sticker mèo bò sữa vừa ngoan ngoãn vừa thần bí, não bổ ra ánh mắt ôn nhu của Lâm Thủy Trình bên kia.
Vì sao nàng cảm thấy sư đệ Tiểu Lâm chỉ gửi cái sticker thôi mà cũng mị lực như vậy? Đây là hào quang học bá sao!
Lâm Thủy Trình tự lấy thông tin cần thiết, rồi liệt kê ra những thứ cần viết trong báo cáo.
Làm xong hết mới rạng sáng 12 giờ rưỡi.
Cậu hơi phát sầu, còn có chút mệt rã rời —— tuy Phó Lạc Ngân ở nhà, cậu chịu không nổi, nhưng liên tục thức đêm giống như vậy, cậu cũng chịu không nổi.
Cậu là một người có yêu cầu cao về giấc ngủ, nằm trong phòng thí nghiệm ngủ sẽ khó chịu hơn.
Lâm Thủy Trình đối mặt bàn máy tính trống không, hơi rầu rĩ, một lát sau linh quang chợt lóe, mở điện thoại ra tìm kiếm khách sạn phụ cận.
Ngày mai quân đội lại đây tham quan, mở vài hội nghị quan trọng, khách sạn phụ cận Tinh Đại đã bị các nhà báo phóng viên đặt chỗ.
Nhưng khách sạn ở bản bộ Tinh Đại trung ương Liên Minh, bình thường sẽ để lại vài phòng cho nhân viên nội bộ và một số nhân vật quan trọng.
Lúc Lâm Thủy Trình ở khoa chính quy thường chạy theo thầy hướng dẫn đi khắp nơi, mỗi lần đặt phòng hay bố trí lịch trình đều do cậu – tiểu sư đệ này làm, miễn cưỡng biết quy tắc.
Tên thầy của cậu không người nào không biết, ông từng nói nếu Lâm Thủy Trình có thể tiếp tục học hóa học sau khi tốt nghiệp, không chỉ phá lệ giữ lại nghiên cứu sinh, còn dành một danh ngạch tiến sĩ cho cậu.
Nhưng khi Lâm Thủy Trình tốt nghiệp trong nhà xảy ra chuyện, cậu chạy đi làm kiếm tiền, sau hai tháng gặp được Phó Lạc Ngân, rồi bắt đầu thi nghiên cứu sinh, nhưng lại thi hệ phân tích lượng tử, từ đó trở đi thành người lạ với hóa học.
Cậu mở điện thoại gửi tin nhắn cho thầy: “Thầy ơi, con có thể mượn số thẻ ID* của thầy để đặt phòng không?”
(*)Thẻ ID được sử dụng để chứng minh thân phận, nhận dạng con người.
Chỗ của thầy và cậu chênh lệch thời gian, rất nhanh đã trả lời: “Có thể.
Chừng nào con trở về tiếp tục làm hóa học? Chỉ cần con trở lại thì mượn tùy ý, không trở lại, về sau muốn cũng đừng nghĩ.”
Lâm Thủy Trình gõ rất nhiều chữ dày đặc, cuối cùng xóa hết.
Cậu nói: “Rất nhanh thôi, con bảo đảm.
Cảm ơn thầy.”
*
Khi Lâm Thủy Trình vào khách sạn đăng ký, người phục vụ xác nhận tên với Lâm Thủy Trình: “Người vào ở Lâm Thủy Trình, người đề cử là giáo sư Dương phải không? Đã xác nhận với giáo sư Dương, xin hỏi ngài cần ở tới khi nào?”
Lâm Thủy Trình nói: “7 giờ sáng mai.”
Bên cạnh có người trả phòng, cảm thấy hứng thú nhướng mày: “Học sinh của Giáo sư Dương Chi Vi à? Có thể giúp tôi xin chữ ký được không?”
Lâm Thủy Trình ngẩn người, quay đầu đi, phát hiện là một người xa lạ.
Kỳ quái là, sau khi người nọ nhìn cậu cũng ngẩn người.
Đối phương mặc áo khoác đồng phục từ Tổng cục Cảnh sát Liên minh, cũng có những người tương tự lui tới trong đại sảnh, chắc là đến đây mở họp.
Thấy cậu sững sờ, người nọ như quen thuộc mà cười cười: “Thật xin lỗi, đừng chê tôi đường đột, tôi thật sự ngưỡng mộ giáo sư Dương, có tiện cho tôi phương thức liên lạc không?”
Lâm Thủy Trình cười lắc đầu: “Có lẽ không tiện, thầy không thích bị quấy rầy.”
“À không sao, tôi cũng rất vui khi biết cậu.” Người nọ đi tới, chân thật đáng tin đưa cho cậu tấm danh thiếp, rồi thò lại gần xem tin tức đăng ký của Lâm Thủy Trình, bộ dáng cà lơ phất phơ, “Lâm Thủy Trình, tên đẹp, tôi nhớ kỹ, lần sau gặp lại.”
Lâm Thủy Trình nhìn bóng dáng người nọ đi xa, cúi đầu thấy di động nhiều thêm một tin nhắn: “Hãy nhớ lưu thông tin liên lạc này, tên của tôi trên danh thiếp.”
Nhìn thời gian, được gửi đi khi còn đang nói chuyện với cậu, người này vậy mà đem điện thoại nhét trong túi gõ một cách mù quáng.
Một loạt động tác được anh trai ở quầy lễ tân nhìn thấy, nhịn không được tán thưởng nói: “Kịch bản* tốt!”
(*)Sáo lộ (套路): nguyên bản đây là thuật ngữ trong võ thuật, nhưng được cư dân mạng đưa vào sử dụng, dùng để chỉ hành động mặt dày, không biết xấu hổ tìm mọi cách để làm quen, tiếp cận với đối phương (Trích từ Huang TingTing Vietnamese Fanpage).
Lâm Thủy Trình cúi đầu nhìn thoáng qua danh thiếp, “Đổng Sóc Dạ”.
Cậu đi trên đường thường được người xin phương thức liên lạc, các loại kịch bản đã gặp qua hết, không phải chuyện gì, đi thẳng lên lầu.
……
“Phụ nhị, cậu đi chưa? Còn chưa đi à, tôi đây nói cho cậu, có lẽ cậu không cần phải đi.” Đổng Sóc Dạ rời khỏi khách sạn, thưởng thức tờ giấy nhỏ trên tay.
Mặt trên là tên họ, số thẻ ID, số phòng, số điện thoại của Lâm Thủy Trình, anh chỉ vội vàng liếc mắt nhìn một cái là nhớ.
Trí nhớ anh rất tốt, đã gặp qua sẽ không quên được, đây cũng là bản lĩnh của anh để trở thành một phó giám đốc khi còn trẻ.
Phó Lạc Ngân nói: “Chuyện gì?”
“Tôi thấy tình nhân nhỏ của cậu, vừa thuê phòng ở dưới bị tôi đụng phải! Thế giới thật bé.” Đổng Sóc Dạ nói.
Bên kia dừng một lát, “Lâm Thủy Trình?”
“Đúng, Tô Du cho tôi xem ảnh chụp cậu ấy, tôi liếc mắt một cái đã nhận ra được, nốt ruồi kia rất dễ nhận ra.
Hậu cung cậu không phải nổi lửa chứ Phụ nhị?” Đổng Sóc Dạ thích nhất là đâm chọt, hạ giọng nói, “Bây giờ cậu đến thẳng phòng 607, không chừng có thể bắt gian.”
“Tập trung lái xe, ít đánh rắm đi.” Phó Lạc Ngân nói, “Không có việc khác tôi cúp.”
……
Lâm Thủy Trình cầm thẻ phòng quẹt cửa 607, kết quả phát hiện không mở được.
Cậu thử rất nhiều lần, thẻ phòng bắn ra cảnh cáo tích tích màu đỏ, dẫn tới người qua đường liên tục ghé mắt.
Khi quay lại quầy lễ tân hỏi, vẻ mặt anh trai lễ tân đầy áy náy: “A, xin lỗi rất xin lỗi, phòng 607 đang gặp trục trặc trong việc bảo trì hệ thống, hiện tại đổi cho ngài thành phòng 313 được không?”
Bây giờ Lâm Thủy Trình chỉ muốn ngủ, cũng không chú ý nhiều như vậy: “Được, không sao.”
.