Toàn Giới Giải Trí Đều Đang Đợi Chúng Ta Ly Hôn - Ma An

Chương 7: Ngày Thứ 6 Chưa Ly Hôn


Bạn đang đọc Toàn Giới Giải Trí Đều Đang Đợi Chúng Ta Ly Hôn – Ma An – Chương 7: Ngày Thứ 6 Chưa Ly Hôn

Chương 6: Ngày thứ 6 chưa ly hôn

Edit: Đường Mật
Beta: Vương Vương

Diễn đàn nặc danh, mỗi ngày đều có người khoác áo tự xưng là người trong nghề tiết lộ tin nóng nhiều không đếm xuể nhưng dù có rất nhiều người nhàm chán tự biên tự diễn như vậy, chỉ cần là tin nóng, cư dân mạng vẫn ăn dưa như thường.

Thà rằng ăn lầm một ngàn tin dưa giả cũng không thể bỏ sót một cái nào, tin nào cũng náo nhiệt đến lạ.

Lầu 1: [ Ghế ngồi đã có, chờ dưa ]

Lầu 9: [ Nữ minh tinh hai chữ, đã kết hôn, trong giới rất nhiều người như vậy, rốt cuộc lầu chủ muốn nói ai? ]

Lầu 17: [ Nữ minh tinh hai chữ, có phải vị XX không? Tôi luôn cảm giác trạng thái cô ấy cùng chồng có chút quái quái, ngày thường trên Weibo khoe ân ái đến mức giả tạo, nói không chừng đã sớm ly hôn ]

Lầu 21: [ Phạm vi cũng quá lớn rồi, là ai đây ]

Lầu 30: [ Lầu chủ chạy đi mất rồi, tôi nghĩ mọi người nên giải tán đi, loại tin tức này giờ nhan nhản ra, một ngày trăm tin ]

Lầu 32: [ Lầu chủ đâu? Ra đây đi! ]

Chủ bài đăng đột nhiên mất tích nên ba mươi mấy phút sau độ hot dần giảm xuống, vốn tưởng rằng lại là một tin tức giả ai ngờ nửa giờ sau, lầu chủ đột nhiên trở lại.

Lầu chủ: [ Tùy các ngươi tin hay không, nếu nói dối tôi sẽ bị sét đánh ]

Lầu chủ: [ Tôi chỉ có thể cho mọi người biết rằng nữ minh tinh hai chữ này có người chồng vô cùng nổi tiếng, nổi tiếng hơn nhiều so với mấy người mà mọi người vừa bàn luận ]

Lầu chủ vừa tiết lộ một chi tiết, khu bình luận lại bắt đầu náo nhiệt lên.

[ Người chồng nổi tiếng, mẹ nó, sao tôi cảm thấy có điểm giống Lương Yên…? ]

[ Lương Yên? Vợ của Lục Lâm Thành tên Lương Yên phải không? ]


[ Nữ minh tinh hai chữ, người chồng nổi tiếng, quả thật rất giống ]

[ Không thể nào, Lương Yên thảm như vậy sao? Lục Lâm Thành cho cô ấy số điện thoại giả? ]

[ Loại người này sống chết quấn lấy Lục Lâm Thành, xứng đáng bị thảm như vậy ]

[ Nghe nói hai ngày trước có người chụp được Lương Yên một mình đi ăn lẩu, còn có bình luận trả lời fans đời này không cần Lục Lâm Thành bồi ăn lẩu. Trước kia không phải an tĩnh lắm à, sao bây giờ lại như bị ai chạm nọc rồi? ]

[ Hai người này rốt cuộc khi nào mới ly hôn, tôi chờ đến mốc meo luôn rồi, có thể nhanh một chút hay không? ]

[ Đừng như vậy chứ, tôi còn là fans cp của hai người bọn họ đấy (Husky đầu) ]

[ Thật là, Lục Lâm Thành vừa có nhan sắc vừa có kỹ thuật diễn, tưởng tượng đến việc sổ hộ khẩu nhà anh viết tên người con gái khác liền đau lòng ]

[ Đúng rồi, Lương Yên hiện tại đang làm gì, hình như cô ấy lâu rồi chưa quay phim phải không? ]

[ Trong một năm này cũng chỉ có một bộ phim chiếu mạng, có lẽ còn đang ở nhà ]

Cùng lúc đó ở góc phố náo nhiệt bên kia, nơi nơi đều là công trình kiến trúc xi măng cốt thép, nữ minh tinh hai chữ Lương Yên kia đang đội nón bảo hộ màu vàng, mặc áo khoác nhỏ có dòng chữ: “An toàn lớn hơn hết thảy, sinh mạng nặng tựa Thái Sơn”. Cô đeo bao tay màu trắng, đứng trước một đống cát sỏi, ngẩng đầu xem công trường đầy cát bụi.

Cách đó không xa là người chọn chức nghiệp “Nhà thầu” – chủ MC Lưu Hồng Lương. Trên người là áo tây trang đen phối vơi sơ mi hồng, đầu đội nón bảo hộ, kẹp một công văn dưới cánh tay, trên lỗ tai còn đeo một bông tai hình đinh, đi giày da cá sấu, tư thế đại ca ngẩng đầu ưỡn ngực mà hành tẩu trên công trường.

Phía sau là vài người PD cùng biên đạo tiết mục.

Lưu Hồng Lương đ ingang qua Lương Yên, nhìn bộ dáng yếu đuối mỏng manh của Lương Yên liền vỗ vỗ bả vai cô: “Lương Yên, em nhất định phải làm thật tốt, anh sẽ không nợ tiền công của em đâu.”

Trong trò chơi lựa chọn chức nghiệp buổi sáng, Lương Yên đã tạo một lịch sử đáng xấu hổ nên trò chơi thất bại toàn tập.

Tới lượt cô chọn thì chỉ còn lại chức nghiệp “Công nhân công trường”, nhiệm vụ cũng rất đơn giản: Dọn gạch.


Nhiệm vụ nhà thầu của Lưu Hồng Lương là chia tiền công cho công nhân còn chức nghiệp “bá đạo tổng tài” đầy mê hoặc cuối cùng vẫn là bị thần tượng nhỏ tuổi nhất Nghiêm Chuẩn lấy đi. Tần Nguyệt Thơ cũng lựa chọn chức nghiệp phù hợp với hình tượng của cô ấy nhất, giáo viên tiểu học ôn nhu điềm tĩnh.

Lưu Hồng Lương chào hỏi Lương Yên xong liền tiếp tục phân chia tiền công cho nhóm công nhân. Lương Yên có chút mờ mịt nhìn sườn núi nhỏ toàn gạch đỏ trước mặt, đứng yên tại chỗ.

Đến khi tổ tiết mục an bài nhân viên tạp vụ NPC* Tiểu Tráng xuất hiện.
*NPC: Non playing character, nghĩa là nhân vật của hệ thống không phải người chơi

Lương Yên nhìn thân hình cường tráng của nhân viên tạp vụ liền cảm động không thôi: “Tráng, anh tới giúp tôi dọn gạch sao? Cảm ơn r…”

“Không phải.” Tiểu Tráng lắc đầu, lấy ra một chiếc xe đẩy công trường thường thấy, nói tiếp: “Cái này cho cô, không cần cảm ơn, tôi chỉ có thể giúp cô đến vậy thôi.”

Lương Yên: “…”

Công trường đầy bụi đất, tiếng ồn không ngường kích thích màng nhĩ mọi người, Lương Yên đội nón bảo hộ, cánh tay nhỏ gầy đem tất cả gạch lên xe đẩy nhỏ, xiêu xiêu vẹo vẹo mà đẩy xe đến công trường đã chỉ định.

Tuy rằng lúc mới bắt đầu Lương Yên có chút ủ ê nhưng khi làm việc thì cô lập tức tiến vào trạng thái, chỉ chốc lát sau liền thành thạo kỹ thuật đẩy xe cút kít, bước đi như bay.

Biên đạo tiết mục nhìn động tác Lương Yên nhanh nhẹn, trong lòng liền căng thẳng vì thế nên nhắc nhở Lương Yên rằng vừa làm việc vừa phải nói gì đó.

Lương Yên nghe lời, một bên đẩy xe chở gạch, một bên thở phì phò nói về cảm nhận của mình: “Tôi cảm thấy làm công nhân công trường thật sự không dễ dàng chút nào, công việc, của, bọn họ, quá vất vả.”

Mỗi một người công nhân đều là một phần không thể thiếu trong việc xây dựng nên thành thị bây giờ. Nguyên nhân chính là vì bọn họ vất vả cần cù lao động mới có thể tốt đẹp như vậy”. Lương Yên vừa nói vừa đẩy xe chuyển gạch loảng xoảng loảng xoảng đi đến địa điểm chỉ định.

Lương Yên làm quá nhập tâm nên không chú ý tới xung quanh, mấy PD ghi hình cùng với biên đạo đang trợn mắt há mồm.

Trên trán Lương Yên ra một tầng mồ hôi, bị dính vào mũ. Mũ quá lớn nên cứ chốc chốc cô lại phải dừng lại đỡ mũ lên. Cả người cô như bức tranh nhưng vì làn da trắng vô cùng đẹp mắt, dù mặt mày có xám tro cũng cho người ta cảm giác cô bé lọ lem bị mẹ kế ngược đãi.

Chỉ là câu chuyện đồng thoại nhẫn nhục chịu đựng chờ đợi hoàng tử cứu vớt cô bé lọ lem thì khẳng định Lương Yên không có khả năng như vậy…

Biên đạo tiết mục kinh ngạc tới mức quên nội dung ghi nhớ trong sổ.


Đây thật sự là…vợ Lục Lâm Thành?

Đây thật sự là…nữ minh tinh mà giới giải trí gánh không gánh nổi, xách không xách nổi?

Đây là cô bé lọ lem cái gì chứ, là cô gái ma quỷ mới đúng!

Biên đạo sắp điên lên rồi, vốn dĩ chỉ định để Lương Yên tới dọn gạch sau đó biên tập cắt nối theo kịch bản viết sẵn. Biên đạo muốn để Lương Yên làm cô gái yếu đuối giới công trường dọn gạch, vì thể lực quá kém mà dọn hai lần liền té ngã bị thương rồi khóc nhè sau đó nhìn thấy những người công nhân công trường nỗ lực sinh tồn liền bị bọn họ làm cảm động, cuối cùng dưới sự trợ giúp của nhân viên tạp vụ mà cắn răng dọn xong gạch trong ánh chiều tà.

Số lượng gạch là tổ tiết mục tính toán vô cùng nghiêm túc, thể trạng Lương Yên giống với mấy nữ minh tinh quanh năm suốt tháng giảm béo, khẳng định không làm gì lao lực.

Vì thế nên lượng gạch không nhiều cũng không ít, chỉ cần Lương Yên nỗ lực là có thể hoàn thành. Ai ngờ tới trước mắt họ chính là nữ nhân ma quỷ không đi theo kịch bản.

Lương Yên dọn gạch một lúc lâu liền hơi mệt, dừng lại tìm bình giữ nhiệt uống miếng nước, đột nhiên phát hiện mấy người nhân viên công tác đang xem với biểu tình kì quái.

Lương Yên sờ mặt mình: “Trên mặt tôi…có dính gì sao?”

“Không có không có không có.” Các nhân viên công tác đồng loạt lắc đầu.

“Sao tôi cảm thấy mấy người cứ quái quái.” Lương Yên lẩm bẩm hai câu liền thôi, không tiếp tục hỏi nữa, quay về công cuộc dọn gạch với khí thế ngất trời.

Mọi người chỉ thấy núi gạch đỏ càng ngày càng nhỏ, không bao lâu liền biến mất trước mặt mọi người.

Cuối cùng cũng dọn xong gạch, Lương Yên ngồi dưới đất nghỉ ngơi một lát sau đó vỗ vỗ mông đứng lên, ngó nghiêng tìm kiếm cái gì đó khắp nơi.

“Lương Yên, cô đang tìm gì thế?” Biên đạo hỏi.

Lương Yên: “Gạch nữa đâu?”

Vẻ mặt biên đạo một lời khó nói hết, đành gượng cười: “Hết rồi, đều bị cô dọn xong rồi…”

Lượng nhiệm vụ của tổ tiết mục chỉ có như vậy, vốn dĩ cho rằng sẽ phải ghi hình Lương Yên đến chiều tối vẫn còn dọn gạch, cuối cùng mới qua nửa thời gian Lương Yên đã hoàn thành nhiệm vụ.

“Thật sự không có thêm?” Vẻ mặt Lương Yên hoàn toàn không tin được mà hỏi lại.

“Thật sự không có.” Biên đạo lắc đầu, nhìn Lương Yên từ trên xuống dưới không được hai lượng thịt, cười gượng mà khen: “Lương Yên, cô thật sự rất rất rất lợi hại.”


“Hì hì cảm ơn.” Lương Yên cầm ly nước ngồi xuống bậc thang công trường nghỉ ngơi. Dọn gạch tuy rằng rất mệt nhưng cũng chưa tới cực hạn thể lực của cô.

Từ nhỏ Lương Yên đã có sức lực lớn hơn bạn cùng tuổi, thời điểm học tiểu học được giáo viên cho đi luyện cử tạ. Cũng bởi khi còn nhỏ cô chỉ ở trường thể thao tập cử tạ, không trở về nhà nên ảnh hồi nhỏ của cô rất ít, chỉ có mấy tấm đều là ở thời điểm huấn luyện mà chụp.

Lương Yên khi còn bé tròn tròn mập mập, tóc ngắn mềm mềm, hai má phúng phính màu hồng đào, cả người chắc nịch đúng ở sân luyện thể thao.

Cô luyện cử tạ đến tận cấp 3, không ngờ cô dậy thì rất thành công, vóc dáng ngày càng cao và dài, thể trọng lại nhẹ đi, từ chắc nịch biến thành một người vừa gầy vừa cao, vừa nhìn đã biết là không thích hợp luyện cử tạ.

Hơn nữa lên cấp 3 cô trổ mã, làn da hồng hào trắng nõn, ngũ quan xinh đẹp cũng được hình thành, sau đó liền chuyển tới ban nghệ thuật cách vách.

Trong giới có rất nhiều nghệ sĩ chia sẽ ảnh hồi thơ ấu của mình cho fans và truyền thông biết. Ngay cả Lục Lâm Thành cũng có một tấm năm tám tuổi, cậu bé nhỏ một thân tây trang, lạnh lùng xa cách.

Vậy mà Lương Yên không tung ra một tấm hình hồi nhỏ nào cả, từng bị fans của Lục Lâm Thành hoài nghi cô có phẫu thuật thẩm mỹ hay không.

Lương Yên thật sự rất ngượng khi chia sẻ ảnh hồi nhỏ của mình bởi vì ảnh của người khác luôn là ở công viên giải trí, ở nhà xem TV, mặc quần áo mới ôm món đồ chơi tươi cười xán lạn còn cô lại không có ảnh chụp như vậy.

Khẩu hiệu của trường thể chất rất khổ cực, mấy tấm ảnh thơ ấu mà cô có đều là mặc đồng phục thể thao xấu xí, nhìn màn ảnh mà ngây ngốc cười. Tất cả bối cảnh đều là huấn luyện quanh năm suốt tháng.

Hồi nhỏ trong trí nhớ của cô vĩnh viễn đều là cha say rượu không biết gì, mẹ luôn trên bàn mạt chược, nồi cơm trong nhà đã sơm bị hỏng, chỉ có mấy cái bát cùng với những trận cãi vã kịch liệt.

Nếu không phải do hai người luôn cãi nhau đến ly hôn, lại ghét bỏ cô là con của chồng trước nên không muốn nuôi, cô cũng sẽ không bị đưa đến trường thể chất.

Trường thể chất cạnh tranh rất tàn khốc, ai cũng vì thành tích mà đều cắn rang huấn luyện đến gay gắt, đôi mắt lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào số lượng người được tuyển chọn vào đội tuyển thành phố mỗi năm.

Thật giống với giới giải trí, các cô gái trẻ tuổi mĩ mạo như cá diếc qua song cũng phải cạnh tranh gắt gao, mỗi người đều đỏ mắt nhìn tài nguyên có hạn.

Lương Yên xem qua tấm ảnh thơ ấu của Lục Lâm Thành, cậu bé mới năm tuổi đã học được cách làm biểu cảm, làn da trắng nõn, vừa nhìn đã biết sẽ trở thành người có nhan sắc hại nước hại dân trong tương lai. Đến bây giờ vẫn còn rất nhiều fans ở dưới gào thét: “Lão công khi còn nhỏ sao lại có thể đáng yêu như vậy chứ.”

Lương Yên xùy một tiếng.

Nhìn lại bộ dáng nhỏ gầy trong ảnh của Lục Lâm Thành, thầm nghĩ nếu gặp cô hồi đó, cô có thể một tay bóp chết rồi.

#Đường Mật


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.