Bạn đang đọc Toàn Giới Giải Trí Đều Đang Đợi Chúng Ta Ly Hôn – Ma An – Chương 3: Ngày Thứ 2 Chưa Ly Hôn
Chương 2: Ngày thứ 2 chưa ly hôn
Edit: Đường Mật
Beta: Vương Vương
Sau chụp ảnh chính là tiệc đóng máy. Kết thúc xong toàn bộ đã là 10 giờ tối, Lương Yên ngồi xe bảo mẫu về khách sạn, Khương Mộc ở trên xe thông báo cho cô hành trình kế tiếp.
Khương Mộc mở ipad xem lịch trình: “Một tuần sau quay chương trình [ Dũng cảm giả khiêu chiến ] tại thành phố B, tổng cộng 2 ngày.”
“Đã biết.” Lương Yên gật gật đầu, trong trí nhớ của cô trước kia chưa từng nghe qua tên của chương trình này, nhưng bây giờ đã là ba năm sau, chắc hẳn đây là chương trình mới ra.
Tâm trạng Lương Yên không tệ lắm, lúc cô ở tuyến mười tám chương trình còn chưa tới lượt cô quay, hiện tại đã có thể quay chương trình nhưng mà cô là một diễn viên, quay phim mới là công việc chính của cô, vì thế cô lại hỏi Khương Mộc: “Sau đó thì sao? Quay xong chương trình rồi sao nữa, khi nào quay phim tiếp?”
Khương Mộc có chút xấu hổ mà khép lại lịch trình: ” Ách…Sau đó…không có sau đó nữa…”
Lương Yên nghe xong liền mơ hồ hỏi: “Không có sau đó? Anh có ý gì hả?”
Khương Mộc thành khẩn nhìn người mất trí nhớ ba năm, mấy ngày nay cô vẫn luôn vì chuyện từ một diễn viên tuyến mười tám nhảy lên làm một diễn viên tuyến ba mà vô cùng cao hứng, tuy rằng không đành lòng nhưng vẫn quyết định nói cho cô nghe sự thật tàn khốc: “Không có sau đó chính là…ừm…Cái chương trình [ Dũng cảm giả khiêu chiến ] kia là lịch trình duy nhất của em trong ba tháng tiếp theo.”
Lương Yên nghe xong lại cười ha hả, đi đến bên người Khương Mộc xem lịch trình của chính mình: “Đừng nói giỡn, bộ phim tiếp theo khi nào vào đoàn? Đưa cho em xem.”
Khương Mộc chỉ có thể đem ipad giao cho Lương Yên, Lương Yên nhận lấy lướt lướt, phát hiện thật sự ba tháng tới đều trống không, chỉ có một chương trình kia thôi.
“Cmn” Lương Yên cau mày, khuôn mặt cô hiện lên vẻ khó tin nhìn lịch trình trống rỗng của mình: “Khương Mộc, anh không gạt em chứ?”
Khương Mộc có chút đau lòng nhìn Lương Yên: “Không lừa em.”
“Như này còn không bằng ba năm trước!” Lương Yên đem ipad ném trả lại cho Khương Mộc.
“Ba năm trước tuy rằng còn chưa có tiếng tăm nhưng mà cũng có phim để quay, hiện tại đến phim còn không có để quay nữa.”
Lương Yên kích động tóm lấy cổ áo Khương Mộc chất vấn: “Khương Mộc, anh thành thật nói cho em biết, mấy năm nay có phải em bị người ta phong sát* hay không?”
Phong sát*: mọi người có thể hiểu là đóng băng hoạt động, không thể làm gì.
“Không có không có.” Khương Mộc cẩn thận đem cổ áo từ trong tay Lương Yên rút ra, nhìn cô một chút rồi thấp giọng nói : “Chỉ là người ta, đều không muốn tìm đến em mà thôi…….”
“Vì cái gì chứ? Vì cái gì không ai tìm em? Không phải em đã là tuyến ba rồi sao?” Lương Yên dựa vào ghế xe bảo mẫu chờ cảm xúc kích động qua đi, cả người đều bị một tầng cảm xúc mất mát cùng ưu thương bao phủ.
Khương Mộc nhìn Lương Yên đang mù mịt vì bị mất trí nhớ ba năm, mím môi: “Anh đây nói này, em cũng đừng quá khổ sở.”
“Ừm.” Lương Yên cúi đầu.
Lương Yên từ tuyến mười tám lên thành tuyến ba cũng không phải vì diễn phim nào nổi phim đó, mà là một ngày nào đó của hai năm trước, Weibo Lục Lâm Thành từ trước đến nay chưa bao giờ đăng gì, đột nhiên đăng một tin công bố kết hôn, hơn nữa còn @vợ của mình.
Chuyện này đối với giới giải trí lúc đó là một chuyện vô cùng lớn, không ai ngờ được một người vừa bộc lộ tài năng trong giới điện ảnh không được bao lâu, lại được nhiều người trong nghề đều xem trọng, một bước tiến lên thời kỳ hoàng kim Lục Lâm Thành thế nhưng lại đi kết hôn, chưa kể đối phương là một người tuyến mười tám.
Tin tức này có độ nóng quá cao làm cho Weibo bị tê liệt khiến cho tiểu ca ca lập trình viên tăng ca suốt đêm giải quyết, sau đó trong nháy mắt liền đem Lương Yên đưa vào tầm mắt của công chúng, từ tuyến mười tám liền bước vào ngưỡng cửa tuyến ba.
Có chồng là Lục Lâm Thành, theo lí thuyết mà nói thì Lương Yên chỉ cần chăm chỉ làm việc thì nổi tiếng không phải việc gì khó, nhưng vì cái gì mà cô ở tuyến ba lại không có gì để làm?
Đây là vì Lục Lâm Thành từ khi công bố kết hôn trên Weibo cũng không thấy đăng gì có liên quan đến Lương Yên trên Weibo nữa, càng không có khoe ân ái, thậm chí ngay cả ngày thường nhận phỏng vấn, quản lí đoàn đội đều sẽ yêu cầu không nhắc đến Lương Yên.
Thậm chí có fan phát hiện, Lương Yên còn không có ở mục theo dõi trên Weibo Lục Lâm Thành ( Đường Mật: giống như xem trước trên facebook dị đó )
Kết hôn cũng giống như không kết hôn.
Vì thế toàn giới giải trí đều bắt đầu chờ ngày Lục Lâm Thành ly hôn, hận không thể để tất cả mọi người quên đi chuyện Lục Lâm Thành đã kết hôn, tựa như tin tức kết hôn kia là do anh nhất thời run tay đăng sai. Vậy nên, muốn làm cho công chúng quên đi chuyện Lục Lâm Thành đã kết hôn, việc làm cho vợ anh Lương Yên không thể xuất hiện trong mắt các nhà sản xuất là tốt nhất.
Lương Yên cùng Lục Lâm Thành công bố kết hôn sau đó lại có tin công bố nhận Lương Yên làm nữ chính hai bộ phim. Nhà sản xuất trông cậy vào nhiệt độ của vợ Lục Lâm Thành mà tuyên truyền phim, kết quả phim vừa ra mắt liền bị rất nhiều fan liên tiếp chống lại, bình luận chê bai nhiều như nước, dần dần các nhà đầu tư mới ý thức được chuyện này.
Trái với độ nổi tiếng của Lục Lâm Thành, vợ anh lại là người khiến người ta cảm thấy ngột ngạt trong TV. Ai sẽ nguyện ý mời cô chứ, vì thế Lương Yên ngày càng ít hoạt động, ngay cả phim cổ trang chiếu mạng vừa đóng máy kia cũng là do nữ chính được chọn đã chạy mất, người đầu tư lại không thể để tất cả diễn viên đều là người mới nên mới phải bất đắc dĩ đem Lương Yên đến cho đủ số.
Còn chương trình kia, bởi vì là tiết mục mới của đài truyền hình nên yêu cầu là cần có lưu lượng, mới tìm đến người vợ không nổi tiếng của Lục Lâm Thành – Lương Yên, để hấp dẫn lưu lượng.
Cũng bởi nhà sản xuất biết nhất định sẽ bị mắng, cho nên Lương Yên chỉ là khách mời một tập, hấp dẫn đủ rồi thì chạy lấy người.
Lương Yên lẳng lặng nghe Khương Mộc giải thích, nước mắt lăn dài trên má cô.
Khương Mộc luống cuống tay chân móc ra khăn giấy đưa cho Lương Yên lau nước mắt: “Em, em đừng khóc mà.”
Lương Yên nhận lấy khăn giấy, vốn tưởng đã nhịn xuống không khóc nữa, kết quả càng nghĩ càng thương tâm, sau đó càng tiếng nức nở ngày càng lớn hơn.
Biết được trên mạng đều đang đợi cô cùng Lục Lâm Thành ly hôn, tuy rằng cô có chút quẫn bách nhưng trong lòng cũng không khó chịu một chút nào cả. Dù gì thì từ trước cô đã không có tình cảm gì với Lục Lâm Thành, càng không nghĩ ngợi gì nhiều mà cùng anh kết hôn.
Mặc dù cô đã lên đến tuyến ba nhưng lại không thể quay phim, còn không bằng ngày trước, lúc đang ở tuyển mười tám. Nghĩ đến đó cô lại không nhịn được mà rơi nước mắt.
“Kết hôn còn không bằng không kết hôn.” Lương Yên lại lau nước mắt nước mũi một lần nữa.
Khương Mộc không biết nên làm thế nào để an ủi cô, rốt cuộc đứng ở góc độ Lương Yên mà suy nghĩ, lần kết hôn này…hình như thật sự còn thảm hơn so với việc không kết hôn.
Khương Mộc mất nửa ngày để an ủi: “Không phải cuối tuần còn quay chương trình sao, cố biểu hiện thật tốt, đừng gây chuyện, nếu không anh lại đi hỏi thăm xem có đoàn phim nào có diễn viên chính chạy mất hay không?”
Lương Yên không có liên hệ nhiều đến tài nguyên của công ty, sau khi xuất đạo mọi công việc đều do người đại diện kiêm luôn trợ lí Khương Mộc xử lý.
Lương Yên khóc đủ rồi lại sinh ra hờn dỗi, mãi cho đến khi xe bảo mẫu dừng lại trước cửa khách sạn.
Hai người trở lại phòng khách sạn, hành lý đều đã được Khương Mộc sắp xếp đâu vào đấy, đóng máy rồi, ngày mai có thể quay về thành phố B.
Lương Yên tắm rửa xong, nằm ở trên giường chơi điện thoại.
Cô không có thói quen đăng Weibo trong vòng bạn bè, cho nên cô tìm được những chuyện đã quên trong 3 năm vẫn thiếu này thiếu kia.
Lương Yên tìm một lúc lâu nhưng lại không tìm được gì hữa ích, thử click mở trang chủ Weibo của chính mình, nhìn số lượng fans đang ở mức một trăm vạn tròn ( tức là 1 triệu )
Số lượng quả thật khá nhiều, so với cô trước kia thì mạnh mẽ hơn rồi nhưng mà mỗi bài đăng đều không tốt như vậy, hiếm hoi lắm lượt like miễn cưỡng tới một trăm, còn bình thường thì bình luận cùng lượt like đều ít ỏi mấy chục cái.
Lương Yên có thể xác định được rằng mình không có nhiều người yêu thích. Cô chỉ đành thở dài, đột nhiên tin nhắn Wechat của Khương Mộc đến, nội dung là ngày mai có chuyến bay đến thành phố B, tiếp theo là một cái địa chỉ, ghi chú là “Nhà của em và Lục Lâm Thành”
Lương Yên nhìn đến dòng “Nhà của em và Lục Lâm Thành”, lông mày giật giật.
May mắn là Khương Mộc hiểu ý cô, gửi tới một đoạn tin nhắn: “Đừng lo lắng, Lục Lâm Thành không mấy khi trở về, cho nên nhà này trên căn bản chỉ có một mình em sống.”
Lương Yên lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, xem Weibo của Lục Lâm Thành có thể thấy mấy ngày nay anh luôn ở trong đoàn đóng phim, khẳng định về nhà sẽ không gặp phải anh.
Lương Yên đem điện thoại nhét dưới gối, mang theo một bụng tâm sự đi vào giấc ngủ. Ngày hôm sau cùng Khương Mộc đem theo hành lý bay về thành phố B.
Máy bay hạ cánh sau một giờ bay, Lương Yên trở lại “nhà” đã là hơn 8 giờ tối, cô mở khóa vân tay rồi đứng tại cửa mờ mịt đánh giá căn hộ hơn 200m vuông này.
Chung cư được trang hoàng hiện đại, màu chủ đạo là xám, vừa nhìn đã biết là lấy thẩm mỹ của nam chủ nhân để trang trí, so với căn hộ màu vàng nhạt ấm áp của cô quả là một trời một vực.
Chung cư rất sạch sẽ, hẳn là có dọn dẹp định kỳ, tủ lạnh có đồ ăn trái cây đầy đủ, hạn sử dụng đều còn mới.
Khương Mộc nói Lục Lâm Thành sẽ không trở về, hơn nữa Lục Lâm Thành đang ở trong đoàn đóng phim. Diễn viên đã vào đoàn phim thì không thể tùy tiện rời khỏi cho nên Lương Yên cũng thả lỏng không ít liền đi sắp xếp hành lý. Sau đó lấy ra hộp sữa chua uống trong tủ lạnh, lê đôi dép lê chiêm ngưỡng căn nhà.
Đồ vật ở đây không thiếu thứ gì, chỉ là sắp xếp quá chỉnh tề, tinh tế, quy củ, tựa như là bối cảnh của đoàn phim, hoàn toàn không có hơi người.
Chung cư rất ấm nê Lương Yên chỉ lấy một áo choàng ngủ tơ tằm mỏng từ phòng quần áo. Cô thở dài một hơi rồi đi tắm rửa, vừa xong liền mặc áo ngủ trèo lên giường, tắt đèn nhưng lăn qua lăn lại một hồi cô vẫn không thể ngủ được.
Lương Yên trợn tròn mắt nhìn những đồ vật trong phòng ngủ đang chìm trong bóng đêm. Cô liều mạng suy nghĩ về quá khứ, về ba năm mà cô đã quên nhưng cô nghĩ cái gì cũng không ra, chỉ thấy cái ót ẩn ẩn đau.
Ngủ đi, ngày mai rất nhanh sẽ đến. Lương Yên nhắm mắt lại, không ngừng nghĩ trong đầu cho đến lúc cô mơ mơ màng màng sắp thiếp đi thì đột nhiên bên cạnh nệm lún xuống.
Lương Yên giật mình mở to mắt, nhảy ra khỏi chăn, nhìn chằm chằm cái bóng đen kia không tự chủ được mà hét lên một tiếng.
Người nọ nghe được tiếng của Lương Yên, biết cô còn chưa ngủ liền nhìn một chút, bấm mở đèn nhỏ đầu giường.
Lục Lâm Thành ngồi trên giường, nhìn Lương Yên nhảy từ trong chăn ra. Ánh sáng mờ nhạt chiếu lên khuôn mặt Lương Yên, tóc cô như rong biển xoăn ở đầu vai, màu đen của sợi tóc nổi bật trên làn da trắng như tuyết, trên người là bộ áo ngủ tơ tằm như phác họa đường cong cơ thể lả lướt hấp dẫn.
Lục Lâm Thành cười cười.
Lương Yên đang nhìn mặt của Lục Lâm Thành, toàn bộ đầu óc đều phát ngốc, còn chưa kịp phản ứng lại đã thấy bản thân bị đè xuống.
Cảm nhận được một bàn tay qua lại trên đùi của mình, Lương Yên theo bản năng muốn duỗi chân đá, kết quả lại bị Lục Lâm Thành bắt được cổ chân.
Cả người Lương Yên khẽ run nhìn người đàn ông trước mặt, gương mặt tuấn tú đang gần sát mặt cô.
Lục Lâm Thành nắm cổ chân cô, hỏi: “Cô không muốn làm sao?”
Nhưng có lẽ anh không muốn chờ Lương Yên trả lời, lấy tay tháo đai áo ngủ của cô, sau đó lột áo ngủ xuống một cách dễ sàng, chậm rãi dán thân mình lên, đưa tay bóp một bên mềm mại của cô mà đùa giỡn.
Lương Yên phát ngốc cả đêm, vì mất trí nhớ nên cô hoàn toàn không có kinh nghiệm gì. Toàn bộ đều thất thủ, cả người mềm mại lâng lâng, giống như đang lênh đênh trong sóng biển, mười ngón chân co lại, bắp chân như củ sen ở trong không trung không có điểm tựa, tay nhỏ liều mạng nắm chặt khăn trải giường, đỏ mặt tía tai nghe âm thanh chính mình phát ra.
Muốn làm hay không, đều sẽ phải làm?
Note*:
Đường Mật: Hôm nay khúc cuối có chút xôi thịt, và sắp đến thời gian tỏa sáng của chị nhà rồi nhé, mọi người hãy đón chờ nhé.
#ĐườngMật