Toàn Giới Giải Trí Đang Đợi Chúng Ta Ly Hôn

Chương 70


Đọc truyện Toàn Giới Giải Trí Đang Đợi Chúng Ta Ly Hôn – Chương 70

Những tình tiết câu chuyện về sau của “Tiên Quân động lòng người” về cơ bản đều ngọt ngào đến sâu răng, nếu có ngược cũng chỉ ngược Tiên Quân mà thôi. Tiên Quân quyết định để Tiểu yêu nữ đang mang thai trở về động yêu phủ nhưng bảo hắn buông tay là chuyện không thể nào. Thế là Tiên Quân lại quay trở về với dáng vẻ thư sinh như trong khoảng thời gian đang lịch kiếp trước kia, ở bên cạnh tận tâm chăm sóc Tiểu tiên nữ, vừa thường xuyên thấy nàng đến gần Thái tử Ma giới trong lòng ghen ghét ăn dấm cũng không dám nói, vừa  hốt hoảng lo lắng cho Tiểu yêu nữ đang mang thai mà mỗi ngày còn tung tăng nhảy nhót khắp nơi. Cũng là hình tượng chàng thư sinh nhưng so với dáng vẻ lạnh lùng nhẫn tâm trước kia tưởng chừng như hai người khác biệt vậy.

Lương Yên phải đóng vai một người phụ nữ có thai cho nên trong phòng thay đồ xuất hiện thêm một hàng bụng giả với độ lớn trong các tháng khác nhau, mỗi ngày sau khi kết thúc công việc chuyện đầu tiên cô làm không phải là tẩy trang như thường lệ mà là tháo chiếc bụng giả nặng nề kia xuống khỏi người, thứ này mang lâu trên người sẽ khiến mình mệt mỏi đau thắt lưng.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Bành Bành thuần thục giúp Lương Yên tháo bụng giả xuống, vừa mới tháo xong đã thấy Lục Lâm Thành đi vào, hoảng hốt ngạc nhiên trong chốc lát rồi lập tức đội chiếc bụng to tròn lên đầu mình đi ra ngoài.

Điều thứ nhất trong quy tắc nghề nghiệp của một trợ lý chuyên nghiệp: “Cách người đàn ông của bà chủ càng xa càng tốt.”

Lục Lâm Thành vừa vào cửa đã thấy một người đầu đội chiếc bụng giả trọn trịa lướt qua người mình nhanh như một cơn gió: “…”

Lương Yên sửa sang lại quần áo, ngẩng mặt nhìn lên thì thấy Lục Lâm Thành đang đứng trước cửa phòng thay đồ của mình.

Hôm nay nam thứ đóng vai Thái tử Ma giới Cao Tử An đóng máy, trước đó người của ê kíp sản xuất cũng đã tổ chức một nghi thức đóng máy cho hắn, ngày mai Cao Tử An sẽ rời khỏi thành phố Cổ Đông nên tối nay  quyết định mở một bữa tiệc rượu nhỏ ở một nhà hàng lớn trong thành phố mời mấy người bạn và đạo diễn trong đoàn làm phim ăn bữa cơm.

Lương Yên và Lục Lâm Thành là hai nam nữ nhân vật chính dĩ nhiên cũng được nằm trong danh sách được mời, lúc này Lục Lâm Thành đến tìm Lương Yên cũng là vì muốn chờ cô cùng đi đến nhà hàng.

Lục Lâm Thành nhìn Lương Yên lắc lắc chìa khóa xe trong tay: “Chúng ta cùng đi đi.”

Lương Yên chỉ lạnh lùng “ừ” một tiếng.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Nhưng thực ra vẻ ngoài lạnh lùng ấy cũng chỉ để ngụy trang che giấu đi tâm trạng đang xoắn xuýt rối rắm trong lòng mình.

Người đàn ông này, nói cô muốn cũng không phải mà không muốn cũng không đúng.

Nếu như nói muốn, lại có cảm giác như chính cô đang vừa khéo thỏa mãn điều anh mong muốn, vậy thì quá hời cho anh rồi. Còn nếu như không muốn, chỉ cần nghĩ đến việc  Lục Lâm Thành sẽ thuộc về người khác, không hiểu tại sao trái tim cô lại trống rỗng mất mát lạ thường.

Lương Yên cảm thấy trạng thái tâm lý này của mình quá không bình thường, cố ý lên mạng tìm kiếm một lúc, quả nhiên những phân tích đã chỉ ra rằng đây chính là thái độ muốn câu giữ lốp xe dự phòng của loại phụ nữ cặn bã khiến người ta kinh thường.

Lương Yên ngồi trên ghế lái phụ, nghiêng người nhìn gò má của Lục Lâm Thành, lại nghĩ đến bốn chữ “lốp xe dự phòng*” kia, cảm thấy hơi đau đầu.

(*Nguyên văn của từ này chỉ có hai chữ 备胎 và trong nguyên văn cũng viết “nghĩ đến hai chữ”, ở trên translator đã chuyển thành bốn chữ để phù hợp với tiếng Việt.)

Dường như Lục Lâm Thành đã nhận ra được Lương Yên đang nhìn mình, mỉm cười một tiếng.

Lương Yên vội vàng quay đầu sang chỗ khác.

Tất cả mọi người trong đoàn làm phim đã không còn cảm thấy ngạc nhiên với cảnh tượng hai người cùng nhau xuất hiện trong phòng riêng của nhà hàng như thế này nữa rồi, tự nhiên gọi bọn họ ngồi xuống.

Lục Lâm Thành ngồi xuống bên cạnh Lương Yên, đổi ly rượu trước mặt cô thành nước chanh.

Đầu tiên là Cao Tử An cảm ơn tất cả mọi người đã quan tâm và tận tình hướng dẫn hắn trong khoảng thời gian còn ở đoàn, sau đó lại phát biểu chuyển lời hy vọng sau này còn có thể có cơ hội hợp tác nhiều hơn nữa.

Suốt cả bữa ăn liên tục nâng ly cụng chén không ngừng nhưng từ đầu đến cuối Lương Yên chỉ  uống nước trái cây, Lục Lâm Thành cũng không uống nhiều, chỉ có đạo diễn và phó đạo diễn lại uống say tí bỉ, bắt đầu xắn tay áo liên tục hét lớn thủ khoa năm năm sáu sáu gì đó, cuối cùng bị người đỡ ra khỏi xe chở về khách sạn nghỉ ngơi.


Nhà hàng này cách khách  sạn của đoàn làm phim không xa, Lương Yên bị mùi rượu nồng nặc của mấy con người nát rượu trong phòng riêng xông đến choáng váng đầu óc, muốn hóng gió hít thở không khí trong lành một chút nên quyết định đi bộ trở về khách sạn, Lục Lâm Thành cũng đành phải để trợ lý lái xe trở về, còn mình thì đi bộ cùng với Lương Yên.

Mười giờ tối, ngoài đường chỉ thưa thớt mấy người đi qua đi lại, dưới ánh đèn đường mờ tối, chẳng có ai sẽ chú ý đến một người đi đường đi ngang qua họ có dáng dấp như thế nào cả. Lục Lâm Thành đột nhiên cảm thấy đi bộ trở về khách sạn cũng là một lựa chọn không tồi, dường như đã lâu lắm rồi anh không thoải mái chậm rãi đi bộ trên đường giống như bây giờ, không cần lo lắng bị người khác nhận ra.

Lương Yên vừa đi vừa suy nghĩ.

Suy nghĩ về khoảng thời gian từ khi cô bị mất trí nhớ cho đến tận bây giờ, sau đó lại mải mê suy nghĩ xem  trong ba năm cô đánh mất ký ức kia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vô thức đi đến đường lớn lúc nào không hay biết, ngay cả đen xanh đèn đỏ cũng không nhìn mà chỉ cắm đầu đi về phía trước.

“Cẩn thận!” Lục Lâm Thành hoảng hốt giữ chặt cánh tay Lương Yên kéo cô quay về.

Một tiếng ầm vang của động cơ xe SUV gào thét chói tai sượt qua bên người Lương Yên.

Lương Yên đột nhiên giật mình, ngẩng đầu nhìn đèn đỏ dành cho người đi bộ ở bên kia đường.

Lục Lâm Thành cũng chưa hết hoảng hồn, bàn tay chuyển xuống cổ tay Lương Yên nắm chặt không muốn buông.

Lương Yên duỗi cánh tay còn lại vuốt ve lồng ngực đang đạp loạn xạ vì sợ hãi, một lúc lâu sau mới hồi phục tinh thần.

“Cảm ơn.” Lần này Lương Yên thực sự vô cùng cảm ơn Lục Lâm Thành.

Nhìn sắc mặt Lục Lâm Thành dường như đang rất tức giận, hai hàng lông mày nhíu chặt: “Em đi đường cẩn thận một chút được không? Nếu như không có anh giữ lại thì em sẽ thế nào đây hả?’’

Chẳng trách anh lại tức giận như thế, nếu chậm thêm một giây nữa thôi thì có thể Lương Yên sẽ bị đụng xe ngay lập tức.

Lương Yên tự biết mình đuối lý, cúi đầu: “Tôi đang suy nghĩ một số chuyện.”

Lục Lâm Thành: ” Đang suy nghĩ nên có thể không cần nhìn đường sao? Có chuyện gì mà trong lúc đi bộ cũng cần phải suy nghĩ, em có còn muốn mạng của mình nữa không vậy?’’

Lương Yên phồng má im lặng, không trả lời anh.

Vì thế Lục Lâm Thành đang chuẩn bị lựa lời phổ cập cho cô một số kiến thức cơ bản về nguyên tắc an toàn giao thông nhưng còn chưa kịp mở miệng thì lại thấy Lương Yên đột nhiên ngẩng đầu lên: “Lục Lâm Thành, trước kia tôi thực sự rất thích anh sao?’’

Một đống kiến thức về an toàn giao thông của Lục Lâm Thành lập tức bị nghẹn lại trong cổ họng.

“Chuyện này…”

Lương Yên nhìn thấy dáng vẻ do dự không muốn nói kia của anh, bĩu môi: “Có gì hay ho mà phải giấu diếm chứ, anh đang ức hiếp tôi đang bị mất trí nhớ à?’’

Đèn xanh đã bật, Lục Lâm Thành nắm chặt lấy cổ tay Lương Yên, vừa dắt cô đi về phía trước vừa hỏi: “Em rất muốn biết sao?’’

Lương Yên dứt khoát gật đầu: “Ừ.”

“Vậy được rồi.” Lục Lâm Thành thở dài, nghĩ đến những chuyện xảy ra trước kia lại bật cười một tiếng, “Em còn nhớ mình đã từng nhảy bài “Cheer up!” trong một chương trình tạp kỹ không?’’

Lương Yên: “Nhớ, thì sao?’’ Lúc đó cô vẫn luôn cảm thấy kỳ lạ, tại sao âm nhạc vừa mới bắt đầu thì cô đã  thể nhảy theo đúng từng động tác?


Lục Lâm Thành mặt không cảm xúc: “Năm đó sau khi học được điệu nhảy này em còn cố ý đến trước mặt anh biểu diễn, vừa nhảy vừa thổ lộ lòng mình “Lục Lâm Thành, em có thể.”

Biểu cảm trên mặt Lương Yên lập tức trở nên cứng ngắc: “…”

Mẹ kiếp! Xấu hổ quá đi mất!

Lục Lâm Thành: “Em đã từng ôm cổ cưỡng hôn anh ở trong hành lang khách sạn, sau khi hôn xong còn hùng hồn tuyên bố rằng “Người phụ nữ của Lục Lâm Thành tuyệt đối sẽ không bao giờ đóng cảnh hôn với người khác.”

Biểu cảm đã cương cứng trên mặt Lương Yên lập tức hóa đá: “…”

Trời ạ! Mất hết mặt mũi rồi!

Lục Lâm Thành: “À đúng rồi, còn “chuyện năm phút trở lên kia nữa”. Anh nghiến răng: “Em còn nhớ tất cả những đồ dùng tính phúc ở trên tủ đầu giường trong phòng của chúng ta không? ”

Biểu cảm đã hóa đá của Lương Yên đột nhiên nứt ra vô số kẻ hở nho nhỏ, trước đây cô đã từng thấy trên tủ đầu giường trong phòng ngủ của cô và Lục Lâm Thành thực sự có rất nhiều… Đồ bảo hộ.

Mà trong buổi tối đầu tiên sau khi mất trí nhớ, anh còn dùng hết mấy cái.  

Lương Yên “Ừ” một tiếng, trong lòng âm ỉ trào dâng một dự cảm chẳng lành.

Lục Lâm Thành: “Tất cả những đồ dùng bảo vệ kia đều là do em mua.”

Nghe đến đó, vẻ mặt hóa đá của Lương Yên buông lỏng từng chút, từng chút, cho đến khi “đùng” một tiếng, lộp độp lộp độp vỡ nát thành những mảnh vụn.

Dường như Lục Lâm Thành còn rất nhiều điều muốn nói, Lương Yên lập tức giống như một con mèo xù lông: “A a a a a! Anh anh anh anh đừng nói nữa!’’

Bây giờ Lương Yên chỉ hận không thể bóp chết bản thân mình.

Tại sao cô lại đi hỏi những vấn đề này cơ chứ?

Còn muốn chính miệng Lục Lâm Thành nói ra nữa, thực sự muốn chết mà.

Vẻ mặt Lục Lâm Thành như muốn nói “Em có muốn nghe nữa không, anh còn rất nhiều chuyện thú vị nữa đấy!’’.

Dĩ nhiên Lương Yên không muốn nghe tiếp rồi, cô đột nhiên cảm thấy việc bị mất trí nhớ này nói không chừng còn là một chuyện rất tốt, bây giờ cô không muốn phục hồi ký ức chút nào cả.

Những ký ức xấu hổ trong lúc theo đuổi Lục Lâm Thành này, ai muốn nhớ lại chứ?

Lục Lâm Thành khẽ thở dài, nắm lấy cánh tay lạnh buốt của Lương Yên.

Anh hỏi lại một lần nữa: “Được, anh không nói nữa, vậy bây giờ em còn cần anh nữa không?’’

Lương Yên rơi vào trầm tư: “…”


Dòng chữ “lốp xe dự phòng” và “nữ cặn bã” cứ quanh quẩn trong đầu cô.

Lục Lâm Thành cũng không ép buộc, kiên nhẫn chờ cô trả lời.

Lương Yên ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mặt anh.

Cô đột nhiên cảm thấy năm đó việc bản thân mình điên cuồng theo đuổi Lục Lâm Thành cũng chẳng phải là chuyện khó hiểu gì, đời người mấy ai không một lần chìm đắm trong nhan khống, nhất là những lúc anh ấy nhìn bạn như thế này.

Lương Yên suy nghĩ rất lâu, hít sâu một hơi: “Bây giờ em chỉ là một diễn viên lưu lượng.”

Lục Lâm Thành: “Ừ.”

Lương Yên dựa vào tính cách của mình được rất nhiều người yêu mến, sau khi “Nhân Tâm” được quảng bá rộng rãi càng nhận được rất nhiều lời khen ngợi từ những người trong ngành và trước mặt công chúng, quả thực bây giờ có thể xem là một nghệ sĩ lưu lượng đỉnh cao.

Lương Yên: “Nếu như bây giờ em yêu đương với một người nào đó, fan hâm mộ sẽ rất buồn.”

Lục Lâm Thành không lên tiếng.

Fan hâm mộ của Lương Yên rất nhiều, fan boy nhiều, tính chiếm hữu lại cao, nếu như bây giờ truyền ra ngoài tin đồn yêu đương, fan nhất định sẽ xù lông bùng nổ.

Lương Yên thử thăm dò hỏi: “Anh có đồng ý làm một người bạn trai không có danh phận không?’’ Cô hơi ngập ngừng, “Em cần anh, nhưng là lén lút cần, anh không thể để lộ ra ánh sáng thân phận của mình.”

Lục Lâm Thành đen mặt.

Dường như Lương Yên cũng cảm thấy yêu cầu này của mình đối với Lục Lâm Thành mà nói thực sự hơi quá đáng, thế là lại bổ sung thêm một câu: “Em nhất định sẽ đối xử tốt với anh.”

Lục Lâm Thành nhìn vẻ mặt chân thành của Lương Yên.

Lúc này anh mới chân chính cảm nhận được cái gì gọi là phòng thủy luân chuyển.

** ** ** ** ** ** ** ** ** **

Lúc Lương Yên trở về phòng khách sạn,  trên TV đang phát sóng bộ phim “Nhân Tâm.”

Lương Yên xem phim, hôm nay vừa chiếu đến cảnh bác sĩ thực tập bị phú nhị đại đang ghen tuông cưỡng hôn kia.

Trong lòng Lương Yên đột nhiên lộp bộp một tiếng.

Cảnh hôn này là do Lục Lâm Thành dọa Chung Trạch sợ hãi bỏ chạy rồi thay hắn diễn.

Lương Yên bưng cốc nước đứng trước TV, nhìn thấy Chung Trạch hầm hừ đi ở phía trước, còn mình thì bị hắn nắm chặt cổ tay đi phía sau, sau đó hai người cãi vả đôi câu, phú nhị đại lập tức đè nàng ở trên tường cưỡng hôn.

Sau khi quay đến cánh tay Lương Yên bị ép vào tường, màn hình TV đã trực tiếp chuyển đến cảnh hôn của hai người.

Người đàn ông đưa lưng về phía ống kính, chỉ có thể nhìn thấy góc nghiêng khuôn mặt cương nghị lạnh lùng của anh, còn Lương Yên thì hoàn toàn ngược lại, vẻ mặt hoảng sợ bất lực thể hiện vô cùng phù hợp, đúng chỗ.

Điểm giống nhau nhất giữa Chung Trạch và Lục Lâm Thành chính là góc nghiêng khuôn mặt này.

Lương Yên xem đến phân cảnh này trong lòng cũng bắt đầu hốt hoảng.

Cho dù giống nhau như thế nào đi chăng nữa cũng không phải là Chung Trạch, ngộ nhỡ bị khán giả phát hiện ra thì phải làm sao?


Trong đầu lại nghĩ đến những lời mà Lục Lâm Thành  nói với cô tối nay, cô đã từng nói: “Người phụ nữ của Lục Lâm Thành tuyệt đối sẽ không bao giờ đóng cảnh hôn với người khác.”

Năm đó lão nương hèn mọn như thế thật sao? Dựa vào cái gì mà không thể đóng cảnh hôn chứ?

Lương Yên cảm thấy hơi tức giận, cô lại có thể vì một người đàn ông mà ngay cả đạo đức nghề nghiệp của mình cũng không cần?

Tình tiết cưỡng hôn đã kết thúc, Lương Yên ép buộc chính mình phải bình tĩnh lại, kiên nhẫn chờ đợi khoảng nửa tiếng sau mới mở điện thoại xem phản ứng của khán giả.

Đã qua lâu như vậy, chắc hẳn nếu như người hâm mộ có thể nhìn ra có gì đó không đúng chắc hẳn cũng đã nhìn ra được rồi nhỉ.

Đoàn làm phim “Nhân Tâm” đã mua cho cảnh hôn duy nhất này của hai diễn viên trẻ một cái hot search, nằm chễm chệ ngay ở vị trí thứ nhất.

Lương Yên lo lắng bất an click vào xem, mở một bài viết có liên quan ra.

Sau đó cô thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Hình như tất cả mọi người đều không phát hiện?

Cũng đúng thôi, một là vì góc độ khuôn mặt kia của Lục Lâm Thành và Chung Trạch thực sự rất giống nhau, hai là cho dù khán giả có cảm thấy kỳ lạ đi chăng nữa nhưng trí tưởng tượng chắc hẳn cũng sẽ không lớn đến mức cho rằng người kia là Lục Lâm Thành đâu.

Có người dựa vào cảnh hôn này khen ngợi kỹ năng diễn xuất của Lương Yên thực sự rất tốt.

Lương Yên hơi xấu hổ.

Phản ứng trên TV kia của cô quả thực không phải đang diễn.

Với cảnh hôn này, các fan của bộ phim đều vui vẻ ăn đường cảm thấy vô cùng ngọt ngào còn fan của Lương Yên lại kêu gào thảm thiết.

[Hu hu hu, Lương Yên lại bị hôn.]

[Thả Lương Yên nhà tôi ra, trái tim tôi đau quá!]

[Qúa hời cho Chung Trạch rồi, đây chính là nụ hôn màn ảnh đầu tiên của Lương Yên nhà chúng tôi đấy hu hu hu.]

Ngoại trừ lần đó bị Lục Lâm Thành cưỡng hôn ở sau hậu trường đêm hội từ thiện bị phát sóng trực tiếp lên mạng ra thì cái này đúng là nụ hôn đầu tiên trong màn ảnh của Lương Yên.

Lương Yên lắc đầu cười cười.

Sau đó, nàng đột nhiên nhìn thấy rất nhiều người rõ ràng không phải là fan của cô cũng đồng loạt kêu rên dưới khu bình luận.

Những người này đều là fan của Lục Lâm Thành sao?

Bọn họ đang kêu rên cái gì vậy?

Trong fandom của Lục Lâm Thành bây giờ phần lớn đều là những người đã đi theo anh nhiều năm, từ trước đến nay vẫn luôn tôn trọng mọi quyết định của anh. Mấy người biết rõ sớm muốn gì Lục Lâm Thành cũng sẽ phải kết hôn sinh con, thực ra thì Lương Yên cũng không tệ, nếu như Lục Lâm Thành đã tuyên bố mình đang theo đuổi Lương Yên dĩ nhiên thân là người hâm mộ của anh cũng ngày ngày chú ý đến động tĩnh của hai người, cầu nguyện cho anh nhà mình sớm ngày theo đuổi vợ thành công.

Các cô yêu thích Lục Lâm Thành một cách lý trí, đương nhiên cũng sẽ không làm khó Lương Yên, thậm chí còn quay ngược trở lại thích cô ấy, đi theo fan Lương Yên gọi  một tiếng “Yên Yên” hay “Lương Anh Tuấn.”

Có vẻ như bây giờ Lục Lâm Thành nhà mình vẫn còn chưa theo đuổi vợ thành công thế mà cảnh hôn của đối tượng được theo đuổi đã lên hot search với một người đàn ông khác.

Tiếng khóc của fan Lục Lâm Thành còn to hơn cả fan Lương Yên: 

[Hu hu hu, Lương Yên bị heo gặm.]


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.