Bạn đang đọc Toàn giới giải trí đang chờ chúng ta ly hôn – Chương 92:
Khoảng cách từ bài đăng Weibo mới nhất của Lục Lâm Thành đã là ba tháng trước.
Các fan hâm mộ vẫn còn đang thất vọng vì khó khăn lắm hai người mới công khai quan hệ, đêm nay là lần đầu tiên xuất hiện cùng nhau tham gia vào một lễ trao giải nhưng tương tác trao đổi lại không nhiều, chẳng có bất cứ viên đường ngọt ngào nào ngoại trừ hình ảnh đi thảm đỏ cực kỳ giống với hôn lễ kia ra, nhưng tất cả mọi người đều không thể ngờ được rằng mãi cho đến tận bây giờ, sau khi lễ trao giải đã kết thúc thì Lục Lâm Thành lại đột nhiên đăng một bài viết Weibo.
Tại hội trường lễ trao giải không phát đường, đêm hôm khuya khoắt về nhà lại phát cho mọi người một viên đường cực lớn.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Các fan hâm mộ thấy dáng vẻ ngẩn người nhìn chằm chằm vào chiếc cúp Nữ diễn viên xuất sắc nhất cười ngây ngô của Lương Yên rồi lại nhìn xuống những chiếp cúp ảnh đế của Lục Lâm Thành bị cô tùy tiện để trên mặt đất ngã nghiêng xiêu vẹo, dường như đã có thể tưởng tượng ra được lúc Lục Lâm Thành chụp cho Lương Yên bức ảnh này ánh mắt anh dịu dàng ôn nhu đến nhường nào.
Mẹ ơi, cái này là tình yêu thần tiên cái gì vậy!
[Hu hu hu hu ngọt ngào đến sâu răng rồi, Yên Yên thật đáng yêu, Lục Lâm Thành cũng rất cưng chiều.]
[Không phải sau này vị trí center của tủ trưng bày trong nhà sẽ là chiếc cúp Nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất của Lương Anh Tuấn đấy chứ ha ha ha ha.]
[Hãy tưởng tượng đến cảnh tượng một loạt cúp ảnh đế giá trị trong và ngoài nước kia sẽ phải đứng xung quanh làm nền cho một chiếp cúp Nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất của một bộ phim truyền hình, ôi mẹ ơi, đáng yêu quá đi!]
[Lục Lâm Thành bày tỏ chỉ cần em quay về bên anh, tất cả những chiếc cúp ảnh đế của anh mặc em tùy tiện cầm đi chơi, mặc em tùy tiện sắp xếp như thế nào cũng được ha ha ha.]
[Xin hãy giữ tiết tấu phát đường như thế này, đừng ngừng lại! Khiến chúng em ngọt ngào đến mức bị bệnh tiểu đường cũng không sao cả!]
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
[Một phiếu giục cưới hàng ngày, tích.]
[Phiếu giục cưới.]
. . .
Lương Yên đặt cúp của mình vào vị trí trung tâm bắt mắt nhất rồi lại sắp xếp đống cúp ngổn ngang của Lục Lâm Thành đang nằm dưới đất vào trong tủ, sau đó mới vô tình nhìn thấy bài viết Weibo mà anh vừa đăng cách đây không lâu.
“Anh chụp lén em!” Lương Yên nhào qua, “Anh lại dám chụp lén em!’’
Lương Yên cảm thấy rất rất tức giận.
Không phải cô đang tức giận việc Lục Lâm Thành chụp lén mà chủ yếu là vì trong bức ảnh này của anh nhìn cô thực sự rất ngu ngốc, chỉ ngốc thôi thì không nói làm gì nhưng lại còn đăng lên Weibo để cho quần chúng cả nước xúm lại cùng nhau thưởng thức dáng vẻ mỉm cười ngây ngô vuốt ve chiếc cúp này của cô nữa chứ.
Có cô gái nào có thể chịu được chuyện bức ảnh xấu xí của mình bị bạn trai đăng công khai lên mạng???
Lương Yên bổ nhào đến cướp điện thoại di động của Lục Lâm Thành: “Xóa nhanh!”
Lục Lâm Thành vòng tay đưa điện thoại giấu sau lưng, nói: “Anh cảm thấy bức ảnh này rất dễ thương mà!’’
“Dễ thương cái đầu anh ấy, nhìn ngu chết đi được.” Lương Yên cướp lấy điện thoại Lục Lâm Thành từ trong tay anh, mở Weibo ra, lại nhìn thấy bức ảnh cười ngây ngô của mình đã nhanh chóng an vị ngồi trên hot search, lan truyền rộng rãi trên mạng, bây giờ có xóa Weibo cũng vô ích mà thôi.
Lương Yên phồng má, hầm hừ trợn mắt trừng Lục Lâm Thành một cái.
Khoảng thời gian gần đây cô vẫn luôn ở phim trường Cổ Đông quay bộ phim điện ảnh “Trường An yêu sát”, mặc dù Lục Lâm Thành thường xuyên bay đến thăm ban nhưng thời gian hai người ở bên cạnh nhau vẫn không nhiều, khó khăn lắm tối nay cô mới có thể xin đoàn làm phim nghỉ một buổi quay về thành phố B tham gia lễ trao giải, sáng sớm ngày mai lại phải bay về tiếp tục công việc rồi.
Đã không còn sớm nữa, hai người bắt đầu chuẩn bị đi ngủ.
Trước khi đi tắm Lương Yên vẫn không quên quay đầu lại dặn dò Lục Lâm Thành đêm nay không được có bất cứ mưu đồ làm loạn nào với cô cả.
Ngày mai cô còn phải dậy sớm để bắt kịp chuyến bay, vừa đặt chân đến thành phố Cổ Đông ngay lập tức sẽ phải bắt tay vào quay phim cả ngày, đêm nay đừng giày vò cô nữa, nghỉ ngơi cho khỏe mới là điều quan trọng nhất.
Lục Lâm Thành nhìn dáng vẻ lúng túng mất tự nhiên cảnh cáo của Lương Yên chỉ muốn bật cười, sau đó lại nghĩ đến thời gian trước cô chạy đến tỉnh G thăm ban mấy ngày, buổi tối anh và cô vẫn luôn ngủ muộn nhưng sáng hôm sau nên dậy mấy giờ để bắt đầu công việc anh vẫn dậy rất đúng giờ, không hề cảm thấy mệt mỏi chút nào.
Lương Yên, một người có sức lực lớn nhưng thể lực lại vô cùng kém cỏi yếu ớt.
Lục Lâm Thành mỉm cười lắc đầu, chỉ đành phải trả lời được, tối nay không chạm vào em, còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.
Chỉ cần nghe thấy Lục Lâm Thành đồng ý đêm nay sẽ để mình ngủ ngon giấc là Lương Yên đã yên tâm rồi, không thèm quan tâm nhiều đến những chuyện khác làm gì, thừa dịp Lục Lâm Thành đi tắm, cô ngồi trên giường bắt đầu nghịch điện thoại.
Lại nghĩ đến bức ảnh chụp mỉm cười ngây ngô vuốt ve chiếc cúp kia của mình, Lương Yên với tay cầm lấy điện thoại Lục Lâm Thành đang đặt trên tủ đầu giường, mở Weibo của anh ra, nhiều lần chọn xóa bài viết nhưng cuối cùng đều không thể xuống tay được.
Lương Yên đọc được những bình luận tỏ ra vui mừng phấn khích nhảy cẩng lên hoan hô của fan bên dưới khu bình luận, dẫu môi.
Thôi quên đi, cô vẫn quyết định không xóa nó, cô không có thói quen xem điện thoại của người khác, cho dù vân tay mình có thể mở điện thoại của Lục Lâm Thành cô cũng chưa từng xem bên trong đó có gì, bởi vì quá lười. Nhưng hôm nay, khi đọc được những bình luận chúc mừng của fan bên dưới bài viết Weibo Lục Lâm Thành ba tháng trước, trong lòng Lương Yên đột nhiên nảy sinh một cảm giác hiếu kỳ.
Bình thường Lục Lâm Thành không hay online bằng tài khoản chính, vậy có lẽ sẽ có tài khoản phụ gì đó nhỉ?
Lương Yên ấn mở danh sách tài khoản Weibo đã đăng nhập của Lục Lâm Thành, quả nhiên phát hiện ngoại trừ “Lục Lâm Thành v” còn có một tài khoản phụ có tên là…
“Vì Yên loảng xoảng đụng tường lớn”???
???
Cái quỷ gì thế này?
Lúc Lương Yên nhìn thấy tên tài khoản trong đầu lập tức hiện lên vô vàn dấu chấm hỏi, sau khi xác nhận lại chắc chắn không còn tài khoản phụ nào nữa mới click đi vào.
Khác với tài khoản chính trầm lắng ảm đạm của Lục Lâm Thành, mặc dù tài khoản phụ này không sinh động hơn là mấy nhưng trung bình một tuần cũng đăng một hai bài viết, tất cả đều chia sẻ những chuyện liên quan đến Lương Yên.
Lương Yên lướt lướt tài khoản Weibo này một vòng, thực sự tất cả… Tất cả đều liên quan đến cô, ngay cả ảnh đại diện cũng là bức ảnh đẹp nhất trong đợt truyên truyền phim mới lần này, nghiễm nhiên là một tài khoản theo đuổi thần tượng điển hình.
Lương Yên mở danh sách thông tin ra thì phát hiện cái tên “Vì Yên loảng xoảng đụng tường lớn” đang nằm trong đội ngũ thành viên của “Nanh sói tụ hội II”
Sau khi xem xong vẻ mặt Lương Yên càng thêm mông lung mờ mịt.
Lục Lâm Thành… Đang dùng tài khoản phụ của mình theo đuổi thần tượng, hơn nữa người đó lại là cô?
Anh còn trà trộn vào “Nanh sói tụ hội” của cô nữa?
Lương Yên đột nhiên xuất hiện một loại ảo giác tựa như cô đang ngủ với chính fan hâm mộ của mình vậy.
Lục Lâm Thành tắm xong đi ra thì thấy Lương Yên đang ngồi trên giường nhìn chằm chằm vào anh, vẻ mặt một lời khó nói hết.
“Sao thế?’’ Lục Lâm Thành hỏi.
Lương Yên giơ điện thoại của Lục Lâm Thành ra: “Tài khoản có tên là “Vì Yên loảng xoảng đụng vào tường này là tài khoản phụ của anh sao?’’
Lục Lâm Thành: “… ……”
Lần trước anh muốn tham gia vào “Nanh sói tụ hội” thì lại bị admin fandom đó lấy lý do “Ngay cả tiếng hát của Yên Yên cũng không dám nghe thì còn nói gì đến việc thích Lương Yên chứ?’’ từ chối, anh vắt óc suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng khó khăn lắm mới được thêm vào, nhìn Lương Yên thỉnh thoảng sẽ online nói chuyện phiếm với fan trong group chat.
Bình thường admin đều sẽ sắp xếp nhiệm vụ cho các thành viên trong nhóm như bỏ phiếu, đăng nhập, đánh dấu gì gì đó… Lục Lâm Thành không muốn bị đá văng ra khỏi “Nanh sói tụ hội” nên cũng bắt đầu làm những nhiệm vụ mà admin đã sắp xếp cho mình, ngay cả tên tài khoản và ảnh đại diện bây giờ cũng được thay đổi dựa theo yêu cầu thống nhất- Ảnh đại diện sẽ là bức ảnh xinh đẹp nhất của Lương Yên, tên tài khoản phải nói lên được rằng bạn là một fan hâm mộ chân chính của Lương Yên.
Sau đó anh cũng đã tạo thành thói quen với những việc như thế này, số lượng nhiệm vụ của fan Lương Yên cực kỳ ít, ngoại trừ thỉnh thoảng bỏ phiếu các kiểu ra thì mỗi tuần chia sẻ một hai bài viết liên quan đến Lương Yên là được.
Lương Yên không thể ngờ được còn có những hoạt động như thế này.
Tại sao đột nhiên lại có một cảm giác mập mờ giữa một MC gợi cảm cùng với cường hào não tàn thế này???
Lục Lâm Thành nói xong, nhíu mày: “Vậy còn tài khoản phụ của em đâu? Có theo dõi anh không? Đưa cho anh xem một chút.”
“Không cho anh xem đâu.” Lương Yên lập tức giấu điện thoại ra sau lưng, lý do cô không muốn cho Lục Lâm Thành nhìn thấy tài khoản phụ của mình không phải là vì nội dung ở trong đó, tài khoản phụ của cô chỉ chia sẻ những video câu chuyện hài hước vui chơi giải trí, còn lại chẳng có gì đặc biệt cả, chủ yếu là vì cái tên mà thôi.
Mức độ xấu hổ của “Ma Tiên bảo đại ca” cũng chẳng kém “Vì Yên loảng xoảng đụng tường lớn” là bao, điểm mấu chốt là số lần đổi tên trong năm nay cô đã dùng hết sạch rồi, bây giờ không thể nào đổi lại được nữa.
Lục Lâm Thành duỗi tay muốn cướp lấy điện thoại di động của Lương Yên, Lương Yên lập tức cầm điện thoại lăn sang phần giường bên kia trốn thoát, hai người lăn qua lăn lại trêu đùa ầm ĩ với nhau một lúc, Lương Yên vào vào trong ngực Lục Lâm Thành, vừa thở hổn hển vừa ngẩng đầu lên nhìn anh.
Lục Lâm Thành cũng không muốn đi tìm điện thoại của Lương Yên nữa mà rũ mắt nhìn xuống người phụ nữ trong ngực mình, cúi đầu đặt một nụ hôn lên môi cô.
Lương Yên ngẩng đầu đáp lại, nụ hôn lần này kéo dài thật lâu, Lương Yên bị hôn đến hoa mắt chóng mặt, chỉ cảm thấy ngón tay áp út bên trái của mình đột nhiên có cảm giác lành lạnh.
Một lúc lâu sau hai người mới quyến luyến tách ra.
Lúc này Lương Yên mới cúi đầu nhìn xuống ngón tay áp út.
Sau đó ngạc nhiên mở to mắt.
Chiếc nhẫn kim cương!
Hơn nữa còn là một viên kim cương rất lớn!!
Anh đeo lên ngón tay cô từ lúc nào vậy???
Lục Lâm Thành nhìn Lương Yên đang cúi đầu nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn kim cương, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve vành tai cô, nhỏ giọng nói: “Lương Yên, chúng ta kết hôn đi được không?’’
Lương Yên vẫn một mực nhìn vào viên kim cương lớn sáng bóng lấp lánh trên ngón tay áp út mình: “Mấy carat?’’
Lục Lâm Thành hơi sửng sốt, tựa như không thể ngờ được rằng Lương Yên sẽ hỏi vấn đề này đầu tiên chứ không phải là đồng ý lời cầu hôn của anh nhưng vẫn trả lời: “Mười ba.”
Chiếc nhẫn kim cương này anh đã mua từ hai năm trước.
Lúc đó anh bay ra nước ngoài tham gia liên hoan phim, nghĩ đến việc hai người vội vàng lĩnh giấy chứng nhận kết hôn, ngay cả chiếc nhẫn cầu hôn hay ảnh cưới cũng không có, cho nên trước tiên đã mua chiếc nhẫn này ở nước ngoài, hơn nữa còn là một cặp, với ý định về nước sẽ tặng nó cho cô, kết quả sau khi anh trở về thì tất cả mọi chuyện đã thay đổi.
Chiếc nhẫn kim cương này vẫn luôn được cất giữ cẩn thận cho đến tận hôm nay mới đeo lên ngón tay chủ nhân của nó.
Lục Lâm Thành thấy Lương Yên không có phản ứng gì, lại nói một lần nữa: “Lương Yên, chúng ta kết hôn đi được không?’’
Lương Yên vuốt ve chiếc nhẫn kim cương cứng rắn tinh xảo trên ngón tay mình, ngẩng đầu lên nhìn anh.
Giá trị của kim cương không chỉ dựa vào chỉ số carat mà độ trong suốt và tinh khiết cũng rất quan trọng, cho dù sự hiểu biết của cô với châu báu đá quý có hạn nhưng cũng biết được viên kim cương đang đeo trên ngón tay mình có giá trị không hề nhỏ.
Đối mặt với ánh mắt chân thành tha thiết của Lục Lâm Thành, Lương Yên cắn cắn môi, giống như đã đưa ra một quyết định nào đó, mặc dù trong lòng có chút không nỡ nhưng vẫn rút chiếc nhẫn kim cương lấp lánh kia ra khỏi ngón tay mình, đặt vào lòng bàn tay Lục Lâm Thành: “Cho anh.”
Lục Lâm Thành nhìn chiếc nhẫn Lương Yên vừa trả lại trong tay mình, lại nhìn cô lần nữa, vẻ mặt hơi ngạc nhiên.
Lương Yên phồng má, nói: “Em…Em còn chưa muốn kết hôn.”
Mặc dù bây giờ hai người đang sống chung với nhau, thực ra cũng chẳng khác như vợ chồng đã kết hôn rồi là mấy, nhưng chuyện để cho hai người chuyển từ hình thức sống chung phi pháp sang hợp pháp này, cô vẫn luôn có chút kháng cự.
Không phải cô không thích viên kim cương tỏa sáng lấp lánh kia, cũng không phải không yêu Lục Lâm Thành, mà là cảm thấy nên chờ thêm một thời gian nữa thì hơn.
Có lẽ bởi vì đã từng trải qua một cuộc hôn nhân, cho dù bây giờ vẫn là cùng một người, nhưng đối với chuyện tái hôn thêm lần nữa này, Lương Yên cũng tỏ ra vô cùng thận trọng.
Thái độ lạnh lùng tựa như băng giá hai năm trước vẫn còn hằn sâu trong ký ức của cô.
Cô kéo kéo vạt áo ngủ Lục Lâm Thành: “Anh chờ thêm một thời gian nữa được không?’’
Lục Lâm Thành: “Vậy phải chờ bao lâu nữa?’’
Lương Yên lắc đầu: “Em cũng không biết.” Cô nhìn vẻ mặt hơi thất vọng Lục Lâm Thành, lập tức bổ sung: “À thì anh cũng không cần phải nhụt chí nản lòng đâu, không nên dễ dàng từ bỏ như thế, thử cầu hôn em thêm mấy lần nữa, nói không chừng một lần nào đó em sẽ đồng ý kết hôn với anh.”
“Còn nữa, cầu hôn phải có sáng tạo một chút chứ, quỳ một chân hay hoa hồng gì gì đó chẳng hạn, tối nay anh quá đơn giản rồi đấy!’’
Lục Lâm Thành nghe thấy cô nói như vậy lập tức mỉm cười, nhét chiếc nhẫn vào túi áo ngủ, duỗi tay ôm người vào trong ngực, nói: “Được.”
Lương Yên rất vui vẻ, Lục Lâm Thành không hề tức giận vì cô đã từ chối lời cầu hôn của anh, tựa như một con gấu túi nằm sấp trên người Lục Lâm Thành, hơn nữa tối nay bọn họ đã giao kèo chỉ yên ổn đi ngủ cho nên Lương Yên có thể yên tâm to gan lớn mật sờ soạng lung tung trên người anh, đột nhiên chạm phải một thứ gì đó cưng cứng trong túi áo ngủ của Lục Lâm Thành, không phải chiếc nhẫn kia mà hình dáng giống như một tấm thẻ gì đó.
Lương Yên hơi nhổm người ngồi dậy, tò mò cho tay vào túi áo: “Anh đang đựng cái gì vậy?’’
Lương Yên móc ra mấy tấm thẻ ngân hàng từ trong túi Lục Lâm Thành.
Cô cầm thẻ cau mày hỏi: “Sắp đi ngủ rồi anh còn bỏ thẻ ngân hàng vào trong áo ngủ để làm gì thế?’’
Lục Lâm Thành ôm Lương Yên, nhìn mấy tấm thẻ kia: “Đây là tất cả thẻ ngân hàng của anh, toàn bộ số tiền anh kiếm được đều nằm trong đó, lúc đầu chuẩn bị để tối nay cầu hôn thành công thì sẽ đưa cho em, nhưng xem ra bây giờ chúng cũng giống như chiếc nhẫn này vậy, không thể trao lại cho chủ nhân mới được rồi.”
Lương Yên nắm trong tay tất cả tài sản của Lục Lâm Thành: “… … …Mẹ nó.”
Lương Yên vô cùng đau lòng ôm đầu:
“Nếu như anh lấy ra sớm hơn, nói không chừng em đã lập tức gả cho anh rồi cũng nên.”