Toàn giới giải trí đang chờ chúng ta ly hôn

Chương 90


Bạn đang đọc Toàn giới giải trí đang chờ chúng ta ly hôn – Chương 90:

“Lục Lâm Thành, cái tên cầm thú này!”
 
Tắt phát sóng trực tiếp xong, quay đầu lại nhìn thấy người đàn ông đang đứng trước cửa phòng ngủ, rốt cuộc Lương Yên cũng không thể nhịn được nữa lên phẫn nộ lên án.
 
Từ nãy đến giờ Lục Lâm Thành vẫn đứng dựa vào cửa phòng chăm chú nhìn Lương Yên đứng trước điện thoại trình diễn cách phối đồ hôm nay cho người hâm mộ xem rồi chào tạm biệt, thực sự không ngờ rằng cô phát sóng trực tiếp thật.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Anh tưởng đây chỉ là một cái cớ mà Lương Yên mới nghĩ ra để trốn tránh.
 
Lục Lâm Thành che miệng ho khan một tiếng: “Khụ khụ…”
 
Chuyện xảy ra vào khoảng một giờ trước đó.
 
Anh kết thúc lịch trình sớm hơn dự kiến, theo kế hoạch ban đầu vốn dĩ là buổi chiều nhưng bây giờ mới buổi sáng đã trở về, việc đầu tiên khi vừa về đến nhà chính là vào phòng để đồ cất vali hành lý, kết quả vừa mở cửa ra đã thấy Lương Yên trên người chỉ mặc bộ đồ lót nhỏ đang đứng thay quần áo.
 
Lúc Lục Lâm Thành bước vào phòng, Lương Yên đang nghiêng người cởi chiếc áo phông  không hài lòng trên người ra, khi người phụ nữ giơ hai cánh tay lên cao cởi quần áo đường cong vòng ngực vô cùng quyến rũ mê hoặc, lại nhìn xuống phía dưới, bụng nhỏ nhắn bằng phẳng, bờ mông đầy đặn ngạo nghễ ưỡn lên.
 
Sau đó anh…
 
Lập tức không thể kiềm chế được nữa.
 
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc Lương Yên cảm nhận được cơ thể mình đột nhiên bị người ta ôm lấy thiếu chút nữa đã bị dọa đến gần chết, sau khi nghe được giọng nói quen thuộc “Là anh” của người đàn ông phía sau, tiếng hét chói tai vốn dĩ sắp buột ra khỏi miệng lập tức nghẹn lại nơi cổ họng cố gắng nhịn xuống, cánh tay nhỏ bé không ngừng đẩy đẩy lồng ngực Lục Lâm Thành đang có mưu đồ bất chính với cô, nhỏ giọng nói mình đang phát trực tiếp, ngoài kia còn có fan hâm mộ đang chờ anh đừng làm loạn nữa được không.
 
Nhưng Lục Lâm Thành lại tỏ ra không tin cái gì mà trực tiếp hay không trực tiếp, những lúc như thế này tất cả  các lý do anh nghe được đều là Lương Yên mượn cớ trốn tránh. Anh đã muốn làm ở chỗ này từ lâu lắm rồi, trong phòng để đồ quần áo ngay cả một cái giường nhỏ cũng không có, vào một số thời điểm đặc biệt nào đó lại vô cùng kích thích. Không biết hôm nay vận khí như thế nào mà anh vừa về đến nhà thì bắt gặp ngay Lương Yên đã cởi sạch quần áo đứng ở đây chờ mình.
 
Từ đầu đến cuối Lương Yên đều phải cố gắng chống đỡ trên vách tường, lúc thì nhấc một chân lên lưng trực tiếp dựa vào bức từng lạnh như băng, lúc thì trước ngực dán vào tường phía sau bị tên cầm thú nào đó bấm chặt lấy eo, một lần lại một lần không ngừng va chạm.
 
Lương Yên nghĩ đến việc vừa rồi đã “lăn lộn” hai lần với Lục Lâm Thành, lại nhìn đến ánh mắt đỏ ngầu hằn tia máu của người đàn ông nào đó, nếu không phải bây giờ đôi chân run rẩy mềm nhũn không còn chút sức lực nào, cô hận không thể xông lên đánh nhau một trận với anh.
 
Cô nói thế nào đi chăng nữa tên cầm thú này cũng không tin, đòi hỏi vô độ, cô tạm thời nhân nhượng vì lợi ích toàn cục cố gắng chống đỡ, hai chân mỏi nhừ muốn chết không nói nhưng điều quan trọng nhất là ngay cả kêu ra thành tiếng cô cùng không dám kêu.
 
Đôi lúc cảm xúc cao trào đến cực hạn tiếng rên rỉ không thể kìm ném được nữa sắp phá vỡ đôi môi đang mím chặt bật thốt ra ngoài, cứ thế lại bị cô cắn môi cố gắng nhịn xuống.
 
Thế mà cái tên cầm thú Lục Lâm Thành này lại còn chê cô hôm nay quá yên tĩnh, hôn lên đôi môi đang cắn chặt của cô, phía dưới càng dùng sức va chạm muốn cô kêu thành tiếng, yêu yều mềm nhũn, có lúc nghe có vẻ hơi đau đớn nhưng nhiều hơn vẫn là vui sướng thoải mái, vô cùng quyến rũ, bình thường anh thích nghe những tiếng ngâm nga động lòng người như thế này nhất.
 
Ngay cả chính bản thân Lương Yên cũng không biết mình đã vượt qua cảm giác muốn kêu thành tiếng cũng không thể kêu được, muốn mắng cũng không thể mắng kia như thế nào nữa. Suốt cả quá trình nước sôi lửa bỏng chịu đủ mọi hành hạ tra tấn ngọt ngào, đặc biệt là khoảnh khắc cuối cùng, khó khăn lắm Lục Lâm Thành mới gầm lên một tiếng kết thúc, cảm thấy “làm việc” trong phòng để quần áo thực sự quá kích thích, rốt cuộc lương tâm cũng trỗi dậy phát hiện cô đáng thương cả người bị chơi đùa đến mức lảo đảo sắp ngã, muốn ôm cô trở về phòng ngủ lại bị Lương Yên đang ép buộc chính mình hồi phục lại tinh thần mềm oặt đẩy ra, tùy tiện lau lau dọn sạch sẽ, thậm chí một lời cũng không thèm nói với anh, xoay người lục trong tủ quần lấy ra một chiếc áo sơ mi dài tay và quần áo, che kín mấy vết tích sau cuộc yêu rồi lê đôi chân đau nhức đi về phòng ngủ.
 
Đến lúc này Lục Lâm Thành mới cảm thấy quả thực hôm nay Lương Yên có gì đó không đúng lắm.

 
Anh muốn mở miệng gọi tên cô nhưng lại bị Lương Yên kịp thời ra hiệu ngăn lại bảo đừng lên tiếng, sau đó anh cũng đi theo thì thấy cô đứng trước bàn trang điểm, miễn cưỡng tươi cười giả vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì, tiếp tục buổi phát trực tiếp của mình.
 
Lục Lâm Thành biết lần này bản thân mình đuối lý, đi đến gần cô: “Anh thực sự không biết…”
 
Lương Yên ngẩng đầu căm phẫn trừng anh.
 
Tùy thời tùy chỗ động dục thì thôi đi, điều khiến cô tức giận nhất chính là rõ ràng cô đã cố gắng nhịn xuống không dám bật thốt ra thành tiếng nhưng người này lại còn cố ý tra tấn trêu đùa buộc cô phải phát ra tiếng ngâm nga rên rỉ, nhiều lần khiến cô suýt nữa đã không thể kiếm chế được muốn kêu, cuối cũng vẫn liều mạng nhịn xuống, cánh tay nhỏ bé gắt gao bám chặt trên móc treo quần áo bên cạnh.
 
Lương Yên không dám đánh cược vào khả năng cách âm của căn nhà này, nếu như những âm thanh xấu hổ như thế này truyền ra ngoài bị người khác nghe thấy, bảo cô sau này còn tiếp tục sống như thế nào được nữa, không bằng chết đi cho rồi.
 
Lục Lâm Thành da mặt dày duỗi tay vòng qua eo cô.
 
Lương Yên vẫn còn tức giận: “Anh buông ra!’’
 
Lục Lâm Thành không buông, vùi đầu vào trong cần cổ hít hà mùi hương đặc biệt trên người cô, dịu dàng an ủi: “Anh xin lỗi, người không biết không có tội, ai bảo bình thường em  thích kiếm cớ trốn tránh làm anh tưởng rằng phát sóng trực tiếp cũng là em đang lừa anh.”
 
Lương Yên không thể phản bác.
 
Được rồi, quả thực bình thường quả thực cô bịa ra không ít lý do viện cớ, nào là đau mông, đau bụng, tâm trạng không tốt, đến kỳ kinh nguyệt vân vân một đống.
 
Hóa ra đây chính là câu chuyện chú bé chăn cừu nói dối trong truyền thuyết đây sao.
 
Lục Lâm Thành biết bây giờ Lương Yên phải mặc chiếc áo sơ mi dài tay và quần dài sau khi làm chuyện đó xong chắc chắn cả người sẽ cảm thấy dinh dính khó chịu, cúi đầu hôn lên trán cô: “Đi tắm rửa đi.”
 
Dĩ nhiên là Lục Lâm Thành cùng tắm với cô rồi.
 
Cuối cùng lần này Lương Yên cũng không cần phải nhẫn nhịn nữa, móng tay khảm trên lưng anh, cần cổ mảnh khảng ngẩng lên tựa như một con thiên nga, âm thanh động lòng người theo từng chuyển động của anh thay đổi, giai điệu ngâm nga tràn ra khỏi đôi môi đỏ mọng kích thích người đàn ông đỏ bừng hốc mắt.
 
Hai người tắm rửa xong đi ra ngoài, Lương Yên ngồi ở trên giường, Lục Lâm Thành đứng sau lưng lau khô tóc cho cô xong, liếc nhìn sang điện thoại di động đang đặt bên cạnh thì đột nhiên phát hiện có mấy cuộc gọi nhỡ.
 
Hả?
 
Lương Yên cũng đi sạc điện thoại đã hết sạch pin tự động tắt nguồn từ lúc nào không hay biết, vừa mới khởi động máy đã nghe thấy tiếng chuông điện thoại vui vẻ vang lên.
 
Là Khương Mộc gọi đến.
 
Lương Yên bị dọa cho giật mình đến mức điện thoại di động trong tay bật lên hai cái mới có thể nắm chặt, bắt máy: “A lô.”
 

Một Khương Mộc trước kia đều đi trực tiếp đi thẳng vào vấn đề hôm nay lại hiếm khi do dự, ấp úng nói: “Ừ, bây giờ Lục Lâm Thành đang ở bên cạnh cô sao?’’
 
Lương Yên quay đầu lại nhìn Lục Lâm Thành đang nhíu chặt chân mày nhìn chằm chằm vào điện thoại di động: “Ừ.”
 
“Ừ.” Khương Mộc đáp một tiếng, vòng vo nói: “Chuyện này, có phải cô vẫn còn chưa biết mình đã lên hot search không?’’
 
Lúc Lương Yên nghe được hai chữ hot search cảm thấy hơi mờ mịt, ngay sau đó lập tức nghĩ đến sự cố trong buổi phát sóng sáng nay của mình, hỏi: “Có phải là vì…Là vì tôi thay quần áo hơi lâu không?’’
 
“Ừ.” Khương Mộc trả lời: “Nhưng mà cũng không hẳn.”
 
Lương Yên bị dáng vẻ muốn nói lại thôi của Khương Mộc làm cho đau đầu: “Rốt cuộc chuyện là thế nào? Nếu anh còn không nói nữa tôi cúp điện thoại đây.”
 
Khương Mộc đã phải nhẫn nhịn một lúc lâu cuối cùng cũng mở miệng: “Tôi cảm thấy, lần này cô thực sự phải cho tình nhân trong bóng tối của mình một danh phận rồi.”
 
Vừa dứt lời, hắn đã lập tức cúp điện thoại.
 
Lương Yên không thể hiểu nổi, bán tin bán nghi click vào hot search xem thử.
 
Chủ đề thứ nhất suýt nữa đã dọa chết cô.
 
#Lục Lâm Thành Lương Yên, năm mươi phút#
 
Lục Lâm Thành ngồi bên cạnh cũng đang xem, anh click vào một video kèm theo đó, chỉ thấy trên màn hình là một màu đen yên tĩnh không tiếng động, mãi cho đến hai giây cuối cùng, tiếng hét bi phẫn lên án của Lương Yên vang lên:
 
“Lục Lâm Thành, cái tên cầm thú này!’’
 
Lúc Lương Yên nghe được câu nói này phát ra từ trong điện thoại của Lục Lâm Thành, cả người như chìm trong băng tuyết lạnh lẽo.
 
Toàn thân Lương Yên cứng ngắc, chậm rãi quay đầu lại, Lục Lâm Thành cũng vừa khéo quay đầu, hai người im lặng nhìn nhau khoảng chừng mười giây.
 
Cuối cùng vẫn là Lương Yên gục ngã trước, hai tay che mặt bật khóc thành tiếng: “Lục Lâm Thành, em không muốn sống nữa hu hu hu…”
 
Đầu đuôi ngọn ngành của “Sự kiện cầm thú” lần này nhanh chóng được một blogger chuyên tin đồn bát quái trên mạng nào đó phân tích vô cùng rõ ràng và chi tiết.
 
Tiểu hoa đang ăn khách Lương Yên sau một thời gian dài nghỉ ngơi tĩnh dưỡng vì tai nạn giao thông lần đầu xuất hiện công khai, đóng vai trò như một beauty blogger phát sóng trực tiếp tư vấn cho fan hâm mộ cách trang điểm và phối quần áo. Rõ ràng cô ấy đã nói mình chỉ thay quần áo mất tầm mười phút nhưng cuối cùng lại để fan hâm mộ chờ đợi hết mười phút này sang mười phút khác, sau năm cái mười phút mới thấy Lương Yên quay trở lại màn hình phát sóng trực tiếp. Sau đó fan hâm mộ phát hiện ra rằng một Lương Yên lúc đi cả người tràn đầy tinh thần nhưng lúc về bước chân lại có vẻ như hơi lảo đảo phù phiếm hư không, khi xích lại gần camera son môi màu san hô đã biến mất, lớp trang điểm trên khuôn mặt cũng đã trôi trông thấy, còn có chiếc áo sơ mi tay dài quần dài cô đang mặc kia nữa.
 

Mặc dù điều này nhìn qua có vẻ hơi kỳ lạ nhưng cũng không thể chứng minh được chuyện gì đang xảy ra cả, nếu không có câu tiếp theo kia thì có lẽ chuyện này cũng sẽ lặng lẽ qua đi. Nhưng khi Lương Yên chào tạm biệt fan hâm mộ kết thúc video phát sóng trực tiếp thì cái người lúc đầu không biết mở chế độ làm đẹp như thế nào có vẻ như đã nhầm phím quay lại thành phím tắt, tiện tay ném điện thoại di động trên mặt bàn, sau đó camera chỉ còn lại một màu đen thui.
 
Tiếp đó thì nghe thấy câu nói “Lục Lâm Thành, cái tên cầm thú này!’’ của Lương Yên.
 
Gọi tên Lục Lâm Thành, chính tỏ Lục Lâm Thành cũng đang có mặt trong căn nhà đó, hơn nữa còn kết hợp với hai chữ “Cầm thú”…
 
“Wow ~~~” Tất cả mọi người đều bừng tỉnh hiểu ra.
 
Chẳng trách, rõ ràng Lương Yên đã nói cô đi vào thay quần áo chỉ mười phút nhưng chờ đợi cả tiếng đồng hồ vẫn không thấy đi ra, cuối cùng lúc đi ra thì bước chân có gì đó là lạ, son môi cũng trôi mất, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, chỉ cần là người trưởng thành đều biết trong năm mươi phút mất tích kia đã làm những chuyện gì!!!
 
Mấy người tiếng nức nở nghẹ ngào xen lẫn sự tức giận phẫn nộ cuối cùng ấy của Lương Yên đi.
 
Thực sự quá! Kích! Thích!
 
[Năm mươi phút, năm mươi phút đấy! Cặp vợ chồng năm phút của chúng ta sáng sớm đi thay quần áo tùy tiện qua loa cũng đã năm phút rồi đấy!]
 
[Vừa rồi có người nói Lục Lâm Thành đã đổi chuyến bay buổi chiều sang buổi sáng, tính toán thời gian một chút, chắc chắn là về nhà trước dự kiến mà Lương Yên không biết!]
 
[Hu hu hu hiệu quả cách âm của căn nhà này sao lại tốt đến quá đáng như thế, tôi chờ ròng rã suốt năm  mươi phút mà cũng không nghe thấy bất cứ âm thanh gì hu hu hu.]
 
[Chiếc áo sơ mi dài tay và quần dài trên người Lương Yên nhất định là để che dấu tích để lại!]
 
[Còn nữa còn nữa, mấy người có nhớ trong lúc phát trực tiếp Lương Yên đã nói mình nghỉ ngơi không được tốt cho lắm nên vành mắt xuất hiện quầng thâm không?]
 
[Nghỉ ngơi không tốt…Chắc chắn không sai chính là chuyện nghỉ ngơi không tốt mà tôi đang nghĩ đến kia rồi! Sáng sớm chỉ mới qua loa tùy tiện đã tận năm mươi phút, vậy còn ban đêm sẽ đến mức nào nhỉ? Máu mũi.jpg]
 
[Còn lần trước nữa, trong bức ảnh chụp lén Lục Lâm Thành tận tùy phục vụ đút cho Lương Yên ăn uống gì đó, có người còn nói anh ấy thật nhún nhường hèn mọn, lại không thể nào ngờ được ban ngày nhún nhường như vậy nhưng đêm đến thì lập tức xoay người đảo khách thành chủ chơi đùa người ta đến mức nghỉ ngơi không được tốt, đúng thật là cầm thú ha ha ha.]
 
Người qua đường: [Oa oa oa, có lẽ đứa nhỏ mà hai người sinh ra sau này sẽ là một mỹ nhân/ mỹ nam họa quốc đấy nhỉ, gen tốt như thế này đừng để lãng phí!]
 
Fan Lương Yên: [Cầm thú! Đêm đến rồi có để cho Yên Yên của chúng tôi nghỉ ngơi thật tốt không? (Trong lòng: Không sao cả, đêm đến rảnh rỗi không có việc gì làm, làm một chút chuyện yêu thương còn thú vị hơn nghỉ ngơi nhiều.)]
 
Fan Lục Lâm Thành: [Hóa ra đã dọn về ở chung với nhau từ lâu rồi, Lương Yên, người phụ xấu xa này còn muốn giấu diếm chúng tôi đến khi nào nữa, Lục Lâm Thành của chúng tôi cứ không danh không phận đi theo chị còn ra thể thống thì nữa! Thị tẩm thị đến mức bán mình như vậy mà chị còn nỡ lòng nào thờ ơ sao? Bây giờ, lập tức, lập tức cho Lục Lâm Thành của chúng tôi một danh phận nhanh lên!]
 
Fan cp Cặp vợ chồng năm phút: [Mẹ nó, tận năm mươi phút lận nhưng ngay cả một âm thanh nhỏ xíu cũng không có! Xem thì tất nhiên không thể xem rồi nhưng ngay cả nghe cũng không cho người ta nghe sao? Tức giận!]
 
[Còn nữa, tại sao điện thoại này lại hết pin đúng lúc quá vậy, mẹ nó, tôi muốn nghe đoạn tiếp theo nữa (đập đùi).]
 
[Cảnh tiếp theo chắc chắn lại là nội dung không dành cho trẻ em rồi, mẹ nó, Yên Yên dùng hãng điện thoại gì vậy, tại sao chất lượng pin lại kém đến thế, cố gắng kiên trì thêm năm phút, à không, mười phút nữa cũng được mà, sau này sẽ không mua hãng điện thoại này nữa!]
 
[Không mua +1]
 
[Không mua +10086]
 
[Không mua+ số chứng minh nhân dân]

 
Nhà sản xuất điện thoại:???
 
Chúng tôi làm sai điều gì? Là do Lương Yên không xạc điện thoại mà, không liên quan gì đến chúng tôi cả!
 
Thế là nhân vật chính trong câu chuyện vẫn còn chưa xuất hiện giải thích thì hãng điện thoại nào đó đã ra mặt đáp lại.
 
Đại diện hãng điện thoại kia bày tỏ chất lượng pin điện thoại hoàn toàn không có vấn đề gì và luôn giữ vị trí hàng đầu trong ngành công nghiệp sản xuất điện thoại, đồng thời cũng hiểu được sự tiếc nuối của tất cả mọi người, lần sau nhất định sẽ nghiên cứu và phát triển thật tốt để làm tăng dung lượng của pin, nhất định sẽ không bao giờ để chuyện này tái diễn một lần nào nữa. Sau này nếu gặp phải những tình huống như thế này sẽ cố gắng duy trì thêm một tiếng đồng hồ nữa, để mọi người nghe được những điều mình muốn nghe, cuối cùng còn kèm thêm một ánh mắt kiên định.jpg.
 
Mọi người: [Ha ha ha ha.]
 
Ở bên này, Lương Yên khóc lóc đủ rồi nhưng vẫn luôn dẫu cái miệng nhỏ nhắn lên thật cao, cả người co lại thành một nhúm.
 
Chuyện cô cảm thấy may mắn nhất cho đến tận bây giờ chính là lúc đó pin điện thoại của mình đã hết sạch rồi tự động sập nguồn, nếu không…
 
Lúc hai người ở trong phòng tắm, âm thanh của cô thực sự rất lớn hu hu hu.
 
Lương Yên đọc những nội dung phong phú mà fan hâm mộ đang bổ não thậm chí cảm giác tan nát cõi lòng cũng đã xuất hiện.
 
“Tôi muốn giải nghệ, muốn rút lui khỏi làng giải trí.”
 
Lương Yên gửi cho Khương Mộc một tin nhắn thoại, cô trầm tư suy nghĩ một lát lại cảm thấy chỉ vì chuyện này mà chết thực sự không đáng giá, vẫn nên rút lui khỏi ngành giải trí sau này không bao giờ gặp người khác nữa là được rồi.
 
Khương Mộc lập tức phản hồi: “Đừng mà, đừng mà, cô tuyệt đối đừng xúc động, cô tuyệt đối đứng xúc động,” Hắn lại lấy ví dụ của người khác ra khuyên nhủ: “Cô nhìn ảnh hậu Diệp Tô cách vách kìa, chuyện người ta dùng cả tài khoản phụ để lên Weibo hốc cây ói máng về phương diện tính phúc của chồng mình quá mạnh mẽ cũng bị cư dân mạng đào ra được, không phải đến giờ vẫn sống tốt trong làng giải trí đấy sao, cô nên học hỏi người ra đi!’’
 
“… . . .” Lương Yên ủ rũ cúi đầu.
 
Lục Lâm Thành nghe được những lời này của Lương Yên, nhíu mày.
 
Anh nhéo nhéo bàn tay cô một cái, hai người nhìn nhau.
 
Bây giờ Lương Yên nhìn thấy mặt Lục Lâm Thành lại vô cùng tức giận, vung nắm đầu xả giận lên trên người kẻ đầu têu gây ra mọi chuyện này: “Xem hậu quả của cái gì gọi là em không muốn cũng phải muốn của anh đi! Anh cái tên cầm thủ này! Khốn khiếp!”
 
Cô vô thức nhớ lại chuyện lần trước sự kiện bị chụp lén đang ở chung với Lục Lâm Thành lần trước, ngay khi hai người còn bất ngờ chưa kịp trở tay thì đã bị Bạch Dĩnh mua thủy quân bôi đen gì mà “Dâm phụ” “Đê tiện” cùng với “Hư không trống rỗng không thể chịu được”, còn lần này, Lương Yên chỉ mới nghĩ thôi đã cảm thấy không rét mà run.
 
Nếu như lần này cũng bị người ta nắm được thóp tiếp tục bôi đen thì phải làm sao bây giờ.
 
Lục Lâm Thành không nói lời nào chịu đánh chịu mắng đủ rồi, dường như đã biết được Lương Yên đang lo lắng chuyện gì, nắm chặt lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, ăn nói khép nép nói: “Lương Yên, cho anh một danh phận đi.”
 
Anh thừa dịp Lương Yên đang do sự không trực tiếp từ chối dứt khoát ngăn miệng cô lại, dành thời gian cho cô phân tích thiệt hơn trong chuyện này.
 
Không danh phận, chuyện này mãi mãi vẫn là tiểu hoa đang ăn khách bao nuôi tình nhân của mình, truyền ra ngoài thực sự không dễ nghe chút nào, hơn nữa còn dễ dàng để antifan hay đối thủ cạnh tranh bắt được điểm yếu.
 
Cho danh phận, chính là tiểu hoa đang ăn khách và bạn trai làm những chuyện bình thường của một cặp tình nhân, người ta đang yêu đương thích làm gì thì làm, còn ai dám có ý kiến?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.