Toàn giới giải trí đang chờ chúng ta ly hôn

Chương 11


Bạn đang đọc Toàn giới giải trí đang chờ chúng ta ly hôn – Chương 11:

 
Lương Yên cảm thấy mình càng uống càng choáng váng nhưng vẫn không thấy Chu Chí Ba có ý định đề cập đến chuyện vai diễn, hắn chỉ một mực giả vờ ngớ ngẩn để lừa đảo.  Khó khăn lắm cô mới có thể tìm một cái cớ đi ra ngoài giải rượu, men theo vách tường đi được nửa đường đã cảm thấy hai chân mình như nhũn ra, vừa định ngồi  xổm xuống nghỉ ngơi một lát thì đã bị người ta nắm lấy cổ áo xách từ dưới mặt đất lên.
 
“Làm gì vậy?’’ Lương Yên nhíu mày giằng cổ áo mình ra, không hề chú ý đến người kia là ai.
 
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lương Yên dán cả người vào bức tường lạnh như băng không ngừng thở hổn hển, tựa như làm như vậy thì đầu óc sẽ tỉnh táo hơn một chút.
 
Lục Lâm Thành giấu nửa người mình vào trong bóng tối sau ánh đèn của quán bar, chắc chắn chỗ này không hấp dẫn sự chú ý của mọi người quá nhiều, sau đó lại liếc nhìn Lương Yên một cái, chân mày khẽ nhíu  chặt, hỏi: “Khương Mộc đâu? Một mình cô tới đây sao, hay là còn có chuyện khác?’’
 
Lương Yên cảm thấy mình đã gặp phải một người không quen biết nhưng thích chõ mũi vào chuyện của người khác, lắc đầu lắp bắp nói: “Tôi tới đây không phải để đi chơi, tôi… Tôi… Đến đây nói chuyện công việc.’’
 
Cô vừa dứt lời,  một gã đàn ông khác đột nhiên đi đến bên cạnh, là một trong những phó đạo diễn mà Chu Chí Ba gọi đến, hắn nhìn thấy Lương Yên đang đứng dựa vào vách tường, không hề chú ý đến Lục Lâm Thành đứng trong bóng tối, nắm lấy cổ tay cô nói: “Lương Yên, anh Chu đang gọi em đấy, mau quay lại phòng thôi.’’
 
Lương Yên theo phản xạ có điều kiện rút cổ tay ra, lắc đầu tỏ vẻ không muốn đi cùng hắn: “Không đi, tôi không đi, anh nói cho hắn biết tôi phải về nhà, tôi không đi.’’
 
Gã đàn ông vẫn nắm chặt lấy cổ tay Lương Yên không buông nhưng không kéo cô đi nữa, chỉ cười một tiếng, nói: “Không phải chúng ta còn chưa bàn xong chuyện vai diễn sao, nếu như em không quay lại thì anh Chu sẽ không vui, lần sau em có muốn gặp anh ấy cũng không có cơ hội nữa đâu.’’
 
Lương Yên ngẩn người, cúi đầu cắn môi dưới.
 
Gã đàn ông nọ tiếp tục nói thêm: “Yên tâm đi, lát nữa chúng ta sẽ đích thân đưa em về, thế nào?’’ Hắn vừa nói vừa buông cổ tay Lương Yên ra, “Đi, đi vào thôi.’’
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Lương Yên dường như đang đấu tranh vùng vẫy một phen, cuối cùng chậm rãi ngẩng đầu nhìn lên: “Thật xin lỗi, tôi không đi, tôi không muốn quay lại nữa.’’
 

“Tôi phải về nhà, tôi đã uống say rồi.’’
 
Vẻ mặt hắn lập tức thay đổi: “Lương Yên, đừng chọc tôi mất hứng.’’
 
Hắn giả vờ như muốn đi đến túm lấy cô, bước chân của Lương Yên hơi loạng choạng  một chút, hắn cũng theo đó mà quay đầu lại.
 
Hắn phát hiện cánh của Lương Yên dường như đã bị người nào đó giữ lấy, đang muốn bảo người kia đừng lo chuyện bao đồng, kết quả vừa ngẩng đầu lên một cái đã lập tức hoảng hốt không thể nói thành lời.
 
“Lục Lục Lục……”
 
Một tay Lục Lâm Thành kéo cánh tay Lương Yên, trên khuôn mặt đẹp trai tựa như được kết  thành một tầng sương lạnh, lạnh lùng mở miệng: “Người họ Chu kia, là Chu Chí Ba sao?’’
 
Gã đàn ông nọ trăm triệu lần không thể nào ngờ được mình sẽ đụng phải Lục Lâm Thành, sau đó lại nhìn thoáng qua Lương Yên đang say khướt bên cạnh anh ta, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán: “Không phải, chuyện này, ngài nghe tôi nói, chúng tôi và Lương tiểu thư đến đây chỉ để…’’
 
Hắn vừa nói được một nửa, Lục Lâm Thành lại làm như không có hứng thú nghe tiếp những lời nói nhảm này, cười lạnh một tiếng, sau đó nửa đỡ nửa ôm mang Lương Yên rời khỏi nơi này.
 
Gã đàn ông đứng chôn chân tại chỗ nhìn theo bóng lưng của hai người, bên tai vẫn còn vang vọng tiếng cười lạnh tựa như âm thanh từ địa ngục Tu La, không rét mà run.
 
Rốt cuộc quan hệ giữa Lục Lâm Thành và Lương Yên là như thế nào?
 
**
 
Lương Yên trực tiếp bị ném thẳng lên ghế sô pha trong phòng khách sạn.
 
Vừa rồi ở trên xe đã bị làm ầm ĩ suốt cả quãng đường, sau khi thành công mang cô vào trong phòng, Lục Lâm Thành khẽ thở gấp, xắn ống tay áo sơ mi lên đến tận khuỷu tay, chống nạnh nhìn người phụ nữ say rượu đang nằm xiêu vẹo trên ghế, hai hàng lông mày nhíu chặt.

 
“Lương Yên.’’
 
Sau một phen lăn qua lăn lại, Lương Yên mới tỉnh rượu đôi chút, cô xoa xoa huyệt thái dương đau nhức, ngồi dậy từ trên ghế sô pha, lúc này mới nhận ra Lục Lâm Thành đang đứng ở đối điện từ trên cao nhìn xuống.
 
Người mang cô ra khỏi quán bar là Lục Lâm Thành…
 
Lương Yên vươn ngón tay trắng nõn chỉ về phía trước: “Lục… Lục Lâm Thành.’’
 
Lục Lâm Thành đã  cố gắng nhẫn nhịn từ lúc bắt gặp cô trong quán bar đến giờ,  cuối cùng cũng có cơ hội nói chuyện, nhìn Lương Yên có vẻ như còn đang mơ màng, cũng không quan tâm cô có nghe thấy hay không, có hiểu hay không: “Cô cảm thấy bản thân mình rất có bản lĩnh đúng không? Bàn bạc công việc ở quán bar coi như không tính, nhưng còn phải uống rượu xong mới có thể nói sao?’’
 
“Chu Chí Ba là loại người như thế nào chẳng lẽ cô không biết?’’
 
Cũng không biết Lương Yên có nghe hiểu những gì mà Lục Lâm Thành đang nói hay không, chỉ thấy cô ha ha cười ngây ngô hai tiếng: “Tôi biết.’’
 
Nghe vậy, Lục Lâm Thành chỉ hận không thể cạy đầu người phụ nữ trước mặt này ra để nhìn xem rốt cục bên trong đó đang chứa cái gì, tức giận cười lạnh: “Nếu như đã biết rồi thì tại sao cô còn đi? Lần trước va vào tay tôi, lần này lại va vào tay tôi, Lương Yên, tôi nên nói là vận khí của cô quá tốt hay là tôi quá xui xẻo đây?’’
 
“Lần trước?’’ Lương Yên mờ mịt ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy vẻ mặt giận dữ của Lục Lâm Thành, sau đó lắc lắc đầu, ký ức trong ba năm kia vẫn là một mảnh trống rỗng, không thể nào nhớ được điều gì.
 
“A, xin lỗi.’’ Lương Yên vùi đầu, trên mặt mang theo sự đau khổ vô cùng, “Tôi không nhớ nổi, tôi thực sự đã bị mất trí nhớ.’’
 
Lục Lâm Thành lại cười: “Mất trí nhớ? Lại lấy cái cớ này sao,  bởi vì mất trí nhớ cho nên  có thể làm những chuyện ngu xuẩn đến lần thứ hai, nếu như hôm nay tôi không có ở đó, Lương Yên, cô nói xem bây giờ cô đang ở đâu? Hử?’’
 
Lương Yên tựa  như một đứa trẻ bị người lớn phê bình, tự biết mình đuối lý, càng ngày càng cúi thấp đầu như muốn chôn vùi vào trong ngực.

 
Bầu không khí bỗng trở nên yên tĩnh đến lạ thường, dường như Lục Lâm Thành còn muốn mắng tiếp, cho đến khi anh nghe thấy một tiếng khóc thút thít.
 
Lương Yên hít hít mũi, nghẹn ngào.
 
Cô trực tiếp dùng ống tay áo lau nước mũi,  kết quả càng lau càng nhiều: “Hu hu hu, anh đừng… Đừng mắng tôi.’’
 
Lục Lâm Thành nhìn thấy nước mắt của Lương Yên, cắn răng nói: “Cô nên bị mắng.’’
 
Lương bỗng chốc bật khóc thành tiếng, thút tha thút thít vô cùng ủy khuất, không ngừng nói những lời say*.
 
(Lời say: Những lời sau nói trong lúc say rượu.)
 
“Anh cho rằng, những nữ diễn viên tuyến mười tám như chúng tôi… Dễ dàng lắm sao hu hu hu…’’
 
“Anh cho rằng tôi muốn đi sao… Anh cho rằng tôi muốn uống rượu lắm sao… Anh cho là tôi không biết gì sao… Nhưng người ta là nhà sản xuất phim, tôi không đắc tội nổi hu hu hu…’’
 
“Anh nổi tiếng như vậy đương nhiên không thể hiểu được tình cảnh của tôi, tôi không có vai diễn, trước kia… Trước kia…’’ Lương Yên nức nở một tiếng, “Mỗi ngày  đều phải chạy đi thử thật nhiều vai diễn, chạy đến các đoàn làm phim, rõ ràng người ta đã bảo tôi hóa trang sẵn sàng đi rồi sẽ dùng tôi nhưng cuối cùng vai diễn lại bị người khác dùng quan hệ đi cửa sau cướp mất.’’
 
“Tôi cũng không hiểu  tại sao mọi chuyện lại thành  ra thế này.’’ Lương Yên khóc lóc tựa như một lệ nhân nhi*, gò má đỏ bừng, “Loảng xoảng một cái”,  thậm chí cô dùng tay diễn tả một cách khoa trương, “Sau đó tôi không nhớ cái gì nữa cả, trước kia tôi có thảm hại như thế nào đi  chăng nữa cũng có vai để diễn, nhưng tại sao bây giờ, bây giờ không có gì cả, hu hu hu hu hu… Không… Không có gì cả.’’ Lương Yên đột nhiên chỉ vào Lục Lâm Thành, “Còn có người… Người hâm mộ của anh… Hu hu hu… Mỗi ngày đều mắng tôi dữ dội.’’
 
(Thường được dùng để miêu tả người phụ nữ khóc đẫm nước mắt.)
 
Trong phút chốc Lục Lâm Thành không phân biệt được rốt cuộc là Lương Yên say thật hay giả vờ say, nhưng nghe cô lải nhải nói nhiều như vậy, lửa giận trong lòng anh bỗng nhiên được dập tắt hơn không ít.
 
Anh lấy điện thoại ra nhìn thời gian, đã một giờ sáng.
 
Ngày mai còn phải dậy sớm làm việc.
 

Lục Lâm Thành thở dài một tiếng, bế Lương Yên lên giường nằm, sau đó cam chịu số phận cầm khăn lông lau chân lau tay coi như đang tắm rửa cho cô.
 
Lương Yên vừa nằm trên giường mềm mại đã nhắm mắt sờ soạng cởi quần áo ra ném xuống giường, ngủ thiếp đi trong chốc lát, sau đó cảm giác được phần đệm giường bên cạnh lún xuống.
 
Lục Lâm Thành vừa  tắm xong đi ra, toàn thân thoang thoảng mùi hương bạc hà nhàn nhạt của sữa tắm.
 
Hắn đóng phim trên phim trường, nghỉ ngơi trong phòng khách sạn, chỉ có một chiếc giường.
 
Ký ức của Lương Yên lại trở nên mơ hồ.
 
Tại sao cảnh tượng này lại quen thuộc đến thế, hình như, hình như lần trước cũng như vậy, đêm đó cô đang ngủ một mình trên giường, sau đó phần đệm giường bên cạnh đột nhiên lún xuống, Lục Lâm Thành đã trở về.
 
Sau đó, sau đó…
 
Lương Yên đỏ mặt, ra sức vùi đầu vào trong gối.
 
Ngày hôm sau cô đã nổi cáu với anh ta, còn nói đêm qua không hề có cảm giác gì.
 
Lục Lâm Thành duỗi tay tắt đèn ngủ ở trên đầu giường, lại thấy Lương Yên giống như một con đà điểu vùi đầu vào trong cát, mở miệng hỏi: “Sao vậy? Đau đầu sao?’’
 
“Không phải.’’ Giọng nói buồn bực khó chịu của Lương Yên xuyên qua chiếc gối đầu vang lên, cô chôn mặt vào trong gối nín thở một lát, cuối cùng vẫn không thể chịu được nữa, ngẩng đầu lên thở phì phò từng đợt từng đợt.
 
Lục Lâm Thành tắt đèn, bóng tối lập tức bao trùm khắp cả căn phòng, anh trở mình: “Ngủ đi.’’
 
Chẳng hiểu tại sao trong lòng Lương Yên lại cảm thấy hơi cáu kỉnh, chính cô cũng không biết bản thân mình đang say hay tỉnh, cảm nhận hơi thở nhàn nhạt của Lục Lâm Thành đang nằm bên cạnh, đột nhiên nói:
 
“Chuyện lần trước tôi nói không có cảm giác với anh, là  nói dối đấy.’’


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.