Đọc truyện Toàn Gia Hắc Đạo: Cha Hồ Ly, Mẹ Phúc Hắc, Song Sinh Bảo Bảo – Chương 40: Thử thách hai bảo bảo (p.2)
Một câu nói của Lý Đông Hà đã thành công khiến cho tất cả những người có mặt tại đây lần nữa đổi sắc mặt.
Dạ Thiên Minh và Cung Quân Lăng mặc dù còn nhỏ, nhưng đã sinh ra trong tầng lớp thượng lưu, hàm ý này vẫn có thể nghe ra được. Do đó, nội tâm các bé tự nhiên không thích Lý Đông Hà.
Vân Thiên và Vân Thần tất nhiên cũng rõ sự khinh thường của Lý Đông Hà đối với 2 bé đến từ đâu, hai hàng lông mày nhíu chặt. Các bé vẫn chưa biết chuyện Vân Trường gọi đến học viện Thiên Tinh yêu cầu để hai anh em nhập học, cho nên khi nghe được mấy lời này của Lý Đông Hà tất nhiên sẽ tức giận.
Ánh mắt Vân Nhàn chợt lóe, nhưng cô cũng không có ý định biện hộ gì. Trên lý thuyết, Lý Đông Hà không có nói sai, tuy nhiên, dù không có nhờ Vân Trường hỗ trợ, cô tin chắc bằng vào khả năng của hai tiểu bảo bối cũng sẽ được nhập học, thậm chí còn được liệt vào đối tượng trọng điểm bồi dưỡng. Vân Nhàn dù cho không thích nổi bật, cô cũng chẳng có ý định che giấu hào quang của các con.
Cung Tịch Tuyết lặng lẽ thu biểu hiện của mỗi người vào mắt, thấy Vân Nhàn không phản bác gì, hai đứa bé đáng yêu kia thì phẫn nộ hiện lên trên mặt, cô hơi khó hiểu – Biểu tình này là sao? Nhìn họ không giống loại người dựa vào quan hệ để được việc a.
Lý Đông Hà liếc thấy Vân Nhàn không nói gì, đoán là bị bà nói trúng nên cam chịu rồi, vì thế thái độ càng thêm xem thường: “Loại đi cửa sau này chẳng đến mười ngày nửa tháng cũng sẽ bị đuổi ra khỏi học viện mà thôi.” Vừa nói vừa thở dài “Aiii, sao dạo này lại xuất hiện nhiều người chẳng biết tự lượng sức thế nhỉ? Cứ thích bị mất mặt a!”
Tượng đất dù hiền cũng có ba phần nóng giận, huống chi từ trước đến nay chưa bao giờ có ai dám đối với ba mẹ con Vân Thiên trắng trợn khinh khi như vậy, hai bé sao có thể nhịn được? Hai anh em nhìn nhau, cùng hiểu rõ đối phương muốn làm gì.
Vân Thiên tự nhận là của anh trai phải đi đầu, bé tiến lên một bước, thần sắc lạnh lẽo, ánh mắt nhìn thẳng Lý Đông Hà, nói từng chữ một: “Xin cho hỏi, bộ phận thi tuyển vào học viện nằm ở đâu?”
Giọng nói non nớt mà hữu lực của Vân Thiên vang lên, đối lập với chất giọng điệu trào phúng vô vị của Lý Đông Hà hình thành hai thái cực, khiến người nghe rơi vào ảo giác kỳ lạ.
Cung Tịch Tuyết dường như trông thấy hình ảnh một tiểu hồ ly vốn dĩ đang lừơi biếng híp mắt, bỗng chốc phẫn nộ đứng dậy, ánh mắt lợi hại như muốn xuyên thấu đối phương. Thanh âm non mềm kia chẳng những không làm giảm uy thế mà cònmơ hồ làm cho lòng run sợ, tựa như đang đối mặt với một vị thái tử giận dữ có quyền nắm giữ vận mệnh của mọi thần dân trong đế quốc.
Kìm nén rung động mạnh mẽ trong lòng, Cung Tịch Tuyết giữ nét mặt thản nhiên như cũ. Nếu vừa rồi cô đoán hai đứa trẻ kia có 80% liên quan đến Cung gia thì bây giờ cô khẳng định chắc chắn anh em Vân Thiên là con cháu Cung gia, thuộc về trực hệ, thậm chí có thể là con người kia. Có lần cô đã chứng kiến vẻ mặt băng hàn đó, nó khiến một người mạnh mẽ như cô không rét mà run.
Lý Đông Hà bị khí thế của Vân Thiên chấn động, ngẩn người. Đợi bà ta lấy lại tinh thần thì phát hiện 6 người kia cả nhỏ lẫn lớn đều nhìn mình bằng ánh mắt xem nhẹ, tức thời cơn giận bùng lên. Đường đường là con gái Phó Hiệu trưởng, bao năm hầu như là chịu người khác nhìn sắc mặt, đã khi nào nhận qua ánh mắt kia? Dùng giọng điệu bất thiện đáp trả Vân Thiên: “Chỗ người lớn nói chuyện , ở đâu ra có chuyện trẻ con xen vào? Qủa nhiên là xứng với hành động đi cửa sau.” Ba chữ cuối cùng được nhấn mạnh như thể sợ người ta chưa nghe kĩ.
“Người học là bọn trẻ, chúng có quyền hỏi.” Vân Nhàn nhíu mày, lên tiếng bảo hộ con.
Lý Đông Hà quay sang trừng Vân Nhàn, hiển nhiên bị cô phản bác rất không vui. Đôi mắt dưới cặp lính to nheo lại, hậm hực hỏi: “Ý cô đây là học sinhcó quyền ăn nói ngang hàng với giáo viên?”
Mày đẹp của Vân Nhàn nhíu chặt hơn, cô cảm thấy bà cô này sao đã lớn tuổi rồi mà còn thích làm khó dễ người ta thế? Chẳng lẽ không cần tích phước cho đời sau à? Nghĩ vậy, giọng nói của cô lạnh nhạt thêm 3 phần: “Học sinh hay giáo viên đều có quyền lợi và trách nhiệm riêng, đó là chưa kể câu Thiên Thiên hỏi vô cùng bình thường.”
Vốn, Lý Đông Hà vì chuyện anh em Vân Thiên nhờ vào quan hệ để nhập học đã không thích ba người, nay năm lần bảy lượt bị mất mặt bởi họ nên càng kích thích sợi dây khó chịu của bà ta. Chỉ nghe Lý Đông Hà nói : “Bình thường? Như vậy trước đây cô cũng như vậy? Cô giáo dục trẻ con như vậy?”
Lãnh tĩnh như Vân Thần cũng thấy ngọn lửa tức giận bốc lên, bé đã từng nói, xem thường các bé, có thể bỏ qua, thế nhưng dám xúc phạm đến mẫu thân đại nhân, không thể tha thứ. Ngay lúc hai anh em định lên tiếng thì đã có người nhanh miệng hơn rồi.
“Mẹ, con không học ở đây nữa, nơi này người thật hung hăng a!” Dạ Thiên Minh ôm cánh tay Cung Tịch Tuyết, giọng nói mang theo chút sợ sệt, nhưng nhìn kĩ vào mắt bé lại chẳng tìm ra tí sợ hãi nào.
Cung Tịch Tuyết nhìn thoáng qua mặt bé, chưa tỏ thái độ gì.
Vân Nhàn cũng nhìn bé, mang theo sự thưởng thức. Đứa bé này nhìn như nói lời vô tâm, nhưng thực chất ngụ ý sâu xa a.
Vân Thần đem lời đã đến bên miệng nuốt trở lại, tầm mắt từ bóng dáng nho nhỏ của Dạ Thiên Minh chuyển đến Vân Thiên, thấy anh trai khẽ lắc đầu, ý là tạm thời đừng nói. Bé lại nhìn sang đối tượng, có người giải quyết cho, bé cũng vui lòng nhường sân khấu lại. Mặc dù bé chưa hiểu tại sao đứa bé kia lại muốn xen vào, nhưng trực giác cho biết, Dạ Thiên Minh có thể tin được.
Lý Đông Hà cũng bị lời nói của Dạ Thiên Minh làm cho giật mình, vội vàng trưng ra vẻ mặt hòa ái, cười với bé. Đùa sao, đứa trẻ này thế nhưng là cháu ngoại họ của gia chủ Cung gia a, chân chân chính chính thế tử gia a, bà dù là ‘hung hăng’ đến đâu cũng không dám đắc tội Cung gia a.
“Tiểu thiếu gia, thật có lỗi, đã để cháu sợ hãi rồi. Học viện cũng cần sự nghiêm khắc để duy trì trật tự a, ở đây sẽ không có ai bắt nạt cháu cả.” Lý Đông Hà âm thầm tự trách bản thân sơ sót đã để lộ giận dữ trước mặt người của Cung gia, nghĩ vậy, trong lòng bà càng bất mãn với ba mẹ con Vân Nhàn.
Tựa như chưa hết sợ, Dạ Thiên Minh vẫn ôm chặt Cung Tịch Tuyết không buông, nhỏ giọng nói: “Ba từng bảo việc gì cũng có thứ tự trước sau mới là đạo làm người. Con không muốn không phải người, mẹ, chúng ta sang nơi khác học đi.”
Mí mắt Cung Tịch Tuyết co giật, Dạ Thiên Trung đã dạy con như vậy sao?
Vân Thiên và Vân Thần nhịn cười, cảm thấy như một ngụm tức khí trong ngực được giải phóng.
Đôi mắt Vân Nhàn chợt hiện lên tia nghiền ngẫm – Thật là một đứa bé thông minh. Mới chừng này tuổi đã vậy, sau này trưởng thành sẽ tài năng như thế nào nữa a
Cung Quân Lăng có vẻ đã biết bản lãnh của chú nhỏ này hoặc vô tâm xen vào nên bé không có phản ứng lớn nào.
Lý Đông Hà thực sự vừa vội vừa tức, vội vì sợ đám người Cung Tịch Tuyết bỏ đi, nếu chuyện này lộ ra thì chắc chắn bà sẽ bị phê bình; tức vì lời nói của Dạ Thiên Minh chẳng khác nào nói móc bà chẳng phải người mới làm khó dễ hai anh em Vân Thiên. Mà hết lần này đến lần khác, Lý Đông Hà chẳng có biện pháp trút giận lên bé, chỉ có thể nuốt ngụm tức này xuống, cố gắng tạo ra vẻ hòa ái dụ dỗ Dạ Thiên Minh từ bỏ ý định quay đi.